← Ch.065 | Ch.067 → |
Bên ngoài cửa động truyền tới vô số tiếng xé gió sắc bén, mà trong hang động Doanh Thừa Phong lại co người lại, lấy từ đằng sau ra tấm thuẫn và thanh trường kiếm che người lại.
Cổ tay hơi rung động, một tầng kiếm hoa được đánh ra đem thân thể của hắn hoàn toàn bảo hộ ở bên trong.
Sau đó, vài đạo hàn quang bay vào trong động, chúng mạnh mẽ va chạm với tầng kiếm hoa, loại lực lượng này đã đạt tới trình độ người ta khó có thể tin nổi. Tuy rằng, Doanh Thừa Phong đã vận chân khí vào trong kiếm để phóng ra ngoài nhưng cũng không cách nào hóa giải được hoàn toàn.
Kiếm quang trên tay hơi dừng lại, một đạo hàn quang theo khe hở tiến thẳng vào bên trong.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong đã sớm có chuẩn bị, hắn co rút một tay lại, tấm thuẫn vừa đúng lúc chắn trước ngực đủ để chặn đạo hàn quang lại.
Cổ tay khẽ run lên, trong lòng Doanh Thừa Phong thầm giật mình, hắn bị lực lượng của hàn quang kia làm cho sợ hãi.
Tròng hắn đảo một vòng, lập tức đem thi thể vô dụng của Đoạt Mệnh Phong thu vào trong hộp gỗ, hai chân nhanh chóng thi triển Quỷ Ảnh bộ, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi hang động.
Ánh mắt hơi đảo qua cửa động một chút, hắn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Ở ngoài cửa động lúc này đã trở thành một đống hỗn độn, linh khí nổ tung tạo thành lực phá hoại đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Loại lực lượng này đã có thể tương đương với sức công phá của thuốc nổ ở kiếp trước.
Trong lòng hắn thầm kêu may mắn, nếu vừa rồi không phải hắn nhanh tay ném trường kiếm ra ngoài, mà cứ để nó tùy ý nổ ở trong động. Như vậy lúc này chỉ sợ hắn đã biến thành một đống thịt bầy nhầy rồi.
Hai tai hơi động đậy, từ phía xa truyền lại thanh âm rất nhỏ vang lên.
Doanh Thừa Phong không cần nghĩ ngợi mà lựa chọn biện pháp im lặng chạy đi.
Tuy rằng hắn cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng lại không muốn dưới tình huống này chạm mặt người khác.
Không lâu sau khi hắn rời đi, mấy người trước sau đi tới nơi này, chỉ có điều sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bừa bãi trước cửa động, cả đám sắc mặt đều thay đổi rồi xoay người chạy đi, không ngờ lại không ai muốn dừng lại ở đây thêm lúc nào nữa.
Linh khí không khống chế được đã nổ tung, tạo thành uy lực đủ để hù dọa tất cả mọi người.
***********
Cái thung lũng này khá rộng lớn, Doanh Thừa Phong di chuyển không có mục tiêu trong nửa ngày mới tìm được một chỗ ẩn thân.
- Trí Linh! Ngươi ghi chép thế nào? - Hắn hy vọng hỏi.
- Đã ghi chép xong. - Trí Linh hơi có chút không cam lòng nói:
- Đáng tiếc chất liệu thanh trường kiếm kia quá kém, không thể cất giữ quá nhiều lực lượng, nếu không ta nhất định có thể quán linh thành công.
Nó tuy rằng không phải nhân loại, nhưng không biết có phải vì ảnh hưởng của Doanh Thừa Phong hay không mà trong lòng cũng có tâm tính háo thắng rất mạnh. Cho dù là bản thân biết thanh trường kiếm đó chẳng qua chỉ là vật thí nghiệm, nó vẫn muốn quán linh thành công một cách mỹ mãn.
Doanh Thừa Phong bật cười nói:
- Trí Linh! Thanh trường kiếm đó nổ tung cũng là một chuyện tốt.
- Chuyện tốt? - Trí Linh không hiểu chút nào hỏi.
- Đúng vậy. Ngươi cảm thấy uy lực của vụ nổ đó tạo thành thế nào?
- Rất mạnh. - Trí Linh thành thực trả lời.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong hơi sáng lên nói:
- Ngươi nghĩ lại xem, nếu chúng ta trong tay chuẩn bị vài món ám khí như vậy.... .
Trí Linh lập tức rơi vào trầm mặc, năng lực tính toán và thiết kế của nó tuy rằng hơn xa Doanh Thừa Phong, nhưng so với năng lực sáng tạo lại xa xa không thể bằng.
Cười ha hả vài tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Trí Linh! Không cần suy tính nhiều như vậy, chúng ta trước hết hãy quán linh cho Phách Vương Thương trước đi. - Hắn dừng lại một chút:
- Lần này ngươi nhất định phải thành công a.
