← Ch.214 | Ch.216 → |
Trong đại sảnh tầng thứ năm lúc này là một mảnh hỗn độn.
Thời điểm Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đi ra ngoài, cả hai không dám tin vào mắt của mình.
Vũ lão hai tay chắp ở sau lưng, nhàn nhã đứng ở góc phòng, mà mọi người trong phòng trên cơ bản đều ngồi la liệt trên mặt đất. Chỉ có vài người là miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng cho dù mấy người bọn họ tinh thần ý chí cường hãn nhất thì chân cũng như nhũn ra, dường như bất cứ lúc nào cũng bởi vì khí lực không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Chẳng qua, chân chính thê thảm nhất cũng không phải bọn họ, mà có người còn nằm vật ra sùi bọt mép, thậm chí có bị nôn mửa.
Tuy rằng những người này số lượng rất ít ỏi, nhưng bọn hắn nôn ra làm cho không khí trong đại sảnh tầng năm rất khó ngửi. Loại mùi vị chua chua khó ngửi như thế này làm cho ngay cả người bình thường cũng muốn nôn mửa.
Có thể đến nơi này chịu đựng khảo hạch tinh thần trùng kích đều là những người có thiên phú Linh Sư, bọn họ ngày thường ở trong gia tộc và tông môn đều nhận được những ưu đãi tốt nhất. Thân phận địa vị hơn xa so với người luyện võ cùng giai mấy lần, nếu như nhìn thấy có người nôn mửa như vậy thì sẽ lập tức che mặt quay đi.
Thế nhưng giờ phút này, những người còn tỉnh đều không ngừng thở phì phò, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia vui mừng và may mắn. Về phần những mùi chua chua khó ngửi ở trong không khí kia, căn bản là bọn họ coi như không tồn tại.
Ánh mắt Lâm Phong và Doanh Thừa Phong chợt lóe lên, đều không có bất cứ sự chán ghét nào, mà bình tĩnh đứng ở một chỗ chờ Vũ lão phân phó.
Vũ lão ho nhẹ một tiếng, nói:
- Người đâu? Mang những người té xỉu ra ngoài.
Lão vừa dứt lời, ở quanh đại sảnh lập tức có vài cánh cửa được mở ra, hơn mười tên đại hán nhanh chóng tiến vào thuần thục kiểm tra rồi đứng lên. Khi xác định những kẻ có thiên phú Linh Sư thật sự hôn mê thì một nửa lập tức khiêng lên đem ra ngoài. Còn một nửa còn lại giống như có ma thuật lấy ra nước và đồ lau nhà, bắt đầu thu dọn những bãi chiến trường mà đám người kia để lại.
Ngắn ngủi một lát đó thôi, toàn bộ đại sảnh lại trở nên sạch sẽ vô cùng.
Xem động tác của bọn hắn, đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên làm việc này. Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ trong đại sảnh này thường xuyên phát sinh những chuyện tương tự sao?
Những người này động tác vô cùng nhanh nhẹn, ra tay mau lẹ, không hề phát ra một tiếng động nào, bọn họ mau chóng thu dọn xong tất cả. Sau một hồi thì có người lấy ra một cái lư hương, mở nó ra.
Một cỗ mùi hương mạnh mẽ tràn ra, rất nhanh đã truyền ra khắp đại sảnh, khiến cho những mùi khó chịu kia hoàn toàn biến mất.
Vũ lão chậm rãi gật đầu, nói:
- Được rồi. Các ngươi có nhiều người thông qua ý chí trùng kích như vậy khiến cho lão phu thật vui mừng a.
Mọi người hơi giật mình, không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Ban đầu tham gia lần khảo hạch thứ hai có chừng chín mươi người, nhưng sau khi khảo hạch ý chí trùng kích kết thúc, thì có tới một phần ba người không thể kiên trì tới cuối cùng mà lập tức hôn mê.
Ở trong những người này rất nhiều người đều có được lực lượng tinh thần cường đại, nhưng ý chí của bọn họ quá yếu. Một khi lực lượng tinh thần bị tấn công, năng lực chịu đựng của bọn họ không thể chống cự kéo dài, do đó mới bị hôn mê mà đào thải. Nghĩ tới kết quả những người này, mọi người trong lòng không khỏi xuất hiện cảm khái.
Có lẽ kế tiếp bị đảo thải sẽ chính là bọn họ a.
Hai mắt Vũ lão quét quanh một vòng, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thế nào? Các ngươi vì bọn họ mà cảm thấy đang tiếc sao?
Một kẻ có thiên phú Linh Sư tuy rằng tinh thần uể oải, nhưng chẳng biết tại sao đột nhiên lấy được ở đâu dũng khí nói:
- Tiền bối! Xá đệ tuy rằng tinh thần ý chí chịu đựng có chút kém, nhưng thiên phú Linh Sư của hắn tuyệt đối có thể bù lại. - Dừng lại một chút, hắn cầu xin nói:
- Một năm qua, xá đệ ở trong tông môn chế tạo và quán linh được hơn mười kiện sư cấp linh khí, nếu để cho hắn tham gia vòng khảo hạch thứ ba tất nhiên có thể dễ dàng thông qua. Cho nên mong tiền bối khai ân, mở cho hắn một con đường.
