Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Thần - Chương 0510

Vũ Thần
Trọn bộ 1308 chương
Chương 0510: Xá lợi tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-1308)

Siêu sale Lazada


Hai người ở lại nơi này thu dọn hồi lâu, lấy tất cả những gì còn sót lại của bầy Hắc Ngột Thứu, cũng tiện tay lấy cả số nội đan của chúng.

Hơn mười khỏa nội đan xếp thành một hàng trước mặt bọn họ trong đó lớn nhất không nghi ngờ chính là nội đan của Hắc Ngột Thứu Vương. Khỏa nội đan màu xanh kỳ dị này thậm chí còn khiến thiên địa chân khí dao động nhất định.

Hạ Nhất Minh gắt gao nhìn khỏa nột đan này, hắn mơ hồ cảm nhận được, nếu luyện chế đan dược ắt không phải chuyện thường.

Về phần những khỏa nội đan còn lại mặc dù không khoa trương như vậy nhưng đưa ra một khỏa cũng khiến người ta tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán rồi.

Sở Hao Châu thở dài một tiếng, nói:

- Nội đan Thánh thú đây là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy. Quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết vậy.

Hạ Nhất Minh kinhngạc nói:

- Sở lão ca. Nội đan Thánh thú so với nội đan linh thú thông thường hẳn cao cấp hơn rất nhiều hả?

Sở Hao Châu tức giận nhìn hắn một cái, nói:

- Một trên trời, một dưới đấy sao có thể so sánh đây?

Hạ Nhất Minh ánh mắt sáng ngời, nói:

- Nội đan Thánh thú nên sử dụng ra sao?

Sở Hao Châu do dự một chút, nói:

- Nghe cao nhân Thần đạo truyền lại. Đã từng có người sử dụng nó để luyện chế đan dược. Sau khi thành đan uy lực có được...

Lão ngừng một chút nói tiếp:

- Trong truyền thuyết nói có thể miễn việc hành trình tới Quỷ Khốc Lĩnh.

Hạ Nhất Minh hít vào một hơi thật dài. Lấy nội đan Thánh thú luyện chế đan dược không ngờ có thể trợ giúp cao thủ đỉnh thế cấp bậc trùng kích vào Tôn giả cảnh giới. Điều này thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên.

Hắn tin tưởng, nếu trên tay mình có một khỏa đan dược như vậy. Đám cao thủ đỉnh thế cấp bậc nguyện trả bất cứ giá nào để có được nó.

Hơn nữa không chỉ cao thủ đỉnh thế cấp bậc, cho dù là trưởng bối của bọn họ cùng các cường giả trong các đại môn phái cũng đều ao ước có được.

Sở Hao Châu ho nhẹ một tiếng, nói:

- Hạ huynh đệ. Bất quá nội đan Thánh thú tốt nhất không nên luyện chế đan dược.

Hạ Nhất Minh giật mình hỏi:

- Tại sao?

- Truyền thuyết nói nội đan Thánh thú có thể câu thông với lực lượng thiên địa. Chỉ cần khảm nội đan Thánh thú vào thần binh lợi khí có thể tăng thêm uy lực của binh khí. Khi giao chiến sẽ chiếm được chỗ tốt hơn.

Sở Hao Châu ánh mắt ẩn hiện quang mang, nói:

- Cho dù chủ nhân có mất đi lực lượng, không thể thu nạp thiên địa chân khí, chỉ cần thần binh lợi khí khảm nội đan Thánh thú sẽ có thể bổ sung được chỗ thiếu.

Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu ra. Sở Hao Châu chính là một Luyện chế sư kiệt xuất, những kiện vật phẩm tốt rơi vào tay lão đều mang lại suy nghĩ làm thế nào để rèn cho tốt.

Nhưng cũng như hắn, sau khi cầm nội đan Thánh thú đầu tiên nghĩ đến chính là luyện chế đan dược. Chỉ bất quá tài học của hắn còn kém nên chưa từng tiếp xúc qua tài liệu cao cấp như vậy mà thôi.

Trên thực tế, Hạ Nhất Minh gặp phải những Luyện đan sư cho dù là Hác Đồng cũng ít khi sử dung nội đan Thánh thú để luyện chế đan dược, đừng nói những người như Dược đạo nhân.

Thả khỏa nội đan xuống, Hạ Nhất Minh tiếp tục công việc thu thập da, lông, xương, trảo, răng còn sót lại. Cũng rất nhanh sau đó đám Hắc Ngột Thứu cũng trở lên sạch sẽ, gọn gàng như Vương của chúng.

