← Ch.118 | Ch.120 → |
Bên trong hạp cốc, phần lớn phòng xá và kiến trúc cao lớn có không hề ít. Loại kiến trúc này đều là trung tâm của tông môn, phía trước mỗi một kiến trúc đều là có rất nhiều người tụ tập.
Nhưng mà, ở phía tây, trước một tòa lầu cao lớn lại có rất ít người xuất hiện.
Tất cả mọi người đi qua nơi này đều có bộ dạng vội vàng, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn về phía tòa lầu dù chỉ một cái. Tòa kiến trúc này chính là Chấp Pháp Đường của Khí Đạo Tông.
Chấp Pháp Đường ở trong mỗi một tông phái đều là một đường khủng bố nhất. Mà Chấp Pháp Đường của một môn phái đứng đầu như Khí Đạo Tông thì từ xưa tới nay lại càng thiết diện vô tư. Thân phận cao, vũ lực mạnh, ngay cả trong tông môn thì địa vị cũng vào hàng thứ một, thứ hai. Cho nên mỗi một người khi nhìn thấy Chấp Pháp Đường đều sinh ra lòng kính sợ, không dám lưu lại nơi đây.
Doanh Thừa Phong tạm biệt Phong Huống thái thượng trưởng lão, trong ba ngày chú tạo mấy thanh ám khí, sau đó mới một mình đi tới Chấp Pháp Đường.
Cánh cửa Chấp Pháp Đường vĩnh viễn mở rộng, chỉ có điều người đủ can đảm để tiến vào thì cũng không nhiều.
Dù sao, nếu không có việc gì thì chẳng ai lại tới đây để chơi cả.
Khi Doanh Thừa Phong vào trong đó, trong thính đường không ngờ chỉ có ba người ngồi.
Nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi tiến vào Chấp Pháp Đường, ba người bọn họ đưa mắt liếc nhìn một cái, một người trong đó đứng lên, nói:
- Tiểu tửu kia! Ngươi tới nơi này có việc gì? Có phải tới lầm chỗ không?
Hai người khác khẽ nhếch mép cười, dường như đang chờ đợi trò hay sắp diễn ra.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng có chút không vui, hắn trầm giọng nói:
- Ba vị! Tại hạ muốn cầu kiến Chấp Pháp Đường Lục Mặc trưởng lão.
Ở trong Chấp Pháp Đường, Doanh Thừa Phong chỉ nhận biết hai người, một người là Lục Mặc trưởng lão, còn một người kia là khi tham gia nghi thức nhập môn phụ trách cửa khảo hạch thứ hai - Trình Tân trưởng lão.
Phong Huống để hắn tới Chấp Pháp Đường, mặc dù không có an bài gì, nhưng Doanh Thừa Phong đương nhiên hiểu được mình tới đây phải tìm Lục Mặc trưởng lão.
Người vừa nói chuyện lại hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lục Mặc trưởng lão vừa mới ra ngoài, ngươi nếu có chuyện gì thì hãy nói với ta đi.
Ngữ khí của hắn hơi có chút không kiên nhẫn, như là nếu đối phương không gọi được cái tên Lục Mặc trưởng lão thì hắn còn lười nói chuyện với Doanh Thừa Phong.
Chấp Pháp Đường ở trong tông môn có địa vị rất cao, gần với nội đường Chú Tạo Đường trong tông môn.
Cho nên, khi đệ tử Chấp Pháp Đường đối mặt với người ngoài thì luôn có vẻ kiêu căng, mà ở trong toàn bộ tông môn cũng chỉ có nhóm Linh Sư trong nội đường Chú Tạo Đường mới có thể áp chế được bọn họ. Doanh Thừa Phong còn trẻ như vậy, vừa rồi lại không giới thiệu cho nên mới không đạt được sự tôn trọng của bọn hắn.
Khẽ nhăn mặt lại, Doanh Thừa Phong mặc dù từng nghe nói qua uy danh của Chấp Pháp Đường, nhưng thời gian hắn ở trong tông môn dù sao cũng còn quá ngắn, hắn cũng không thể hiểu biết nhiều về nơi này. Nhưng thông qua một lúc nói chuyện, hắn lập tức biết được không dễ để ở chung với những người này.
