Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Thần - Chương 0779

Vũ Thần
Trọn bộ 1308 chương
Chương 0779: Gặp quỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1308)

Siêu sale Lazada


Trên bầu trời một bóng đen phóng đi như tên bắn, sau nhiều lần đổi tốc độ bay rốt cuộc cũng ngừng lại. Bóng đen chớp động rốt cuộc ổn đinh thân thể.

Đây là một người trung niên gương mặt lạnh lùng. Sắc mặt lão có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt lóe sáng khiến người khác không dám coi thường.

Nơi lão đáp xuống là hoang địa không một bóng người.

Khi tới nơi này, lão thở phào một hơi, nhẹ nhàng đưa tay lên ngực lấy ra một chiếc bình nhỏ, theo sau đổ khỏa đan dược trong đó nuốt vội.

Long xà tại Quỷ Khốc Lĩnh có thể lợi dụng hắc vụ hấp thu thiên địa lực lượng chữa trị thương thế, nhưng Cát Ma Phàm Thù không làm được. Cho dù lão đã chạm tới Nhân đạo cảnh giới cũng chỉ có thể thông qua việc phục dụng đan dược chữa thương.

Quỷ Khốc Lĩnh Long xà quả nhiên danh bất hư truyền. Mặc dù lão sử dụng một kích toàn lực đoạn gãy chiếc răng của nó nhưng bản thân nó tổn thương không nhẹ.

Không ngờ Long xà bị thương nhưng cũng kịp dùng đuôi súc tích lực lượng phản kích, khi đó cũng bởi phân tâm mà lão rơi vào bị động.

Cát Ma Phàm Thù mặc dù được coi là tổ tông của thích khách nhưng lúc này cũng không khỏi thầm thán phục.

Long xà kia thật sự giảo hoạt.

Chậm rãi ngồi xuống, chân khí vận lên, dược lực chậm rãi dung hòa cũng chân khí tạo ra hiệu quả, toàn thân lão lúc này tràn ngập cảm giác dễ chịu.

Sau hồi lâu, Cát Ma Phàm Thù khẽ mở mắt, tinh quang ác liệt lóe lên một chút rồi trở lại bình thường.

Cơ hồ cùng lúc đó, khí thế trên người lão cũng biến mất như chưa từng tồn tại. Giờ phút này nhìn qua lão chỉ như người thường, không có bất cứ khí tức gì của một tổ tông thích khách cả.

Quay đầu nhìn qua Quỷ Khốc Lĩnh cũng không xâm nhập hắc vụ, bất quá đứng trên vách núi quan sát mà thôi.

Động tác như vậy không thể tính là khiêu khích, mà cự mãng kia tuyệt đối cũng không thể vì hành động của lão mà ra tay, như vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất chính là, đám người Hạ Nhất Minh chia rẽ.

Chỉ là khiến lão nghĩ không ra, Long xà kia vốn là Thiên địa linh thú vô cùng thông tuệ, vì sao có thể dể dàng gây chuyện cùng người khác.

Điểm này cho dù lão nghĩ nát óc cũng không tìm ra dấu vết.

Dù sao lão cũng không phải Thánh thú cho nên cũng không hiểu được ý nghĩ Thánh thú, hiển nhiên không thể lý giải cảm giác thân thiết giữa những Thánh thú mang huyết mạch

Thần thú.

Đột nhiên, Cát Ma Phàm Thù khẽ cau mày, lão ngẩng đầu nhìn về chân trời phía xa.

Ở nơi đó xuất hiện một luống thất thải quang mang, đang bay tới đây.

Với nhãn lực của lão dĩ nhiên nhìn ra người đang tới là một vị Ngũ Khí Tôn giả sử dụng thần binh lợi khí phi hành.

Theo sau sắc mặt Cát Ma Phàm Thù dần trầm xuống, lão thậm chí có chút hoài nghi nhãn lực bản thân.

Thất thải quang mang?

Ngũ khí Tôn giả có thể sử dụng thất thải quang mang, theo lão biết chỉ có một người. Chính là người ở cùng Hạ Nhất Minh, vì muốn bạch mã có thời gina chạy trốn đã chủ động ra tay với lão.

Khi nghĩ tới quái nhân thần bí này, trong lòng Cát Ma Phàm Thù không khỏi chấn động.