Từ trên người tên Lý đại ca lấy được thanh linh khí chỉ thuộc vào hàng kém cỏi nhất mà thôi, nhưng một khi nổ tung lại có thể tạo thành lực phá hoại đủ để hù dọa rất nhiều người.
Nếu là Phách Vương Thương nổ....
Cảnh tượng này Doanh Thừa Phong cũng không dám tiếp tục nghĩ nhiều.
Nếu như gặp phải loại tình huống này, hắn sợ rằng ngay cả chạy trốn cũng không kịp, lúc ấy chỉ còn nước trôn cùng với bộ linh khí này mà thôi.
Phảng phất như nhìn rõ suy tư trong lòng Doanh Thừa Phong, Trí Linh an ủi:
- Ngươi yên tâm, có ta ở đây thì nhất định sẽ thành công.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nói:
- Hy vọng là như thế.
Hắn đưa tay ra sau lưng lấy chiếc hộp dài xuống, mở ra, đem ba đoạn trường thương tổ hợp lại một chỗ.
Thanh trường thương dài một trượng hai này tràn ngập khí tức bá đạo, nhưng cũng chính bởi vì thể tích nó như thế cho nên mới có thể thừa nhận được nhiều linh tính lực lượng.
Nhẹ nhàng vuốt ve thân thương, ánh mắt Doanh Thừa Phong lóe lên một tia quang mang cuồng nhiệt.
Sau khí học được Phách Vương Thương quyết, hắn đối với thanh trường thương này có sự yêu thích rất sâu đậm.
Nam nhân là phải sử dụng loại thần binh lợi khí tràn ngập khí phách bá đạo, về phần này thì khi sử dụng qua bộ trường thương, hứng thú của Doanh Thừa Phong đối với những thanh trường kiếm đã giảm đi rất nhiều.
Dù sao, so với sự bá đạo của Phách Vương Thương, trường kiếm chỉ có thể coi là loại binh khí ẻo lả.
Chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong ngay lúc này bắt đầu giảm mạnh, dưới sự khống chế của Trí Linh, một cỗ lực lượng kỳ dị nhanh chóng xuất hiện.
Trong đầu Doanh Thừa Phong, một cái bóng đột ngột xuất hiện.
Trí Linh sau khi hấp thu một lượng lớn chân khí lập tức phân liệt ra một loại trình tự mới, bóng người được phân liệt ra này tràn ngập Thiết Linh Chi Lực cường đại.
Đưa tay nhẹ nhàng điểm lên mũi thương.
Cũng không biết có phải bởi vì trường thương này do hắn quán linh, cho nên hắn đối với nó có một loại liên hệ thần kỳ khó có thể hình dung nổi hay không.
Mũi thương sắc bén vô song chạm vào ngón tay của Doanh Thừa Phong cũng không làm cho hắn bị tổn thương gì, ngược lại còn có tia liên hệ thân cận, làm cho hắn có chút cảm giác hưởng thụ.
Chẳng qua, ngay khi Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần tập trung quán linh, trình tự do Trí Linh phân liệt ra đã được đẩy vào đầu trường thương.
Khối trình tự phân liệt này khi tiến vào trường thương lập tức biến thành một loại năng lượng dung nhập vào trên đồ án linh văn.
Ở trong đồ án linh văn vốn đã có hai loại thuộc tính khác nhau, chúng nó dưới sự khống chế hoàn mỹ của Trí Linh đã dung nhập thành một thể. Giờ phút này, khi chúng cảm nhận được lực lượng ngoại lai thì trở nên rục rịch chống cự lại.
Loại tình huống này đã ở trong dự tính của Doanh Thừa Phong, hơn nữa hắn sớm đã có chút phương án giải quyết.
Trải qua nhiều lần quán linh, Trí Linh đã có thể thuần thục tính toán ra nhiều loại ba động của các linh tính lực lượng sau khi dung hợp. Cho nên, khi trình tự phân liệt ẩn chứa Thiết Linh chi lực tiến vào trong trường thương, một cỗ dao động lực lượng kỳ dị cũng đồng thời xuất hiện.
Loại dao động này vừa tràn ra, toàn bộ thanh trường thương lập tức sáng lên.
Ở trong ánh hào quang này, màu trắng đại biểu cho sự sắc bén, màu đỏ lại đại biểu cho Hỏa Diễm, ngoài ra còn có một luồng khí tức màu đen rất khó có thể phát hiện ra.
Ba loại lực lượng khác nhau ở cùng một chỗ, dưới sự dẫn dắt của Trí Linh lực lượng của chúng chậm rãi dung nhập lại với nhau.
Doanh Thừa Phong lẳng lặng cảm ứng quá trình này, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên làm thử, nhưng trong lòng hắn cũng vẫn phải một phen toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì loại dao động lực lượng này là kết quả do Trí Linh mô phỏng lại, tuy nói năng lực của Trí Linh rất lớn, nhưng ngay cả bản thân nó cũng không dám cam đoan những công thức tính toán này có thể một trăm phần trăm là sẽ thành công.