Ho nhẹ một tiếng Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Tại hạ quả thật có chuyện quan trọng, hơn nữa lại không tiện tiết lộ, mong ba vị thứ lỗi.
Người nọ khẽ mỉm cười, loại người này hắn gặp cũng nhiều rồi.
Thiếu niên này mười phần là bị ủy khuất cho nên mới muốn tới đây cáo trạng, cũng không biết hắn nghe được từ đâu danh tiếng của Lục mặc trưởng lão, biết vị trưởng lão này là người dễ nói chuyện nhất trong Chấp Pháp Đường, cho nên mới dùng phương thức này để cầu kiến. Đối với loại người này tuyệt đối không thể dung túng cho được, nếu không Chấp Pháp Đường dù có nhiều người hơn nữa cũng không thể đủ người để giải quyết chuyện này.
Nhẹ nhàng vung tay một chút, người kia nói:
- Ngươi nếu đã không muốn nói thì hãy về trước đi, chờ lúc khác hãy quay lại.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong thoáng trầm xuống, mấy ngày nay hắn ở chỗ Trương Minh Vân và Phong Huống nhận được được xử trọng hậu và ưu ái, cho dù là thủ vệ tu vi cửu tầng chân khí trong Phong phủ ở trước mặt hắn cũng phải cung kính, mở miệng gọi một tiếng Doanh thiếu gia. Cho nên, khi thấy những người này có ý định gây khó khăn cho hắn thì trong lòng tự nhiên có điều bất mãn.
Nhưng hắn dù gì cũng là người đã sống qua hai kiếp, hắn hiểu được bản thân không thể giương oai trong Chấp Pháp Đường.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong nói:
- Nếu Lục Mặc trưởng lão không có đây thì cho tại hạ cầu kiến Trình Tân trưởng lão.
Cơ mặt người nọ hơi giật giật vài cái, cười nói:
- Tiểu gia hỏa này quả thật có chút thú vị, không ngờ lại biết tên hai vị trưởng lão, ngươi còn biết vị trưởng lão nào khác không?
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, thành thật nói:
- Không biết.
Người nọ cười nói:
- Trưởng lão Chấp Pháp Đường đều là những người bận rộn, mỗi ngày phải xử lý công vụ nhiều vô kể, làm sao có thời gian tới gặp nhóc con như ngươi. Ngươi nếu có chính sự gì thì mau nói đi, nếu không có như vậy thì hãy rời khỏi đây, nếu không để bổn tọa tự mình động thủ bắt ngươi, trị ngươi tội danh nhiễu loạn Chấp Pháp Đường đó.
Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong khẽ nhếch lên, hắn tức giận nói:
- Các hạ thật không phân biệt tốt xấu, muốn gán cho tại hạ một cái tội danh không có thật sao?
Người nọ liên tục lắc đầu, cười lạnh nói:
- Bổn tọa thân là đệ tử Chấp Pháp Đường, tự nhiên là không thể biết luật mà lại phạm luật. Nhưng nếu đối với người có mưu đồ quấy rối bản đường, như vậy sẽ tuyệt đối không nương tay.
Doanh Thừa Phong tức giận nói:
- Tốt. Vậy hãy để cho tại hạ nhìn xem các hạ không nương tay thì thế nào.
Người nọ cười lớn một tiếng nói:
- Tiểu tử thật giỏi! Đây chính là ngươi tự tìm tới, ngươi mau thúc thủ chịu trói, hãy để cho ta....
- Chờ một chút. - Một tên đồng bọn bên cạnh đột nhiên giơ tay cản lại, nhìn Doanh Thừa Phong từ trên xuống dưới, dường như nhớ ra cái gì đó, nói:
- Tiểu huynh đệ tên họ là gì? Có thể cho tại hạ biết không?
Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Tại hạ tên là Doanh Thừa Phong.
- Doanh Thừa Phong.... .
