← Ch.397 | Ch.399 → |
Một nhánh cây ngắn ngủi, lớp vỏ sần sùi, cũ kĩ nằm lẳng lặng ở phía trên quầy hàng.
Một nhánh cây như vậy đặt ở giữa đống bình bình lọ lọ linh khí, quả thật là hơi bất ngờ. Nhưng cũng không có ai cảm thấy kỳ quái, bởi vì rất nhiều linh dược đặc thù có hình dạng cổ quái. Không người nào dám nói mình có thể nhận biết được hết tất cả dược liệu trên thế giới này.
Có lẽ nhánh cây này chính là một dược vật quý báu nào đó. Cho nên những người nhìn thấy vật này đều không nghi ngờ hoặc là nghĩ đến cái gì.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại khác.
Hắn đã từng nhìn thấy một nhanh cây giống nó như đúc ở bên trong phòng kho báu của Khí Đạo Tông.
Mà lúc này, nhánh cây đó đã biến thành một con rối thế thân trong đầu hắn rồi.
Con rối thế thân này đã nhiều lần cứu tính mạng của hắn, khiến hắn có thể chuyển nguy thành an ở bên trong kiếp nạn, cuối cùng chuyển bại thành thắng.
Có thể nói, hắn có thể có được thành tựu hôm nay là nhờ sự trợ giúp lớn của con rối thế thân trong đầu.
Cho nên, sau khi hắn nhìn thấy vật này thì lập tức dừng bước, hơn nữa trong lòng lại vô cùng kích động.
Nếu không biết lai lịch vật ấy thì cũng thôi, nhưng nếu đã biết và hiểu được sự trân quy của nó thì Doanh Thừa Phong chắc chắn sẽ không buông tha.
Hắn dừng bước, quay đầu lại. Giờ phút này, tuy tim đập như sấm nhưng bước tiến của hắn vẫn ổn định như núi, bề ngoài như chưa từng lộ ra chút sơ hở nào.
Nếu lúc này có người nhìn thấu tâm tư và thấy được vẻ mặt của hắn, nhất định sẽ điên cuồng hô lão hồ ly một tiếng.
Bởi vì Doanh Thừa Phong biểu hiện ra ngoài điềm tĩnh và biến hóa trong lòng hắn lúc này thật sự là kém khá xa. Nếu hắn là một lão giả năm mươi hay sáu mươi tuổi, vậy còn nói được. Nhưng thân thể này của hắn còn chưa tới mười tám thì làm sao có thể tiếp tục ổn định tâm tính như thế?
Doanh Thừa Phong xoay người, nhìn sâu một cái vào người đang ngồi tựa lưng vào vách tường kia.
Một nguồn lực lượng tinh thần cường đại chậm rãi phóng ra từ bên trong thân thể hắn. Chúng gioogs như một trường thương bén nhọn, tiến dần đi thăm dò.
Lúc nguồn lực lượng này chỉ còn cách người kia một trượng, đột nhiên, nguồn sóng tinh thần mạnh mẽ lại xuất hiện, cuốn tới Doanh Thừa Phong.
Loại uy thế này giống như là một cường giả Bạch Ngân Cảnh dứt bỏ hết thẩy băn khoăn, nhất định phải đưa Doanh Thừa Phong vào chỗ chết.
Sắc mặt hơi đổi, Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng. Đôi mắt của hắn chợt sáng lên, khí tức trên thân lập tức biến đổi.
Quang minh, lực lượng ở quanh thân thể hắn lập tức biến thành lực lượng quang minh thuần túy nhất.
Chẳng những vậy, lúc lực tinh thần của Doanh Thừa Phong thay đổi, toàn bộ lực lượng không giancũng bị dao động theo. Lực lượng cấm chế tại đây lập tức tràn về phía này và sát nhập vào bên trong quang minh lực mà Doanh Thừa Phong phóng ra. Trong nhát mắt, uy năng của nguồn lực lượng này đã tăng lên tới cực điểm.
- Uỳnh
Một tiếng nổ vang xuất hiện ở chính giữa Doanh Thừa Phong và người ngồi đằng kia.
Dưới sự khống chế cố ý của hai bên, nguồn lực lượng cường đại va chạm vào nhau nhưng cũng không khuếch tán mà là phiêu đãng vài thước, sau đó bị tan biến trong hư không.
Người ngồi dựa vách tường bỗng đứng thẳng lên, nhìn sâu vào Doanh Thừa Phong một cái. Tuy y không nhìn ra mặt mũi và tuổi của hắn nhưng sau khi hai bên va chạm lực lượng tinh thần, họ đã biết được đại khái thực lực của đối phương.
