← Ch.0151 | Ch.0153 → |
"Kiếm thuật tuyệt diệu, lại có thể tu luyện một môn kiếm thuật thuộc tính hỏa, Đại Nhật Càn Khôn Kiếm, hợp với Băng Phách thần kiếm làm một. Song kiếm hợp bích, diễn biến thành lực lượng thái cực băng hỏa. Đáng tiếc là cảnh giới vẫn là cảnh giới, ngươi có cảnh giới đoạt mệnh lần 5, vĩnh viễn không có cách làm bằng ta được."
Thấy Dương Kỳ xuất kiếm, Hàn Ly lão tổ đầu tiên là cả kinh, sau đó nhe răng cười liên tục.
"Kiếm thuật của ngươi chẳng ra thể thông gì cả, trông nó quá kém, ta cho ngươi biết cái gì mới là kiếm thuật chân chính. Ta không có kiếm tốt, nếu như có kiếm tốt thì đã dựa vào kiếm thuật để tiến vào cảnh giới truyền kỳ. Chắc ngươi không biết, ở trên Đông hải, Hàn Ly ta nổi danh về kiếm thuật, người ta thường nọi là nhất kiếm hàn quang thập cửu châu (hàn quang của một chiêu kiếm lan khắp 19 châu)."
Lúc băng hỏa thái cực phủ xuống người, Hàn Ly lão tổ mới xuất thủ, hắn phun ra một luồng chân khí, từ trên người bay ra một thanh bảo kiếm, bảo kiếm này không biết là do loại hàn thiết nào luyện thành, mà hoa văn trên nó giống như là hoa tuyết.
Trên kiếm có viết hai chữ "Ngạo Tuyết".
Nó không phải khí binh mà thực sự là một thanh kiếm tốt.
"Lão tổ ta dùng hàn thiết Tuyết Hoa luyện trong 2 giáp, kéo dài hơn một trăm hai mươi năm mới thành Ngạo Tuyết kiếm, hôm nay ta mượn tên tiểu bối như ngươi, dâng cho thần kiếm một ít máu."
Ngạo Tuyết kiếm xuất ra, hoa tuyết khắp bầu trời, kiếm khí bức người, Hàn Ly lão tổ này trong nháy mắt biến thành một vị kiếm khách tuyệt thế, đứng ngạo nghễ trong tuyết rơi, cao ngạo, lạnh lùng, một khi rút kiếm là không tìm được đối thủ.
Kiếm quang xuất ra, ánh sáng lóe lên cản kiếm khí băng hỏa thái cực.
Đại Nhật Càn Khôn Kiếm, Băng Phách thần kiếm đã bị hắn chặn đứng, Ngạo Tuyết kiếm của Hàn Ly lão tổ thiên biến vạn hóa, kiếm phong chấn động, xoay tròn, liên tục thay đổi, có lia, có chém, có gọt, có đè, đảo, đâm, khều, dùi xoay...
Hơn mười loại thủ pháp luân phiên xuất thủ, mỗi một chiêu đều tấn công vào một nhược điểm của địch thủ.
Mặc dù Băng Phách thần kiếm vô cùng sắc bén, cao hơn Ngạo Tuyết kiếm không chỉ một cấp bậc, nhưng mà lại bị thủ pháp tinh diệu của Ngạo Tuyết kiếm hóa giải.
Chiêu thức kiếm thuật này vừng tung ra, Dương Kỳ đã biết Hàn Ly lão tổ này không chỉ có hư danh, tạo nghệ trên phương diện kiếm thuật đúng là có thể xưng hùng một phương.
Hắn đã tìm được đối thủ kiếm thuật của mình, phun ra ngoài một luồng chân khí, hai môn kiếm khí được vận dụng thuần thục giống như rồng rắn loạn vũ.
"Kiếm thuật trẻ con, xem một chiêu của ta đây, Hàn Dạ!"
