← Ch.131 | Ch.133 → |
- Ầm....
Lúc Lâm Đào ẩn núp khi tức cả người thu liễm lại giống như một tảng đá không có sinh mệnh.
Nhưng một khi một chân hắn giậm một nhát lấy lực, cản người lập tức bộc phát một cỗ khí thế cường đại khó có thể hình dung. Hắn giống như một chiếc máy ủi đất, ầm ầm lao về phía trước. Hết thảy những chướng ngại nhỏ ở ven đường đều bị lão dẫm thành một mịn, căn bản không thể ngăn cản bước chân của lão.
Vì thiên niên Huyết Bức Vương, Lâm Đào đã phải khổ cực ở trong này hơn mười năm, khát vọng của lão đối với vật này có thể nói đã thành bệnh tương tư.
Hiện giờ hy vọng sắp đạt được, cả tinh khí thần của lão trong nháy mắt đạt tới trạng thái đỉnh phong, chỉ cần lão nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra một kích mạnh mẽ nhất.
Chỉ có điều, bản thân hắn dù sao cũng là hạng người giảo hoạt, hơn nữa ở trong này hơn mười năm đã sớm quen thuộc với tập tính của Huyết Bức. Trong nháy mắt ra tay tuy rằng tạo thành uy lực rất lớn, nhưng ngược lại sẽ dọa cho Huyết Bức bỏ chạy, cho nên một quyền của hắn lực lượng phát tán ra khắp nơi, nhìn thì thanh thế rất lớn, nhưng thực tế lại chẳng có chút tổn thương thực tế nào.
Chẳng qua, khi đối mặt với con dơi bình thường, Hỏa hệ lực lượng ở trình độ này đã đủ đánh cho chúng tan tác.
Theo tiếng vang lớn phát ra, một luồng hồng quang từ trong lòng bàn tay Lâm Đào phóng ra, Hỏa hệ lực lượng mãnh liệt ập tới, phảng phất như hóa thân thành một quả cầu lửa to lớn ập tới trần động ở phía xa.
Vô số những con dơi phát ra tiếng thét chói tai, bị kinh động, chúng nó điên cuồng bay tán loạn trên trần động.
Chỉ có điều, bất kể số lượng con dơi như thế nào, bất kể chúng hỗn loạn ra sao, thì thủy chung chúng không bao giờ đụng vào nhau.
Chi.... Chi....
Thanh âm kỳ dị vang lên, những con dơi này giống như binh sĩ bình thường nhận được mệnh lệnh, đồng thời vọt về phía Lâm Đào. Sau khi nhận được mệnh lệnh, cho dù chúng có sợ hãi ngọn lửa kia tới đâu thì cũng xem như là không có.
Nhưng mà, những con dơi này chẳng qua cũng là loại bình thường trong đàn dơi mà thôi, làm sao chúng có thể so sánh được với cường giả như Lâm Đào. Chúng nó chỉ cần lọt vào bên trong luồng hồng quang, thân thể lập tức bốc lên từng làn khói trắng, phảng phất như bị lửa thiêu đốt, gào thét rơi xuống.
Chỉ trong một lúc, trên mặt đất đã có rất nhiều thi thể dơi có vô số lốm đốm.
Ở giữa trần động, hai con Huyết Bức đồng thời hóa thành huyết quang, lao về phía Lâm Đào.
Huyết Bức ở Cửu Khúc Thập Bát Loan là bá chủ chân chính, hai con Huyết Bức này khi tới đàn dơi bình thường lập tức được chúng cung phụng, chưa bao giờ có ai dám khiêu khích không kiêng nể gì.
Cho nên lúc cảm ứng được tai sai của mình ngã xuống, chúng nó cuối cùng cũng không chịu nổi, đồng thời xuất thủ.
Tốc độ phi hành của Huyết Bức nhanh hơn loài dơi bình thường, hơn nữa thể tích của chúng so với con dơi bình thường còn lớn hơn mấy lần. Đặc biệt là khi nó há to miệng ra, cặp răng nanh lộ ra lại càng kinh khủng vô cùng.
- Ha ha... Tới rất tốt.
Người còn đang ở giữa không trung, Lâm Đào đã cười lớn, hướng nắm tay về phía hai đạo huyết quang để nghênh đón.
Lão làm như vậy không phải vì sợ lực lượng của Huyết Bức, mà là sợ chúng nó ẩn nấp không chịu hiện thân. Hiện giờ, hai con súc sinh này lộ mặt, Lâm Đào tự nhiên không để chúng rời đi.
Nắm tay mang theo khí tức nóng rực rung động ở giữa hư không, theo từng cái rung động đó là lại có một luồng nhiệt tản mát ra ngoài.
