← Ch.0203 | Ch.0205 → |
Có rất nhiều ma đạo thần thông, đều muốn thu thập oán khí, nộ khí, chiến khí của con người khi người ta gần bờ vực tử vong, loại cảm xúc tuyệt vọng thống khổ, còn có sát phạt chi khí mãnh liệt khi các binh sĩ chém giết ở ngoài chiến trường mà sinh ra.
Loại ma đạo thần thông này cực kỳ lợi hại, một khi xuất thủ chính là ngàn vạn chiến ý, sát ý lẫm liệt, có thể tạo thành lĩnh vực. Giống như thần thông Linh Lung Đại La Thiên, Cửu Cung Thần Hình Thuật, đem người vây hãm trong đó, tra tấn công kích vào tinh thần khiến đối phương tử vong.
Như Thất Tình Đại Thủ Ấn của Vạn La, cũng là đi tới thế tục, thu thập, hỉ, nộ, ai, nhạc, bi, khổ, sầu của con người. Luyện thành thất tình, trong lúc xuất thủ các loại tâm tình ùn ùn kéo đến như thủy triều, cho dù là Kim Đan cao thủ cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng mà Bàn Vũ Đại Lực thần thông lại có ý cảnh kỳ lạ khác, phải nhờ vào tâm tình sát phạt chi khí, tuyệt vọng ở chiến trường, mà mở ra "Não hải thứ hai", đây chính là một điều rất kỳ tư diệu tưởng, chưa từng có người thử qua. Cho dù là Diêm kế thừa các loại thần thông của Hoàng Tuyền Ma Tông, chứng kiến pháp môn mở ra "Não hải thứ hai" Bực này cũng bội phục sát đất.
Phải biết rằng não hải của con người chính là nguồn suối của hết thảy thần thông, là căn nguyên của pháp lực. Trong rất nhiều điển tịch của Đạo gia, não hải lại gọi là "Thức Hải", "Tử Phủ", thần thông của con người dù lớn hay nhỏ, pháp lực cao hay thấp, toàn bộ đều quyết định bởi não hải lớn hay nhỏ.
Hiện tại trong não hải của Phương Hàn có năm mươi vạn mã lực, đã đến mức cực hạn. Nếu muốn tiếp tục tăng cường pháp lực, nhất định phải tăng cảnh giới lên, khiến não hải mở rộng. Nếu không dù tu luyện thế nào đi nữa, cũng sẽ không có gia tăng thêm được chút pháp lực nào. Thế nhưng Bàn Vũ Đại Lực thần thông lại không phải gia tăng dung lượng của não hải mà là mở não hải thứ hai!
Đại não của con người là bộ phận thập phần quý giá. Cũng thập phần tinh diệu yếu ớt, bất luận chân khí cương khí gì chỉ hơi chút tán loạn, đều khiến đại não bị hủy diệt, phá hư, hết thảy thần thông của người tu hành đều liên quan tới não bộ, đều muốn làm từng bước, cẩn thận từng ly từng tí. Nếu không tẩu hỏa nhập ma, não hải sẽ nổ tung mà chết.
Đại não khi được mở ra "Não hải thứ hai" có ý nghĩa gì, trong mắt rất nhiều người cũng không phải là không có tưởng tượng qua, thế nhưng mà thí nghiệm lại quá khó, cho dù là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh cũng không muốn làm người dẫn đầu đi thí nghiệm.
Não chính là đứng đầu Lục Dương. Không thể không cẩn thận.
Nhưng mà Bàn Vũ Tiên Tôn lại bất chấp u mê của thiên hạ, tự thân sáng tạo ra pháp môn mở ra "Não hải thứ hai", tìm kiếm các loại diệu dụng trong đó. Cho nên đệ tử dưới trướng hắn, mỗi người đều có pháp lực cường đại dị thường, được xưng là "Đại lực". Khi cùng người đối địch, trực tiếp dùng lực áp người, không cần phải dùng bất cứ loại pháp bảo gì.
Điều này cũng lý giải tại sao Vạn La thân là cao thủ Kim Đan lại có lực lượng lớn như vậy, ngay cả ma đao Huyết Thương Khung Huyết Dạ Chi Vương đều áp chế không nổi hắn.
