← Ch.383 | Ch.385 → |
Mí mắt của Ngụy Lễ Diệu không tự chủ được nháy vài cái, trong lòng y tức giận mắng, bọn này thật là không có chút can đảm gì cả.
>Chỉ có điều, nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của chính mình, hình như y cũng không khá hơn bọn họ chút nào, vì vậy y cũng không còn có ý nghĩ trách móc bọn họ nữa mà xoay người lại liếc mắt nhìn bọn họ.
>Trên mặt của Doanh Thừa Phong vẫn là biểu tình bình tĩnh như trước, dường như cũng không nghe được tiếng gào thảm thiết kia.
>Y thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đây mới đúng là một nhân vật lớn, vui buồn giận dữ đều không để lộ ra bên ngoài. Nhưng sau đó trong lòng y chợt rét lạnh, không biết người này có phải đã âm thầm sử dụng đến ám khí hay không nữa.
Người có tên, cây có bóng mà. Sau khi Doanh Thừa Phong san bằng Hồ gia, chỉ cần nhắc đến ba chữ kia, cũng đủ để cho tất cả các thế gia ở Thái Hồ lạnh người rồi.
>Bọn họ đi cũng không chậm, chỉ khoảng nửa khắc đã đi đến cổng trong, mà lúc này, một tràng tiếng cười sang sảng từ trong đấy vang lên.
>-Hóa ra là Doanh huynh đại giác quang lâm, kẻ hèn này thật là vinh hạnh, mau mau mời vào. Một lão già tóc trắng, cười lớn đi ra từ cổng trong.
>Ngụy Lễ Diệu vội vàng hành lễ, cung kính nói: -Đệ tử bái kiến lão tổ tông.
>Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói:
-Vãn bối Doanh Thừa Phong bái kiến tiền bối.
>Hắn đã ẩn núp ở Thái Hồ cũng đã được một khoảng thời gian rồi, vì thế đối với các đại nhân vật như thế này cũng đều biết khá rõ.
>Ngụy Liên Tân là lão tổ tông Ngụy gia cấp Hoàng Kim Cảnh, là người đứng đầu Ngụy gia nhiều năm nay. Dưới sự quản lý của ông ta, Ngụy gia rất thịnh vượng, trở thành một trong ba chân vạc cùng với Trình gia và Hồ gia.
>Đối với nhân vật như vậy, hắn không muốn có bất kì điều thất lễ gì.
>Tuy nhiên, người đứng bên cạnh hắn- Văn Tinh vẫn chắp hai tay sau lưng, căn bản là không hề có ý muốn thi lễ chào hỏi ông ta.
Ở trong khu vực đã mất đi chủ nhân của Linh vực này, ngoại trừ cao thủ Tử Kim Cảnh là có thể được nàng xem trọng ba phần ra, những người còn lại nàng đều chưa từng để trong mắt.
>Mà điều quỷ dị chính là, đối với sự vô lễ của nàng, Ngụy Liên Tân không ngờ lại làm như là không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
>Ông ta cười ha hả kéo Doanh Thừa Phong, làm bộ như thân thiết lắm, nói: -Doanh huynh đệ quá khiêm tốn rồi, huynh đệ còn nhỏ mà đã có tu vi của một Bạch Ngân Cảnh rồi, sau này thăng lên làm Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là Tử Kim Cảnh cũng là dễ như trở bàn tay. Lão phu chẳng qua chỉ lớn hơn vài tuổi thôi, làm sao dám nhận xưng hô là tiền bối chứ.
>Nụ cười trên mặt ông ta rất tươi tắn, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Lấy kiến thức và nhãn lực của ông ta, tất nhiên có thể nhìn ra chân khí của Doanh Thừa Phong, tu vi của hắn chẳng qua chỉ mới đạt đến cấp Hắc Thiết Cảnh thôi. Nhưng kẻ này lại tự mình ra tay, ban đêm xông vào Hồ phủ, cao thủ Bạch Ngân Cảnh và Thanh Đồng Cảnh chết dưới tay hắn tuyệt đối không chỉ có một người đâu. Khi còn sống, Hồ Quảng Thiên cũng đã từng nói qua rằng, người này đã thăng tiến lên cấp Bạch Ngân Cảnh rồi, chuyện này là như thế nào đây?