Đột nhiên, ánh mắt Hàn Ly lão tổ trở nên dữ tợn, kiếm thuật biến đổi, Ngạo Tuyết kiếm đột nhiên dừng lại, dòng xoáy chân khí xoay tròn liên tục, nhanh chóng biến hóa dẫn động khí lưu tạo thành những tia sáng vặn vẹo.
Kiếm khí kiếm ý bao phủ mặt đất, khiến cho toàn bộ đảo nhỏ tối sầm, trong nháy mắt Hàn Ly lão tổ đã biến mất.
Lúc này ở nơi đây không còn một tia sáng nào, thậm chí ánh lửa của Đại Nhật Càn Khôn Kiếm cũng bị vặn vẹo, không khách nào phát sáng, chứ đừng nói tới chuyện nhận biết hơi thở.
Chiêu kiếm thuật này của Hàn Ly lão tổ có tên là "Hàn Dạ", nó cướp đoạt tạo hóa của trời đất, khiến cho địch nhân không cách nào nhận biết phương hướng, có mắt như mù, ngay cả giác quan thứ sáu cũng mất đi tác dụng.
Đây nhất định không phải kiếm thuật do Hàn Ly lão tổ sáng tạo ra, mà là một môn thượng cổ kiếm thuật, loại kiếm thuật này chỉ có thượng cổ đại thánh tràn ngập hào quang mới có thể sáng tạo ra được.
Lúc này Dương Kỳ đã biết mình gặp nguy hiểm, hai luồng kiếm khí thu hồi lại bên người, hóa thành một cái vòng sáng bảo vệ thân mình.
Hắn không vận dụng Thần Tượng Trấn Ngục Kình, chỉ dùng kiếm thuật với ý nghĩ kiếm thêm kinh nghiệm, hắn muốn xem kiếm thuật của Hàn Ly lão tổ đã đạt tới trình độ nào.
Khi vừa mới thu hồi kiếm khí, đột nhiên có một điểm hàn quang phá không mà đến, đâm thẳng vào vầng sáng của hắn, ánh sáng của Đại Nhật Càn Khôn Kiếm bị một kiếm này xuyên thủng, hàn quang trực tiếp đâm vào làn da của Dương Kỳ, thẩm thấu tiến vào trong kinh mạch của hắn.
Hàn Ly lão tổ tăng thêm uy lực của chiêu này.
Dương Kỳ bình tĩnh ứng phó, Băng Phách thần kiếm chấn động, hai mắt hắn nhìn vào Ngạo Tuyết kiếm trong bóng tối. Ngạo Tuyết kiếm kia xuất quỷ nhập thần, kiếm phong vừa chuyển, khi vừa tiếp xúc với Băng Phách thần kiếm đã biến mất.
Trời đất lại sáng rõ.
Dương Kỳ đứng im, y phục bị cắt nát, trên người xuất hiện một vết máu, hắn đã bị Ngạo Tuyết kiếm chém trúng, kiếm thuật của hắn không cách nào đỡ được kiếm pháp kinh thiên địa, quỷ thần khiếp của Hàn Ly lão tổ.
Hàn Ly lão tổ đứng cách đó không xa, nhìn vết máu trên thân kiếm, cười cười:
"Tiểu tử, chỉ với hai ba chiêu kiếm thuật mèo cào của ngươi mà cũng muốn chống lại ta, cho dù chiếm được Băng Phách thần kiếm cũng không có tác dụng."
Máu của Dương Kỳ vốn trong suốt, có màu lưu ly như thánh hỏa, thế nhưng do hiện tại hắn đang dùng Thần Ma Phong Ấn phong bế lực lượng, nên vẫn có màu đỏ tươi, không khác gì cao thủ cảnh giới đoạt mệnh bình thường.
"Đây là loại kiếm thuật gì vậy? Chắc chắn không phải do ngươi sáng tạo ra, ngươi có tu vi đoạt mệnh lần 9, nhưng không thể nào sáng tạo ra mấy chiêu kiếm thuật này, tên kiếm chiêu rất ngắn nhưng lại mang theo kiếm phong thượng cổ huy hoàng."
Dương Kỳ thản nhiên nói.
"Tiểu tử, ngươi rất tinh mắt."