Bỗng nhiên, cả ba người đồng thời mở miệng kinh hô, đặc biệt là người vừa tuyên bố muốn bắt Doanh Thừa Phong thì lại càng hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Trên mặt người nọ hiện lên một nụ cười khó coi, nói:
- Hóa ra là Doanh tiểu huynh đệ tới. Đắc tội. Đắc tội rồi...
Doanh Thừa Phong hơi giật mình nói:
- Các hạ đã nghe nói qua tên tại hạ sao?
Người nọ cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi trong lúc tham gia nghi thức nhập môn gây ra động tĩnh lớn như vậy, khiến cho một vị trưởng lão vì việc này mà bị trục xuất khỏi sư môn ba năm, ta nếu không biết tên ngươi thì làm sao có thể sống yên ổn trong Chấp Pháp Đường a."
- Ha ha... Đại danh của Doanh huynh đệ ai mà không biết. - Người nọ xấu hổ cười một tiếng, nói:
- Tại hạ đi bẩm báo với Trình Tân trưởng lão, mời Doanh huynh đệ chờ một chút.
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, chỉ hai ba bước là đã đi vào nội điện.
Mặt khác, hai người còn lại khi biết được thân phận của Doanh Thừa Phong thì lại càng không dám chậm trễ. Hai người bọn họ đứng dậy nhường chỗ ngồi, vẻ mặt mỉm cười cùng hắn hàn huyên. Nếu để cho người không biết thấy được cảnh này nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt, hoài nghi lũ tiểu tử trong Chấp Pháp Đường có phải đã đổi tính rồi hay không.
Doanh Thừa Phong nói một câu, hỏi một câu, cùng với hai người trò chuyện, tinh thần ý niệm hơi phóng thích ra ngoài, thời khắc nào cũng chú ý tới tình huống ở xung quanh.
Đây chính là chỗ ưu thế nhất của Linh Sư, tinh thần lực lượng ở một vài phương diện quả thật hơn xa chân khí.
Cũng không mất bao nhiêu thời gian, hắn lập tức cảm ứng được vài luồng khí tức mạnh yếu đang vội vàng đi twois.
Khi cảm ứng được cỗ khí tức này, trong đầu hắn lập tức hiện lên một gương mặt quen thuộc.
Trình Tân trưởng lão ở trong nghi thức nhập môn để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất, lão nhân này bây giờ đang mang theo một vài người đi tới chỗ của hắn.
Doanh Thừa Phong đứng lên, mặt hướng về phía trong nội sảnh, hai người kia thì đưa ánh mắt nhìn nhau rồi cũng đứng lên, nhưng vẫn không hiểu sao Doanh Thừa Phong lại đột nhiên đứng lên.
Sắc mặt hơi thay đổi vài lần, bởi vì trong mơ hồ bọn họ cũng nghe được mấy tiếng bước chân mơ hồ.
Hai người không khỏi hoảng sợ, thế mới biết hóa ra Doanh Thừa Phong đã phát hiện trước một bước là đang có người tới, cho nên hắn mới đứng dậy chào đón.
Nhưng cũng chính bởi vì thế cho nên mới khiến cho hai người bọn họ cảm thấy kinh hãi.
Chấp Pháp Đường là một bộ phận có vũ lực cường hãn nhất tông môn, chỉ có người có vũ lực đạt đủ yêu cầu mới có thể gia nhập vào nơi này. Hơn nữa, để trở thành đệ tử chính thức của Chấp Pháp Đường, tu vi chân khí ít nhất phải là cửu tầng chân khí.
Hai người bọn họ ở trong Chấp Pháp Đường tuy rằng không tính là những người đứng đầu trong đám để tự, nhưng vẫn đạt tiêu chuẩn cửu tầng chân khí, ngay cả là so với Doanh Lợi Đức cũng không có chút thua kém.
Nhưng, Doanh Thừa Phong tu vi chỉ vẻn vẹn thất tầng chân khí lại có thể phát hiện ra có người tới trước cả bọn họ, điều này tuyệt đối không tầm thường.
