← Ch.193 | Ch.195 → |
Nhìn bóng lưng lão nhân rời đi, Doanh Thừa Phong thoáng lắc đầu.
Hắn không biết lão giả kia đột nhiên gặp phải mấy vấn đề phải suy nghĩ khác thường làm cho mình nhận được chỉ dẫn gì đấy, vị lão giả này đoán chừng là đem những thứ ghi trong sách bê nguyên xi ra ngoài, cho nên ý nghĩ của lão vừa bị thay đổi sẽ không giống với người thường nữa.
Một lần nữa thu liễm tâm thần, Doanh Thừa Phong bắt đầu đọc sách.
Phương pháp hắn đọc một quyển sách khác người người bình thường rất nhiều, từ tờ thứ nhất trở đi hắn lật từng tờ một, cơ bản là ánh mắt chỉ đảo qua thoáng một cái rồi lật tới trang tiếp theo. Tốc độ như vậy nếu như ở người bình thường thì chỉ sợ là còn chưa kịp hiểu mấy trang này viết cái gì nữa.
Nhưng trong người Doanh Thừa Phong có Trí Linh, tình huống của hắn cùng với người bình thường sẽ hoàn toàn bất đồng.
Ánh mắt chỉ đảo qua một cái là giống như scan, đem toàn bộ nội dung đã chuyển được vào trong kho lưu trữ của Trí Linh. Tuy rằng hiện tại Doanh Thừa Phong quả thật không xem được gì, nhưng những tài liệu này đã được in sâu vào trong đầu hắn, về sau khi cần dùng tới thì có thể dùng tốc độ nhanh nhất lấy chúng ra để đọc.
Trí Linh giờ phút này làm những chuyện như vậy chính là ở trong đầu Doanh Thừa Phong tạo thành một thư viện to lớn, đem toàn bộ những tri thức ở đây chuyển vào bên trong.
Mà cái Doanh Thừa Phong phải làm chính là không ngừng bổ sung những quyển sách có nội dung mới.
Nếu như hắn có thể ở trong Tàng Thư Các này đem toàn bộ sách xem qua một lần, phỏng chừng thư viện đại quy mô của hắn sẽ bắt đầu được những bước nhỏ.
Toàn bộ tầng ba lúc này chỉ có một mình hắn, ngoại trừ thanh âm lật sách ra thì không còn loại thanh âm nào khác vang lên.
Chẳng qua cũng bởi vì vậy cho nên Doanh Thừa Phong mới dám dùng loại phương thức này để xem sách.
Hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong mới thở dài một tiếng, đem hai quyển sách gập lại, hắn nhắm hai mắt lại trong đầu lẳng lặng tự hỏi.
Ở dưới sự khống chế của Trí Linh, nội dung hai quyển sách vừa xem xong dần hiện ra từng chút một.
Bỗng nhiên, trong lòng Doanh Thừa Phong có chút động, hắn mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn về phía cửa cầu thang.
Vị lão nhân kia một lần nữa lại từ cửa cầu thang đi vào, vẻ mặt lão vui mừng đi thẳng tới chỗ Doanh Thừa Phong.
Mặc dù cùng là một người, nhưng chẳng biết tại sao Doanh Thừa Phong cảm thấy được trên thân hình vị lão nhân này dường như đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Hắn cũng không cách nào hình dung được loại cảm giác này, dường như lúc này ánh mắt vị lão nhân kia đã không còn mê mang nữa, mà có thêm chút thần thái sinh động.
- Ha ha.... Tiểu huynh đệ! Lão phu lại tới nữa.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nếu vừa rồi lúc hắn đang xem sách mà vị lão nhân này làm phiền, hắn có lẽ sẽ cảm thấy tức giận. Nhưng lúc này thì khác, đột nhiên hắn phát hiện ra nói chuyện với loại mọt sách thế này cũng có cảm giác rất thú vị.
- Tiền bối! Ngài lần này chẳng lẽ còn muốn vãn bối ra đề tài làm khó nữa sao? - Hắn trêu đùa hỏi.
Lão nhân cười ha hả, nói:
- Đề mục của ngươi quá quái dị, hoàn toàn đánh vỡ lẽ thường, lão phu rất có hứng thú. - Lão dừng lại một chút, nói tiếp:
- Chẳng qua, lúc này lão phu tới đây cũng không phải là đeo bám lấy ngươi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Đeo bám?
- Lão phu từng nói chỉ cần ngươi có thể đưa ra một đề tài làm khó ta một lần, ta sẽ để cho ngươi chuyên tâm đọc sách.
Lão nhân khẽ nhướng mày nói:
- Nếu đã đáp ứng thì ta tất nhiên sẽ làm được.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, ấn tượng của hắn với lão nhân đã tốt hơn rất nhiều.
Vị lão nhân này tuy rằng vô cùng cổ hủ, nhưng lại rất tuân thủ lời hứa hẹn với người khác.
Hắn nhìn ra được, vị lão nhân này đối với những câu hỏi mẹo kia rất có hứng thú, nhưng bởi vì một cái hứa hẹn lão đã mạnh mẽ đè nén bản thân, không hề hỏi tới nửa câu.