Hàn Ly lão tổ tán thưởng nói:
"Bộ kiếm thuật này được ghi trong một quyển kiếm kinh tàn quyển (bị thiếu) thời thượng cổ. Trong quyển kiếm kinh kia có ghi bảy chiêu là Hàn Dạ, Phi Tinh, Tùy Phong, Tàn Nguyệt, Kinh Vân, Vô Pháp, Vô Thiên. Lúc nãy ta mới chỉ thi triển hai chiêu Hàn Dạ, Phi Tinh, vậy mà đã đánh bị thương ngươi, đây còn là do ta hạ thủ lưu tình đấy, thế nào? Cái cảm giác kiếm khí nhập thể không dễ chịu đúng không, nói thật cho ngươi biết, kiếm khí của bộ kiếm thuật này một khi nhập thể thì không thể khu trừ. Trừ phi ta tự mình ra tay, bằng không chỉ có nước chờ chết. Sau khoảng 3 canh giời, đan điền khí hải của ngươi sẽ phát sinh xung đột với kiếm khí, sau đó nổ tung. Bây giờ biết điều thì quỳ xuống, dâng Băng Phách thần kiếm lên, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
"Kiếm thuật tuyệt diệu."
Dương Kỳ không sợ Hàn Ly lão tổ uy hiếp, trên mặt hiện lên sự nghiêm túc, hắn chống trường kiếm, thân hình thẳng táp, thi lễ với Hàn Ly lão tổ một cái, nói:
"Trong việc tu luyện khí công kiếm thuật luôn được làm đầu, kiếm thuật của ngươi tinh diệu hơn so với ta, đáng cho ta tôn kính, cũng cảm ơn ngươi đã chỉ điểm. Tiếp theo ngươi hãy thi triển mấy chiêu kiếm thuật cuối đánh với ta một trận, cho dù sống hay chết, ta đều có thể cho ngươi toàn thây."
"Cái gì? Ngươi không bị kiếm khí gây tổn thương?"
Hàn Ly lão tổ quá sợ hãi, hắn thấy Dương Kỳ bị chém rách da, nhưng bây giờ vết rách đang tự lành, máu tươi đã biến mất, làn da nhẵn nhịu như mới, khí thế từ trên người tỏa ra, quả thực là mạnh hơn trước 10 lần, giống như một cơn sóng giận dữ đang ập vào bờ.
"Tiếp tục thi triển mấy chiêu kiếm thuật khác của ngươi đi." Dương Kỳ cầm kiếm mà đứng, ngưng thần tĩnh khí, người tức là kiếm, kiếm tức là người. Hắn đợi Hàn Ly lão tổ xuất chiêu, tuy rằng hắn không hề động tay động chân, nhưng thân hình của hắn tỏa ra khí tức vô cùng sắc bén, đây chính là cảnh giới không động mà động, bất động vô thượng.
Cảm nhận thấy điều này, toàn thân Hàn Ly lão tổ run rẩy.
Lúc này, Dương Kỳ như đã thay đổi thành một người khác, kiếm khí, kiếm ý, kiếm chiêu, kiếm thần đã bước lên một bậc thang mới, giống như từ một người si ngốc trở thành một thiên tài tuyệt đỉnh thông minh.
"Hàn Dạ, Phi Tinh, Tùy Phong, Tàn Nguyệt, Kinh Vân..."
Đối mặt với biến hóa của Dương Kỳ, Hàn Ly lão tổ cũng biết không tốt, thân hình bay lên, hòn đảo lại bị đêm dài bao phủ, hắn tung một lúc 5 chiêu, kiếm khí ngang dọc, mỗi một chiêu đều là tuyệt sát đại thuật, ngưng lực lượng tụ toàn thân.
Trong thời khắc này, toàn bộ mặt đất của đảo Đào Hoa bị kiếm khí xé rách, đá vỡ băng tan.
Có thể nhận ra, sau 5 kiếm này đảo Đào Hoa sẽ biến mất ở Đông hải, trở thành lịch sử.