Mà một khi thất bại, kết quả....
Doanh Thừa Phong quả thực không dám tiếp tục tưởng tượng.
Chẳng qua, điều hắn luôn lo lắng cuối cùng cũng không phát sinh.
Trải qua suốt một canh giờ dung hợp, lực lượng linh tính bên trong Phách Vương Thương đang sôi sục cũng bắt đầu bình lặng, hơn nữa cuối cùng trở nên yên ả.
Doanh Thừa Phong lúc này mới thở dài một hơi, hắn rõ ràng cảm ứng được, bên trong Phách Vương Thương này lại có thêm một loại lực lượng hoàn toàn khác.
Thanh công!
Gia hỏa Trí Linh này thật sự là tài, chỉ là mô phỏng dựa theo công thức tính toán không ngờ lại có thể đạt tới trình độ này. Sợ rằng, trên thế giới này không ai có thể bằng nó.
Một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong mới thu liễm lại tinh thần đang phấn khích của mình.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan để phục dụng. Một lượng lớn nhiệt lưu chảy xuôi trong kinh mạch, hơn nữa còn làm cho chân khí của hắn nhanh chóng khôi phục lại.
Mặt trời trên cao tiếp tục di chuyển về phía tây, khi nó sắp khuất bóng hoàn toàn thì Doanh Thừa Phong cũng đứng dậy, lúc này đây tinh khí thần của hắn đã hoàn toàn khôi phục được tới trạng thái đỉnh phong.
Mũi chân hơi điểm nhẹ vài cái, Phách Vương Thương lập tức được hất lên cao.
Thanh trường thương này to lớn như thế, cân nặng của nó tự nhiên cũng không bình thường, nhưng giờ đây tu vi của Doanh Thừa Phong đã là ngũ tầng chân khí, hơn nữa điều quan trọng là thanh trường thương này cùng với hắn có một mối liên hệ thần kỳ nào đó.
Ở trong cảm giác của hắn, thanh trường thương này dường như có thể hòa làm một thể với hắn, hơn nữa hóa thành một bộ phận trên thân thể của hắn. Cho nên một chút cân nặng của nó, hắn tuyệt đối có thể thừa nhận được.
Dưới chân nhanh chóng di chuyển như bay, chỉ vài cái lên xuống hắn đã rời khỏi thung lũng, hơn nữa còn mau lẹ di chuyển về một hướng.
Ở trong khu vực Long Đầu Nham, địa phương nguy hiểm có ở khắp mọi nơi, nhưng trình độ nguy hiểm cũng có khác nhau.
Doanh Thừa Phong mặc dù nắm trong tay Phách Vương Thương, nhưng hắn cũng không dám cuồng vọng, tự đại đi khiêu chiến Đoạt Mệnh Phong. Mà sau một lúc vòng vo khắp nơi, hắn lại tiến vào địa bàn của bầy sói lúc trước.
Đây là vùng rừng núi tương đối trống trải, cây cối lác đác, gần như không hề có một cây đại thụ che trời nào.
Doanh Thừa Phong sở dĩ lựa chọn nơi này tự nhiên là vì sự nguy hiểm của nó cũng không quá lớn, nhưng điều chủ yếu chính là địa hình nơi đây không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với trường thương của hắn.
Phách Vương Thương tuy rằng cường đại, nhưng nó lại dài tới một trượng hai, nếu ở trong rừng rậm rạp thì uy lực có thể thi triển ra rất hữu hạn.
Aaaaaaaaaaaaaaaaa......
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, đột nhiên phát ra một tiếng thét dài.
Tiếng thét này giống như thùng thuốc nổ được châm ngòi, nó lập tức dẫn tới vô số tiếng rống phẫn nộ.
- Hú.... Hú.... Uuuuuu.... .
Vô số tiếng sói tru lên không dứt bên tai, hơn nữa thanh âm của chúng nó càng lúc càng to hơn, chứng tỏ bọn chúng đang di chuyển lại gần chỗ hắn.
Doanh Thừa Phong sau khi giết chết mười con sói đã bỏ chạy, thời gian từ lúc đó tới bây giờ cũng không hề dài. Bầy sói vốn là một loại động vật thù dai, bọn chúng làm sao có thể quên đi thanh âm đã từng làm cho chúng tức giận?
Cho nên, ngay khi ngửi được mùi kẻ thủ của mình tới tận cửa khiêu khích, bầy sói lập tức trở nên điên cuồng.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, hắn cười dài một tiếng, hai tay huy động, trường thương đảo qua thắt lưng để lộ ra khí tức hung mãnh tuyệt luân.
Nhìn bầy sói ở phía xa đang nhanh chóng tiến lại gần, Doanh Thừa Phong không hề sợ hãi tiến lên nghênh đón....
← Ch. 065 | Ch. 067 → |