Vũ lão lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Thiên phú? Hừ! Đệ đệ của ngươi so với hai người bọn hắn thì thế nào?
Vị thiên phú Linh Sư kia đưa mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đang giữ im lặng, vẻ mặt lập tức hiện lên một tia tuyệt vọng.
Vũ lão lại tiếp tục nói:
- Thiên phú Linh Sư đúng là rất trọng yếu, nhưng phẩm chất ý chí cũng không thể coi nhẹ. Nếu như không có tâm tính kiên nhẫn, hắn ngay cả một Linh Tượng cũng không thể được, còn nói gì tới tư cách trở thành Linh Sư?
Vị thiên phú Linh Sư kia cơ mặt khẽ co rúm vài cái, thì thào nói:
- Tiền bối! Nhưng hai người bọn họ đều tránh thoát khỏi khảo hạch.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong thoáng cười lạnh trong lòng, nghĩ: "Chúng ta mà gọi là thoát khỏi khảo hạch sao? Ngươi nếu có hứng thú thì đi thử nghiệm xem tinh thần trùng kích kinh khủng kia xem, sợ rằng ngay cả một khắc cũng không thể kiên trì nổi mà hôn mê."
Chẳng qua, trong lòng hai người thì nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt lại không chút thay đổi, dường như căn bản không nghe thấy câu nói này.
Vũ lão mỉm cười nói:
- Bọn họ có thể tránh khỏi khảo hạch đó là do bọn họ có thiên phú trác tuyệt, nếu lệnh đệ có thiên phú vượt qua hay sánh ngang với hai người đó. Lão phu sẽ làm chủ để cho hắn vượt qua kỳ trắc nghiệm vừa rồi.
Trong lời của lão xuất hiện một tia trêu chọc, mà ánh mắt Doanh Thừa Phong và Lâm Phong cũng hiện lên một tia cổ quái.
Như vậy mới thoát được khảo nghiệm.... Vậy thì đợi đi.
Vị thiên phú Linh Sư kia cuối cùng cúi đầu, bất quá trong lòng hắn có phục hay không thì cũng chẳng thể thay đổi được quyết định của Vũ lão.
Chậm rãi gật đầu một cái, Vũ lão trầm giọng nói:
- Được rồi. Các ngươi nắm chặt thời gian nghỉ ngơi cho tốt, sau một canh giờ nữa chính là khảo hạch chính thức, nếu ai tinh thần lực không đủ, ha ha.... Đó chính là tự mình chuốc khổ đi.
Mọi người thoáng rùng mình, lập tức khoanh chân ngồi xuống, có người sớm lấy ra một lọ đan dược đã được chuẩn bị tốt để phục dụng. Tranh thủ ở trong một canh giờ này có thể khiến cho bản thân khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Chẳng qua, lúc bọn họ ngồi xuống, ánh mắt vô tình hữu ý liếc về phía Doanh Thừa Phong và Lâm Phong.
Xem thần thái khí tức của hai người này giống như một quyền có thể giết chết một con trâu làm cho trong lòng nhiều người mang theo một tia đố kỵ.
Tại sao hai kẻ này lại không phải chịu đựng ý chí trùng kích? Bằng vào trạng thái của bọn họ mà tham gia vòng khảo hạch tiếp theo thì quá quan là tất nhiên.
Thật sự là không công bình a.
Chỉ có điều, bất kể trong lòng bọn họ có oán niệm thế nào thì lúc này cũng không dám biểu đạt ra ngoài.
Đặc biệt là khi chứng kiến ánh mắt khủng bố của Vũ lão lúc trước, bọn họ thậm chí còn không có dũng khí nhìn thêm vài lần nữa.
Doanh Thừa Phong chậm rãi lắc đầu, hắn đột nhiên hiểu được Vũ lão tại sao lại làm như vậy.
Đem hai người bọn họ đi ra ngoài, đối với những người khác sẽ tạo thành tâm tính khó chịu, bất công, khiến cho bọn họ ở khảo hạch tiếp theo sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, sợ rằng những người thất bại lúc đó cũng rất nhiều a.
Vũ lão đem hai người bọn họ trở thành một cái đích ngắm thù hận cho mọi người.
Chẳng qua có quá trình này cũng có thể khiến cho vài tên có tâm tính bất chính bị đào thải, còn lại mới chân chính là tinh anh.
Xem ra, lần khảo hạch này đặc biệt nghiêm khắc, dường như so với trước đây còn khó khăn hơn rất nhiều.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong lần đầu tiên tham gia khai đàn khảo hạch của Linh Đạo Thánh Đường, nhưng lại nghe được không ít tin tức những lần khảo hạch trước đây. Đặc biệt là thông qua mồm của Phong Huống kể lại, khiến cho hắn có thể xác định lần khảo hạch này khó xa hơn những lần trước.
Nhưng mà, hắn cũng không biết tạo thành kết quả như thế chính là bởi vì bản thân hắn gây ra.