Y biết rằng tu vi linh đạo của người này tuyệt đối không kém mình, cho nên mới trở nên nghiêm túc.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, người kia nói:
- Ngươi rất khá, phù hợp với yêu câu của ta, mời lựa chọn vật phẩm.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Như thế nào mới xem như phù hợp với yêu cầu của ngươi?
- Bất kể là tu vi linh đạo hay tu vi chân khí đều không thể yếu hơn lão phu.
Người nọ lặng lẽ cười, nói:
- Nếu không thì căn bản là không có tư cách đến xem đồ của lão phu.
Doanh Thừa Phong thầm nhủ trong lòng, người này thật đúng là rất thanh cao đấy.
Tuy nhiên ý nghĩ của hắn lại hơi có vấn đề. Tuy nói tu vi càng cao thì thân gia sẽ càng phong phú, nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối. Có một số tiểu nhân vật có chí bảo trên người, chỉ cần bọn họ ẩn giấu đúng cách, không tiết lộ ra ngoài thì sẽ không có người nào biết được.
Tuy thực lực của đại nhân vật vô cùng cao minh nhưng nếu so sánh với tiểu nhân vật thì số lượng bọn họ là như muối bỏ biển.
Tuy bảo vật giấu ở trong tay tiểu nhân vật cũng không nhiều lắm nhưng nếu so về số lượng, e rằng chưa chắc sẽ thiếu.
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Các hạ làm như vậy, e rằng sẽ đánh mất một vài cơ hội đấy.
Hắn không phải muốn thân thiết đối phương mà là muốn thử dò xét, phục vụ cho mục tiêu cuối cùng của mình.
- Bịch bịch bịch
Xa xa, vài người mặc áo choàng màu lam bước nhanh tới.
Bọn họ đều là bảo vệ tại hội giao dịch ngầm này. Tuy trong bọn họ cũng không có cường giả Bạch Ngân Cảnh nhưng bởi vì liên quan tới thân phận cho nên không người nào ở đây muốn đắc tội bọn họ.
Bởi vì nơi này là Linh Tháp của Linh Đạo Thánh Đường, đừng nói là Linh Sư Bạch Ngân Cảnh, cho dù là Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là cường giả Tử Kim Cảnh thì cũng đều không dám ở chỗ này giở trò ngang ngược.
Tuy nhiên, lúc những người này men theo lực lượng cấm chế dao động đuổi tới đây, cũng đã thu hút rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ở trung tâm truyền đến lực lượng quỉ dị dao động là hai người ngồi đối diện nhau, dường như là đang trò chuyện rất vui, không thể nhìn ra nguồn lực lượng cường đại dao động kia được truyền tới từ chỗ này đấy.
Thủ lĩnh trong đám người bọn họ chần chờ một chút rồi tiến lên hai bước, thấp giọng nói:
- Hai vị, xin hỏi có phải hai người vừa mới so tài không?
Y mơ hồ cảm ứng được hai người kia không dễ chọc, cho nên lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận, không dám mở miệng chỉ trích.
Doanh Thừa Phong chưa trả lời, người kia đã không kiên nhẫn nói:
- Lão phu làm việc, cho dù có hơi phô trương thì các ngươi cũng không quản được.
Thủ lĩnh đám thủ vệ áo lam giận tím mặt, y lạnh lùng nói:
- Có lẽ tại hạ không thể địch nổi các hạ nhưng các hạ đừng quên, nơi này là Linh Đạo Thánh Đường. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng vũ lực, các hạ liền có thể muốn làm gì thì làm sao?
Những người xung quanh không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước. Một vài người nhát gan thì lập tức thu gói những đồ vật trước quán, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Linh Đạo Thánh Đường là nơi hiển hách tới mức nào, vậy mà lại có người dám nói chuyện với hộ vệ Thánh Đường như vậy, thật sự là không thể kiên nhẫn được nữa.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt. Nói thật, hắn không muốn tham dự vào chuyện giữa người này với Linh Đạo Thánh Đường
Nhưng lúc này hắn một lòng muốn đạt được nhánh cây kia cho nên hắn không muốn gây thêm rắc rối rồi.
Khẽ thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Vị bằng hữu kia, lão phu biết ngươi là chỗ chức trách cho nên mới phải hỏi. Tuy nhiên hai người chúng ta vẫn chưa luận bàn, chỉ là kiểm nghiệm xem bảo vật thật hay giả mà thôi.
Sắc mặt của vị thủ vệ áo lam kia hơi dịu xuống. Thật ra, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì y cũng không nguyện ý phát sinh xung đột với hai vị cường nhân như vậy
Nhưng ở trước mắt bao người, y là đại biểu cho Linh Đạo Thánh Đường, cho dù là chết tại chỗ thì cũng tuyệt đối không thể lùi bước đấy.