Ánh mắt lão giả đảo qua ba bộ sách trước mặt Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi muốn tu luyện phi kiếm thuật của Linh Vũ Giả?
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nói:
- Vâng ạ.
Vị lão nhân này nếu đọc rất nhiều sách thì đối với ba quyển trước mặt hắn không hề cảm thấy xa lạ. Mà khi nhìn thấy ba quyển sách này, chỉ cần hơi đoán một chút là biết được ý định của Doanh Thừa Phong.
Lão nhân mỉm cười, nói:
- Những điểm chính của Linh Vũ Giả thì thôi, nhưng còn hai quyển sách kia thì có thể có chút khó khăn. Ha ha.... Ngươi muốn tìm cho mình một tài liệu thích hợp cũng không hề dễ dàng, muốn hay không lão phụ giúp ngươi chút? - Phảng phất như sợ Doanh Thừa Phong cự tuyệt, lão nhân lại nói:
- Lão phu đã nhớ hoàn toàn nội dung hai quyển sách này, lúc ngươi tìm kiếm tài liệu thích hợp ta có thể đưa ra chủ ý cho ngươi, đỡ cho ngươi phải quay trở về tra cứu làm lãng phí thời gian và tinh lực.
Hai quyển sách dày cộp này không khỏi làm cho người ta phải đau đầu, có lẽ cũng duy nhất lão nhân đọc sách thành nghiện này mới có thể hoàn toàn ghi nhớ được nó.
Nhưng mà, Doanh Thừa Phong cũng khẽ lắc đầu, nói:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối. Nhưng vãn bối trước kia cũng từng đọc qua hai quyển sách này, đối với nội dung bên trong cũng không hề xa lạ. Lần này lấy nó ra đọc chỉ là muốn ôn tập lại một lần nữa mà thôi, cho nên ý tốt của lão tiền bối, vãn bối xin tâm lĩnh.
- A! Ngươi có thể nhớ hết toàn bộ nội dung tỏng hai quyển sách sao? - Lão nhân tò mò nói:
- Ngươi phải biết rằng, xem qua và nhớ hoàn toàn là hai việc hoàn toàn khác nhau a.
Doanh Thừa Phong cười vui vẻ, nếu như biện luận nói có sách, mách có chứng hắn khẳng định không bằng vị lão nhân này. Nhưng nếu so năng lực ghi nhớ sách thì hắn tự nhận đứng thứ hai, chẳng ai dám đứng thứ nhất trong thiên hạ cả.
Ho nhẹ một tiếng, hắn nói:
- Miễn cưỡng ghi nhớ được một ít ạ, nhưng hẳn là cũng đủ dùng.
- Hừ. - Lão nhân bất mãn, nói:
- Nhớ kỹ một ít là đủ dùng sao? Lão phu hỏi ngươi....
Lão tùy ý chỉ tay về các giá sách nói:
- Ngươi nhìn xem, những cái giá sách này được chế tạo bằng nguyên liệu gì?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt hắn dừng ở trên giá sách, tuy rằng lúc hắn tiến vào trong Tàng Thư Các cũng nhìn thấy những cái này, nhưng lại không bao giờ để ý tới chúng.
Giờ phút này, dưới câu hỏi của lão nhân, hắn mới cẩn thận quan sát một lượt.
Trong đầu hắn nhanh chóng xuất hiện nội dung quyển sách kia, hơn nữa còn bắt đầu tìm tòi về các loại thảo mộc.
Ánh mắt hắn hơi tỏa sáng lên, giống như một cái dụng cụ phân tích đem hình dạng của khối vật liệu cũng như kết cấu từ từ đưa vào trong đầu, hơn nữa còn dựa theo những ghi chép trong sách tiến hành đối chiếu.
Đây là một công trình có chút hơi lớn, đặc biệt nếu chỉ dựa vào nhãn lực để làm việc này thì độ khó khăn sẽ tương đối cao.
Nhưng mà năng lực tính toán của Trí Linh gần như thiên hạ vô song, gần qua thời gian nửa nén nhang cũng đã cho ra kết luận chính xác. Chẳng qua, Trí Linh đưa ra đáp án làm cho hắn phải chấn động.
- Hương Nam Mộc! Cái này không ngờ lại là Hương Nam Mộc. - Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi khí lạnh, nói:
- Linh Đạo Thánh Đường quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách.
Hương Nam Mộc là một loại gỗ quý hiếm, tác dụng lớn nhất của chúng là có thể tạo thành sự cộng hưởng với thiên địa linh lực ở không gian chung quanh.
Do có loại tác dụng này cho nên nó có thể đem hoàn cảnh chung quanh luôn bảo trì ở trạng thái ổn định.
Dựa theo những gì trong sách ghi lại, bột phấn của Hương Nam Mộc thậm chí còn có tác dụng gia cố không gian.
