Vay nóng Homecredit

Truyện:Thánh Vương - Chương 1485

Thánh Vương
Trọn bộ 1602 chương
Chương 1485: Không có lựa chọn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1602)

Siêu sale Shopee


Hiện tại liên minh hai mươi tám đế quốc đã sụp đổ, càng ngày càng có nhiều người phản bội hơn, cho dù muốn ngăn cũng không ngăn được nữa, tới lúc này, cho dù là người hết lòng trung thành, thì cũng biết rằng cục diện không còn khống chế được nữa, phải sớm tính toán cách khác mới được.

Lòng người mà bị mất, thì sẽ rất khó cứu vãn được nữa.

Các đế quốc to lớn này, quá trình tan rã chỉ diễn ra trong vài hơi thở mà thôi.

Số mệnh đã được chuyển đi.

Ở phía xa, đại trận của Dương Kỳ vẫn đang bùng nổ, hỗn độn tự nhiên bắt đầu bị rút hết ra, hơn bảy trăm vạn Thánh Vương Chấp Chính Quan tụ tập lại, cùng nhau niệm thần chú, các đại lục Tiểu Thần Giới không ngừng được tạo ra thành công.

Điều này cũng không cần Dương Kỳ tự mình làm, tất cả đều dựa vào các Thánh Vương Chấp Chính Quan đi hoàn thành.

Cùng lúc đó, vốn rất nhiều quan lại được bồi dưỡng từ trong Long chi đế quốc đều trật tự tiếp nhận tất cả những người tìm tới nương tựa, công tác của bọn họ tuy rằng không hoàn hảo bằng các Thánh Vương Chấp Chính Quan, nhưng năng lực còn mạnh hơn các Tổng đốc của Vô Địch Môn rất nhiều lần. Bởi vì bọn họ đều được lựa chọn ra từ vô số văn minh, đều từng được huấn luyện cách làm quan một cách bài bản.

Số mệnh của Dương Kỳ, vận mệnh quốc gia chậm rãi tăng lên, loại khí thế này là thứ mà hai mươi hai đại lão tổ không có khả năng chống lại được. Toàn bộ đại thế đều đã bị hắn nắm giữ.

- Chư vị, hiện tại đại thế của các ngươi đã mất, chẳng lẽ còn có gì để nói nữa hay sao?

Dương Kỳ tiếp tục nói:

- Các ngươi có chết thì cũng không có tác dụng đâu, hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là thần phục ta, thần phục ta giống như các thượng cổ Chủ Thần thần phục Chúa Tể vô thượng vậy.

- Không!

Thánh Long Tôn Vương thê thảm hét:

- Ta sẽ không thần phục ngươi, năm đó thượng cổ Chúa Tể cũng không thể làm cho ta thần phục, làm sao ta có thể bị ngươi áp bách được.

- Năm đó là năm đó, hiện tại là hiện tại, chuyện mà thượng cổ Chúa Tể không làm được, chắc gì ta đã không có khả năng làm được, hơn nữa, thượng cổ Chúa Tể cũng không chắc đã để ý tới ngươi. Chỉ một câu thôi! Hoặc là thần phục, hoặc là chết, tự mình lựa chọn đi, sự kiên nhẫn của ta không phải là tốt lắm đâu, dù sao ta cũng chỉ cần số mệnh đế quốc rộng lớn kia, cho dù đám người các ngươi cũng ẩn chứa số mệnh khổng lồ, tuy nhiên nếu không thần phục, như vậy thì lúc nào cũng có thể phá hư số mệnh của ta, vậy thì cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.

Dương Kỳ nắm chặt tay lại, sát khí đột nhiên bốc ra, trên đỉnh đầu hiện ra vô số ma quỷ, chư thần, phật đà, yêu tộc, Tà Thần, biến hóa bất hủ, cuối cùng, những Ma Thần, phật đà, Tà Thần, yêu ma kia đều biến thành những pho tượng khổng lồ thời viễn cổ, lúc nào cũng cúi xuống rít gào, muốn bao phủ mọi thứ.

- Đừng, đừng, đừng... Đừng động thủ, ta thần phục, ta thần phục.

Đột nhiên, một tên lão tổ Long tộc hô lên, "vù" một cái, hắn đã thuấn di đến bên cạnh Dương Kỳ, quỳ rạp trên không trung:

- Ta nguyện ý thần phục đại Thánh Vương đế quốc.