Tùy ý đào một chiếc hố, Hạ Nhất Minh đem số còn lại chôn xuống. Sở Hao Châu nhìn động tác này của hắn trong lòng không cho là đúng, lắc đầu nói:

- Hạ huynh đệ. Khôn sống dại chết, đây là nguyên tắc hiển nhiên. Bầy Hắc Ngột Thứu này đã chết thi thể của chúng sẽ được dã thú chia nhau. Ngươi làm thế e rằng không công bằng với những dã thú kia.

Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, không nói lời nào. Mỗi người có phương pháp xử lý riêng của mình, chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần phân bua.

Hai người trong rừng rập tìm kiếm hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được sào huyệt chính thức của bầy Hắc Ngột Thứu.

Nơi này là một sơn động thật lớn. Bên trong vô cùng khô ráo, xem quy mô có thẻ đoán ra, bầy Hắc Ngột Thứu hàng ngày sinh hoạt chính ở nơi này.

Bọn họ nghĩ tới bầy Hắc Ngột Thứu chết bên ngoài không khỏi bừng tỉnh.

Xem ra Độc giác mã cũng vô cùng thông minh. Đầu tiên khi tới đây việc nó làm là chặn cửa hang lại. Với tốc độ công kích như chớp, từng đầu Hắc Ngột Thứu chưa kịp bay cao đã toàn bộ thảm tử.

Nếu không như thế, mười đầu Hắc Ngột Thứu cùng bay lên, cho dù Độc giác mã tài giỏi hơn nữa cũng đừng mong một lần diệt gọn.

Trong sơn động không ngờ rất khô ráo, xem ra bầy Hắc Ngột Thứu rất có linh trí, đặc biệt là đầu Thánh thú trí tuệ thậm chí không kém hơn con người.

Bởi vậy sơn động này của chúng bố trí vô cùng dễ chịu, thậm chí ngay cả một con muỗi cũng không có.

Trong sơn động tìm kiếm hồi lâu, hai mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên sáng lên. Hắn nhìn đống cỏ trong động dường như có vật gì đó lóe lên.

Đi tới gần, Hạ Nhất Minh tìm kiếm một hồi rốt cuộc cũng thấy một hạt châu nhỏ.

Hạt châu này thể tích không lớn chỉ cầm vừa tay mà thôi nhưng không ngờ lại phát ra cảm giác ấm áp như vậy.

Hạ Nhất Minh tròng lòng lấy làm kỳ quái. Sau khi quan sát xung quanh một hồi đã tìm thêm được năm hạt châu như vậy ở xung quanh.

Sau khi tìm kiếm ở một hướng khác, Sở Hao Châu trở lại trên tay cầm vài túi lớn, nói:

- Hạ huynh đệ. Ngươi đoán xem ta tìm được thứ gì ở đây?

Hạ Nhất Minh nghe những lời của lão có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng thứ Sở Hao Châu tìm thấy cũng không có bao nhiêu giá trị.

Khẽ lắc đầu, Sở Hao Châu cũng không giấu giếm nữa mà mở túi ra. Bên trong không ngờ chứa đầy bụi vàng.

Hạ Nhất Minh gương mặt hiện ra vẻ kỳ dị. Túi vàng này nếu rơi vào tay người thường dĩ nhiên hưng phấn khó tả, nhưng đối với vũ giả bọn họ nó chẳng có bao nhiêu tác dụng cả.

Bất quá khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ là, trong sào huyệt của Hắc Ngột Thứu sao lại có mấy thứ này chứ.

Sở Hao Châu vứt túi đó lại, nói:

- Thứ này theo lão phu đoán là do bầy Hắc Ngột Thứu săn bắt ngoài biển, từ trên thuyền của người ta mà có được.

Hạ Nhất Minh trong lòng cả kinh nói:

- Hắc Ngột Thứu cũng công kích thuyền đi biển sao?

Sở Hao Châu khẽ thở dài nói:

- Đối với nơi sinh hoạt của mình, Hắc Ngột Thứu không thường đi xa, nhưng cũng có lúc bị kích động, bất chợt gặp phải chúng lúc đó người bình thường sẽ gặp ác mộng.

Hạ Nhất Minh bình tĩnh gật đầu, Hắc Ngột Thứu ít nhất cũng có thực lực tương đương Tiên thiên cường giả. Nếu thật sự tập kích chiếc thuyền bình thường e rằng đối với người đi biển sẽ là toàn diệt.

Ban đầu Hạ Nhất Minh với việc Độc giác mã tiêu diệt cả bầy Hắc Ngột Thứu có chút không đành lòng, nhưng giờ phút này tâm tình đó đã hoàn toàn biến mất.

