← Ch.436 | Ch.438 → |
Người tuyết khổng lồ há to miệng, từ trong miệng nó phun ra hàn khí lạnh lẽo thấu xương. Quơ quả đấm to như thùng rượu, hung hăng đập tới.
Ở phía đối diện, người khổng lồ màu đỏ thẫm rõ ràng nhỏ hơn một chút đồng dạng vươn nắm tay tiến hành đón đỡ.
- Ba
Tiếng đánh long trời lở đất truyền vào tai hai người, chấn động đến mức gần như đánh ngất bọn họ tại chỗ.
Mặc dù bọn họ đều là Bạch Ngân Cảnh cường nhân, nhưng nếu chỉ xét về lực lượng, bọn họ còn xa mới là đối thủ của hai người khổng lồ này. Đương nhiên, hai người khổng lồ này cũng không thể xem thường. Khi đối mặt với bọn họ, bất kể là Doanh Thừa Phong hay là tên đại hán kia cũng không thể lấy cứng chọi cứng được, mà sẽ dùng đủ loại thủ đoạn phụ trợ làm suy yếu lực lượng của bọn họ, cuối cùng đánh tan bọn họ.
Không hẹn mà gặp, cả hai vận chân khí, che phủ hai bên tai.
Tầm mắt của hai người đột nhiên giao nhau giữa không trung, cả hai đều nhìn ra trong mắt đối phương hiện lên sát khí lăng liệt.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, hắn sở dĩ thủ hạ lưu tình, thật ra là vì muốn bắt sống đối phương, sau đó khảo vấn tra ra lai lịch. Nhưng lúc này, tình thế phát triển đã nằm ngoài dự đoán của hắn. Nếu bắt sống đối phương khó khăn như vậy, vậy cũng đành phải tiễn hắn lên đường.
Chân khí trong cơ thể vận chuyển, lực lượng tinh thần cũng băt đâu chuyên đông, ngay sau đó đã che kín phía trên Hàn Băng trường kiếm.
Tuy rằng lúc này khí linh đã rời khỏi trường kiếm, Doanh Thừa Phong không thể thi triển Đoạn Tầng Điệp Gia bí pháp tầng thứ tư, nhưng cho dù là bí pháp tầng thứ ba, cũng đồng dạng có được uy năng của vô địch cùng giai.
Theo sau, thân hình hắn như điện nhảy về phía trước, giống như linh hồ chạy về phía đại hán kia.
Đại hán kia thoáng sửng sốt, cho dù hắn nghĩ nát đầu, cũng không hiểu được tính toán của Doanh Thừa Phong.
Lúc này, hai người bọn họ đều ở trong lực lượng thủ hộ khác nhau.
Đại hán kia bất kể như thế nào cũng không dám tiến vào thế giới hơi nước, bởi vì một khi hắn tiến vào, cho dù có hắc khí hộ thể cũng sẽ bị đông cứng thành một tảng băng.
Nhưng đồng dạng như vậy, sau khi Doanh Thừa Phong mất đi thủ hộ của khí linh, nếu tiến nhập vào trong sương mù, như vậy hàn khí màu trắng quanh người hắn cũng không thể chống đỡ sự ăn mòn của lực lượng hắc ám.
Lúc này, trong đầu đại hán kia không khỏi hiên lên một ý niệm, hay là người này điên mất rồi.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
Ngay khi Doanh Thừa Phong nhảy vào trong màn sương đen, trên người của hắn chợt phát ra lực lượng ánh sáng mãnh liệt. Những lực lượng này là khắc tinh của hắc ám, dưới quang minh chiếu rọi, hắc khí bao quanh thân thể hắn đều phân tán toàn bộ.
Đến lúc này, đại hán kia mới nghĩ ra, vừa rồi Doanh Thừa Phong đã bày ra lực lượng quang minh.
Chỉ có điều, ngay sau đó hắn đã thu liễm lực quang minh, đồng thời phóng xuất ra băng thủy chi lực khổng lồ tinh túy, vì vậy mới khiến đại hán kia hiểu lầm quang minh lực của Doanh Thừa Phong chỉ dựa vào linh khí trong tay, hơn nữa chỉ vẹn vẹn có năng lực nhất thời mà thôi.
Tuy nhiên, đại hán kia cũng không phải người thường, hắn mãnh liệt quát một tiếng, đem Hắc Chướng Kỳ trên người cắm thẳng xuống mặt đất. Cổ tay hắn khẽ xoay, trường tiên giống như độc mãng lập tức lao về phía Doanh Thừa Phong.
Nếu lực lượng hắc ám không thể ăn mòn đối phương, vậy thì dùng vũ lực chiến một trận đi.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt non nớt của Doanh Thừa Phong cũng biết thời gian tu luyện của hắn chắc chắn không quá dài, dù thế nào cũng không thể so sánh với mình.