- Tốt lắm!

Dương Kỳ chạm tay vào đầu hắn, Chư Thần Ấn Ký đã chui vào trong đầu hắn, khiến cho tên này trở thành nô bộc của mình, tên lão tổ Long tộc này vừa mới vừa tấn chức tới tu vi một trăm ức, tên là đà kiện hầu.

Hắn không phải cao thủ là thời đại thượng cổ, mà là một thiên tài Long tộc mới phát triển, hắn vừa mới tấn chức, không muốn chết, khi nãy đã bị khí thế của Dương Kỳ chế ngự, lập tức chỉ cần trong lòng vừa hô lên, quả nhiên đã được long chi bản nguyên gia trì, thuấn di đến bên cạnh Dương Kỳ.

Lại có một cao thủ bị Dương Kỳ hàng phục.

Đà kiện hầu.

Hắn còn trẻ, vừa mới trở thành cao thủ cấp bậc thái cổ Chủ Thần, con đường sau này còn dài, nên hắn không muốn chết. Đã tới tình trạng này rồi, tu vi Dương Kỳ tăng lên theo mỗi một hơi thở, mỗi một lần hô hấp cũng đều được tăng lên rất nhiều, số mệnh ngưng tụ thành công, Lưới Pháp Luật dường như đã bắt đầu tràn ngập toàn bộ Vạn Long Sào, hắn biết bất kỳ đối kháng nào cũng chỉ đều là phí công mà thôi.

Một khi Lưới Pháp Luật của đến quốc Dương Kỳ dung nhập vào toàn bộ Vạn Long Sào, kết hợp với căn nguyên lực, vậy thì thế giới sẽ thay đổi, một ý nghĩ của hắn cũng sẽ trở thành vô địch, miệng vàng lời ngọc, tất cả đều bị cướp đoạt, trong Vạn Long Sào này, hắn chính là kẻ còn lợi hại hơn cả Chúa tể.

Đại thế đã không thể kháng cự được nữa, thà rằng sớm hàng phục là hơn.

Đà kiện hầu hàng phục, đã biến thành một cọng rơm cuối cùng đè ngã lạc đà.

Hai mươi mốt Long tộc cao thủ còn lại đều bị hủy diệt mất tự tin trong lòng, lập tức lại có ba, bốn cao thủ trẻ tuổi cấp Chủ Thần thuấn di đến bên cạnh Dương Kỳ, quỳ xuống thần phục.

Dương Kỳ liên tục gieo Chư Thần Ấn Ký xuống linh hồn bọn họ.

Tu vi càng cao thì lại càng không muốn chết, nhất là cái chết này lại không chút hi vọng và tôn nghiêm nào, chết ở trong này thì lại càng không có giá trị gì, sau khi chết thì năng lượng cũng không bị tiêu tán, vẫn là có thể ngưng tụ thành hình thể, biến thành một cái xác không hồn chỉ biết chiến đấu, điều này lại càng thêm đáng sợ hơn.

- Đám bại hoại các ngươi, tại sao lại không có cốt khí như vậy, sự kiêu ngạo của Long tộc chẳng lẽ đã bị các ngươi hoàn toàn ném cho chó ăn rồi sao?

Thánh Long Tôn Vương đột nhiên mắng lớn:

- Lúc này các ngươi hẳn là nên liều mạng cùng hắn, tự bạo, thi triển ra đạo thuật bí mật hủy thiên diệt địa của Long tộc chúng ta! Đến đây, chúng ta liên hợp lịa, thi triển hỗn độn bí chú cổ xưa nhất của Long tộc, cùng hắn đồng quy vu tận.

- Thối lắm!

Ngay vào lúc này, lại có thêm một lão tổ Long tộc rời khỏi Thánh Long Tôn Vương, chửi ầm lên:

- Thánh Long Tôn Vương, ngươi thật là tính toán tốt a! Chúng ta liên thủ thi triển hỗn độn bí chú, khi cùng hắn đồng quy vu tận, ngươi khẳng định sẽ không thi triển, sau đó dựa vào lực lượng của hỗn độn bí chú này để tăng lên thực lực bản thân, đột phá ra ngoài, hy sinh chúng ta để hỗ trợ một mình ngươi, chẳng lẽ chúng ta không biết ư, chúng ta đã sinh sống trong Vạn Long Sào này bao nhiêu ức năm rồi, đối với đức hạnh của ngươi chẳng lẽ lại không biết chút gì ư? Ngươi lúc nào cũng thích dùng cái khẩu hiệu "đại nghĩa" để kích động người khác, mẹ nó, lần này đi theo ngươi thật sự là sai lầm rồi, kỳ thật từ lúc ngươi khởi xướng đề nghị thành lập hai mươi tám đế quốc liên minh, ta đã biết đây là một cái bẫy rồi. Các huynh đệ, không nên để ý tới tên Thánh Long Tôn Vương này, toàn bộ chúng ta hãy đầu nhập vào Dương Kỳ, ngay cả thứ hai ma tướng, thứ ba ma tướng mà hắn cũng đều hàng phục được, chúng ta đi theo hắn, khẳng định có thể khôi phục vinh quang của Chúa Tể vô thượng năm đó.

Lão long này cũng là một tên lão tổ trong Long tộc, dường như đã từng phải chịu Thánh Long Tôn Vương áp bách, vào thời khắc mấu chốt này không ngờ lại phản bội.

Hắn bay đến Dương Kỳ trước mặt, đột nhiên nói:

- Dương Kỳ đại nhân, tên Thánh Long Tôn Vương này gian ngoan mất linh, ta cảm thấy phải hoàn toàn giết chết hắn, hoặc là vĩnh viễn giam cầm lại, hung hăng nhục nhã hắn, thì mới có thể khiến cho hắn thần phục được, nếu hắn không thần phục, chúng ta dứt khoát làm thịt hắn, chia máu thịt của hắn để ăn, máu thịt của hắn vô cùng mỹ vị, ta chỉ cần một chén canh thôi, chỉ cần có thể để cho ta nuốt được thịt của hắn, ta nguyện ý làm nô lệ cả đời cho ngài.

- Tốt lắm.

Dương Kỳ khẽ chạm tay vào đầu của tên lão tổ Long tộc này, khống chế hắn, tên lão tổ Long tộc này ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, hiện tại Dương Kỳ lại hàng phục được nhiều lão tổ như vậy, toàn bộ tập trung lại, căn bản không có bất kỳ kẻ nào có thể phản kháng được.

- Ta cũng đầu hàng, ta cũng đầu hàng...

Lần đầu hàng này diễn ra như ong vỡ tổ.

Những lão tổ Long tộc này đều bước lên đầu hàng.

Dương Kỳ khẽ cười lạnh, nhìn thấy đám lão tổ Long tộc càng mạnh, lại càng sợ chết này, lúc trước mình hàng phục vài tên tiểu nhân vật của Long tộc kia, bọn họ đều có sự kiêu ngạo của Long tộc, đều tự bạo, nhưng khi gặp đám cao tầng của Long tộc này, thì lại hoàn toàn không khó khăn gì, xem ra những kẻ cao tầng kia đều lấy sự kiêu ngạo để lừa dối đám tiểu nhân vật, khiến cho bọn họ xả thân mà chết, đi chết trận cho mình mà thôi, trông cậy vào đám cao tầng này đi chịu chết, đó chính là si tâm vọng tưởng.

Rốt cục, hiện trường chỉ còn lại một mình Thánh Long Tôn Vương, đây là kẻ mạnh nhất trong số các lão tổ Long tộc, so với thứ ba ma tướng thì còn cường đại hơn, tuy nhiên hiện tại một mình phải đối mặt với Dương Kỳ, cô đơn lẻ loi, thê thảm tới mức không cách nào hình dung được.

- Lão già, hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi nữa thôi.

Dương Kỳ nói:

- Ngươi còn không hàng phục, chẳng lẽ thật sự muốn chờ chết hay sao? Tuy nhiên ngươi chết cũng không có tác dụng a, hiện tại với lực lượng của ta, ngươi có muốn chết thì cũng đều rất khó khăn.

Thánh Long Tôn Vương xanh mặt, không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên kêu thảm một tiếng:

- Thật là thảm a, thật là thê thảm, sớm biết vậy, chúng ta đã sớm đầu nhập vào Trung Ương vương triều, cũng sẽ không phát sinh chuyện ngày hôm nay, không thể tưởng được, Thánh Long Tôn Vương ta một đời anh minh, không ngờ lại rơi vào tay bọn tiểu nhân này.

- Nói như vậy, nghĩa là ngươi muốn đi chết ư?

