← Ch.1596 | Ch.1598 → |
Tuy nhiên lần kêu gọi này chính là ý chí bản nguyên Thần giới kêu gọi hắn.
Hắn bước ra khỏi quốc gia của mình, đi tới trong hỗn độn thái cổ, liền thấy toàn bộ hỗn độn giới không ngừng thu nhỏ lại, giống như một hồ nước lớn dưới ánh mặt trời không ngừng bốc hơi, cuối cùng khô cạn, biến thành một vũng nước, cuối cùng biến mất.
Hỗn độn giới tuy rằng rất lớn, nhưng theo Thần giới và Đế quốc Thánh Vương khuếch trương, cuối cùng dần dần khô cạn, trở thành hư vô.
Một núi không thể có hai hổ, một biển không chứa nổi hai rồng!
Tài nguyên là có hạn.
Sớm muộn gì thì toàn bộ tài nguyên của hỗn độn giới cũng sẽ không còn, sẽ trở thành nước lặng, mọi người đều bị vây chết ở trong.
Đứng ở độ cao này có thể nhìn rất xa, thậm chí nhìn thấu cả biến hóa trong tương lai, Dương Kỳ như vậy ý chí bản nguyên Thần giới cũng là như vậy
Dương Kỳ đi vào sâu trong Thái cổ hỗn độn giới, hai tay vừa động, nói:
- Xuất hiện đi.
Ngay lập tức, một cỗ ý chí khổng lồ buông xuống, ngưng tụ thành hình người, xuất hiện cách hắn không xa, ước chừng khoảng mấy chục trượng.
Là Thanh La.
Mẫu thân của Dương Kỳ xuất hiện.
Tuy nhiên Dương Kỳ biết tồn tại khủng bố trước mặt không phải mẫu thân mình mà là ý chí bản nguyên Thần giới, mẫu thân mình đã không còn tồn tại, đã dung nhập với nó.
- Dương Kỳ, không ngờ ngươi dám bước ra khỏi quốc gia để tới gặp ta?
Thanh La nở nụ cười:
- Ta còn tưởng ngươi không dám chứ!
- Vì sao không dám?
Sắc mặt Dương Kỳ không chút thay đổi:
- Đám rác rưởi vua Thần Tượng sợ ngươi, nhưng ta thì không, ngươi không phát động chiến tranh mà lại tới nói chuyện với ta, rốt cục là vì điều gì?
- Ta là mẫu thân của ngươi, chẳng lẽ ngươi nói chuyện với mẫu thân mình như vậy sao?
Mặt Thanh La nhăn lên.
- Ngươi là ý chí bản nguyên Thần giới, chúng ta nhất định phải đánh nhau, tốt nhất chớ có nói những lời vô nghĩa này, đây là cuộc chiến sinh tồn, ngươi thấy đấy, tuy rằng hỗn độn cổ khí trên thế giới này rất nhiều, nhưng sớm muộn gì cũng bị hấp thu xong. Tài nguyên khổng lồ này, chỉ có một người có thể hưởng dụng, nếu hai người chúng ta chia sẻ, như vậy nhất định cả hai đều không thể siêu thoát.
Dương Kỳ chỉ vào Hỗn độn thái cổ giới nói:
- Đây là trận chiến tài nguyên, chỉ có độc hưởng tài nguyên mới có thể đạt tới cảnh giới coa nhất, siêu thoát, cho nên tất cả đều là cuộc chiến sinh tồn. Chúng ta nhất định sẽ không rời khỏi, bất luận ai ngăn cản sẽ bị diệt trừ, đây cũng là ý của ngươi, cho nên trước mặt ý chí như sắt thép này, tất cả tình thân, tình bạn, tình yêu... đều là vô nghĩa.
Những lời này thể hiện quyết tâm sắt đá được siêu thoát của Dương Kỳ.
Tất cả đều là giả, chỉ có siêu thoát mới là thực.
Trước mặt siêu thoát, tất cả cảm xúc đều quá vô nghĩa, quá ngây thơ.
Hiện giờ Dương Kỳ cũng không sợ ý chí bản nguyên Thần giới, bởi vì hắn biết tuy rằng ý chí bản nguyên Thần giới tuy rằng hiển hóa ra, thực lực vô cùng mạnh mẽ, từ trước đến nay luôn là cao thủ đứng đầu Thần giới, nhưng bản thể của hắn vẫn là Thần giới, không có năng lực thúc giục công kích.
Mà trước khi Dương Kỳ không hấp thu nửa đạo khí vận mệnh hư vô kia đã hoàn toàn có thể trấn áp vua Thần Tượng, Yêu Sư, Đại Tế Ti, một trảo đánh ra, không ai thoát được.
Huống chi hiện giờ hắn đã hấp thu, thực lực tăng mạnh, đạt tới cảnh giới huyền diệu khó lường, bất cứ lúc nào cũng có thể đạt tới cảnh giới tối cường.