Luồng nhiệt này cũng không phải là khuếch tán lung tung, mà chúng hợp thành một tấm lưới lớn mà mắt thường không thể nhìn thấy được bao vây lấy hai con Huyết Bức vào bên trong.
Đứng ở xa xem cuộc chiến, sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ thay đổi, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sư cấp cường giả ra tay.
Tu vi Lâm Đào quả nhiên là bí hiểm, chỉ bằng vào sự khống chế chân khí cũng đã khiến hắn không thể theo kịp.
Tuy nói, Doanh Thừa Phong có Trí Linh trợ giúp, nhưng chân khí của hắn vẻn vẹn chỉ là thất tầng. Cho dù Trí Linh có năng lực khống chế mạnh mẽ hơn thì cũng vô pháp làm cho chúng đạt tới trình độ này.
Đây gọi là không bột khó gột nên hồ, người đàn bà dù có khéo tới đâu mà không có gạo thì cũng chẳng thể nấu được cơm. Khi chân khí còn chưa thể đạt tới sư cấp cường giả, thì có một số năng lực hắn không thể nắm giữ.
Ầm.... Ầm.... Ầm....
Mỗi một quyền Lâm Đào đánh ra đều mang theo khí nóng nồng đậm và đòn tấn công vật lý mạnh mẽ.
Nếu ngay từ đầu, quyền thế Lâm Đào đã mãnh liệt như thế này, hai con Huyết Bức kia đã sớm vỗ cánh bỏ chạy. Nhưng mà, lúc đầu Lâm Đào tương đối khắc chế, tuy rằng nhìn thì uy lực mạnh mẽ, tuy nhiên cũng chỉ đủ sức uy hiếp tới đám dơi bình thường mà thôi.
Mãi tới khi hai con Huyết Bức chui đầu vào lưới, lão mới đem bản lãnh thật sự của mình, đem thực lực sư cấp cường giả phát huy ra một cách tận tình.
Sau một lát, hai con Huyết Bức kêu lên một tiếng, rồi rơi xuống mặt đất, cặp cánh không ngừng giật giật mấy cái, không còn nhúc nhích được tí nào nữa.
Dị thú Huyết Bức ở trong tay lão ngay cả một chút thời gian cũng không thể kiên trì nổi.
Đàn dơi vốn đang bay tán loạn trên không trung khi thấy thấy Huyết Bức chết, không ngờ chúng lại dừng công kích. Chúng bị khí tức của Lâm Đào chấn nhiếp cho nên hoảng sợ bỏ chạy ra tứ phía.
Chỉ một khắc đồng hồ sau, cả huyệt động chỉ còn lại có hai người Doanh Thừa Phong và Lâm Đào.
Thân hình Lâm Đào hơi lóe lên, cầm lấy hai con Huyết Bức vào trong tay đi tới trước mặt Doanh Thừa Phong, lão quẳng xuống đất, tức giận nói:
- Đây là dị thú cường đại mà ngươi nói sao?
Lão lần này có lòng lập uy, cho nên một tia chân khí kèm theo ngôn từ thoát ra làm thanh âm vang dội chấn động huyệt động.
Doanh Thừa Phong thoáng cau mày, che lỗ tai lại, ánh mắt hiện lên vẻ kính sợ, dường như đã bị đối phương làm cho sợ hãi. Dưới ánh mắt soi mói của lão, hắn nhỏ giọng nói:
- Đây còn chưa đủ cường đại sao?
Lâm Đào thoáng lặng đi một chút, ánh mắt dừng ở trên người hai con Huyết Bức, trong lòng bực bội không khói nên lời.
Hai con Huyết Bức này đối với lão mà nói thì có lẽ chỉ là một bữa ăn sáng. Nhưng nếu để cho người trẻ tuổi với thân phận thiên phú Linh Sư này gặp được, như vậy hươu chết về tay ai thì còn chưa biết.
Có lẽ, ở trong mắt của hắn, hai con Huyết Bức này đã là dị thú cường đại khó có thể chiến thắng.
Nghĩ tới đây, Lâm Đào cũng không biết nói làm sao nữa.
Hai cặp mắt to nhỏ trợn trừng lên nhìn nhau nửa ngày, Lâm Đào mới buồn bực thở dài một hơi, nói:
- Lão phu muốn tìm con Huyết Bức so với nó còn cường địa hơn. Ngươi nếu cảm ứng được chúng, như vậy hãy cảm ứng những con dị thú Huyết Bức cường đại hơn hai con này. Hiện tại.... Ngươi hãy cùng lão phu tiếp tục tìm.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, khi kiến thức qua Lâm Đào bày ra lực lượng kinh người, thái độ của hắn cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều, điều này làm cho Lâm Đào hơi cảm thấy có chút đắc ý.
