← Ch.857 | Ch.859 → |
Cảm xúc con người thông thường có thể quyết định rất nhiều chuyện.
Đối với những tín đồ vốn ở phía đông Vân Tần, hành trình một đường hướng đông không phải là quá xa xôi, nhưng đối với hơn một nửa tín đồ đã gia nhập hành trình này ngay từ đầu, con đường này thật quá dài, họ đã phải đi bộ gần một tháng.
Việc di chuyển ngang cả một đế quốc như vậy tuyệt đối khiến người tham gia cảm thấy rất khổ sở, nhưng được nhiều thần quan cổ xúy và kích động, mà suốt đường đi lại không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, sự vui vẻ và cuồng nhiệt luôn luôn tồn tại trong đội ngũ này, nên những người đi cùng về phía đông có cảm giác như mình đang tham gia một cuộc gặp long trọng, hoặc là chuẩn bị đi xem một trận chung kết world cup vậy.
Con người cũng là một động vật quần thể rất kỳ lạ, khi quần thể đạt tới một số lượng nhất định, suy nghĩ và tâm tình của một cá nhân sẽ bị quần thể ảnh hưởng.
Cho nên, khi đội ngũ này di chuyển trên đường, có một số người vốn không có cảm giác gì đối với ma vương hay cứu thế chủ, nhưng bởi vì sự tò mò và mong đợi, nên đã chủ động tham gia đội ngũ này.
Đội ngũ này càng lúc càng khổng lồ.
Thông qua những lá cờ và màn che, Trương Bình nhìn thẳng về phía trước.
Có rất nhiều thứ đang đè nén trong lòng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sau khi phát hiện mình căn bản không thể thoát khỏi, tâm tình sẽ nóng nảy tựa như lửa đang thiêu đốt. Vào lúc nhận được tin tức Tần Tích Nguyệt và Lâm Tịch cùng nhau tiến vào thần nguyên băng tuyết, nghĩ đến Tần Tích Nguyệt có thể chết đi, chính mình cũng không thể nhìn thấy nữa, hơn nữa còn chết cùng một chỗ với Lâm Tịch, hắn liền biết mình đã không thể nào hoàn toàn quên đi được hình bóng của Tần Tích Nguyệt, tựa như hắn sẽ không bao giờ quên được nữ tiềm ẩn tên Thường Tịnh Hương.
Thậm chí nhiều lúc đang minh tưởng tu hành, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới thân thể trần truồng cực kỳ diễm lệ của Thường Tịnh Hương, nhưng ngay lập tức tất cả sẽ bị gián đoạn bởi vì Tần Tích Nguyệt đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Cho nên, mặc dù biết rõ cảnh tượng Tần Tích Nguyệt và Lâm Tịch dắt tay nhau tiến vào núi Luyện Ngục chỉ là một chuyện giả dối, nhưng hắn cũng không thể nào ngăn chặn được lửa giận lớn nhất trong lòng mình.
Bởi vì hắn biết rõ tâm tình của Tần Tích Nguyệt đối với Lâm Tịch, thậm chí hắn còn từng tưởng tượng rằng nếu như hắn không làm chuyện gì, cho dù cuối cùng Tần Tích Nguyệt cũng không thể ở cùng một chỗ với Lâm Tịch, cho dù chỉ là một người hàng xóm ngồi bên cạnh Lâm Tịch, chuyện gì cũng không xảy ra... nhưng hình ảnh đó cũng khiến hắn không thể nào chấp nhận được, khiến hắn tức giận vô cùng!
Mặc dù ma biến đã hoàn toàn cải tạo thân thể con người, tựa như Lâm Tịch đã nói đó là một quá trình chế tạo người máy, nhưng sự biến hóa này cuối cùng cũng không hoàn mỹ. Trong lúc vô cùng tức giận, hắn có thể cảm giác một phần gan của mình tựa hồ đã bị hòa tan, đồng thời có một loại côn trùng màu đen đang lớn lên.
Điều này khiến hắn vô cùng đau đớn, khiến hồn lực của hắn không thể lưu chuyển tùy ý được.
Nhưng hắn vẫn kiên định cho rằng mình sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
Đội ngũ khổng lồ này đã tiến vào hành tỉnh Đông Lâm, sơn mạch Long Xà cũng ở ngay trước mặt hắn.