Hơn nữa hắn phát triển lâu như vậy, không ngờ có thể ngưng luyện viễn cổ thiên đường cỡ nhỏ từ trong hỗn độn cổ khí, điều này hoàn toàn khác so với tu vi, đã vượt xa Thương Cổ Chúa tể không biết bao nhiêu lần, cho nên hắn căn bản không sợ ý chí bản nguyên Thần giới, trừ phi ở trong Thần giới hắn mới bị trói buộc.
Bởi vì Thần giới chính là sân nhà của ý chí bản nguyên Thần giới.
Ở trong sân nhà, hắn sẽ không chiếm được ưu thế, mà ở trong giới Cổ hỗn độn, không ai có thể giết chết hắn. Đây là công bình, bốn phía tràn ngập Hỗn độnc cổ khí, không biết kéo dài bao nhiêu, tựa hồ như vô cùng vô tận.
Bọn họ đều có thể hấp thu hỗn độn cổ khí, hóa thành vật tư, hóa thành bảo bối, chỉ có bảo bối mà người đời không tưởng tượng được chứ không có bảo bối mà họ không có năng lực chế tạo.
Thứ tận cùng chính là tư duy.
Đây là thế giới người mạnh nhất là một nam một nữ.
Đương nhiên ý chí bản nguyên Thần giới có thể là nam, cũng có thể là nữ.
- Nói hay lắm.
Thanh La nói:
- Xem ra vận mệnh hư vô giả quả nhiên không giống người bình thường, là địch nhân lớn nhất của ta. Tuy nhiên ngươi tới từ ở chỗ sâu nhất trong vận mệnh hư vô, hiện giờ muốn dẫn theo toàn bộ chúng sinh siêu thoát, rốt cục là vì điều gì? Chẳng lẽ ngươi không biết tất cả mọi thứ trên thế giới này công lại chỉ đủ cho một người siêu thoát?
- Không, ngươi sai rồi, toàn bộ thế giới chỉ có chúng sinh mới có thể siêu thoát, không có chúng sinh sẽ bị diệt vong. Bởi vì chúng sinh sẽ sử dụng lực lượng trên thế giới, mà bản thân thế giới sẽ không sử dụng lực lượng. Đạo lý đơn giản như vậy ngươi không hiểu sao?
Dương Kỳ phất tay, trước mặt xuất hiện vô số tinh không, phía trên có vô số tinh cầu, một tinh cầu gần mặt trời đản sinh ra nhân loại. Những người này sinh sôi nảy nở, trải qua vạn năm không ngờ có năng lực xuyên qua tinh cầu, có thể tới một tinh cầu khác. Cho tới cuối cùng toàn bộ tinh cầu kia bị diệt vong, nhưng những chúng sinh kia không ngờ cứu vớt mẫu tinh, rót vào mẫu tinh một luồng sinh mệnh mới.
- Ngươi xem, đây là chuyện xảy ra trong thế tục. Bởi vì thế giới có chúng sinh mới trở nên tốt đẹp, có chúng sinh mới có thể siêu thoát, chúng sinh chính là hoa màu, có thể sinh ra vô số lương thực, chúng sinh chính là người yếu đuối.
Dương Kỳ nói.
- Cho nên ta cùng chúng sinh siêu thoát, chính là thế giới cùng nhau siêu thoát.
- Sai rồi, chúng sinh chính là sâu mọt lãng phí năng lượng.
Thanh La nói:
- Càng nhiều người, vậy càng phải chia sẻ nhiều năng lượng, càng lãng phí tài nguyên, chỉ có diệt sát chúng sinh, tập trung vào một người mới có thể hoàn toàn siêu thoát. Giống như ngươi cướp đoạt hỗn độn cổ khí của ta, cướp đoạt tài nguyên của ta, sau đó phát triển, tạo thành uy hiếp với ta.
- Ngươi không làm gì được ta.
Dương Kỳ nói.
- Thật không? Hỗn độn cổ khí bị ta không ngừng cắn nuốt, mở rộng cơ thể của ta.
ý chí bản nguyên Thần giới nói:
- Cuối cùng thì hỗn độn cổ khí sẽ biến mất, còn thế giới của ngươi sẽ bị ta cắn nuốt.
- Ngươi cắn nuốt hỗn độn cổ khí, ta cũng vậy, trong đế quốc của ta, lòng người ngưng tụ, hiệu suất cao hơn ngươi mấy chục lần. Cho dù ta cắn nuốt hỗn độn cổ khí ít hơn ngươi mấy chục lần, đến khi quyết chiến ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Ngươi vừa nói chúng sinh vô ích, nhưng ngươi lại muốn sử dụng chúng sinh sinh ra quốc vận, tăng lên lực công kích cho ngươi. Nếu như không có, những tài nguyên do ngươi cắn nuốt hỗn độn cổ khí căn bản không tạo thành được sức chiến đấu.
Dương Kỳ nói vào trọng điểm.
ý chí bản nguyên Thần giới cắn nuốt hỗn độn cổ khí, sinh ra càng nhiều vật tư, cho dù nhiều cũng không thể chuyển hóa thành sức chiến đấu, mà tất cả đều phải dựa vào chúng sinh để hoàn thành.