>Doanh Thừa Phong cười nhạt một tiếng, hắn biết rằng Ngụy Liên Tân nói như vậy chỉ là lời nói khách khí mà thôi, hoàn toàn là bởi vì Văn Tinh đang đứng bên cạnh hắn, nói rõ hơn chính là bởi vì con ác long mà Văn Tinh đang là người khống chế kia.
>Khẽ gật đầu, hắn nói: -Tiền bối cứ nói đùa, chân khí của vãn bối mới vừa qua được cấp Hắc Thiết Cảnh thôi, đâu phải là cao thủ Bạch Ngân Cảnh đâu, tất cả đều là tin đồn linh tinh, tiền bối đừng tin.
>Ngụy Liên Tân "ồ" lên một tiếng, có chút bán tín bán nghi. Có điều, ánh mắt dừng trên người Văn Tinh vừa chuyển một cái, ông ta lập tức cười nói: -Doanh huynh đệ, cho dù là lời đồn đại, nhưng lão phu và huynh đệ đúng thật là vừa gặp đã thân, vậy dùng thân phận ngang hàng để kết giao đi.
>Mặc kệ tu vi của Doanh Thừa Phong như thế nào, chân khí dao động trên người cô gái mặc áo trắng kia không còn gnhi ngờ gì nữa chính là cấp Hoàng Kim, hơn nữa trên người người này có một loại sát khí không thể chống đỡ được. Ngụy Liên Tân không muốn gia tộc mình lầm vào cảnh giống như Hồ Gia đâu, cho nên nhất định không dám nhận làm tiền bối của Doanh Thừa Phong trước mặt Văn Tinh.
Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nói: -Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng nếu vãn bối không biết thân phận mà đáp ứng, vậy thì sau này khi trở về, nhất định sẽ bị các bề trên của sư môn nghiêm trị không tha đấy.
>Đôi mi thanh tú của Văn Tinh nhíu lại, nói: -Doanh Thừa Phong, ai dám trừng phạt ngươi, ngươi cứ đến tìm ta là được.
>Doanh Thừa Phong liếc mắt một cái, nói: -Tỷ, việc này thì phải tự mình xử lý mới được.
>Văn Tinh hết sức nghiêm túc nhìn hắn một cái, nói: -Tại sao?
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: -Phụ thân của ta, còn có thúc phụ và sư phụ của ta nữa, tỷ muốn gặp bọn họ sao?
>Văn Tinh sửng sốt, trên mặt lập tức nổi lên một tia đỏ ửng, khẽ căn môi, quay đầu đi, không nói một lời nào nữa.
>Lá gan của nàng đúng thật là rất lớn, đối với những cao thủ trong Linh Vực này đều một mực coi thường. Nhưng nếu như là cha mẹ, sư phụ và người thân của Doanh Thừa Phong thì sao...
>Nghĩ đến những người này, lá gan của nàng liền nhỏ đi rất nhiều.
>Ngụy Liên Tân lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, tròng lòng ông ta lúc này cảm thấy hết sức may mắn, may quá mình không cậy già lên mặt, nếu không trước mặt cô gái xinh đẹp này, thì chỉ là tự làm mất mặt mình mà thôi.
>Ông ta bật cười ha hả, như thể là vừa mới nhìn thấy Văn Tinh vậy, nói: -Doanh huynh đệ, vị này chính là
>Doanh Thừa Phong cười híp mắt, nói: -Tiền bối, đây là một vị tỷ tỷ của vãn bối.
>Thậm chí ngay cả tên của Văn Tinh, hắn cũng không nói, rõ ràng chính là không muốn cho mọi người biết lai lịch của nàng.
>Ngụy Liên Tân làm ra vẻ giật mình, nói: -Hóa ra là người thân của Doanh huynh đệ, ngưỡng mộ đã lâu.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong khẽ nhảy một cái, thầm nghĩ trong lòng, ngay cả tên của nàng, ông cũng không biết, cái gì mà ngưỡng mộ đã lâu chứ. Đối với người mặt dày như thế này, đúng là Doanh Thừa Phong có chút bái phục.
>Tuy nhiên, hắn cũng không có cầm giáo mà chọc thủng cái bộ mặt ấy, mà là ôm quyền thi lễ với Ngụy Liên Tân, nói: -Tiền bối, hôm nay hai người bọn vãn bối tới đây, là có chuyện muốn làm phiền tiền bối đấy.
>Ngụy Liên Tân vỗ ngực nói: -Doanh huynh đệ đừng khách khí như vậy, có chuyện gì cứ nói ra, lão ca đây nhất định sẽ nghic cách để giúp đệ.
