← Ch.595 | Ch.597 → |
Hồn lực như kiếm, đâm thẳng vào mặt đất phía trước.
Cá hồng bơi lội trong nước thật yên tĩnh, nhưng trời đất trước mặt Hạ Bạch Bà lại quay cuồng, gió thổi ầm ầm, ánh kiếm lóe lên không ngừng.
Có rất nhiều ánh kiếm, kiếm khí chợt xuất hiện giữa trời đất.
Ngay nháy mắt những ánh kiếm, kiếm khí đó xuất hiện giữa trời đất, tên Thánh sư có khuôn mặt trắng như bạch ngọc của học viện Tiên Nhất chợt biến sắc, thất thanh kêu lên một tiếng. Có tiếng động chói tai vang lên, thanh phi kiếm bên hông của tên Thánh sư này tự động ra khỏi võ, ngưng tụ hồn lực cường đại và nguyên khí xung quanh hắn, sau đấy mạnh mẽ bay ra phía trước. Bóng kiếm đọng lại trên không trung, bản thân thanh phi kiếm đấy không ngừng va chạm với vô số ánh kiếm vô hình đang xuất hiện giữa không trung.
Thanh phi kiếm đó đang tỏa sáng rực rỡ, nhưng sau một hồi va chạm, ánh sáng lấp lánh lại chợt mờ hẳn đi, mắt thường có thể tự nhìn thấy được.
Tất cả người của học viện Tiên Nhất, bao gồm cả tên Thánh sư, đều hoảng sợ lui về sau.
Chỉ trong một tíc tắc ít ai nhận biết được, khu rừng bao quanh cái ao và thác nước này đã biến thành một kiếm trận kinh khủng.
Có những vết kiếm đọng lại trên những nhánh cây, cánh hoa, tưởng chừng như đã bị thời gian xóa mờ, nhưng lúc này lại ầm ầm cùng lúc xuất hiện.
Kiếm ý và kiếm khí cường đại bỗng nhiên tràn ngập khắp khu rừng này, bao phủ từng tảng đá cho đến cành cây, sau đó lại ngưng tụ lại tạo thành vô số vệt kiếm vô hình trong không trung, tựa như có rất nhiều người đang cầm kiếm chém giết giữa trời.
Tất cả ánh kiếm và kiếm ý này đều tập trung phóng mạnh về phía Nghê Hạc Niên, tạo thành thanh kiếm của Hạ Bạch Hà, thanh kiếm mạnh nhất của học viện Tiên Nhất.
Tuy thanh kiếm này đang tập trung tấn công Nghê Hạc Niên, nhưng ánh kiếm phóng ra ngoài lại đủ khả năng khiến những người tu hành học viện Tiên Nhất bị thương nặng, nhưng nhờ có tên Thánh sư kia không tiếc hao tổn hồn lực xuất kiếm thủ hộ, nên trong nháy mắt này, những người tu hành học viện Tiên Nhất mới không bị liên lụy.
Người của học viện Tiên Nhất chưa từng thấy Hạ Bạch Hà luyện kiếm, nhưng hiện giờ nhìn thấy các vệt kiếm được lưu lại trên các tảng đá, nhánh cây, cành hoa lần lượt xuất hiện, bọn họ có thể hiểu được Hạ Bạch Hà cũng từng tu luyện xuất kiếm rút kiếm không biết bao nhiêu lần trong khu rừng này. Hôm nay Hạ Bạch Hà rút kiếm trước mặt mọi người, dẫn động nguyên khí trời đất, khiến cho vệt kiếm trong rừng lần lượt xuất hiện, cũng khiến cho cả khu rừng này phải biến đổi.
Dưới kiếm của hắn, vô số vết kiếm vô hình mắt thường không nhìn thấy đã tự động tụ họp lại tạo thành những phù văn huyền ảo.
Đây chính là Thiên Nhân kiếm, thanh kiếm mạnh nhất của học viện Tiên Nhất!
Hạ Bạch Hà dốc hết sức mạnh của mình, kết hợp với sức mạnh mình đã từng lưu lại trong khu rừng này, ngưng tụ thành kiếm, đâm về phía Nghê Hạc Niên!
