← Ch.467 | Ch.469 → |
- Mời Dư huynh vào. Doanh Thừa Phong cười ha ha mời hắn vào.
Sau khi hai người ngồi xuống, Dư Tuệ Lượng há miệng thở dốc, dường như muốn nói lại thôi. Doanh Thừa Phong mỉm cười nói: - Không biết duyên cớ gì đưa Dư huynh tới đây, chẳng lẽ là mang đồ vật này nọ đến sao?
Dư Tuệ Lượng cười khổ lắc đầu, nói: - Doanh huynh cứ nói giỡn, mặc dù tiểu đệ đã truyền tin tức về tông môn, nhưng cho dù tốc độ của các trưởng lão có nhanh thì cũng phải đợi năm hay sau ngày mới có thể đến được.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, như cười như không nhìn đối phương.
Dư Tuệ Lượng rất nghiêm túc xem xét Doanh Thừa Phong nửa ngày, đột nhiên thở dài nói: - Doanh huynh, xem ra là tiểu đệ sai lầm rồi.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói: - Dư huynh làm sao mà sai lầm?
Dư Tuệ Lượng nghiêm túc nói: - Tiểu đệ nghe nói ở bên trong hội giao dịch của cường nhân Tử Kim Cảnh, có một vị vũ giả Bạch Ngân Cảnh thần bí bán ra Ngưng Thần đan, cho nên.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi bĩu một cái, nói:
- Dư huynh cứ yên tâm, tiểu đệ đã đáp ứng đưa các ngươi đan dược thì nhất định sẽ không để các ngươi thất vọng đâu.
Dư Tuệ Lượng liên tục xua tay nói: - Doanh huynh đã hiểu lầm rồi, điều tiểu đệ lo lắng không phải là cái này.
- Ồ, vậy thì ý tứ của Dư huynh là. Doanh Thừa Phong kéo dài thanh âm, chậm rãi hỏi.
Nét mặt Dư Tuệ Lượng nghiêm lại nói: - Tiểu đệ nghe nói, trên người vũ giả Bạch Ngân Cảnh kia không chỉ có Ngưng Thần đan, hơn nữa còn đổi lấy một chí bảo khiến các cường nhân Tử Kim Cảnh đều động tâm. Aiz, việc này đã truyền ra ngoài, mà đám cường nhân Tử Kim Cảnh đó đều quen biết, sợ là rất nhanh sẽ biết được thân phận của người này.
Mặc dù hắn không chỉ mặt gọi tên, nhưng ngụ ý chính là nói các cường nhân Tử Kim Cảnh đã biết thân phận của ngươi, cùng với trọng bảo trên người của ngươi nên phải coi chừng.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, dường như là thờ ơ.
Dư Tuệ Lượng thở dài một hơi, nói: - Ban đầu tiểu đệ còn lo lắng vì người nọ, nhưng lúc này cẩn thận nghĩ lại thì lại cảm thấy có chút buồn lo vô cớ rồi.
- Ah! Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói: - Vì sao Dư huynh lại nói như vậy?
Dư Tuệ Lượng lặng lẽ cười nói: - Bởi vì đột nhiên tiểu đệ nhớ tới, người này được chân nhân Linh Tháp thưởng thức, với thủ đoạn thông thiên không thể tin nổi của chân nhân kia thì tất nhiên sẽ có cách bảo vệ tính mạng của hắn.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, vừa không thừa nhận lại cũng không phủ nhận, chỉ có điều trên mặt lại lộ ra ý cười sâu xa khó hiểu.
Trong lòng Dư Tuệ Lượng khẳng định tốt hơn một chút, hắn nháy nháy mắt nói: - Doanh huynh, nghe nói chân nhân Linh Tháp có được thân lực trời sinh, có thể gieo xuống thần niệm trên người thế hệ sau này. Một khi có cường nhân Tử Kim Cảnh ra tay với bọn họ là có thể kích phát thần niệm, ngưng tụ hóa thân, giết địch ở ngoài nghìn vạn dặm Hắn dừng một chút, trong đôi mắt tràn đầy ánh sao:
- Hay là ở trên người của ngươi có thần niệm của chân nhân?
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong càng thêm rạng rỡ, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: Đây là cái gì vậy chứ, chân nhân Linh Tháp thật sự có được bản lĩnh cao cường như thế sao?
