← Ch.0684 | Ch.0686 → |
Một con cự thử từ trong đất thò đầu ra nhìn quanh. Sau đó, Chiêu Thái Lâm mới cùng với thánh thú đồng hành của hắn nhảy ra. Khuôn mặt của hắn lộ ra một sự nghi hoặc.
Sau khi Hạ Nhất Minh bắt đầu chui lên, hắn cũng bám theo. Nhưng biết trước ở phía trên có hai đại tôn giả đang chờ sẵn... Nên hắn cũng không định chui ra ngay sau đối phương. Nếu như bị vạ lây thì đúng là mất mặt.
Khoảng khắc mà Hạ Nhất Minh giao thủ với hai vị đại tôn giả phía trên, hắn chứng kiến toàn bộ.
Quang mang từ thanh thần binh của Sơn Đính lão nhân đã phá được màn sáng của Hạ Nhất Minh, bao vây lấy hắn. Theo lý mà nói thì chắc chắn gã không thể còn sống được nữa. Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn có cảm giác như Hạ Nhất Minh vẫn chưa chết.
Quả nhiên, ngay lập tức hắn đã nghe thấy tiếng Hô Duyên Ngạo Bác từ trên không trung rống lên:
- Thất chân thuật... Làm sao mà ngươi có thể học được Thất chân thuật?
Sắc mặt của Sơn Đính lão nhân và Chiêu Thái Lâm đồng loạt thay đổi. Hạ Nhất Minh vốn đã chết dưới sự công kích của bọn họ lại xuất hiện cách đó mười trượng.
Tuy nhiên lúc này sắc mặt hắn cũng không được tốt lắm. Sau khi chịu đựng uy lực cực mạnh của hai vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, hắn mới hiểu được tam hoa tôn giả không thể chống lại đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Cái mà bọn họ có không chỉ là tốc độ và phi kiếm. Mà ngay cả thực lực của bọn họ cũng hoàn toàn chênh lệch với tam hoa tôn giả.
Nếu như trong tay hắn không phải ngũ hành hoàn có thể nâng cao uy lực lên mấy lần, lại có được ngũ hành luân chuyển sinh sôi không ngừng thì lúc này, ngay cả công kích của một người hắn cũng không thể chịu được.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, nói:
- Ngươi muốn biết hay sao? Chính Hác Huyết dạy cho ta đấy.
Lời nói của hắn đúng là sự thật. Thất Chân thuật quả là do Hác Huyết dạy cho hắn. Chỉ có điều, ngay cả sư phụ Hác Huyết cũng không biết tới việc đó mà thôi. Tuy nhiên, Hô Duyên Ngạo Bác nghe thấy mấy lời đó lại chẳng khác nào một sự châm chọc. Nét mặt hắn trở nên tái nhợt nói:
- Ngươi không nói cũng được. Chờ ta bắt được ngươi là có thể biết được ngay. - Hô Duyên Ngạo Bác nhìn Hạ Nhất Minh chằm chằm, quyết tâm không bỏ qua cho hắn. Hạ Nhất Minh cười lớn. Vầng ánh sáng màu vàng lại hiện ra, trong nháy mắt hắn liền chui vào lòng đất.
Chiêu Thái Lâm đang đứng trên không trung, liếc mắt nhìn hai người kia rồi không nói tiếng nào, vỗ nhẹ con thánh thú đồng hành một cái. Tâm ý cả hai tương thông, cơ bản chẳng cần phải nói bằng lời, con cự thử liền lao xuống, chui ngay vào trong lòng đất.
- Ngũ hành hoàn... - Sơn Đính lão nhân chợt thở dài, thanh âm có phần tiếc nuối.
Hô Duyên Ngạo Bác nghe thấy mà giật mình. Nhưng hắn liền hiểu ngay. Mặc dù lời nói của đối phương không đầu không cuối, nhưng ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng. Sở dĩ Hạ Nhất Minh có thể tiếp được một kích của hắn đó là do trong tay có được ngũ hành hoàn.
Cứ nghĩ tới cái thần khí phảng chế đó lại bị tên đồ đệ lão hai tay dâng lên cho Hạ Nhất Minh, trong lòng Hô Duyên Ngạo Bác không nhịn được chực mở miệng ra mắng. Nhưng hắn vẫn cố gắng nuốt xuống, trầm giọng nói:
- Sơn huynh! Khi hắn ló đầu lên tiếp, chúng ta cùng nhau công kích toàn lực có được không? - Sơn Đính lão nhân gật đầu, nói:
- Đành phải như thế.