Doanh Thừa Phong nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm ứng trong chốc lát, nói:
- Tiền bối! Trong phạm vi trăm trượng quanh đây không có con dị thú nào cường địa hơn.
Lâm Đào hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Không sao. Chúng ta tiếp tục đi vào, chỉ cần chậm rãi tìm là được.
Lão ở trong này một mình tìm kiếm hơn mười năm chưa từng buông bỏ, hiện tại đột nhiên có một Linh Sư làm bạn, xác suất tìm được thiên niên Huyết Bức Vương tăng mạnh, tự nhiên lại càng không dễ dàng buông tha.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, hắn cúi đầu xuống, nhặt thi thể hai con Huyết Bức lên, đặt vào trong chiếc hộp mà mình đã chuẩn bị từ sớm.
Tuy rằng chuẩn bị cái hộp này phải mất vài ngài, cũng nhiều lần chứa đựng thi thể của Huyết Bức, nhưng những thi thể đó đều bị Doanh Thừa Phong hấp thu rồi vứt bỏ, cho nên mãi tới bây giờ nó vẫn còn trống rỗng.
Lâm Đạo do dự một chút, cuối cùng cũng nhịn được ý nghĩ ngăn cản ở trong đầu.
Muốn để cho người có thiên phú Linh Sư làm việc ngoại trừ dùng lực lượng cường địa uy hiếp ra còn phải có chỗ tốt nhất định mới được. Chẳng qua, lúc lão đưa lưng về phía Doanh Thừa Phong, trên mặt lại hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, trong lòng nghĩ: "Những ưu đãi này cứ tạm thời gửi ở chỗ tiểu tử ngươi, đợi cho tới khi thành công giết được thiên niên Huyết Bức Vương thì lấy lại cả vốn lẫn lời cũng không sao."
Cẩn thận chỉnh trang lại thỏa đáng, Doanh Thừa Phong đem chiếc hộp cất vào trong người, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Tiền bối! Chúng ta hiện giờ đi tới chỗ nào?
Tuy rằng hắn là người có thiên phú Linh Sư, hơn nữa trên người còn có một kiện linh khí cường đại, nhưng Lâm Đào ở trong này hơn mười năm, cho nên trình độ quen thuộc đường lối của lão hơn xa hắn.
Lâm Đào thoáng chần chờ một chút, ánh mắt dừng lại ở trên tấm bản đồ, sau thoáng suy nghĩ mới nói:
- Dựa theo suy đoán của lão phu, con vật kia nhất định là hay lui tới những nơi có ít người lai vãng, ngươi đi theo lão phu. Dọc đường đi không ngừng lưu ý, nếu phát hiện dị thú cường đại thì thông báo cho lão phu một tiếng.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh một cái, hắn đối với lời của lão cũng tương đối hài lòng.
Lâm Đào đi trước dẫn đường, những thông đạo trong này nhìn qua thì không khác nhau là boa nhiêu, nếu đổi lại là một người bình thường thì ngay cả có bản đồ cũng có khi bị lạc đường, phải cẩn thận dò xét từng li từng tí một. Nhưng Lâm Đạo thì chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể lập tức xác định được phương hướng.
Không có Trí Linh trợ giúp mà có thể làm được như vậy thì thấy được lão dụng tâm tới mức nào.
Bỗng nhiên, Doanh Thừa Phong dừng lại, hắn cầm linh khí, hai mắt khép hờ lại, dường như cảm ứng được cái gì đó.
Phía trước, Lâm Đào lập tức xoay người lại, ánh mắt lóe lên một tia chờ đợi. Sau một lát, Doanh Thừa Phong mở mắt ra, nói:
- Tiền bối! Ở phương hướng này, đại khái khoảng ngoài ba mươi trượng có khí tức của một đầu dị thú. Khí tức của nó so với hai con lúc trước còn mạnh hơn, nhưng không biết có phải là thứ ngài muốn tìm không.
Thời điểm Doanh Thừa Phong nói những lời này, gương mặt vô cùng nghiêm trang.
Chẳng qua, trong lòng hắn đã sớm vui mừng như điên, hắn phát hiện ra một con Huyết Bức tuy rằng cường đại, nhưng còn xa mới có thể so sánh được với thiên niên Huyết Bức.
Chỉ có điều, nếu ở bên cạnh mình có một tay đấm tốt như vậy thì hắn phải tận dụng hết sức có thể mới được.
Vẻ mặt Lâm Đào hiện lên một tia độc ác, nói:
- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bất kể có phải hay không chúng ta cũng nên thử một lần. - Lão trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn về phía một thông đạo đen tối, lát sau mới nói:
- Hướng này....
← Ch. 131 | Ch. 133 → |