Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Ma Biến - Chương 610

Tiên Ma Biến
Trọn bộ 869 chương
Chương 610: Huyết chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-869)

Siêu sale Shopee


Vào lúc bình thường, quân nhân Vân Tần chăm sóc ngựa thậm chí còn kỹ hơn cả mình. Không chỉ là chuẩn bị cỏ khô để chiến mã ăn lúc nửa đêm, thậm chí lúc nào cũng có vài quân sĩ thay phiên nhau trông coi, giúp chiến mã chà rửa lông, xua muỗi, tất cả là vì sợ gặp vấn đề lúc dùng chiến mã.

Trong quân đội, vào lúc khẩn trương, chiến mã chính là tính mạng của quân nhân.

Nếu như là lúc bình thường, Lý Khai Vân tất nhiên rất coi trọng các chiến mã của mình, thậm chí còn có cảm tình tốt với các chiến mã thường dùng. Nhưng vào lúc này, ngay khi lên lưng ngựa, việc đầu tiên hắn làm chính là quất roi vào trong thân ngựa.

Chiến mã bị đau, lập tức cảm giác được chủ nhân đang vội, liền liều mạng chạy nhanh tới trước.

Tiếng chân như sấm sét giữa trời xanh, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lui về sau, hiện giờ trong đầu Lý Khai Vân chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nếu như Lãnh Thu Ngữ có việc ngoài ý muốn, hắn cũng không muốn sống nữa.

Đối với Lý Khai Vân hiện giờ, thời gian đã không còn chính xác nữa.

Tốc độ của chiến mã rất nhanh, nhưng mỗi một bước của chiến mã đối với Lý Khai Vân lại khá dài.

Hắn cũng không biết mình đã cưỡi ngựa bao lâu. Sau khi đổi sang một con ngựa khác, chạy thêm một quãng đường, hắn lập tức nhìn thấy một bãi chiến trường nhiều lá cờ bị xé nhỏ, binh khí xe ngựa bể tan tành, có rất nhiều cánh tay cánh chân bị chém rơi xuống đất... mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp không khí, vó ngựa thỉnh thoảng đạp lên một vũng máu tươi xen lẫn các thi thể không trọn vẹn. Khắp nơi là thi thể của quân nhân Vân Tần và quân nhân Đại Mãng chất chồng lên nhau, nhưng không nhìn thấy được một người đứng vững.

Lý Khai Vân run rẩy, lớn tiếng hô lên:

- Lãnh Thu Ngữ! Lãnh Thu Ngữ!

Âm thanh vang khắp chiến trường trống trải, nhưng không có tiếng đáp lại.

Sắc mặt Lý Khai Vân tái nhợt, hắn bắt buộc phải tập trung nhìn vào những thi thể quân nhân Vân Tần mặc giáp đen dưới mặt đất để tìm tòi. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy có tiếng rên rỉ của người bị thương.

Đó là một quân nhân Đại Mãng, lồng ngực bị hai cây trường thương đâm xuyên qua.

Lý Khai Vân lướt tới trước mặt tên quân nhân Đại Mãng này, thân thể gần như nằm xuống, hai tay dùng sức nắm lấy tên quân nhân Đại Mãng gần như không còn tỉnh táo nữa, rống to lên:

- Còn có quân nhân Vân Tần còn sống không? Chạy đi đâu rồi? Quân đội Đại Mãng các ngươi chạy đi đâu?

Tên quân nhân Đại Mãng này giơ tay lên, tựa hồ muốn chỉ về hướng nào đó, nhưng vừa nhấc lên được mấy tấc, cánh tay đó lập tức vô lực rơi xuống, hơi thở đoạn tuyệt.

Khi hơi thở của tên quân nhân này biến mất, Lý Khai Vân dường như muốn nín thở.

Nhưng ngay lúc này, Lý Khai Vân đột nhiên nghe được trong tiếng gió từ nơi xa truyền đến, dường như có âm thanh binh khí xen lẫn với nhau.

Một luồng khí nóng từ trong miệng hắn phun ra ngoài tựa như một cây tên bắn ra ngoài. Chỉ trong tíc tắc, hắn đã nhảy lên chiến mã bên cạnh, giục ngựa chạy như điên tới chỗ đấy.