Bỗng nhiên, Doanh Thừa Phong cảm nhận được một cỗ ánh mắt uy hiếp nhè nhẹ lưu chuyển ở trên người mình.
Hắn quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong, hai người dùng ánh mắt tiến hành giao phong không một tiếng động. Rồi rất nhanh lại tránh đi, hơn nữa cũng học bộ dạng của mọi người bắt đầu ngồi xuống đả tọa.
Doanh Thừa Phong đưa tay sờ vào trong ngực, muốn lấy ra một viên Dưỡng Sinh Đan để dùng.
Tuy nói rằng Dưỡng Sinh Đan không thể bù đắp lại được lực lượng tinh thần bị tổn thất, nhưng có còn hơn không.
Nhưng khi tay hắn chạm vào chỗ để chiếc bình trong ngực thì đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn rõ ràng hắn phát hiện ra tinh thần lực của mình giờ phút này dư thừa ở trong não vực, giống như một kẻ đã ngủ ba ngày ba đêm, không có chút thương tổn.
Hai mắt hắn trợn tròn nhìn về phía Vũ lão, vị lão nhân này vẫn như trước mỉm cười chắp tay sau lưng, ánh mắt không ngừng đảo qua giữa sân không biết là đang nghĩ tới cái gì.
Doanh Thừa Phong không khỏi hồ nghi trong lòng, hắn lúc vừa thanh tỉnh thì vẫn cảm thấy trong người có chút mệt mỏi, hơn nữa bởi vì tinh thần lực lượng lần thứ hai bị phá hỏng cho nên có chút không ổn. Nhưng theo thời gian tỉnh lại càng dài, tinh thần lực lượng của hắn lại càng nhanh chóng khôi phục lại tới lúc toàn thịnh.
Tới lúc này, không ngờ tinh thần lực lượng của hắn đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Trong lòng hắn không khỏi lấy làm kỳ, không biết Vũ lão hay Phong sư tổ đã động tay động chân gì, nếu không trên người hắn làm sao có khả năng phát sinh ra biến hóa thần kỳ như thế?
Một canh giờ sau, vũ lão đột nhiên ho mạnh một tiếng, nói:
- Một canh giờ đã đến.
Đại môn ở phía xa lập tức mở ra, hơn hai mười chạy vội vào, bọn họ nâng hơn mười khung sắt tiến vào, hơn nữa còn đăt chúng ở trước mặt mọi người.
- Bảy cái giá ở phía trước là lão phu chuẩn bị phôi linh khí cho các ngươi, các ngươi có thể căn cứ vào thứ mình am hiểu nhất để lựa chọn đồ vật mà khắc đồ án linh văn. - Lão dừng lại một chút, nói:
- Nếu có người muốn luyện chế Linh Đan, vậy thì tới ba cái giá phía sau. Lão phu không dám nói là chuẩn bị hoàn mỹ, nhưng tài liệu sơ giai sư cấp đan dược cũng được lão phu chuẩn bị hơn mười loại. Nếu các ngươi không luyện ra được thì chỉ có thể trách thực lực của mình, không cần oán trời trách đất.
Những người có thiên phú Linh Sư am hiểu luyện đan lập tức thầm mắng trong lòng: "Nếu ở trong đó không có tài liệu chúng ta cần, chẳng lẽ cũng nói là thực lực chúng ta không đủ sao? Cái này còn có giảng đạo lý nữa hay không đây?"
Chẳng qua, ở trước mặt kẻ cường thế như Vũ lão, bọn họ không dám có một tiếng kháng nghị nào.
Doanh Thừa Phong theo mọi người tiến lại gần, ánh mắt đảo qua bảy kệ đồ, hắn kinh ngạc phát hiện ở trên những kệ đồ này chỉ cần là những thứ binh khí và phòng cụ mình có thể nghĩ tới là có thể tìm được ở trong này. Hơn nữa lực lượng tinh thần của hắn hơi đảo qua, rất nhanh phán đoán, những phôi linh khí này phẩm chất không ngờ lại chẳng hơn kém nhau bao nhiêu.
Có thể sưu tập những phôi linh khí như thế cũng không phải là chuyện gì khó, nhưng muốn để phẩm chất của chúng thuộc cùng một loại lại không phải là chuyện dễ dàng.
Xem ra Linh Đạo Thánh Đường vì ngày hôm nay mà phải chuẩn rất kỹ càng.
Ánh mắt hắn chuyển động một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên một thanh trường kiếm.
Do dự một chút, Doanh Thừa Phong đưa tay ra lấy thanh trường kiếm ở trên giá xuống. Mà đúng lúc này, Lâm Phong cũng lựa chọn một kiện phôi linh khí cầm lên.
Đó là một cái tấm thuẫn đem cỡ trung bình, mặt trên tấm thuẫn đen rất thô ráp, nhưng lại truyền tới một cỗ khí tức cổ xưa.
Hai người hữu ý vô tình liếc mắt nhìn nhau, hơn nữa còn đảo qua phôi linh khí mà đối phương lựa chọn.
Một thuẫn, một kiếm. Một công, một thủ.
Thật sự không biết là ai mạnh ai yếu a.... .
← Ch. 214 | Ch. 216 → |