Chiến tranh trên biên quan phía dưới, khí thế hừng hực. Lang yên phong hỏa bùng lên ngút trời, khí thế hào hùng khí nuốt sơn hà, chém giết thảm thiết khiến nhật nguyệt mờ đi. Khí thế cường liệt còn truyền xa hơn trăm ngàn dặm.
Phương Hàn vận dụng Bàn Vũ Đại Lực thần thông, mạnh mẽ làm cho pháp lực của mình ngưng tụ thành dòng nước xoáy, đều hấp thu lấy tâm tình sát phạt chi khí, các loại tinh hồn, tuyệt vọng ở bốn phía tiến vào trong đầu của mình.
Một cỗ Sát phạt chi khí mãnh liệt tiến nhập vào trong não hải, lập tức Phương Hàn cũng cảm giác được trong óc mình xuất hiện ngàn vạn tiếng trống trận, ngàn vạn binh sĩ chém giết lẫn nhau, máu đen thảm thiết tuôn trào khắp nơi, trong đầu của mình tựa hồ như mở ra một chiến trường mới, đem mình cuốn vào trong đó.
Sát phạt chi khí thảm thiết trên chiến trường cũng không phải dễ dàng hấp thu như vậy. Nếu như không hiểu pháp môn hấp thu, cưỡng cầu thu thập, não hải lập tức sẽ bị phá, nhẹ thì thần kinh thác loạn, điên cuồng mà chết. Nặng thì phá hư sự cân bằng của pháp lực trong đầu, não hải nổ tan. Phương Hàn tuy đã hiểu về thần thông này, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sát khí thảm liệt, vô số người hưng phấn, kích động, tuyệt vọng, thống khổ... Các loại tâm tình vừa tiến vào não hải, hắn lập tức vận khởi pháp lực của mình, dựa theo phương pháp Bàn Vũ Đại Lực thần thông từ từ vận chuyển từng cái trấn áp. Cuối cùng áp súc lại, ngưng tụ thành một viên cầu cực nhỏ, trôi nổi bất định trong đầu mình.
Tiểu viên cầu này trong đầu, rất rất nhỏ, nhưng bên trong giống như chất chứa được cả một chiến trường, bê trong có rất nhiều gương mặt đổi tới đổi lui, tiếng kêu, tiếng trống trận đều loáng thoáng bùng lên.
Phương Hàn tiếp tục tu luyện, ở trong tầng mây không ngừng hấp thu sát khí, tâm tình chúng sinh trên chiến trường phía dưới. Tiểu viên cầu trong đầu cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng.
Trọn vẹn tới đêm, chiến tranh biên quan phía dưới đã ngừng lại, song phương từ từ thu binh, khí tức trên bầu trời mới từ từ tản đi, Phương Hàn cảm thấy không còn bất luận khí tức gì có thể hấp thu được nữa, lúc này hắn mới thu công đứng dậy.
"Đáng tiếc, còn thiếu chút nữa là có thể luyện thành một viên chiến hồn Xá Lợi rồi. Dựa theo pháp quyết tu luyện của Bàn Vũ Đại Lực thần thông, một hồi đại chiến đấu, sát phạt chi khí được sinh ra, cũng đủ để ngưng tụ thành một viên chiến hồn Xá Lợi. 108 viên chiến hồn Xá Lợi ngưng tụ cùng một chỗ sẽ tạo thành địa sát tuần hoàn Thiên Cương, lại thiêu đốt tinh khí thân mình, đủ có thể mở ra não hải thứ hai. Thế nhưng chiến tranh chi khí hôm nay lại thiếu một điểm."
Phương Hàn cảm giác được "Chiến Xá Lợi" trong đầu mình vẫn còn chưa viên mãn, chưa có luyện tới mức cuối. Hắn không khỏi có chút tiếc nuối.
"Điều này không có gì là lạ, bởi vì ngoại trừ chúng ta ra, có người khác cũng hấp thu sát khí chiến trường. Hừ! Bọn họ đã xuất hiện. Xem ra là cố ý tới hỏi tội a."
Diêm hậm hực nói.
Phương Hàn lúc này mới phát hiện, hắn đang bị bao vây.