Một thanh tiểu kiếm màu vàng mang theo những phù văn có hình dạng tựa như lá khô xuất hiện bên người tu hành đeo mặt nạ ở sau lưng Nghê Hạc Niên. Người tu hành này không có ý định nhúng tay vào trận chiến này, mà hắn ta cũng không tấn công Nghê Hạc Niên, hắn ta xuất kiếm là vì muốn ngăn cản hơn mười thanh kiếm vô hình đang tấn công tới mình, đồng thời bình tĩnh lui về sau hai bước.
Nghê Hạc Niên híp mắt lại.
Khoảng một tức trước, hồn lực trong người ông ta đã mãnh liệt dâng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát được, nhưng thanh kiếm mạnh nhất của học viện Tiên Nhất này lại vượt ngoài dự đoán của ông ta.
Một kiếm này dường như luôn luôn có ý định cắt rách và phá hoại mọi thứ, hồn lực vừa xông ra ngoài của ông ta lập tức bị thanh kiếm này đánh rách, không thể nào ngưng tụ lại được, nên chiêu thức ông ta định sử dụng lập tức mất đi tác dụng.
Trong tíc tắc này, ông ta ngừng phóng hồn lực ra bên ngoài, tất cả hồn lực còn lại lập tức ngưng tụ ngay dưới lớp da. Cả người ông ta hoàn toàn biến thành một vầng sáng ngọc màu vàng, tựa như đã hóa thành một thanh búa khổng lồ do thiên nhiên tạo thành, mạnh mẽ đánh xuống mặt đất dưới chân.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà những người tu hành dưới Thánh sư không thể phản ứng kịp, mặt đất dưới chân lấy ông ta làm trung tâm, lập tức quay cuồng như sóng đổ.
Chỉ trong nháy mắt, hồn lực bàng bạc vô tận đã cấp tốc từ dưới chân ông ta phóng ra ngoài.
Đất rung, đá vỡ, bùn tan, hoa tàn, cây cối vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Cây cối, hoa quả, tảng đá trong khu rừng này đều bị đánh nát, các vệt kiêm vô hình lần lượt bị bẻ gãy.
Máu tươi xuất hiện ngay trong mũi Hạ Bạch Hà.
Hiện giờ hắn và trời đất này chính là một thanh kiếm, nhưng sau khi Nghê Hạc Niên dùng sức mạnh bản thân để phá kiếm, thanh kiếm này bắt đầu vỡ vụn, hắn ta tất nhiên không thể không bị thương nặng.
Nhưng kiếm bị gãy vẫn là kiếm.
Trong nháy mắt này, sắc mặt hắn ta bình tĩnh như nước.
Trong cảm giác của hắn và những Thánh sư khác đang ở đây, những mảnh kiếm vỡ vụn đó đã đâm sâu vào người Nghê Hạc Niên.
Bộ trường bào cao quý Nghê Hạc Niên đang mặc bắt đầu sáng lên, vô số ánh sáng vàng được phóng ra ngoài, tạo thành một bức màn sáng.
Nhưng bức màn vô hình này vừa xuất hiện đã lập tức ảm đạm, tựa như chưa từng sáng lên.
Vô số sức mạnh vô hình tiếp tục cắt sâu vào bên trong, bộ trường bào kim loại vô cùng cao quý Nghê Hạc Niên đang mặc lập tức xuất hiện đường nứt, máu tươi từ bên trong thấm ra bên ngoài, rơi xuống mặt đất.
...
Ánh kiếm biến mất.
Khu rừng bị hủy.
Hạ Bạch Hà nhẹ nhàng lau đi vệt máu tươi từ trong mũi chảy ra ngoài.
Bộ trường bào cao quý Nghê Hạc Niên đang mặc đã bị cắt nát, máu tươi liên tục chảy ra ngoài.
Sắc mặt tất cả người tu hành học viện Tiên Nhất ở đây đều tái nhợt như tờ giấy trắng, thân thể không cử động được.
- Lấy vệt kiếm làm trận, cầu thắng trong ý.