Nhưng, chuyện khiến hắn kinh ngạc liên tiếp xuất hiện.
Trên người Doanh Thừa Phong đột nhiên dâng lên lực lượng tinh thần khổng lồ, sát khí hung bạo vô cùng tràn ngập trong hư không tuôn ra mãnh liệt, từng tầng một rơi xuống trên người hắn và thân kiếm.
Lúc này thanh trường kiếm đã mất đi linh khí dường như biến thành một thần binh uy ác vô cùng, tản ra khí tức khiến hắn khó có thể chống đỡ.
- Lực lượng tinh thần, thuộc tính hung thần.
Sắc mặt của người đàn ông đại biến, sắc mặt vốn đã rất khó coi trở nên càng thêm dữ tợn.
Lúc này trong lòng hắn mơ hồ đã có chút hối hận, thầm trách bản thân không có việc gì đi trêu chọc vào người này.
Tuy nhiên lúc này hắn đã không còn đường lui, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, hắc khí trên người bắt đầu khởi động, trường tiên lại múa may tới cực hạn, kiên trì tiếp cận kiếm này.
- Ầm...
Kiếm tiên tương giao, thân thể Doanh Thừa Phong lui về phía sau mấy bước. Đại hán kia càng thêm thê thảm, trường tiên trong tay hắn đột nhiên đứt gãy, nó đã bị kiếm quang ẩn chứa khí tức hung thần vô cùng chém thành vài đoạn.
Trong đôi mắt hắn tràn ngập hung quang, đại hán kia tựa hồ bị kích phát hung tính, hắn sờ tay vào ngực, phảng phất như muốn lấy ra thứ gì đó.
Nhưng vào lúc này, trước mắt hắn bất chợt sáng rực, hắn nhìn thấy, trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong bất ngờ rời khỏi tay, hóa thành một đạo quang long trong hư không, dùng một tốc độ không thể tin nổi đi tới trước người hắn.
Sau đó, trong đôi mắt hắn in dấu một thi thể không đầu, đang chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Trong thời khắc cuối cùng của sinh mạng, hắn rốt cuộc hiểu rõ, đồng thời cũng dâng lên một cảm xúc không cam lòng mãnh liệt.
Linh Vũ giả, tiểu tử này không ngờ là một Linh Vũ giả cùng giai vô địch. Nhưng ban đầu khi hắn ra tay, lại căn bản không sử dụng Linh Vũ lực.
Giả chết bắt quạ, mình chết quá oan uổng.
Sau khi ý niệm cuối cùng này hiện lên trong đầu, ý niệm tinh thần của hắn lập tức chìm vào vực sâu vô biên, không còn tỉnh lại.
Doanh Thừa Phong thở phào một hơi, bản thân cẩn thận quả nhiên không sai.
Lấy sát khí khôn cùng trên chiến trường cổ thêm vào, phá linh binh trong tay đối phương. Thừa dịp song phương lực không đủ, đột nhiên đem Hàn Băng trường kiếm làm Linh Vũ thần binh phóng thích ra, quả nhiên dễ dàng lấy được tính mạng người này.
Kỳ thật, nếu hắn đường đường chính chính lấy Linh Vũ thần binh xuất chiến, phỏng chừng cũng có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Chỉ có điều, xem chừng trên người đại hán này bí bảo vô số, trời biết còn sẽ xuất hiện khó khăn gì. Nếu có thể làm một mẻ để giải quyết vấn đề, hắn cũng không ngại hãm hại đối phương một phen.
- Ầm.
Lại một tiếng nổ truyền đến, Doanh Thừa Phong quay đầu nhìn lại.
Cự nhân đỏ sậm vào thời khắc đại hán bỏ mình lập tức trở nên cứng đơ, giống như mất đi tất cả lực lượng hoạt động, biến thành một tượng gỗ.
Người khổng lồ băng tuyết cũng đại phát thần uy, hung hăng đập tay lên người nó, lập tức đông cứng thân thể nó thành từng tảng băng màu trắng khổng lồ.
Cuối cùng đá một cước, biến nó thành vô số mảnh vụn, có muốn ngưng tụ thành hình cũng không thể.
Người khổng lồ băng tuyết giơ cao cánh tay, ngửa mặt lên trời gầm rú, cả người đột nhiên vỡ vụn, biến thành một tia sáng bắn về phía trường kiếm.
Ngay sau đó, khí linh trở về, cảm giác quen thuộc lại sôi trào trong đầu, khí linh kiêu ngạo tranh công với Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, đưa ra đánh giá rất cao đối với khí linh của Hàn Băng trường kiếm, khiến nó mang theo cảm xúc hài lòng, dần dần yên tĩnh trở lại.
Hít một hơi thật sâu, trên người hắn đột nhiên phóng xuất ra lực lượng quang minh mãnh liệt.
Mặc dù đại hán kia đã đầu một nơi thân một nẻo, không thể nào sống lại.