Dương Kỳ chắp tay sau lưng nói:

- Tốt lắm, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi hãy chết ở trong này đi, đám đồng bọn Long tộc này của ngươi đã sớm muốn chia máu thịt của ngươi để ăn rồi, bọn họ đầu phục ta, ta phải cho bọn hắn một chút chỗ tốt, ăn máu thị của ngươi chính là chỗ tốt đó, ngươi tự sát đi.

- Thảm, thảm, thảm, thảm...

Nghe vậy, toàn thân Thánh Long Tôn Vương trở nên run rẩy, nói không ra lời:

- Không ngờ ta lại rơi vào kết cục này, chẳng lẽ sự kiêu ngạo của Long tộc, sự tôn nghiêm của Long tộc chúng ta cũng không còn tác dụng nữa ư? Vào thời đại Chúa Tể lúc thượng cổ, Long tộc chúng ta đều oai hùng, hiện tại Chúa Tể đã chết, Long tộc chúng ta hẳn là phải lớn mạnh thì mới đúng, nhưng trong mấy trăm ức năm này, Long tộc chúng ta không bị người áp bách, không có địch nhân, chẳng những không phát triển lớn mạnh, ngược lại còn càng ngày càng yếu đi, điều này rốt cuộc là vì sao? Vì sao?

Lời này của Thánh Long Tôn Vương khiến cho tất cả lão tổ Long tộc đều có chút gợn sóng trong lòng, đúng vậy, Long tộc đã không có địch nhân, đã không bị áp bách, hẳn là nên lớn mạnh, chiếm lĩnh Thần Giới mới đúng, tại sao lại biến thành bộ dáng hiện tại này?

- Là do các ngươi đều tự tranh đấu, hơn nữa lại còn ngu xuẩn nữa, mỗi một con rồng đều đi tranh đấu lẫn nhau, không phục lẫn nhau, nói đến cùng, các ngươi vẫn chỉ là dã thú! Ngươi hãy nhìn đám dã thú tại Thần Giới, vô số vạn năm trôi qua, chúng vẫn sinh sôi nảy nở như vậy, sẽ không biến hóa, bởi vì chúng không phải là người, các ngươi đừng tưởng rằng hình thể mình biến hóa thành người, thì chính là nhân loại chân chính. Nhân loại chân chính là có tổ chức, có trật tự, có lực ngưng tụ, có sức sáng tạo, đó mới là nhân loại.

Dương Kỳ nói tiếp:

- Bề ngoài thì các ngươi là người, nhưng bản tính vẫn là dã thú, cho nên sẽ không phát triển được, hiện tại các ngươi đầu phục ta, các ngươi sẽ không còn là Long tộc nữa, dần dần sẽ biến thành nhân loại chân chính, biến đổi từ sâu trong linh hồn.

Câu này của Dương Kỳ khiến cho tất cả Long tộc đều như bị sét đánh trong lòng.

Nguyên lai, nguyên nhân khiến bọn họ suy yếu, chính là do họ vẫn chỉ là dã thú.

Cho dù biểu hiện của bọn họ có cường đại tới đâu, nhưng trong lòng vẫn chỉ là dã thú, cho nên không có khả năng thống trị Thần Giới. Cũng giống như trong thế tục có vô số dã thú cường đại, so với nhân loại thì còn cường đại hơn rất nhiều lần, nhưng lại không chút tác dụng nào, chúng mãi mãi cũng không thể tạo ra một đế quốc giàu mạnh, cuối cùng vẫn bị nhân loại săn giết.

Đây là lực lượng của trật tự, lực lượng của số mệnh.

- Tốt lắm, Thánh Long Tôn Vương, ta cho ngươi tôn nghiêm cuối cùng của một con rồng, ngươi tự sát đi, máu thịt thì để lại cho các đồng bọn của ngươi, chúng sẽ ăn máu thịt của ngươi, sẽ biến thành một người chân chính.

Dương Kỳ đưa ra phán xét cuối cùng.

- Không...

Thánh Long Tôn Vương liên tục lui về phía sau:

- Ta không muốn bị ăn thịt, ta nguyện ý đầu nhập vào ngươi, biến thành người chân chính.

Bịch...

Đệ nhất lão tổ của Long tộc, mạnh mẽ như thượng cổ Chủ Thần, không ngờ lại quỳ xuống.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1602)