Trương Bình đã nôn nóng đến mức rất muốn xem cảnh tượng Lâm Tịch và người của học viện Thanh Loan sẽ giao chiến với đội ngũ khổng lồ này, thậm chí hắn còn rất muốn đánh bại Lâm Tịch và những người của học viện Thanh Loan, hủy bỏ sức mạnh của họ, sau đó để họ trơ mắt nhìn những người Vân Tần mà họ từng bảo vệ, nay lại giết chết họ.
- Đáng giá không?
- Để những tiềm ẩn như chúng ta chết vì người như vậy, đáng giá không?
Trương Bình rất muốn hỏi câu này với Lâm Tịch, trước khi Lâm Tịch chết đi.
Nhưng hắn lại không biết rằng vào lúc này, đội ngũ khổng lồ do hắn dẫn dắt đã bắt đầu xuất hiện một số chuyện.
...
Các tín đồ tự phát mặc áo bào màu đen hoặc đỏ, đang lan tràn khắp hành tỉnh Đông Lâm tựa như những con châu chấu.
Vào lúc ăn trưa, "nhóm châu chấu" ở ngoài cùng tiến vào một thị trấn, rồi nhanh chóng tỏa khắp.
Mấy tên tín đồ tiến vào một tiểu viện bình thường, đòi hỏi cơm ăn, nhưng lại bị cự tuyệt.
Đây là chuyện trước kia chưa từng có, bởi vì bản thân người Vân Tần rất háo khách. Hơn nữa, trưởng công chúa ở hoàng thành Trung Châu đã ban chỉ, ra lệnh kho lúa và dân chúng ở trên đường phải cung cấp thức ăn cho đội ngũ này. Trong đấy, trưởng công chúa đã nói nguyên nhân làm như vậy là phòng ngừa các tín đồ này làm loạn, xảy ra việc cướp bóc.
Các tín đồ bị cự tuyệt hơi sững sờ, nên bọn họ dùng rất nhiều lý do để van xin, mong muốn chỉ có một bữa ăn no bụng.
Chủ nhân của tiểu viện này là một nông dân thật thà khỏe mạnh, đối diện với thỉnh cầu của mấy người này, hắn càng khó chịu hơn, nhưng cuối cùng vẫn áy náy nói:
- Không phải là ta không muốn... chỉ là lương thực tồn kho của ta cũng chỉ còn một ít thôi. Cửa hàng gạo trước nhà đã đóng cửa nhiều ngày rồi, qua một thời gian nữa là chúng ta cũng không có cơm ăn đâu.
Phần lớn tín đồ tiến vào thị trấn này đều gặp chuyện tương tự.
Bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện nguyên nhân của chuyện này chính là các cửa hàng Đại Đức Tường trong thị trấn đều đóng cửa nhiều này, hơn nữa, dựa theo tin tức truyền đi, rất có thể trong một thời gian dài cũng không mở cửa lại.
Không bột đố gột nên hồ, người khác không có cơm ăn, chính mình tự nhiên không thể giành lấy miếng ăn vốn không có được.
Cho nên, các tín đồ này chỉ có thể tiếp tục đi tới thị trấn khác với một cái bụng đói liên tục réo vang.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện các lăng, thị trấn tiếp theo cũng xảy ra tình huống tương tự.
...
- Tại sao Đại Đức Tường lại không mở cửa?
- Chẳng lẽ Đại Đức Tường muốn người chết đói sao?
Tại một thị trấn nào đấy, một số tín đồ đã đói bụng đến mức không chịu được tụ tập trước cửa một cửa hàng Đại Đức Tường đã đóng lại nhiều ngày. Sự đói bụng cồn cào khiến họ phải quát lên, đòi phá cửa xông vào.
Những người này đã bị đói bụng làm quên đi lý trí, nhưng đối với người Vân Tần còn lại, Đại Đức Tường lại là nơi đáng để họ tôn kính và sẵn sàng dùng tánh mạng của mình đánh đổi.
- Tại sao Đại Đức Tường phải nhất định mở cửa? Có lẽ là đoàn xe vận chuyển có vấn đề...
Các tín đồ này lập tức bị rất nhiều dân chúng tức giận quát mắng:
- Dù thế nào đi nữa, mở hay không mở cũng là chuyện của Đại Đức Tường.
- Đại Đức Tường là do nhà ngươi mở hay sao? Các ngươi muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng?
- Còn định cho các ngươi vài cái bánh, nhưng thấy bọn ngươi như vậy, chúng ta còn mặc kệ!