Quang mang lại lóe lên bao phủ lấy hai người. Cả hai nhanh chóng đuổi theo. Chỉ có điều, lúc này trên người bọn họ nồng nặc sát khí. Sau khi chứng kiến được sự mạnh mẽ của Hạ Nhất Minh, bọn họ đã quyết định không từ bất cứ thủ đoạn nào, giết chết hắn.
Hạ Nhất Minh vẫn tiếp tục lao về phía trước. Mặc dù có vầng năng lượng thổ hệ hỗ trợ, nhưng khoảng cách với người phía sau vẫn không ngừng thu lại.
Trong lòng Hạ Nhất Minh rất muốn cho đối phương một chút giáo huấn, nhưng sau khi cảm nhận được hơi thở phát ra từ đối phương, hắn đành bỏ qua suy nghĩ đó. Lấy thực lực hợp nhất của người đó và thánh thú, đặc biệt lại đang ở trong lòng đất như thế này, chỉ sự uy lực của bọn họ chẳng hề kém với hai kẻ trên bầu trời. Ở một nơi như thế này, đối địch với thánh thú sở trường về thổ hệ thì đúng là tìm đường chết.
Mắt thấy đối phương càng lúc càng gần, trong lòng Hạ Nhất Minh hoàn toàn tỉnh táo. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên. Con chó bị dồn vào bước đường cùng cũng phải cắn lại một cái. Nếu người này đã muốn đẩy mình vào chỗ chết thì Hạ Nhất Minh cũng bất chấp. Hắn thò tay vào trong ngực, nhanh chóng mở ra không gian hạng liên, lấy ra bốn viên Lôi Chấn tử. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng rút đi chân khí, khiến cho không gian thần kỳ nhanh chóng biến mất. Năng lực cảm ứng của đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên không hề nhỏ, vì vậy mà Hạ Nhất Minh cũng không dám mở không gian ra trong thời gian quá lâu. Nếu để cho bọn họ phát hiện, chắc chắn sẽ dẫn tới rất nhiều rắc rối. Nhưng vào lúc này, hắn đã cẩn thận quá mức.
Không gian chi đạo là khả năng thuộc về thần đạo. Đừng nói là tam hoa tôn giả không thể chạm tới mà ngay cả cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên cũng rất khó cảm ứng được sự tồn tại của không gian. Đây là sự chênh lệch về cảnh giới. Gống như lúc này, thực lực của Hạ Nhất Minh chẳng hề kém so với đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng chính hắn vẫn không thể nào sử dụng ánh sáng của thần binh, bao bọc lấy thân thể mà bay lên trời như bọn họ.
Bốn viên Lôi Chấn tử trong tay hắn hiển nhiên không phải là bốn viên tìm được ở Luân Hồi chi địa mà là ở Bồng Lai tiên đảo. Trong chúng chứa toàn năng lượng lôi điện. Cầm bốn viên Lôi Chấn tử trong tay, nét mặt Hạ Nhất Minh trở nên hung dữ.
Tốc độ của hắn cũng không hề giảm, mà ngược lại nó gần như tăng lên tới cực hạn. Khiến cho người ta có cảm giác như những cố gắng cuối cùng của hắn.
Chiêu Thái Lâm ở phía sau lưng hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết. Hắn truyền suy nghĩ của mình với thánh thú đồng hành, tốc độ của nó chợt tăng lên thêm ba phần.
Hạ Nhất Minh thầm mắng trong lòng, thì ra đối phương vẫn còn giữ lại một chút thực lực.
Hai người trên bầu trời cũng nhìn nhau, trong lòng cũng thầm mắng. Chiêu Thái Lâm đã đạt tới cảnh giới đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, ngay cả thánh thú đồng hành với hắn cũng có thể có được thực lực chống lại một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên.
Nhưng một cặp người và thử đó không ngờ lại nhát gan như vậy. Đuổi theo một tên tôn giả tam hoa mà vẫn còn giữ lại một chút thực lực. Sau khi xác định được Hạ Nhất Minh không còn gì nguy hiểm nữa, hắn mới dốc hết sức. Đúng là nói nhát như thử cũng chẳng sai. Nhưng nghĩ lại thì người đó đúng là xuất thân từ Thử tộc, Hô Duyên Ngạo Bác và Sơn Đính lão nhân quay sang mỉm cười với nhau. Chiêu Thái Lâm tăng tốc, cuối cùng thì cũng đã đuổi kịp Hạ Nhất Minh.