Cũng không biết đã chạy nhanh bao lâu, mặt đất dường như chấn động mơ hồ, những tiếng động lớn càng lúc càng rõ. Lý Khai Vân nhìn thấy có hơn hai trăm người bao gồm cả quân đội Đại Mãng và quân đội Vân Tần đang chiến đấu trên một mảnh ruộng.

Lúc này hai bên đã chiến đấu tới lúc khẩn trương nhất, rất nhiều quân sĩ cận thân chém giết, thậm chí có không ít người đã ngã nhào xuống đất, lăn bò trong bùn não, dùng những binh khí ở bên cạnh mình để chiến đấu với kẻ địch. Cả hai bên cũng không ngờ rằng ở chỗ này lại đột nhiên có một quân sĩ Vân Tần lạc đàn như Lý Khai Vân, ai ai cũng giật mình.

Trong nháy mắt, có một quân nhân Đại Mãng rong ngựa, lao tới chỗ Lý Khai Vân.

Tên quân nhân Đại Mãng này cầm một thanh trường đao màu nâu xanh, thân hình to lớn dũng mãnh, sát khí toát ra đầy người cho thấy hắn là một quân nhân đã trải qua nhiều trận chiến sinh tử.

Lý Khai Vân vừa đến đây lập tức ngẩn người, đôi mắt nhanh chóng lướt qua các quân sĩ Vân Tần còn đang chiến đấu. Đến khi tên quân nhân Đại Mãng này xông tới, hắn ta lập tức điên cuồng hét lên, rong ngựa chặn đánh tên quân nhân Đại Mãng này.

Quân nhân Đại Mãng trừng mắt, có chút ngạc nhiên, sau đấy la lớn lên với giọng nói Vân Tần ngượng ngạo:

- Cho các ngươi biết, giết các ngươi chính là kỵ binh dũng mãnh quân đội Đại Mãng, Tàng Thanh Hùng!

- Chết!

Hai người xông thẳng tới gần nhau, Lý Khai Vân đơn giản quát to lên một tiếng.

Tên kỵ binh Đại Mãng Tàng Thanh Hùng này không khỏi hoảng hồn, vội vàng ra tay trước. Trường đao màu nâu xanh trong tay hắn bỗng nhiên lóe sáng, hiện ra một con mãng xà màu xanh lá, chém thẳng tới Lý Khai Vân.

Trên lưng Lý Khai Vân có một thanh kiếm, khi thanh đao của kẻ địch quét tới, hắn trở ngược tay nắm chặt chuôi kiếm màu tím của mình, nhưng lại không có một chút hồn lực nào thoát ra khỏi bàn tay của hắn. Hồn lực của hắn mãnh liệt từ hai chân xông ra ngoài, tạo nên một tiếng vang trầm thấp, hai bàn đạp ở thân ngựa đã bị chấn nát. Chiến mã dưới người hắn rên lên một tiếng, bốn vó bị ép xuống dưới, gần như muốn đổ ngã.

Ngay tíc tắc này, cả người Lý Khai Vân thoát khỏi thân ngựa, nhảy lên trường đao đang quét ngang tới mặt mình. Hai chân hắn ta đưa thẳng ra trước, cả người đụng vào Tàng Thanh Hùng, thoáng cái đã cưỡi lên người hắn.

Tàng Thanh Hùng chưa từng thấy chiến pháp như vậy của người tu hành, tất nhiên sợ hãi vô cùng, cả người bỗng té ngã xuống đất.

Lý Khai Vân cong tay trái đấm mạnh xuống, mục tiêu chính là đôi mắt của Tàng Thanh Hùng.

Tàng Thanh Hùng rống to, âm thanh truyền đi khắp chiến trường, trở ngược tay dùng trường đao chém Lý Khai Vân.

Nếu như cánh tay trái của Lý Khai Vân còn hạ xuống, vậy một đao này của Tàng Thanh Hùng nhất định có thể chém đứt nửa người của Lý Khai Vân.

Nhưng cánh tay phải của Lý Khai Vân từ nãy giờ vẫn đang nắm chặt chuôi kiếm của học viện Thanh Loan.

Lý Khai Vân xuất kiếm.