Dương Kỳ đã đem tinh khí thần của mình sáp nhập vào trong kiếm thuật, đối mặt với 5 sát chiêu liên tiếp, hắn vong ngã quên cả bản thân, kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn và Băng Phách thần kiếm một lần nữa tổ hợp, trở thành một thanh kiếm mới, thanh kiếm này có âm dương, có hỗn nguyên.
Hắn huy động trường kiếm, tìm lấy quỹ tích xuất chiêu của Hàn Ly lão tổ, sau đó phát hiện ra bản thể của Ngạo Tuyết kiếm mà đâm.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy bộ kiếm thuật này vô địch, quỷ thần khó lường, hai chiêu Hàn Dạ, Phi Tinh lại càng không cần phải nói.
Chiêu Tùy Phong vừa xuất ra, kiếm khí như mưa phùn len vào trong đó, bao phủ mọi vật không một tiếng động.
Dương Kỳ còn cảm giác được kiếm khí nảy mầm, thanh kiếm sắc bén, bất tri bất giác chúng đều di chuyển tới yết hầu, một kiếm phong hầu.
Trong khi đó kiếm chiêu Tàn Nguyệt giống như một vị kiếm khách tuyệt thế đột nhiên bay lên bầu trời, chém vỡ ánh trăng, biến trăng tròn thành trăng tàn.
Hắn dường như đã thân mình vào một biển mây, để sóng mây ập tới vỗ bờ, để nó cuộn tung mạnh mẽ, tùy theo tự nhiên tự đến tự đi.
Đối mặt loại kiếm chiêu này, tất cả tiềm lực của hắn đều bị kích phát, kiếm thuật đề thăng trạng thái đỉnh phong, kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn và Băng Phách thần kiếm giống như một rồng một rắn, một giao vẫy đuôi trên không trung, tạo thành vô số vòng tròn kiếm khí.
Keng một tiếng, Băng Phách thần kiếm và Ngạo Tuyết kiếm đụng thẳng vào nhau, Dương Kỳ và Hàn Ly lão tổ bắn ra hai phía, hai người đứng ở hai đầu đảo nhỏ, cách nhau hơn 10 dặm.
Một hòn đảo tuyệt đẹp bị kiếm khí tạo thành một cái khe sâu, nước biển chảy vào cái khe sâu đó, tạo nên một kỳ quan mới, con suối kia cũng đã biến mất, một lượng lớn hàn khí từ con suối tiến vào trong cái khe, sau đó biến thành một cái khe nước lạnh.
Trên người Dương Kỳ lại có thêm mấy vết thương, có một vết thương trên cổ, môt cái là ở mi tâm, một cái ở đan điền tiểu phúc, là do ba chiêu kiếm thuật Tùy Phong, Tàn Nguyệt và Kinh Vân tạo thành.
Nhưng mà hắn cũng đã phân tích khá kỹ ba chiêu kiếm thuật này.
Hàn Ly lão tổ nhìn Dương Kỳ, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh, nhất là hắn nhìn thấy trên người Dương Kỳ có ba vết thương thật sâu đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong mấy hơi thở đã khỏi hẳn, hắn thiếu chút nữa sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Hắn đương nhiên hiểu rõ kiếm thuật của mình, một tiêu Tùy Phong xuất ra có mang theo đạo lý ám sát, phá vỡ yết hầu của Dương Kỳ, một chiêu này có thể vô thanh vô tức chém vỡ một ngọn núi thành bụi bặm bay theo gió.
Thế nhưng chỉ tạo thành một vết thương nhỏ trên cổ Dương Kỳ.
Hai chiêu còn lại là Tàn Nguyệt và Kinh Vân cũng có uy lực tuyệt luân, thế nhưng chỉ tạo thành vết thương ngoài da với Dương Kỳ, người ta chỉ cần một hơi thở đã khôi phục, đây là loại thể chất gì?
"Còn hai chiêu nữa là Vô Pháp, Vô Thiên đâu? Thi triển nốt đi."
Dương Kỳ truyền âm tới hỏi.
← Ch. 0151 | Ch. 0153 → |