Nghê Hạc Niên trầm mặc một hồi, chậm rãi lên tiếng:
- Một kiếm này của học viện Tiên Nhất quả thật khiến người ta thấy vinh hạnh.
- Chỉ tiếc, ta đã đi trước ngươi.
Sau khi dừng lại một chút, ông ta lại nhìn Hạ Bạch Hà, nói tiếp câu này.
So với bất kỳ ai ở đây, Hạ Bạch Hà càng hiểu được ý nghĩa câu nói này của Nghê Hạc Niên. Nghê Hạc Niên trở thành người tu hành, đạt đến Thánh sư sớm hơn hắn nhiều năm, cho nên hôm nay gặp gỡ một kiếm của hắn, mặc dù sức mạnh mạnh nhất không thể phát huy được, ông ta vẫn có thể dùng sức mạnh để phá vỡ.
Nếu như nhìn theo một góc cạnh khác, có thể nói đây là lời khen lớn nhất của một trưởng bối đối với hậu bối.
Hạ Bạch Hà hài lòng mỉm cười, đang định lên tiếng.
Nhưng ngay lúc này, một ánh kiếm bay lên, một người tu hành học viện Tiên Nhất đã tấn công Nghê Hạc Niên, sử dụng thức rút kiếm tuyệt nhanh của học viện Tiên Nhất. Ánh kiếm bay như sao rơi, đâm thẳng vào hậu tâm Nghê Hạc Niên.
Hạ Bạch Hà sửng sờ, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng.
Mặc dù trong học viện này, hắn ta là đối thủ lớn nhất của phe cánh hoàng đế, cũng là người có khả năng ngăn cản ý chí hoàng đế, nhưng không có nghĩa hắn có thể khống chế toàn bộ ý chí của những người phản đối học viện. Hiện giờ, người tu hành ra tay tấn công Nghê Hạc Niên chính là một người không bị hắn ảnh hưởng.
Tất cả mọi người đang ở đây đều biết hắn và Nghê Hạc Niên đang bị lưỡng bại câu thương, nhưng dù Nghê Hạc Niên đã bị ánh kiếm làm bị thương nặng, ông ta dù sao cũng là đại cung phụng duy nhất của triều đình, là người tu hành vô địch trong thành Trung Châu, chỉ còn một bước chân nữa là sẽ đạt đến cảnh giới Đại thánh sư trong truyền thuyết. Cho dù bị thương, thực lực của ông ta vẫn vượt xa người tu hành bình thường, không có ai đang ở đây có thể ra tay giết chết được.
Một tiếng ho nhẹ vang lên.
Nghê Hạc Niên trở tay đánh ra.
"Keng!"
Thanh kiếm như lưu tinh đó bị đánh ngược về sau, nhưng tốc độ lại nhanh hơn ban đầu, mạnh mẽ bắn thẳng tới lồng ngực người tu hành học viện Tiên Nhất kia, khiến hắn bay ngược về sau.
- Kiếm này thuộc về Vân Tần... kiếm này đã có truyền thừa chưa?
Trong nháy mắt giết chết một người tu hành thích khách cường đại, nhưng Nghê Hạc Niên lại không chú ý đến, ngược lại còn bình tĩnh hỏi Hạ Bạch Hà.
Hạ Bạch Hà chân thành nói:
- Không có.
Nghê Hạc Niên cảm khái, nói:
- Chỉ tiếc kiếm này từ nay bị gãy... Với tu vi hiện giờ, ngươi cũng có thể hiểu được mặc dù đã thể hiện được ý cảnh mạnh nhất của kiếm này, ngươi vẫn không có khả năng chiến thắng ta. Ta thật sự không hiểu vì sao ngươi lại ra tay.