Kiếm của hắn ra khỏi vỏ một đoạn, tựa như một đòn gánh nhếch lên, dùng bả vai làm điểm tựa, ngăn lấy một đao của Tàng Thanh Hùng.

Đây là thức đeo kiếm của học viện Thanh Loan.

"Ầm!"

Cùi trỏ của hắn đâm thẳng vào con mắt của Tàng Thanh Hùng tựa như một cây trường thương, khiến cho máu tươi từ trong miệng Tàng Thanh Hùng phun ra ngoài.

Tàng Thanh Hùng choáng váng, Lý Khai Vân dùng sức đè xuống dưới, cùi trỏ từ trên cao mạnh mẽ đánh xuống bên dưới. Chỉ trong một tíc tắc, hắn đã một lần nữa đánh mạnh lên mặt Tàng Thanh Hùng.

Tiếng la lớn cũng như hơi thở từ trong miệng mũi Tàng Thanh Hùng đoạn tuyệt, máu tươi sềnh sệch từ trong miệng mũi chảy ra ngoài.

"Phốc!"

Tên quân nhân Đại Mãng này khi trước còn rất dũng mãnh, lớn tiếng hét to lên để cho toàn bộ người trên chiến trường phải nhớ tên mình, nhưng trong nháy mắt đã chết.

Lý Khai Vân đứng lên khỏi thi thể Tàng Thanh Hùng.

Khí thế của hắn bây giờ to lớn vô cùng, khiến cho các quân nhân Vân Tần và Đại Mãng ở trên chiến trường bị chấn kinh/

Lý Khai Vân tiếp tục đi tới trước.

Trên chiến trường, quân nhân Đại Mãng như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, có vài người hét to lên, xông thẳng tới chỗ Lý Khai Vân.

Lý Khai Vân rút kiếm.

Đây là thức rút kiếm của học viện Thanh Loan.

Thân kiếm của hắn có màu xanh nhạt, lóng lánh tinh quang, hơn nữa thân kiếm không phải được chế tạo theo kiểm bẹp hẹp dài thông thường, mà là một hình trụ kỳ lạ, tựa như đó là một khối băng màu xanh.

Chỉ là một kiếm đâm thẳng đơn giản, nhưng đã xuyên thủng thân thể hai quân nhân Đại Mãng đằng trước, xâu vào nhau như những quả mứt trên nhánh cây nhỏ, rồi tựa thế đẩy mạnh về tên quân nhân Đại Mãng thứ ba ở đằng sau.

Tên quân nhân Đại Mãng thứ ba này nhất thời như bị một chiếc xe ngựa chạy nhanh đụng vào, xương cốt lồng ngực vỡ vụn, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất.

Trong nháy mắt có một tên quân nhân Đại Mãng khác dùng đao chém tới bụng Lý Khai Vân, để lại một vết cắt nhỏ trên áo giáp của mình, Lý Khai Vân lập tức xoay người, dùng vai đụng vào tên quân nhân Đại Mãng vừa dùng đao chém mình.

Tên quân nhân Đại Mãng này bay ngược ra sau, té mạnh xuống đất, mà trên bộ áo giáp Lý Khai Vân đang mặc chẳng qua chỉ có thêm một vết cắt nhợt nhạt.

Sau trận chiến lăng Bích Lạc, cùng với đám người Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm trở về học viện Thanh Loan, Lý Khai Vân lập tức được Tần điên, vị giáo sư nổi danh điên cuồng nhất ở khoa Chỉ Qua đích thân dạy dỗ. Vì thế, mặc dù trong suốt thời gian vừa rồi đều ở học viện Thanh Loan, nhưng Lý Khai Vân đã phải trải qua rất nhiều trận chiến. Tuy nhiên, cũng nhờ vậy mà Lý Khai Vân hiện giờ đã trở thành một quân nhân không chỉ biết cách chiến đấu, hơn nữa còn biết giết kẻ địch nhanh chóng, tiết kiệm hồn lực tới mức thấp nhất.

Lại có bốn người khác vọt tới chỗ Lý Khai Vân.

Sau đấy bốn người này nhanh chóng ngã xuống, cổ họng bị kiếm của Lý Khai Vân cắt ngang, trong đó thậm chí có một người tu hành Đại Mãng.

Các quân nhân Đại Mãng còn lại hoảng sợ.