- Các ngươi nghĩ gạo trắng là từ trong khe nước đi ra sao? Muốn có thì có sao?
Nghe thấy nhiều người quát mắng như vậy, có một tín đồ giận quá hét lên:
- Không ra cũng không mở, ta không tin trên đời này chỉ có một cửa hàng gạo là Đại Đức Tường. Chẳng lẽ ngoại trừ Đại Đức Tường ra, không còn cửa hàng gạo khác? Không thể mua được gạo và mì sao?
Khi tên tín đồ này tức giận quát lên như thế, một ông lão mặc quần áo bình thường, trông hơn sáu mươi tuổi lại khẽ thở dài, nói:
- Người trẻ tuổi... ở khu vực quanh đây, ngoại trừ Đại Đức Tường ra, đúng là không còn nơi nào mua gạo và mì đâu.
Âm thanh của ông ta không lớn, nhưng lại chứa nhiều sự cảm khái. Giọng nói chứa đầy cảm xúc này lập tức khiến các tín đồ đang tức giận phải sững sờ.
Ông lão này nói chuyện mà cảm xúc như vậy là vì ông ta vốn là chưởng quỹ của một cửa hàng gạo khác ở trong thị trấn. Sau khi Trưởng Tôn Cẩm Sắt chết đi, cả Vân Tần lâm vào đại loạn, khiến Vân Tần gần như quay trở về thời kỳ các chư hầu chia cắt từng lãnh thổ, rồi cho đến đầu năm nay, trưởng công chúa chính thức chấp chính, trọng chỉnh lại dần dần thì Vân Tần mới ổn định lại. Trong vòng nửa năm đó, bởi vì quá bạo loạn nên các thương hành không thể làm ăn được, nhất là các cửa hàng gạo, không có ai dám buôn bán. Bởi vì đối với bất kỳ ai hay thế lực nào, gạo cũng là đồ vật cần thiết cho hàng ngày. Cho dù gom góp đủ lương thực để buôn bán, nhưng không có ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng trong nửa năm đó, Đại Đức Tường lại dám vận chuyển như bình thường, các cửa hàng của họ đều có gạo để bán.
Có lẽ vì Đại Đức Tường đã giành được sự kính trọng của toàn bộ đế quốc Vân Tần, có lẽ vì bản thân Đại Đức Tường vốn có thể đảm bảo cung cấp đủ lương thực cho cả Vân Tần, bất kỳ thế lực nào cũng không dám ra tay với Đại Đức Tường, hoặc cũng có lẽ bản thân Đại Đức Tường đã mạnh đến mức tự bảo vệ mình được... nhưng dù là vì nguyên nhân gì, kết quả cuối cùng chính là Đại Đức Tường đã lũng đoạn phần lớn thị phần gạo của nhiều hành tỉnh.
Còn những cửa hàng gạo khác vốn có thể tự trồng lúa được, nay cũng chỉ có thể ký kết với Đại Đức Tường, ủy quyền cho Đại Đức Tường vận chuyển và bán ra.
Cho nên, ông lão này có thể khẳng định rằng chỉ cần Đại Đức Tường đóng cửa như vậy, không nói đến đế quốc, nhưng ít nhất mấy hành tỉnh lân cận sẽ không còn gạo để ăn.
...
Đối với người địa phương, cho dù vại gạo của họ đã tới đáy, nhưng họ vẫn có phương pháp để chống đỡ qua ngày. Hơn nữa, trước khi đóng cửa hàng, nhân viên của Đại Đức Tường cũng đã cam kết sẽ không đóng cửa quá lâu.
Nhưng đối với đoàn người liên tục di chuyển, việc lên đường trong trạng thái đói bụng sẽ khiến sự tự tin của họ sụp đổ.
Hơn nữa, những tin tức nghiêm trọng hơn còn nhanh chóng được truyền đi: kho lúa của quân đội của các hành tỉnh phía trước cũng đã hết, không thể cung cấp lương thực cho họ.
- Cũng bởi vì các ngươi thờ phụng ma vương, nên mới xảy ra chuyện này, đây là trừng phạt của trời cao dành cho các ngươi!
- Còn không phải vì các ngươi phản đối, nên ma vương mới tức giận trừng phạt sao?
Không khí cuồng nhiệt và không lo âu trước kia đã bị sự đói bụng phá vỡ, các tín đồ đối lập nhau lập tức cải vã.