Hạ Bạch Hà không khỏi tươi cười:
- Đương nhiên là có ý nghĩa rất lớn. Ban đầu nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, rất có thể đại cung phụng sẽ là một trong những Thánh sư hiếm hoi của Vân Tần có thể đạt tới Đại thánh sư, hơn nữa còn là người đạt tới Đại thánh sư nhanh nhất. Tu vi của đại cung phụng như thế, cả thế gian này cũng chỉ có Hạ phó viện trưởng và chưởng giáo núi Luyện Ngục mới có thể chiến thắng được. Nếu như lên cấp Đại thánh sư, cả Vân Tần này sẽ không còn người nào có thể ngăn cản đại cung phụng ngài, cũng có nghĩa sẽ không còn người nào ngăn cản được ý chí của thánh thượng... Cuộc chiến hôm này có thể sẽ khiến ta cả đời không đạt được tới Đại thánh sư, nhưng cũng khiến đại cung phụng ngài không thể đạt tới Đại thánh sư được, hoặc ít nhất khiến cho ngài trong vòng mười năm nữa không thể nào đột phá. Như vậy, thanh kiếm của ta thật đáng giá... Đây chính là trận chiến quan trọng nhất, có ý nghĩa nhất đối với Vân Tần sau khi thánh thượng kia nổi điên hoàn toàn.
Nghe thấy Hạ Bạch Hà nói như vậy, Nghê Hạc Niên bỗng nhiên trầm mặc.
- Ta biết đại cung phụng ngài luôn là một người tu hành một lòng cầu đạo, hi vọng Vân Tần có thể giống như Vân Tần trước khi lập quốc mười năm, người tu hành mạnh mẽ ở khắp mọi nơi, tài nghệ kinh người. Nhưng vãn bối ta cũng khẩn cầu đại cung phụng ngài hãy suy nghĩ. Dù là Chung Thành, Dạ Oanh, hay là ta, tất cả đều là người tu hành Vân Tần, nhưng tại sao những người tu hành như chúng ta lại đi ngược với hoàng thành, đối địch với ngài, trở thành viên đá ngăn cản bước đi của ngài?
Hạ Bạch Hà nghiêm túc nói:
- Chiếc áo bào đại cung phụng ngài đang mặc đã bị rách, tại sao không cởi nó ra đi?
Nghê Hạc Niên cũng nở nụ cười, một nụ cười đầy sự cảm khái:
- Người tu hành rời khỏi con đường của mình, sao có thể thành thánh? Đã gần chết rồi, ngươi còn muốn thuyết phục ta?
Hạ Bạch Hà lắc đầu, khẽ thở dài:
- Hôm nay các ngươi không giết được ta.
- Người này hẳn là cường giả mạnh nhất luôn đi theo hoàng thượng mà hoàng thành này đã truyền lưu từ lâu, Ảnh Tử Thánh sư Khâu Hàn Ảnh.
Hạ Bạch Hà xoay đầu, nhìn thoáng qua người tu hành thần bí mang mặt nạ, tiếp theo mỉm cười nói:
- Nhưng trừ khi đại phụng ngài nghĩ sẽ thương đến mức không thể chữa được, nếu không, hắn ta không thể nào ngăn cản ta rời đi.
Nghê Hạc Niên nhíu mày lại thật chặt.
Người tu hành thần bí mặc áo bào tro hừ lạnh một tiếng, tựa hồ cảm thấy bị khinh thường. Thanh tiểu kiếm màu vàng đang huyền phù trước mặt hắn lập tức phát ra tiếng gió mãnh liệt, mang theo nguyên khí trời đất bàng bạc tấn công Hạ Bạch Hà.
Hôm nay học viện Tiên Nhất không còn giống như ngày thường, nhất định sẽ có nhiều chuyện bất thường khác xảy ra.
Thác nước đang chảy tự nhiên bỗng nhiên bắn ra bọt nước.
Một ánh kiếm lặng yên không một tiếng động mạnh mẽ chém tới thanh tiểu kiếm màu vàng.
Chỉ là một kiếm, nhưng Nghê Hạc Niên càng nhíu mày chặt hơn, giống như trên mặt ông ta bỗng xuất hiện thêm rất nhiều nếp nhăn. Người tu hành thần bí nhất bên cạnh hoàng đế - Khâu Hàn Ảnh lập tức kêu lên một tiếng, tiểu kiếm màu vàng bay ngược về.