Lúc này, sau khi nghe được lời giải thích của Doanh Thừa Phong, y cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
- Tiền bối, ngài cũng biết vãn bối là chỗ chức trách, kính xin đừng làm khó vãn bối.
Y dừng một chút rồi nói:
- Dựa theo quy củ, mời hai vị đưa ra ngọc bài thân phận một lát. Chỉ cần tại hạ ghi chép vào trong danh sách sẽ lập tức không quầy rầy hai vị giao dịch.
Những lời nói này của y vô cùng đúng trọng tâm và cũng khá uất ức.
Nếu như hai người trước mặt y đều là người luyện võ Thanh Đồng Cảnh, vậy thì sao phải làm nhiều chuyện vô nghĩa như vậy, đã sớm đập một gậy cho bất tỉnh rồi.
Tuy người nọ tính tình không tốt nhưng lại cũng không phải là cố ý nhằm vào thủ lĩnh thủ vệ áo làm.
Sau khi hừ nhẹ một tiếng, người nọ duỗi tay, lấy ra một tấm ngọc bài.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong đảo qua, lập tức biết thân phận người này cao quý dị thường, là cường nhân Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao.
Phải biết rằng, cho dù là ở cùng cảnh giới thì cũng sẽ phân chia cao thấp.
Hồ Khải Điền, Đoàn Thụy Tín và Hứa phu nhân tuyệt đối là đứng ở bậc đỉnh cao mà đại đa số cường nhân Bạch Ngân Cảnh khác đều kém bọn họ vài bậc.
Nhưng hiện giờ, vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh trước mắt hắn này tuyệt đối là nhân vật cường đại ngang hàng với Hứa phu nhân.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy ngọc bài này, vẻ mặt của thủ vệ mặc áo choàng màu lam trở nên kinh hãi. Bọn họ là thủ vệ Linh Đạo Thánh Đường, đương nhiên biết cách phân biệt ngọc bài.
Mặc dù cũng là ngọc bài Bạch Ngân Cảnh nhưng trong đó cũng những mưu mẹo bí mật, dựa vào đó mà thái độ đối đãi của bọn họ sẽ có chỗ khác nhau.
Thủ lĩnh thủ vệ mặc áo lam kia cung kính nhận lấy ngọc bài. Một người ở bên cạnh y lấy ra một kiện vật rồi đặt nó xuống dưới ngọc bài.
Thủ lĩnh thủ vệ áo lam liếc lên phía trên một cái, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Y cười cười, trả ngọc bài trở về, nói:
- Hóa ra là lão Đại ngài đại giá quang lâm, chúng tiểu nhân có mắt mà không nhìn được kim khảm ngọc, xin ngài thông cảm nhiều hơn.
Người nọ khẽ hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn so đo cùng với những tên tiểu tử này.
Thủ lĩnh thủ vệ áo lam lau mồ hôi trên trán rồi xoay người nói:
- Vị tiền bối này, ngài có thể cũng lấy ra ngọc bài thân phận một lát được không?
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt nhưng hắn cũng biết người này quật cường, nếu y không đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua.
Khẽ lắc đầu một cái, Doanh Thừa Phong cũng đưa tay vào ngực, lấy ra ngọc bài của Hứa phu nhân tặng cho.
Đây là một tấm ngọc bài hơi khoa trương, toàn thân sáng lấp lánh.
Vừa xuất hiện, nó liền lập tức phóng ra ánh sáng lộng lẫy, khiến cho người ta hoa cả mắt.
Sau khi nhìn thấy ngọc bài, bất kể là thủ lĩnh thủ vệ áo lam hay người lúc đầu tựa lưng vào vách tường thì đều kinh hãi hô lên.
Bọn họ không hẹn mà cùng đứng thẳng lên, trong ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong có thêm vài phần tôn kính.
Hoàng Kim Cảnh, đây là tín vật mà chỉ cường giả Hoàng Kim Cảnh mới có thể có được.
Thủ lĩnh thủ vệ áo lam lui về sau một bước, khom người thật sâu, nói:
- Tiền bối, vừa nãy ván bối có nhiều đắc tội, kính xin ngài thông cảm nhiều hơn.
Không ngờ là y không dám đứng dậy, cứ như vậy đi về phía sau. Cho đến khi cách xa mấy trượng, y mới vung tay lên, các vị thủ vệ áo lam lập tức tản đi, dường như việc này chưa bao giờ xảy ra vậy.
Tất cả mọi người trong khu vực này đều dừng mua bán, trợn mắt há mồm nhìn Doanh Thừa Phong. Trong những ánh mắt kia toát ra vẻ vô cùng hoảng hốt và kính sợ.
← Ch. 397 | Ch. 399 → |