Người này tu luyện công pháp cổ quái vô cùng, trên thân thể không ngờ một chút khí tức sinh mệnh cũng không có, nếu như người này có thể bái làm môn hạ của lão...

Cát Ma Phàm Thù trong mắt ẩn hiện một tia tinh mang. Có lẽ người này, nắm giữ thiên phú ám sát tốt nhất trên thế giới.

Bất quá lão nhớ rất rõ, lúc đó vì đuổi theo bạch mã, lão đã xuất toàn lực. Một chưởng đó uy lực cường đại cơ hồ lão đã dùng toàn bộ lực lượng, tu vi người kia nếu chưa đạt tới

Nhân đạo đỉnh cấp, chắc chắn phải chết.

Nhưng nhìn thất thải quang mang càng lúc càng tới gần, sự tin tưởng đó rốt cuộc có chút dao động.

Quang mang thần binh của mỗi người chỉ có một, quang mang khi phi hành lại càng như vậy.

Khi phi hành tạo ra thất thải quang mang, Cát Ma Phàm Thù cũng không thể.

Lão do dự một chút thân thể đã bay thẳng lên trời, một luồng hắc quang mau chóng hiện ra, theo sau bắn thẳng về phía chân trời.

Cát Ma Phàm Thù có thể khẳng định, nếu thất thải quang mang kia thật sự là người nọ như vậy hướng mà hắn tới nhất định là Quỷ Khốc Lĩnh mà muốn tới đó nhất định phải bay qua đây mới là con đường ngắn nhất.

Tốc độ của lão được đẩy lên cao, chỉ nháy mắt đã không trung đợi thất thải quang mang tới gần.

Chậm rãi, tốc độ thất thải quang mang cũng chậm lại. Bất quá người này không chạy trốn mà quỹ đạo bay lúc đầu đã rõ rang thay đổi, hơn nữa muốn vòng qua Cát Ma Phàm Thù mà tiếp tục.

Khẽ cau mày, lúc này ngay cả Cát Ma Phàm Thù cũng không biết đây có phải là người lão chờ đợi không. Chẳng lẽ trên thế giới này có sự trùng hợp như vậy.

Ho nhẹ một tiếng, Cát Ma Phàm Thù cao giọng nói:

- Các hạ. Xin dừng bước.

Âm thanh của lão truyền xa, di nhiên mang theo sự thản nhiên vang vọng.

Thất thải quang mang dừng lại, quang mang nơi gương mặt người kia cũng tiêu tán, lộ ra gương mặt vô cùng quen thuộc. Khi thấy được gương mặt này, vị Lão tổ tông sáng lập Hoàng Tuyền Môn không thể khống chế cảm xúc.

Người này di nhiên chính là nhân vật thần bí mà cường đại bên cạnh Hạ Nhất Minh. Chỉ khác với sự tưởng tượng của Cát Ma Phàm Thù, ánh mắt người này vô cùng lạnh lùng, từ đó không nhìn ra vẻ oán hận nào, ngay cả cảm xúc dao động cũng không có.

Khi thấy đôi mắt này, Cát Ma Phàm Thù thậm chí hoài nghi, bản thân lão có phải đã từng cho người này một kích chí mạng hay không?

Ít nhất hắn phải tự biết mình, biết không địch lại lão thì xoay người bỏ chạy, hoặc liều mạng xông tới, lẽ nào có thể bình tĩnh như thế?

Khi nghĩ tới sự bình tĩnh này, trong lòng Cát Ma Phàm Thù khẽ động, thần niệm quét qua thân thể Bách Linh Bát. Kết quả lão vô cùng buồn bực, ngay cả trong lúc phi hành Bách Linh Bát cũng không bộc lộ một chút khí tức sinh mạng.

Trong lòng lão chấn động không ngừng, thân thể cường đại như vậy, thiên phú trác tuyệt như thế, người này nếu không đi làm thích khách mới thật sự là phí phạm của trời.

- Chuyện gì.

Âm thanh bình tĩnh từ miệng Bách Linh Bát phát ra.

Cát Ma Phàm Thù trầm giọng nói:

- Người không nhận ra ta?

Bách Linh Bát không chút do dự đáp:

- Nhận ra.

Cát Ma Phàm Thù lạnh nhạt nói:

- Nếu ngươi nhận ra, chẳng lẽ không sợ?