Hạ Bạch Hà mỉm cười, đứng dậy khỏi bờ ao, trực tiếp xoay người rời đi.
Trong sơn đạo giữa núi rừng bình tĩnh, bỗng nhiên xuất hiện những người tu hành học viện Tiên Nhất không xuất hiện ngay từ đầu, người nào người nấy kêu to lên, đánh chặn đường đi của Hạ Bạch Hà.
Hạ Bạch Hà thở nhẹ.
Hắn dùng chỉ làm kiếm, ánh kiếm lại xuất hiện.
Từng luồng kiếm ý vô hình lập tức bao phủ cả một khu rừng.
Kiếm gãy, tay gãy, thân gãy.... những người tu hành học viện Tiên Nhất đánh chặn hắn đều thê lương kêu to lên, bị cắt thành từng khối máu thịt, thê thảm vô cùng.
Hạ Bạch Hà là Thánh sư mạnh nhất học viện Tiên Nhất, nên cũng giống như Nghê Hạc Niên, cho dù là bị thương, người tu hành bình thường cũng không thể nào giết chết hắn được. Huống chi, đây chính là khu rừng của học viện Tiên Nhất, Hạ Bạch Hà đã từng rút kiếm xuất kiếm chém cây chặt cỏ không biết bao lần, đã chôn trong đấy rất nhiều kiếm ý của hắn.
Chỉ có cường giả như Nghê Hạc Niên và Khâu Hàn Ảnh mới có thể ngăn cản Hạ Bạch Hà rời đi, nhưng Nghê Hạc Niên và Khâu Hàn Ảnh hiện giờ đang bị một kiếm sư khác ở bên cạnh bờ ao ngăn cản.
- Tướng quân kiếm... ngươi là Đông Lâm Diệp gia Diệp Vong Tình.
- Ngày xưa tu vi của ngươi lui bước, sợ rằng cả đời này cũng không thể đạt tới Thánh sư, nhưng thật không ngờ hôm nay kiếm ý lại mãnh liệt như thiên quân vạn mã. Tu vi như vậy đã đuổi kịp Diệp đại tướng quân ngày xưa.
Nghê Hạc Niên ngẩng đầu lên, nhìn kiếm sư mặc áo trắng có thêu ánh trăng đang đứng thẳng trước thác nước:
- Chỉ là thánh thượng luôn đối xử tốt với Diệp gia các ngươi, thậm chí coi đệ tử Diệp gia như con cháu thân vương, được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời. Vì sao ngươi còn làm chuyện như vậy?
- Nhà nhỏ nhưng nước lớn. Ngày xưa ta vì tình mà bị Tướng quân kiếm vây khốn, hôm nay ta có thể khôi phục Tướng quân kiếm, sao có thể vì giàu sang mà tiếc sinh tử, không ra sức cho thiên hạ?
Diệp Vong Tình mặc một trường sam màu trắng có thêu ánh trăng, cả người tản phát khiến người ta đau thương, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa sự kiên nghị không thể diễn tả được.
- Nếu như có một ngày hành tỉnh Đông Lâm thất thủ, Diệp gia ta có thể an bình được chăng?
Nghe thấy Diệp Vong Tình nói như vậy, Nghê Hạc Niên không nói thêm nữa, chỉ phất phất tay, ý bảo Diệp Vong Tình hãy đi.
Hiện giờ Nghê Hạc Niên thật sự không thể không nghĩ tới Vân Tần mười năm trước khi lập quốc: Ông ta đi lại khắp ngõ phố thành Trung Châu, quan sát nhiều người tu hành chiến đấu, tràn ngập những sắc màu khác nhau. Xem ra bất kể là thời đại nào, mặc dù bây giờ đã có nhiều học viện xuất hiện, khiến cho phần lớn người tu hành đều xuất thân từ học viện mà thiếu đi bản sắc trăm hoa đua nở, nhưng người tu hành ở thế giới này vẫn luôn có người kiên trì với bản tâm của mình, thế giới của người tu hành sẽ luôn bừng sáng như lúc trước.
← Ch. 595 | Ch. 597 → |