Vừa rồi các quân nhân Đại Mãng này còn đang chiếm ưu thế trên chiến trường, nhưng nháy mắt đã mất đi trận thế.

Trước khi bọn họ kịp suy nghĩ điều gì, Lý Khai Vân đã bước tiếp sáu bước, kết quả là có thêm tám tên quân nhân Đại Mãng ngã xuống.

Quân nhân Đại Mãng bắt đầu bỏ chạy tán loạn.

Lý Khai Vân dùng một tay đè chặt vết thương của một tướng lãnh Vân Tần vừa bị chém đứt nửa cánh tay, lấy ra một tấm vải màu đen rồi nhanh chóng băng bó, cầm máu giúp tướng lãnh Vân Tần này.

- Các ngươi là Phá phong doanh? Những người còn lại và quân đội Đại Mãng đâu?

Đồng thời, hắn vội vàng lên tiếng hỏi.

Bởi vì vết thương bị Lý Khai Vân cầm máu quá đau đớn, nên tướng lãnh Vân Tần khoảng ba mươi mấy tuổi này đổ mồ hôi lạnh đầy trán, nhưng hắn ta vẫn trầm ổn đáp lại:

- Chúng là quân du kích, tới đây tiếp ứng Phá phong doanh. Khi tới đây, Phá phong doanh đã bị đánh tan, chiến trường chính là ở bên kia.

Trong lúc nói chuyện, tên tướng lãnh này vươn cánh tay trái còn hoàn hảo ra, chỉ về một nông trang đằng xa.

Sắc mặt vốn tái nhợt của Lý Khai Vân bỗng nhiên càng ảm đạm hơn, nói;

- Vậy tàn quân Phá phong doanh đang ở đâu?

Tên tướng lãnh này không biết tâm tình hiện giờ của Lý Khai Vân, cái hắn ta đang nghĩ tới bây giờ chính là chiến cuộc, chính là đã có bao nhiêu quân nhân Vân Tần đã ngã xuống, thậm chí hắn ta còn không hỏi tên Lý Khai Vân, chỉ gật đầu nói:

- Phá phong doanh không còn bao nhiêu người đâu... chiến sự nơi đó rất căng thẳng, nếu như ngươi muốn ứng cứu, phải chạy tới ngay.

Tên tướng lãnh này còn chưa nói xong, Lý Khai Vân đã chạy như điên, phi thân lên ngựa, chạy như điên về nơi hắn vừa chỉ.

Sau khi qua khỏi nông trang, xuất hiện trong tầm mắt Lý Khai Vân là một gò đất lồi lõm.

Trên một bãi sông ở ngay cạnh gò đất lồi lõm đấy có một trận chém giết đang diễn ra quyết liệt, số lượng quân nhân Đại Mãng và Vân Tần còn đứng trên mặt đất thậm chí lên tới hai ngàn người, trận thế vô cùng hỗn loạn, chia làm sáu bảy khu vực khác nhau, tất cả đều đỏ mắt cầm binh khí chém quân địch. Trên bãi sông đấy, hoặc là trong khu rừng bên cạnh, hoặc là trên gò đất lồi lõm Lý Khai Vân vừa nhìn thấy, có rất nhiều thi thể hai bên chất chồng lên nhau.

Các khu vực chiến đấu đấy chợt phân chợt hợp, hoặc là di chuyển một cách hỗn loạn dọc theo bờ sông, hai bên chiến đấu với nhau thảm thiết đến mức gần như không thể phân biệt được địch ta, mà thời gian giao chiến mỗi lúc một kéo dài hơn... Với thời gian dài như vậy, chỉ riêng việc chạy bộ đã đủ tiêu hao hết sạch thể lực một quân nhân bình thường, huống chi còn vung đao chém giết. Cho nên, phần lớn những quân sĩ ở đây đều đã kiệt sức, vũ khí cầm trong tay không thể sử dụng linh hoạt, hoặc có thể nói chính ý chí muốn sống đang giúp họ chiến đấu.

Lý Khai Vân liếc mắt nhìn qua, nhưng không thể nhìn rõ được trong đấy có Lãnh Thu Ngữ hay không.