Trên bầu trời xung quanh mình tổng cộng xuất hiện bảy nhân ảnh. Đều mặc trường bào có thêu dấu ấn đầu lâu, toàn thân bốc lên quỷ khí rất nồng, bên hông đều đeo một cái hồ lô đen kịt, trên hồ lô cũng khắc biểu tượng đầu lâu, bạch cốt dày đặc, tựa hồ như muốn xông ra cắn người vậy.
Bảy tên này, trên người đều mặc trường bào đầu lâu, không ngờ từng kiện từng kiện đều là hạ phẩm bảo khí, phi hành rất nhanh. Quỷ khí cường đại, âm khí ẩn ẩn ước ước quấn quanh, hiện ra công năng phòng hộ cường đại.
"Chính là hắn? Dám ở chỗ này hấp thu khí tức sát phạt của chiến trường! Lại còn dám cướp đoạt đồ cùng Thiếu chủ chúng ta! Giết hắn!"
Trong đó, một người có khí tức quỷ khí rất nồng thấy Phương Hàn, hắn mãnh liệt giương một ngón tay lên! Dữ tợn cười nói. Phương Hàn lúc này dùng Hải Thận Khí Công hóa thành một người không chính không tà, trừ phi là cao thủ đã ngoài Kim Đan ra, ai cũng nhìn không ra diện mục thật của hắn. Bảy người này tự nhiên không phải là cao thủ Kim Đan, cho nên sao có thể nhìn ra.
"Thì ra đám người này là mao tặc, làm hại ta không có ngưng tụ thành công một viên Chiến Hồn Xá Lợi." Nhãn lực của Phương Hàn cực cao, thoáng cái đã nhìn ra tu vi của bảy người này là Nhục Thân Cảnh thập trọng, Thần Biến đỉnh phong, cường đại giống như Hồng Di quận chúa. Phương Thanh Vi, Diệp Nam Thiên. Nhưng mà còn chưa có bước vào Thần Thông Bí Cảnh, có thể bay cao được như vậy, chỉ dựa vào một kiện y phục hạ phẩm bảo khí trên người, thế mà dám kiêu ngạo như vậy?
Cái hồ lô bên hông bảy người này, đúng là thứ bảo vật để hấp thu chiến tranh sát phạt chi khí. Bọn họ cũng không dám trực tiếp hấp thu vào đầu mình, cho nên chỉ dám dùng hồ lô để thu thập, nhắm tế luyện pháp bảo gì đó.
Bảy người hiển nhiên là nhất lưu tà ma, Phương Hàn thân là chính đạo đệ tử Vũ Hóa Môn, trảm yêu trừ ma thuận tiện thu thập pháp bảo chính là một công đôi việc.
Lập tức không nói hai lời Phương Hàn duỗi tay thành trảo, thi triển ra một môn thần thông, nhũ bạch sắc cương khí mãnh liệt toát ra, trên bầu trời ngưng tụ thành một bạch sắc Thiên Sư giống như đỉnh núi.
Đầu bạch sắc Thiên Sư này há miệng ra, lập tức phong vân biến sắc. Khí lưu trong phương viên hơn mười dặm bỗng nhiên sụp đổ, cái miệng Thiên Sư lập tức bắn qua đám người kia.
Bảy tên áo đen "Khô Lâu trường bào" Trong nháy mắt đã bị đầu bạch sắc Thiên Sư này làm cho rung động, kiệt lực giãy dụa, thế nhưng không có bất luận hiệu quả gì, trong miệng bạch sắc Thiên Sư phóng ra mãnh liệt khí lưu làm cho bọn họ không thể động đậy, đều bị hút qua, dường như sắp bị Thiên Sư nuốt vào.
Thiên Sư của Phương Hàn cũng là thần thông do Hỏa Vân tiên tử luyện thành, trong đó dung hợp bổn mạng Thiên Sư cương khí của ba vị đệ tử Thái Nhất Môn là Nghiêu Điển, Hạ U, Vũ Phần, cường đại không thể tưởng tượng nổi. Tuy không thể một hơi nuốt vào mười vạn binh mã, thế nhưng một vạn binh mã lại có thể.