Từ miệng hắn phát ra những tiếng cười giống như có vô số con chuột đang ăn, khiến cho người ta phải dựng tóc gáy.
Sau khi nghe thấy tiếng cười đó, tinh thần Hạ Nhất Minh hơi hoảng hốt. Hắn rùng mình một cái, biết được đối phương đã phát ra công kích.
Thân thể của hắn chợt dừng lại. Vầng sáng thổ hệ từ ngũ hành hoàn bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Chiêu Thái Lâm cảm thấy rất vui mừng. Hắn thầm nghĩ, người này đã đón đỡ một kích toàn lực của hai vị tôn giả. Mặc dù nhìn như không có việc gì, nhưng chắc chắn đã bị nội thương. Nếu không chắc chắn cũng chẳng có biểu hiện như vậy. Có điều, biểu hiện như thế cũng hoàn toàn bình thường, nếu hắn mà không bị tổn hao một cọng lông thì mới gọi là kỳ quái. Nghĩ tới huyền thiết trên người đối phương, nét mặt hắn lại lộ vẻ thèm thuồng.
Thân thể của hắn thoáng động, bàn tay đang để trên cổ thánh thú, chợt duỗi ra, chộp về phía Hạ Nhất Minh.
Tuy nhiên, vào đúng lúc đó, hắn chợt nhận thấy ban tay của mình không phải tới gần đối phương mà là càng lúc càng xa. Hơn nữa, tốc độ giãn cách cực nhanh, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn. Hắn cảm thấy giật mình, trên người cảm thấy ớn lạnh, toát mồ hôi hột. -
Bởi hắn phát hiện ra không phải Hạ Nhất Minh bỏ chạy mà là con thánh thú đồng hành với hắn, toàn thân lông tóc dựng đứng, đanh nhanh chóng lùi lại.
Nếu như vừa rồi, thánh thú đồng hành với hắn lao tới với mười phần tốc độ. Thì lúc này, khi nó lui lại đã sử dụng tới mười hai, mười ba phần. Thậm chí nó còn liều mạng sử dụng tất cả năng lượng trong cơ thể mới có thể lui lại nhanh đến vậy. Phát hiện thấy điều đó, Chiêu Thái Lâm cảm thấy sợ hãi.
Thánh thú đồng hành với hắn quả thật là thánh thú họ thử. Mặc dù thực lực của nó rất mạnh, nhưng tất cả các loài thử đều có một sự nhạy cảm đối với nguy hiểm. Bình thường, khi con người còn chưa phát hiện được nguy hiểm thì nó đã nhận thấy trước.
Tuy nhiên, trong đời hắn cũng đã gặp mấy lần nguy hiểm nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy con thánh thú đồng hành sợ hãi đến mức độ này. Trong lòng hắn thầm hỏi, không biết là thứ gì mà khiến cho nó cảm thấy sợ hãi đến vậy?
Suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu, trước mặt liền thấy vô vàn tia chớp màu tím. Chiêu Thái Lâm trợn mắt nhìn:"Đây... đây là cái gì? Tại sao trong lòng đất lại có thể xuất hiện lôi điện?"
Mặc dù tốc độ lan truyền của ánh sáng trong lòng đất không thể bằng trong không khí hay trong nước. Nhưng như thế cũng đủ cho hắn thiếu chút nữa thì hồn phi phách tán.
Kêu lên một tiếng thật to, trên người hắn xuất hiện một loại binh khí kỳ lạ. Hắn cố gắng che chắn phía trước nhưng vẫn không thể đánh tan toàn bộ những tia điện tím.
Không có chỗ nào mà không có tia điện lan tới, chui vào người hắn và con thánh thú đồng hành. Mặc dù tốc độ lùi lại của bọn họ đã nhanh nhưng vẫn không thể nhanh bằng tia chớp.
Trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi. Bản tính nhát như chuột lại nổi lên. Thánh thú đồng hành nhanh chóng lao lên mặt đất.
Đến lúc này, Chiêu Thái Lâm mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều nghĩ tới cảm giác quẫn bách và khuất nhục vừa rồi, nét mặt của hắn lại trở nên âm trầm.
← Ch. 0684 | Ch. 0686 → |