Bất chợt hắn nhìn thấy có một đội xe còn nguyên vẹn đang ở giữa một khu vực chiến đấu khốc liệt. Nhiệt huyết trong người hắn phút chốc xông lên đỉnh đầu, rống to lên một tiếng, rồi rong ngựa từ trên sườn núi cao thẳng tắp tới khu vực đó.

Lý Khai Vân xông vào chiến trận.

Từng tên quân nhân Đại Mãng ngã xuống dưới gót chân ngựa của hắn.

Hắn xuyên qua một khu vực chiến đấu khác, hướng thẳng tới đội xe còn nguyên vẹn kia.

Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu quân nhân Đại Mãng, thậm chí hắn ta còn không nhận ra chiến mã mình đang cưỡi đã ngã quỵ xuống. Nhưng bởi vì đột nhiên có một người tu hành chiến lực còn mạnh mẽ như hắn gia nhập chiến trường, toàn bộ chiến trường lập tức xoay chuyển. Dưới mệnh lệnh bắt buộc của tướng lãnh, một số quân sĩ Đại Mãng mặc trọng khải có chiến lực mạnh nhất bây giờ lập tức xông tới chỗ Lý Khai Vân, thậm chí còn tạo thành một chiến trận bao vây hắn.

Một người tu hành Đại Mãng sắc mặt lạnh lẽo vô thanh vô tức đến sau lưng Lý Khai Vân. Ngay nháy mắt trường kiếm trong tay Lý Khai Vân mạnh mẽ đâm xuyên qua một hốc mắt quân sĩ Đại Mãng mặc trọng khải, thanh trường thương trong tay hắn đã nhanh như một con độc xà, mạnh mẽ đâm vào sau lưng Lý Khai Vân.

Mũi thương trực tiếp xuyên qua bộ giáp đen trên người Lý Khai Vân, dễ dàng như cắt một miếng đậu hũ.

Nhưng điều khiến cho người tu hành Đại Mãng vừa mới vui mừng này cảm thấy lạnh lẽo chính là thương của hắn lại chạm vào một tầng giáp mềm bên trong, không thể tiếp tục tiến tới.

Ánh kiếm màu xanh nhạt từ trong tay Lý Khai Vân bay lên, đánh tới chỗ hắn, hắn tất nhiên muốn rút trường thương đón đỡ, nhưng lại không rút ra được.

Đầu thương của hắn bị một luồng sức mạnh lạ lùng hút lấy, dính chặt trên người Lý Khai Vân.

Lý Khai Vân trở tay.

Ánh kiếm bay lên, xuyên thủng qua trán của người tu hành Đại Mãng đang rất khiếp sợ này.

"Keng!"

Trương thương từ sau lưng Lý Khai Vân rớt xuống đất.

Lý Khai Vân rút lui, không nhìn người tu hành đó, đồng thời rút kiếm lại chặn đánh một trường đao đang chém ngang ngực hắn.

Một luồng sức mạnh kinh khủng bùng phát ngay khi kiếm đao va chạm với nhau, hóa thành một cơn cuồng phong.

"Phốc!"

Lý Khai Vân và người tu hành Đại Mãng từ đằng sau đánh lén, vung đao chém ngang ngực đồng thời phun ra một ngụm máu tuơi

Nhưng Lý Khai Vân lại không dừng lại.

Vừa chuyển động, hắn ta lập tức vung kiếm đâm thẳng tới lồng ngực người tu hành Đại Mãng mặc giáp.

Hai chân người tu hành Đại Mãng này mềm nhũn, trong lúc nhất thời không biết tránh đi đâu, nên hắn ta lập tức cắn răng một cái, vung đao chém tới cổ Lý Khai Vân.

Lý Khai Vân nhón chân lên, khiến cho lưỡi đao chém vào đầu vai hắn, gọt sạch một miếng giáp màu đen lớn chắc chắn, nhưng lưỡi đao lại không thể tiến sâu hơn được nữa, mà kiếm trong tay hắn đã mạnh mẽ xuyên thủng thân thể người tu hành Đại Mãng này, đẩy lùi về sau.

"Phốc!"

Lý Khai Vân lại phun ra một ngụm máu tươi.

Thân kiếm của hắn xuyên qua lưng của người tu hành Đại Mãng, sau đấy tiếp tục đâm thẳng qua một tên quân sĩ Đại Mãng đằng sau.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-869)