Thiên quân vạn mã trong thế tục, chỉ cần há miệng sẽ nuốt được toàn bộ.
Bảy người Khô Lâu trường bào này chưa nói là tu luyện thành xong thần thông, cho dù là thần thông tiến thêm một hai tầng nữa, cũng không ngăn cản được khí thế thôn phệ của Thiên Sư.
"Ngươi dám nuốt người của ta, quả thực là muốn chết!"
Lúc bạch sắc Thiên Sư nuốt bảy người Khô Lâu trường bào vào, đột nhiên một thanh âm lãng hàn vang lên, sau đó một bóng người bích lục bay tới, giương một tay lên. Chính là một thanh bích lục trường kiếm, phá không chém tới Thiên Sư.
"Thanh bích lục trường kiếm này..."
Phương Hàn nhìn một cái, trong lòng ngược lại lắp bắp kinh hãi, bởi vì này thanh bích lục trường kiếm này uy lực cực lớn, quả thực tương đương với với ma đao Huyết Thương Khung khi chưa biến thành đạo khí, là một kiện tuyệt phẩm bảo khí!
Đạo khí không nói, cho dù là tuyệt phẩm bảo khí, mỗi một vật cũng có thể tạo ra một trường gió tanh mưa máu, trên tay Kim Đan cao thủ cũng không có được vài món. Vậy mà bản thân mình tùy tiện liền thấy được một kiện.
"Bích Huyết Diệt Hồn Kiếm?" Diêm đột nhiên dùng tinh thần trao đổi, hiển nhiên là nó biết được lai lịch thanh bích lục trường kiếm này.
"Xem ra cũng là một kiện đồ tốt, ta thật sự là trời sinh vận khí tốt, vừa xuất môn đã đụng phải một tên coi tiền như rác! Vừa vặn có thể giết người đoạt bảo! Người này pháp lực cũng không cao, không phải là Kim Đan, tựa hồ cũng chưa tu tới Quy Nhất Cảnh! Cũng không có tu luyện thành Thiên Nhân! Hay thần thông tứ trọng Âm Dương Cảnh. Thoạt nhìn cường đại, thế nhưng hôm nay gặp được ta vận khí của hắn cũng như chó cắn thôi!"
Phương Hàn lập tức hưng phấn lên.
Hắn vung tay lên, một đoàn phong bạo màu đen bắn ra, đúng là vô thượng thần thông Hắc Nhật Phong Tai. Chỉ hạ xuống, liền đem thanh Bích Huyết Diệt Hồn Kiếm này đè xuống không vung lên nổi.
"Huyết Dạ Chi Vương!"
Ý niệm của Phương Hàn mạnh mẽ khẽ động, sau lưng huyết bào toàn thân mọc lên một đôi cánh dơi Huyết Dạ Chi Vương, bàn tay khẽ mở, đại thủ đầm đìa máu, phá không chộp tới, cứng rắn muốn thu lấy Bích Huyết Diệt Hồn Kiếm.
"Muốn chết!"
Lúc này bóng ảnh bích lục kia hiện thân, thì ra là một người tuổi trẻ mặc bích lục trường bào, vẻ mặt âm tà, cương khí quanh thân giống như lân như lửa, lập loè không ngừng, âm thanh lốp bốp liên tục vang lên! Khi thì ngưng kết thành đầu lâu, khi thì ngưng kết thành một pho tượng yêu ma quỷ quái. Đây là thần thông đã tu luyện tới tứ trọng Âm Dương Cảnh.
Tu vi như vậy thật ra cũng cực kỳ cường đại, có thể tung hoành nhất phương, thế nhưng cũng không thể so sáng với bậc quái thai như Phương Hàn này.
Lập tức Phương Hàn liền nổi lên ý nghĩ độc ác đối phó với người này. Đại Nhật Hỏa Tai muốn thoáng cái đem người này đốt thành tro bụi.
Thế nhưng thanh âm của Diêm đột nhiên truyền đến: "Phương Hàn, người không thể giết người này! Bích Huyết Diệt Hồn Kiếm của hắn cũng không thể đoạt! Nếu không sẽ có tai họa ngập đầu! Người này có chỗ dựa đó."
← Ch. 0203 | Ch. 0205 → |