Bóng người chớp động, dưới sự dẫn đầu của Trình Tân, mấy người liên tục tiến vào thính đường.
Trong đó người khiến kẻ khác phải nhìn ngoại trừ trưởng lão Trình Tân ra thì chính là nam tử trẻ tuổi di ở bên cạnh hắn.
Vị nam tử này mày kiếm mắt sáng, dáng người cao cao, khóe miệng luôn mang theo một nụ cười sáng lạn. Đi ở bên cạnh người Trình Tân có khí thế hùng hậu như vậy mà lại dường như có mấy phần có địa vị ngang hàng.
- Vãn bối Doanh Thừa Phong bái kiến Trình trưởng lão. - Doanh Thừa Phong thu hồi lại ánh mắt, cung kính nói.
Hắn cùng với Trình Tân tuy rằng không phải thật quá sức quen thuộc, nhưng trong nghi thức nhập môn cũng được Trình trưởng lão cân nhắc, cho nên đoạn duyên nhận này tự nhiên còn tốt hơn với người xa lạ rất nhiều.
- Ha ha... Doanh Thừa Phong! Quả nhiên là ngươi. - Trình Tân cười sang sảng nói:
- Lão phu biết người sẽ đến đây, chẳng qua không nghĩ tới ngươi tìm lại không phải là Lục Mặc, mà lại là lão phu.
Doanh Thừa Phong "a" lên một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Ta vốn muốn tìm Lục Mặc trưởng lão, nhưng người ở đây lại không đồng ý thông báo, hơn nữa Lục Mặc trưởng lão cũng không có ở nơi này."
ánh mắt hơi nhìn về phía nam tử đi vào trong bẩm báo, chỉ thấy người này đang nở nụ cười xấu hổ thì biết lúc hắn bẩm báo cũng không nói hoàn toàn sự thật.
Trong lòng tuy muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy biểu tình vui mừng của Trình Tân, hắn cũng chỉ nở nụ cười đáp lại, đem sự thật cất kỹ trong lòng.
- Trình trưởng lão! Ngài làm sao biết vãn bối sẽ tới Chấp Pháp Đường đưa tin? - Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi.
Hắn tới đây chính là do Phong Huống phân phó, lấy tính cách của vị đại lão này thì tuyệt đối sẽ không để cho mọi người biết.
Trình Tân cười ha hả, nói:
- Lão phu thân là trưởng lão Chấp Pháp Đường cho nên đối với những điển cố của bổn môn cũng biết kha khá. Ngày trước, Phong sư thúc khi còn trẻ cũng từng tham gia Chấp Pháp Đường. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Khi đó, Phong sư thúc cùng tổ đội của người ở trong Kỳ Liên sơn mạch càn quét Dạ Bức để tôi luyện sát khí. Lão nhân gia cuối cùng có thể leo lên cảnh giới đại thành thì vẫn không thể bỏ qua công lao của lần tôi luyện đó. Ha ha... Ngươi và Phong sư thúc hợp ý như thế, cho nên lão phu đoán ngươi hẳn là sẽ được sư thúc bảo tới nơi này.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, Trình Tân trưởng lão mặc dù nói rất mờ mịt, nhưng hắn khẳng định biết được làm cách nào để nâng cao sát khí. Chẳng qua, nếu như hắn có thể biết điều này thì những người khác thì sao?
Không hiểu sao trong lòng Doanh Thừa Phong lại có cảm giác hơi lo lắng.
Chẳng qua, bản thân hắn cũng không biết là mình đang lo lắng cái gì nữa.
Trình Tân đảo ánh mắt, vỗ trán nói:
- Doanh Thừa Phong! Ta giới thiệu một nhân tài kiệt xuất mới xuất hiện trong bản đường. - Hắn chỉ tay về phía nam tử trẻ tuổi bên cạnh nói:
- Vị này là Trương Học Lâm. Tu vi chân khí đạt tới thập tầng, ở trong hạch tâm đệ tử của bản đường tuyệt đối có thể xếp vào nhóm ba người đứng đầu.
← Ch. 118 | Ch. 120 → |