>Đương nhiên ông ta không phải là có ý tốt như vậy, chỉ có điều trước mặt Văn Tinh, bất kể là như nào ông ta cũng không dám cự tuyệt.
>Hai người này có thể dễ dàng bức chết Tề Thiên Lão Tổ, và diệt gọn Hồ Gia. Thực lực của Ngụy gia và Hồ gia tương đương nhau, giờ lại không có Tề Thiên Lão Tổ trấn thủ, đối phương muốn tiêu diệt Ngụy gia, thì chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
>Vừa nghĩ đến đây, ông ta đã quán triệt tốt tinh thần, chỉ cần có thể dụ dỗ được hai người này, cho dù là phải trả giá lớn hơn thì cũng đáng.
>Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói: -Vậy thì, đa tạ tiền bối.
>Ngụy Liên Tân liên tục xua tay, thử thăm dò nói:
-Doanh huynh đệ, như lời của đệ nói thì đây có phải là việc liên quan đến tàn dư còn sót lại của Hồ gia không?
>Doanh Thừa Phong hơi giật minhg, sắc mặt không khỏi có chút thay đổi.
>Từ sau khi ác long hình chiếu rời khỏi tòa nhà của Hồ gia, đuổi theo bọn hắn tới trước cửa sơn động, những người may mắn còn sống sót ở Hồ gia đều chạy trốn như ong vỡ tổ.
>Cho dù là Doanh Thừa Phong có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể chém giết hết từng người từng người một được. Huống chi lúc này, tâm tình của hắn đã có biến hóa lớn, đối với việc này hắn cũng không còn xem trọng nữa rồi.
>Cho nên khi Ngụy Liên Tân bất ngờ đề cập đến vấn đề này, hắn mới kinh ngạc như thế.
>Tuy nhiên, vẻ mặt thay đổi của hắn, ở trong mắt của Ngụy Liên Tân lại trở thành một cảm xúc khác rồi.
>Ông ta thầm nhủ trong lòng, tên Doanh Thừa Phong này quả nhiên là hạng người lòng dạ độc ác, may rằng nhóm người của mình sớm đã có chuẩn bị từ trước, nếu không một khi hắn giận lây sang toàn bộ thế gia ở Thái Hồ, vậy thì cực kỳ oan uổng rồi.
>Ngụy Liên Tân cười ha hả nói: -Có điều này có thể Doanh huynh đệ chưa biết, ở Thái Hồ này, Hồ Gia từ trước đến nay đều hoành hành ngang ngược, ức hiếp người lương thiện. Tất cả các thế gia khác ở Thái Hồ, bất kể lớn hay nhỏ đều đã từng phát sinh xung đột với bọn họ. Haiz, chỉ là lúc đó có Hồ Quảng Thiên trấn thủ, chúng ta không làm gì được bọn họ. Nhưng hiện giờ Hồ Quảng Thiên đã chết rồi, Hồ gia đã tan vỡ, chúng ta làm sao có thể để cho bọn chúng tiếp tục hung hăng ngang ngược được nữa. Ông ta thu lạ vẻ tươi cười trên mặt, vẻ mặt chính nghĩa, nghiêm nghị nói: -Lão phu và Trình Hàn Địch huynh đã bàn bạc rồi, cũng đã liên lạc với các thế gia khác ở Thái Hồ này, chúng ta sẽ cùng nhau truy quét toàn bộ những tàn dư còn sót lại của Hồ gia, rồi sẽ giải đến cho Doanh huynh tự mình xử lý.
>Trong mắt của Doanh Thừa Phong chợt lóe lên ánh sáng, hắn không tin rằng vị lão nhân này lại có lòng tốt như vậy.
>Nghĩ một lát, hắn trầm giọng nói: -Tiền bối, xin thứ cho vãn bối không hiểu, mọi người tại sao phải làm như vậy?
Ngụy Liên Tân vội nói: -Doanh huynh đệ, đại thù giữa Hồ gia và các thế gia khác ở Thái Hồ chúng ta đã đến mức không thể hóa giải được nữa. May có đệ ra tay tiêu diệt Hồ gia, chúng ta đứng ở một bên nhìn hết sức vui mừng và cảm kích, có điều lực lượng của chúng ta yếu, chỉ có thể trợ giúp được việc này thôi.
>Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời nhìn ông ta, một lúc lâu sau mới nở ra một nụ cười, nói: -Một khi đã như vậy, vậy thì đa tạ các vị tiền bối đã ra tay trợ giúp.