Cường đạo giết người cũng sẽ bị người giết. Nếu sớm biết bọn chúng tập kích cả những người đi biển, có lẽ không đợi Độc giác mã ra tay, Hạ Nhất Minh cũng sẽ mang theo Bách Linh Bát giết tới cửa.

Trong lòng vừa động, Hạ Nhất Minh đưa số hạt châu kia ra hỏi:

- Sở lão ca. Đây là thứ gì vậy?

Ánh mắt Sở Hao Châu ngưng lại, sau đó sáng lên, kinh ngạc nói:

- Ngươi từ đâu tìm được vật này?

Hạ Nhất Minh tùy tiện chỉ một chỗ, nói:

- Chính là nơi này.

Nơi này sắp xếp khác biệt nhất trong sơn động, có lẽ cũng chính là chỗ Hắc Ngột Thứu Vương nghỉ ngơi.

Sở Hao Châu đi dạo quanh bụi cỏ, cho tới khi xác định không tìm được thêm mới buông tha ý định tìm kiếm.

Thấy được biểu hiện này, Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu được, e rằng lai lịch hạt châu này không phải bình thường.

- Hạ huynh đệ. Thứ ngươi nhặt được gọi là Xá lợi tử.

Sở Hao Châu trầm giọng nói.

- Xá lợi tử?

- Không sai. Cường giả cấp bậc Tôn giả như chúng ta sau khi chết, chân khí cùng máu huyết trong cơ thể tự động kết thành Xá lợi tử. Về phần Xá lợi nhỏ hay lớn tùy thuộc tu vi khi còn sống thế nào.

Sở Hao Châu than nhẹ một tiếng, nói:

- Nếu ở nơi này tìm được Xá lợi tử, quá nửa là đã có một vị Tôn giả chết ở đây. Bất quá không tìm được thân binh lợi khí để lại nên thật khó suy đoán được thân phận người này.

- Thánh thú cũng sẽ tập kích cường giả nhân loại sao?

Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.

Khi hắn tới gần đảo này từng bị một đầu Hắc Ngột Thứu tập kích. Bất quá một kích không trúng nó lập tức rời đi. Bởi vậy Hạ Nhất Minh đối với nghi vấn này tận bây giờ vẫn chưa có lời giải đáp. Chẳng lẽ ngay cả cường giả nhân loại bọn chúng cũng dám truy sát.

Sở Hao Châu lạnh lùng cười, nói:

- Chỉ cần có được thực lực tuyệt đối, Hắc Ngột Thứu có điều gì không dám làm.

Lão chỉ vào mình, sau đó chỉ ra ngoài động nói:

- Ta cùng Độc giác mã cũng từng bị chúng tập kích. Nếu không phải chúng ta hỗ trợ lẫn nhau lẽ nào còn sống được trên đời.

Hạ Nhất Minh nghĩ tới tao ngộ của Sở Hao Châu cùng Độc giác mã khẽ gật đầu xác nhận.

Sở Hao Châu nhìn vào Xá lợi tử trong tay, tiếc hận nói:

- Đầu Thánh thú này cố ý lưu lại vài khối Xá lợi tử cho con của nó nuốt. Nếu không chúng nó đã sớm sử dụng, chúng ta sao có thể tìm được.

Hạ Nhất Minh trong lòng thất kinh, nói:

- Linh thú có thể sử dụng Xá lợi tử?

- Loài người chúng ta cũng có thể lấy nội đan linh thú sử dụng, sao linh thú lại không thể sử dụng Xá lợi tử của chúng ta chứ?

Sở Hao Châu cười hắc hắc, nói:

- Đừng quên Xá lợi tử chính là tinh hoa của con người, trong mắt linh thú cũng chính là nội đan của chúng ta. Sau khi sử dụng, hiệu quả mang lại với linh thú vô cùng lớn.

Hạ Nhất Minh trầm mặc giây lát, rốt cuộc cười khổ, cũng không mở miệng hỏi thêm nữa.

Loài người cùng linh thú có thể chung sống hòa thuận cũng có thể chém giết lẫn nhau.

Bất quá loài người săn tính mạng của linh thú nhưng có trời mới biết ngược lại bao nhiêu người đã chui vào miệng của linh thú rồi. Mà dường như tới hải ngoại này linh thú càng cường đại hơn hẳn.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo quanh, rốt cuộc thở dài một tiếng, không khỏi thừa nhận, hải ngoại này quả thực nguy hiểm hơn đất liền rất nhiều.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1308)