Lão lặng lẽ cười, khí thế vốn biến mất đột nhiên bạo phát càng thêm mạnh mẽ.

Nếu Thần Toàn Tử ở đây khẳng định sẽ xấu hổ quay người mà chạy, bởi vì khí thế hai người căn bản không cùng một cấp bậc.

Âm thanh Cát Ma Phàm Thù như sét đánh vang vọng khắp không trung.

- Lão phu đánh ngươi bị thương một lần, cũng có thể đánh thêm lần nữa.

Dưới khí thể mênh mông như đại dương ép tới, vẻ mặt Bách Linh Bát không chút thay đổi, gã chậm rãi gật đầu, giống như nghe được chuyện bình thường nhật, lạnh nhạt nói:

- Ta biết.

Cát Ma Phàm Thù hai mắt như điện quét qua gương mặt Bách Linh Bát, nhưng trong lòng lão sóng gió nổi lên không kém chút nào so với khí thể bên ngoài.

Dưới khí thể bộc phát tới cực hạn của lão, tất thảy đều phải cúi đầu xưng thần. Cho dù là những sinh vật ở nơi sâu nhất cũng ngừng hành động mà cuộn mình lại.

Khí tức cường đại khiến tất cả các sinh vật cũng cảm thấy tử vong tới gần.

Nhưng trước mặt người này không ngờ bĩnh tĩnh đứng giữa không trung, tùy ý để khí thế đánh sâu vào mà không có chút phản ứng.

Kết quả này khiến Cát Ma Phàm Thù có cảm giác buồn bực muốn hộc máu.

Dù Bách Linh Bát lưc này bộc phát khí thế ngang ngửa cũng không làm lão ngạc nhiên tới vậy.

- Ngươi biết là tốt rồi. Hắc hắc...

Cát Mà Phàm Thù đột nhiên phát hiện, nhân vật thần bí, này giốn như kẻ ngốc, lão đã không còn quan tâm.

- Ngươi có chuyện gì không?

Bách Linh Bát bình tĩnh nói:

- Nếu không có chuyện gì khác, ta muốn đi.

Cát Ma Phàm Thù sửng sốt một chút, trăm năm trở lại đây lần đầu tiên có người trước mặt lãi tùy ý nói chuyện như vậy.

Lão ngạc nhiên im lặng, lời khiển trách vừa nói tới đột nhiên thay đổi.

- Ngươi muốn học ám sát chi đạo không?

Bách Linh Bát không chút do dự lắc đầu, nói:

- Ta không sát sinh.

Cát Ma Phàm Thù giật mình, gương mặt nhất thời vô cùng tức cười. Một Ngũ khí Tôn giả không ngờ lại nói không sát sinh, những chuyện này người nói cũng phải có người tin mới được.

Bách Linh Bát nhìn lão gật đầu nói:

- Ta còn có chuyện. Cáo từ.

Thất thải quang mang khuếch tán ra, một lần nữa che đi gương mặt gã, theo sau tiếp tục bay về phía Quỷ Khốc Lĩnh.

Trong đầu Cát Ma Phàm Thù vô số ý niệm lướt qua, nhưng cuối cùng không có ra tay chặn lại.

Cũng không phải lão đột nhiên mềm lòng, mà trong lòng lão có dự cảm kỳ lạ. Bản thân lão cho dù có ra tay chặn lại, thậm chí giết hắn thêm lần nữa, chỉ sợ hắn cũng sẽ sống lại.

Một khi nghĩ tới điều này, hai mắt Cát Ma Phàm Thù nhất thời sáng lên. Lão nhìn hai tay mình, lại nghĩ tới cảnh cũng Bách Linh Bát giao thủ.

Rất nhanh lão đã xác định, bản thân đã đem toàn bọ lực lượng dồn vào một kích đó, một kích toàn lực đánh lên thân thể rắn chắc của Bách Linh Bát.

Dưới Nhân đạo đỉnh cấp nếu trúng một chưởng này, khẳng định phải chết không nghi ngờ.

Đối với điều này, lão vô cùng tự tin.

Chỉ là nhìn hướng Bách Linh Bát rời đi, lại nghĩ tới cảnh sắc có chút u ám, trong lòng Cát Ma Phàm Thù đột nhiên xuất hiện hàn ý. Chẳng lẽ chính mình... gặp quỷ rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1308)