>Đến lúc này, hắn đã hiểu rõ ý nghĩ của đối phương rồi.
>Đám người Ngụy Liên Tân làm như vậy, cho thấy quan hệ giữa bọn họ và Hồ gia cũng không hề thân thiết. Tuy rằng cùng ở Thái Hồ, nhưng lại là kẻ thù không đội trời chung.
>Sau khi Doanh Thừa Phong tiêu diệt Hồ gia, bọn họ liền muốn ra tay hỗ trợ, một lưới bắt gọn những tàn dư đã chạy trốn của Hồ gia. Như vậy, cho dù là nỗi tức giận của Doanh Thừa Phong vẫn chưa tiêu tan thì cũng không thể trút lên đầu bọn họ được nữa.
>Trong lòng thầm than một tiếng, Doanh Thuận không đối với các thế gia ở Thái hồ không khỏi có chút coi thường.
>Song hắn không nghĩ tới là Ngụy Liên Tân và Trình Hàn Địch đã tận mắt nhìn thấy uy năng của ác long hình chiếu. Lúc đó bọn họ thậm chí đã tính đến phương án di chuyển toàn bộ Trình gi và Ngụy gia đi, khó khăn lắm ác long mới biến mất, bọn họ nếu không muốn gặp phải xui xẻo như Hồ gia thì tất nhiên phải phủi sạch quan hệ với Hồ gia rồi.
>Về phần những phần tử còn sống sót của Hồ gia sống hay chết, đâu có liên quan gì đến bọn họ đâu.
>Ngụy Liên Tân cười ha hả, nói: -Doanh huynh khách khí quá, đây chỉ là việc nhỏ, cứ giao cho chúng ta, cam đoan sẽ cho đệ một một kết quả vừa lòng.
>Nếu để cho Doanh Thừa Phong đi tìm và tiêu diệt từng người một thì nhất định sẽ không thể tiêu diệt sạch sẽ được những tàn dư còn sót lại của Hồ gia. Nhưng nếu là toàn bộ các đại gia tộc ở Thái Hồ liên kết lại với nhau, như vậy thì trừ khi người của Hồ gia đã trốn ra khỏi khu vực này, nếu không chắc chắn sẽ không còn đường sống sót nữa.
Quyết định này của đám người Ngụy Liên Tân, không còn gì nghi ngờ nữa đó chính là muốn diệt sạch toàn bộ người kế thừa của Hồ gia.
>Đây chính là điển hình của việc cá lớn nuốt cá bé. Nếu bây giờ môn phái bị sụp đổ là Khí Đạo Tông, là Doanh Thừa Phong, như vậy thì Hồ gia tuyệt đối sẽ không khách khí với hắn đâu.
>Gật nhẹ đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói: -Tiền bối, nếu mọi người bắt được dư nghiệt của Hồ gia thì cũng không cần phải áp giải đến Khí Đạo Tông, mọi người cứ tự mình xử lý đi.
>Ngụy Liên Tân hơi giật mình, sau đó liền gật đầu, nói: -Cũng được, áp giải đến đấy đúng là có chút khó coi. Một khi đã như vậy thì lão phu đã hiểu rõ rồi!
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm than, hắn biết rằng giờ đây những dư nghiệt của Hồ gia sợ rằng không thể tránh khỏi số kiếp đã định rồi.
>Tròng mắt khẽ xoay chuyển, hắn kìm chế tâm tình, nói: -Tiền bối, hai người vẫn bối hôm nay đến đây, còn có một việc nữa muốn phiền ngài. Hắn dùng tay chỉ về phía Văn Tinh, nói: -Tỷ ấy muốn mượn tiết điểm của tháp Truyền Thừa ở quý phủ dùng một chút.
>Ngụy Liên Tân trợn tròn mắt, nói: -Lệnh tỷ là muốn
>Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói: -Tỷ ấy đã đi mấy ngày rồi, giờ cũng nên trở về bẩm báo với các bậc bề trên trong môn phái.
>Ngụy Liên Tân trong lòng kinh hãi, trưởng bối của cô gái này, không biết là loại nhân vật long trời lở đất nào đây.
>Tuy nhiên trên mặt ông ta vẫn là nét tươi cười như trước, nói: -Chuyện này không có gì là khó, Doanh huynh đệ muốn sử dụng lúc nào thì xin mời cứ tự nhiên.
← Ch. 383 | Ch. 385 → |