Có mấy nông dân đang khiêng cuốc, tưới nước trang trại của mình tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhìn mười mấy tín đồ đang cãi nhau đến mức đỏ cả mặt tai, các nông dân này khinh thường cười nói:
- Cái gì mà thờ phụng hay không thờ phụng, ma vương hay không ma vương, ăn được sao? Ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn muốn tranh luận nên thờ phụng cái gì? Thờ phụng có thể no bụng sao?
Mấy tên nông dân này không hề ngừng lại, tiếp tục nói thêm, khiến cho các tín đồ ngừng cải vả, tự mình suy nghĩ một hồi.
- Ngay cả cơm cũng không có mà ăn... chúng ta còn ở đây để làm gì?
Một gã tín đồ trước kia là đệ tử quan lại, mấy ngày trước hắn ta còn cảm thấy khinh thường các nông dân này, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc.
Hắn đột nhiên đã trút giận.
Càng ngày càng có nhiều tín đồ rời khỏi đội ngũ, rất nhiều người vì lo sợ nên đã lợi dụng đêm tối buông xuống mà rời đi, nhưng sau đó lại có những nhóm người tự rời bỏ vào lúc sáng sớm.
Có ít người nghĩ cách bắt cá bán lấy tiền, có người nghĩ cách giúp việc, có vài người lại dùng sức mình để đi làm thuê... những người này tự giải tán ngay trong hành tỉnh Đông Lâm, rồi tìm mọi cách để lấy được thức ăn, để có thể trở về nhà.
Những người này đến từ dân gian, nay cũng đã tự tán đi trong nhân gian.
...
Trương Bình đang ngồi trong chiếc xe người kéo mà nhìn về phía trước.
Hắn đã nhìn thấy sơn mạch Long Xà rõ ràng, nhưng hắn lại có thể dễ dàng nhìn thấy đội ngũ khổng lồ nhanh chóng giải tán, nhìn thấy vô số người rời đi như những con kiến.
Hắn có thể giết chết những người này, nhưng lại không thể bắt họ làm việc vì hắn, hay nói cụ thể hơn là chiến đấu với Lâm Tịch, với học viện Thanh Loan vì hắn.
Đại quân của hắn, cảnh tượng mà hắn muốn nhìn thấy nhất, đã tự sụp đổ, đã tự giải tán vì Đại Đức Tường.
...
Ai cũng biết đây là chuyện do Đại Đức Tường làm, nhưng chuyện này không chỉ đơn giản là cạn lương thực.
Nếu như muốn cho đội ngũ này trong suốt hành trình đầu tiên vẫn có lương thực để ăn, không phát hiện được điều gì lạ thường, nhưng khi tới hành tỉnh Đông Lâm, toàn bộ khu vực rộng lớn lại hết sạch, đồng thời không có ai hay biết gì cả, nhất định phải là một kế hoạch đã được tính toán và an bài rất kỹ lưỡng.
Chỉ có một thương hành lớn đã lũng đoạn cả thị trường như Đại Đức Tường liên thủ với một số thế lực lớn mới có thể làm được.
...
Một hàng thần quan mặc áo bào núi Luyện Ngục cùng với một đội kỵ quân đang tiến nhanh về phía lăng Bích Lạc.
Cầm đầu là một thần quan trung niên có mái tóc dài, sát ý của hắn ta hiện rõ ở ngay giữa hai đầu lông mày.
Đối với một thương hành lớn như Đại Đức Tường, Trương Bình tất nhiên phải cho người giám thị. Trong những ngày bình thường, có rất nhiều thần quan núi Luyện Ngục và một đội quân trú đóng ngay cạnh nông trường của Đại Đức Tường, ngoài mặt thì nói truyền giáo, nhưng sự thật chính là tiếp quản Đại Đức Tường. Cho nên, ngay khi đội quân đông tiến gặp phải vấn đề thiếu lương thực ở hành tỉnh Đông Lâm, đội thần quan núi Luyện Ngục ở bên ngoài đã phát hiện Đại Đức Tường có chuyện.
Khi trước Đại Đức Tường vẫn rất tuân theo quy củ và an ổn làm việc, nên điều mà tên thần quan trung niên này muốn hỏi chính là tại sao Trần Phi Dung lại dám làm chuyện như vậy.
← Ch. 857 | Ch. 859 → |