Đúng như lời hắn nói, chúng sinh đế quốc của hắn có hiệu suất cực cao, một phần tài nguyên có thể bộc phát ra sức chiến đấu gấp mười, mà ở Đế quốc Ngạo Thiên lục đục với nhau, mỗi người đều có tâm tư khác, mười phần tài nguyên chỉ có thể bộc phát ra một lần sức chiến đấu.
Cứ tiếp tục như vậy, không chờ hỗn độn cổ khí bị cắn nuốt không còn, Đế quốc của Dương Kỳ đã có sức chiến đấu vượt xa Thần giới, đến khi đó Thần giới rơi vào thế hạ phong.
Cho nên Dương Kỳ biết ý chí bản nguyên Thần giới vội vã hiển hóa ra là do thấy được điểm này. Biết cứ phát triển như vậy, Thần giới khẳng định sẽ rơi vào thế hạ phong, lúc này phải tốc chiến tốc thắng.
Tuy nhiên trước khi quyết chiến nàng phải tới xem nhìn hư thực của Dương Kỳ, vì vậy mới có cuộc đối thoại hiện giờ.
- Không tồi, ngươi thống trị chúng sinh, quản lý đám sâu mọt kia quả thực không tệ, tuy nhiên ngươi chớ quên ngươi còn có hai tai họa ngầm. Hai tai họa ngầm này ngay cả ngươi cũng không biết.
Thanh La nghe Dương Kỳ bình luận, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nàng cũng bắt đầu vạch trần nhược điểm của Dương Kỳ.
- Chúa tể và Chân ma?
Dương Kỳ thốt lên.
- Hóa ra ngươi đã sớm biết. Chỉ có điều ngươi không tìm ra được bọn họ.
Thanh La nói:
- Bọn họ là một cây gai độc, bất cứ lúc nào đều có thể xông ra, quấy rối đế quốc của ngươi, ta có biện pháp tìm được chúng, thế nào? Chỉ có điều ta cũng có thể nói cho ngươi bọn chúng đang ẩn nấp trong đế quốc của ngươi, đây là cái giá phải trả để ngươi đạt được ấn ký chư thần và ngọc hiền giả.
- Ta sẽ tìm ra.
Dương Kỳ nói:
- Điều này không cần ngươi lo lắng.
- Một khi đã vậy, Dương Kỳ, ta hi vọng ngươi có thể đầu nhập ta, để đế quốc Thánh Vương dung nhập vào sâu trong Thần giới.
Thanh La nói:
- Dù sao ta cũng là mẫu thân của ngươi, không muốn tự tay giết chết ngươi.
- Dung nhập vào Thần giới hay là bị ngươi cắn nuốt, ý niệm của ngươi chính là cắn nuốt tất cả sinh linh, tập trung tất cả lực lượng để siêu thoát. Ta là vận mệnh hư vô giả, là mấu chốt để ngươi siêu thoát, ngươi nói vậy quá ngây thơ rồi.
Dương Kỳ nở nụ cười.
Thanh La nói:
- Không. Dương Kỳ, ngươi còn quên một thứ, có thứ này ta không cắn nuốt được. Có thứ này ta và ngươi có thể cùng nhau siêu thoát.
- Đại Mộ?
Dương Kỳ lập tức hiểu, hai mắt lóe lên hào quang sắc bén.
- Không tồi, chính là Đại Mộ, nếu nói ta thân là ý chí bản nguyên Thần giới, trên thế giới này có thứ gì khiến ta kiêng kị thì tuyệt đối không phải ngươi mà là Đại Mộ?
Trong khi nói chuyện, Thanh La lộ ra vẻ cừu hận:
- Cho nên ta cắn nuốt tất cả tài nguyên cũng không muốn cắn nuốt Đại Mộ. Hơn nữa Đại Mộ sẽ cắn nuốt ta siêu thoát. Ta muốn cắt nuốt toàn bộ thế giới, không muốn lưu lại một chút tạp chất, nhưng cắn nuốt không được Đại Mộ, Đại Mộ chính là tạp chất, có Đại Mộ tồn tại vậy ta có thể sẽ thất bại trong gang tấc. Mà ngươi có năng lực luyện hóa Đại Mộ, ngươi đầu nhập vào ta, ta giao Đại Mộ cho ngươi luyện hóa, sau đó cắn nuốt mọi người, chúng ta cùng nhau siêu thoát, như thế nào? Ngươi dựa vào Đại Mộ siêu thoát, ta dựa vào chúng sinh Siêu Thoát, đây mới là hoàn mỹ, trên thế giới chỉ có ta và ngươi, bởi vì chúng ta là mẹ con.
Đề nghị này rất chân thực, có thể tin tưởng.
Tuy nhiên Dương Kỳ nói:
- Chẳng phải ngươi chọn Ngạo Thiên sao?
- Ngạo Thiên?
Thanh La nở nụ cười:
- Kẻ này lòng muông dạ thú, ta sớm cảm thấy hắn có lòng phản nghịch, sớm muộn sẽ sử dụng Đại Mộ để ám toán ta. Tuy nhiên những điều này sao thoát được ý chí của ta? Một câu thôi, nếu ngươi đầu nhập vào ta, ta lập tức giết chết Ngạo Thiên.
← Ch. 1596 | Ch. 1598 → |