Một khi vật gì đó dính dáng tới không gian thì giá trị của nó lập tức tăng lên gấp trăm ngàn lần, tuy nói bột phấn của Hương Nam Mộc có thể phát huy ra chút xíu tác dụng, nhưng giá trị của nó đã vô cùng xa xỉ.
Đưa ánh mắt nhìn toàn bộ Tàng Thư Các, các giá sách trong này đều được chế tạo bằng Hương Nam Mộc, đây chính là của cải to lớn tới mức có thể khiến cho người ta động tâm a.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong cũng không có ý niệm gì trong đầu, bởi vì hắn biết có rất nhiều thứ chỉ có thể nhìn chứ không được đánh chủ ý lên chúng.
Nếu như hắn đánh chủ ý tới những giá sách này, thì chẳng khác nào là ngại mình sống quá lâu rồi.
Lão giả kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Tiểu tử này thật không tồi, ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra.
Hương Nam Mộc thật sự là vật liệu quá mức quý hiếm và ít gặp, Doanh Thừa Phong có thể nhận ra nó quả thật là vượt ra ngoài dự liệu của lão.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, tiếp tục nói:
- Ở trên giá sách làm bằng Hương Nam Mộc này còn có khắc đồ án linh văn đặc thù, chúng nó khi cùng với linh lực ngoại giới giao tiếp với nhau sẽ duy trì hoàn cảnh khô ráo, hơn nữa còn dự phòng những con mọt sách sinh ra. - Trong đầu hắn không ngừng hô kỳ lạ, tạo ra thứ này mặc dù có chút tốn kém, nhưng sau này bảo quản sẽ bớt đi không ít phiền phức.
Những quyển sách này ngoại trừ do con người làm cho nó bị tổn hại ra thì cơ bản sẽ không bao giờ xuất hiện tình trạng đó.
Lão nhân liên tục gật đầu, nói:
- Không tồi. Không tồi. Lão phu hiện tại có chút tin tưởng ngươi đã nhớ kỹ không ít thứ tốt.
Lão trầm ngâm một chút, lại hỏi mấy vấn đề từng ghi lại trong hai quyển: "Phân chia chủng loại các loại khoáng vật" và "Bách khoa toàn thư phân tích thuộc tính".
Chẳng qua, lão nhân này cũng không phải là tùy ý hỏi, mà từng bước khiến cho nội dung càng thêm sâu sắc.
Nếu như chỉ đọc được sơ bộ, nhưng vậy khi gặp mấy vấn đề này cơ bản sẽ không thể trả lời được. Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong thì khác, hắn nhíu mày suy tư một lúc, Trí Linh đã có thể đem nội dung trong sách hoàn toàn hiện ra trong đầu hắn.
Do như cầm nguyên quyển sách đọc để trả lời những vất đề lão nhân hỏi rất nhanh đã được Doanh Thừa Phong giải đáp hoàn toàn. Tuy rằng tốc độ có chút chậm, cũng có chút từ ngữ không hoàn toàn hiểu hết, nhưng ánh mắt kinh ngạc của lão nhân càng ngày càng đậm.
Doanh Thừa Phong đối với vấn đề của lão nhân cũng không hề cảm thấy phản cảm, bởi vì hắn phát hiện muốn giải quyết mấy vấn đề này hắn phải trong thời gian ngắn nhất tra ra nội dung trong bộ sách, hơn nữa còn phải hiểu tương đối rõ ràng.
Trải qua một lúc vừa hỏi vừa đáp, đối với quá trình tiêu hóa nội dung hai quyển sách đã có chốt rất lớn.
Hơn nữa, hắn dường như phát hiện là vấn đề lão nhân hỏi cũng có phương hướng rõ ràng, dường như là đang có ý đồ chỉ điểm cho hắn làm cách nào chọn lọc được tài liệu thích hợp nhất.
Dù sao, có lần hỏi đáp này, Doanh Thừa Phong đối với quá trình tìm kiếm tài liệu thích hợp với mình đã có một phương án hoàn toàn mới.
Cuối cùng, lão nhân mới thở dài một tiếng, từ sâu trong đáy lòng nói:
- Tiểu tử! Ngươi thật không tồi. Mặc dù còn không hiểu rõ hoàn toàn hai quyển sách này, nhưng có thể làm được tới bước này cũng là rất giỏi rồi.
Doanh Thừa Phong vội vàng khiêm tốn vài câu, hắn đối với năng lực của lão nhân này cũng bội phục sát đất.
Lão nhân trầm ngâm một chút, đột nhiên nói:
- Ngươi lúc ban đầu muốn tìm kiếm sách gì? Nói cho lão phu biết.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Tiền bối! Sách lúc đầu vãn bối muốn tìm chỉ sợ cũng không phải là có thể miễn phí xem.
Lão nhân cất tiếng cười dài, nói:
- Đây là chuyện nhỏ, ở trong này lão phu có thể làm chủ, ngươi cứ nói xem thế nào.
Doanh Thừa Phong nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng nói:
- Đa tạ tiền bối. Vãn bối muốn đọc một ít sách nói về phương diện Không Gian Lực Lượng.
← Ch. 193 | Ch. 195 → |