Nhưng uy năng của Hắc Chướng Kỳ cũng không kiềm chế, mà vẫn phóng thích ra khí tức hắc ám nồng đậm. Linh khí này cực kỳ hùng mạnh, mặc dù không phải siêu phẩm linh khí, nhưng cũng là một bảo vật hiếm có.
Chỉ có điều, dưới áp bách của lực lượng quang minh hùng mạnh do Doanh Thừa Phong phóng thích, lực hắc ám do Hắc Chướng Kỳ phát ra lập tức giảm bớt rất nhiều. Bản năng linh khí hùng mạnh khiến nó ưu tiên lựa chọn tự vệ, sau khi mất đi sự khống chế của chủ nhân
Một lát sau, Hắc Chướng Kỳ không còn phóng thích ra lực lượng hắc ám nữa. Chỉ có điều, trên mặt cờ tối đen lại lóe ra lực lượng quỷ dị, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ra.
Doanh Thừa Phong khẽ nhíu mày, đây chính là một quả bom không hẹn giờ, mình cũng chưa từng tu luyện hắc ám lực, muốn bình ổn nó là chuyện không dễ dàng.
Trầm ngâm một lát, Doanh Thừa Phong xoay người đi tới chỗ đại hán kia mất mạng.
Người này trước khi chết đã sờ tay vào ngực, giống như muốn lấy ra vật gì.
Không hỏi cũng biết, vật ấy khẳng định là quân bài chưa lật lớn nhất của hắn, nhưng đáng tiếc, hắn còn chưa kịp thi triển đã bị kiếm bay chặt đầu rồi.
Cẩn thận sờ soạng tìm kiếm trong lòng ngực hắn, Doanh Thừa Phong bất giác sững người.
Trong lòng bàn tay hắn có một túi vải nhỏ, trên túi vải lại có những tia linh lực dao động lăn tăn.
- Túi không gian.
Doanh Thừa Phong kinh hô.
Hắn cũng không xa lạ gì với vật này, vì trên người hắn cũng có một món bảo vật cùng loại.
Chỉ có điều, số lượng của loại bảo vật này rất ít, mặc dù Doanh Thừa Phong biết rằng, trên thế giới này khẳng định không chỉ có mình hắn có túi không gian, nhưng từ trước tới nay, ngoại trừ miếng ngọc bài trên người Văn Tinh, đây là lần thứ hai hắn thấy có người mang theo trang bị không gian.
Mặc kệ trong chiếc túi không gian này chứa cái gì, chỉ tính giá trị của nó đã vô cùng đáng giá rồi.
Cười ha hả, Doanh Thừa Phong phóng xuất ra lực lượng tinh thần quay quanh chiếc túi không gian một vòng, không khỏi thầm than một tiếng.
Túi không gian này đã nhận chủ thành công, cũng không phải thứ hắn có thể mở ra.
Đương nhiên, hắn có thể thi triển công phu mài nước, dần dần xóa đi dấu vết tinh thần trên túi không gian và khảm nhập dấu vết tinh thần của mình, để vật ấy thuộc về mình.
Nhưng đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều, mà cần có thời gian.
Không chút khách khí cất túi không gian vào trong lòng, Doanh Thừa Phong lại tiếp tục tìm tòi.
Áo giáp và một ít vật phẩm trang sức trên người đại hán này đều là loại tốt, nhưng đáng tiếc cơ bản đều là vật có thuộc tính hắc ám, không có hỗ trợ lớn đối với Doanh Thừa Phong.
Nhưng Doanh Thừa Phong cũng không bắt bẻ, vơ vét tất cả những thứ có thể cần dùng đến, sau đó cong ngón tay búng ra, một ngọn lửa bùng lên trên thi thể người này, nhấn chìm hắn vào trong biển lửa.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, mũi chân đặt trên đầu người kia, muốn đá nó vào trong ngọn lửa. Nhưng đúng lúc này, ánh mắt hắn lại đột nhiên chăm chú, dừng lại ở đầu mi tâm.
Trong đôi mắt hắn hiên lên vẻ kinh ngạc, tâm niệm thay đổi rất nhanh, lấy từ trong túi không gian ra một vật.
Đây là một mặt ngọc thạch, là Phong Linh Thạch cao giai nhất.
Đặt linh thạch kề sát mi tâm của cái đầu, Doanh Thừa Phong đột nhiên phóng thích tinh thần lực, uy áp vô cùng vô tận như thể Thái Sơn áp đỉnh nghiền ép tới.
Trong hư không, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu bi thương giống như gào khóc thảm thiết.
Trong thanh âm tràn đầy oán độc và không cam lòng, nhưng dần dần, tất cả cảm xúc trong thanh âm đều biến mất, cuối cùng biến thành một loại lực lượng nồng đậm khó giải thích, trốn vào trong Phong Linh Thạch.
← Ch. 436 | Ch. 438 → |