Ở trong mắt Dư Tuệ Lượng. , vẻ mặt Doanh Thừa Phong bình tĩnh như núi kia không thể nghi ngờ chính là chấp nhận. Trong lúc nhất thời, trong mắt của hắn xuất hiện thêm vài phần khen tặng.
Ôm quyền thi lễ thật thấp với Doanh Thừa Phong, hắn nói: - Nếu Doanh huynh đã định liệu trước thì tiểu đệ rất là vui mừng. Ha ha, bây giờ xin phép trở về chuẩn bị, bảy ngày sau kính xin Doanh huynh giao dịch đúng giờ.
Doanh Thừa Phong cũng không giữ lại, tiễn hắn ra bên ngoài. Chỉ có điều, sau khi đóng cửa phòng, vẻ mặt hắn liền trở nên cổ quái.
Thật ra, trước khi xuất ra thanh nhuyễn kiếm hệ hắc ám ở trong hội giao dịch, Doanh Thừa Phong đã suy tính rất nhiều, hắn thậm chí còn nghĩ tới phản ứng sau này của các cường nhân khắp nơi.
Với thực lực của cường nhân Tử Kim Cảnh, muốn biết rõ lai lịch của hắn thật ra không phải là chuyện khó.
Theo lý mà nói, hắn cũng không nên ra mặt trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng, sau khi gặp được Tề Thiên Lão Tổ trong đám người, tâm tư của Doanh Thừa Phong liền thay đổi.
Bởi vì Tề Thiên Lão Tổ đã từng chính miệng nói qua, chân nhân Linh Tháp đã từng hạ lệnh, cường nhân Tử Kim Cảnh không được ra tay với hắn.
Mà xem hành động và cách nói chuyện của hắn với một vị cường nhân Tử Kim Cảnh khác, Doanh Thừa Phong tin tưởng, lời nói của chân nhân Linh Tháp có lực uy hiếp vô cùng lớn đối với những cường nhân Tử Kim Cảnh này.
Cho nên hắn mới có thể dứt khoát ra tay, và lấy thái độ cứng rắn, mạnh mẽ đổi được từ trong tay lão già mặt đỏ mặt kính, và còn thanh minh đây là hạ lễ đưa cho một vị tiến bối.
Có đôi khi, chủ động bại lộ một ít quân bài chưa lạt, ngược lại có thể phát ra tác dụng không thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là.
Lúc này chủ động tới gõ cửa chứng thực lại không phải là Băng Tuyết thượng nhân như trong dự liệu của mình mà là Dư Tuệ Lượng.
Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong về tới gian trong, tiếp tục quan sát lò luyện đan. Đương nhiên cùng lúc đó, hắn cũng không quên khổ tu chân khí và sức lực tinh thần.
Sau khi thấy nhiều cường nhân Tử Kim Cảnh như vậy, Doanh Thừa Phong liền có một loại cảm giác cấp bách.
Hắn không muốn bị người khác coi là con kiến thì chỉ sợ đối phương là cường nhân Tử Kim Cảnh hùng mạnh gần như cũng không ngoại lệ. Mà muốn được cường nhân tôn trong thì biện pháp duy nhất chính là biến thực lực của mình ngang bằng với bọn chúng.
Suốt năm ngày, ánh lửa trong lò luyện đan vẫn vận chuyển, mà sau năm ngày, lò luyện đan mở rộng ra, dưới sự không chế của khí linh, một lò Ngưng Thần đan thuận lợi ra lò.
Doanh Thừa Phong tất nhiên là thu lượm không còn một viên, nhưng mà hắn lại không biết, nhiều ngày nay lúc hắn bế quan luyện đan, Dư Tuệ Lượng đã đưa tin tức của hắn thông qua mọi con đường tản đi ra ngoài.
Vì thế nên cuối cùng Tề Thiên Lão Tổ đã biết được tên tiểu tử trên đài cao kia là ai, mà một đám cường nhân Tử Kim Cảnh bao gồm cả lão già mặt đỏ đều tự than thở mình xui xủi.
Bọn họ hơi động lòng với của cải mà Doanh Thừa Phong có được, không cần nói cái gì khác, chỉ tính riêng mặt kính và dược liệu đổi được từ trên người lão già mặt đỏ cũng là một số bảo vật khiến phần đông cường nhân Tử Kim Cảnh không thể bỏ qua.
Tuy rằng bọn họ không rời khỏi nhà trọ, nhưng trong đó cũng có mấy người tính đến việc làm phi pháp.
Theo bọn họ, làm thịt một vũ giả Bạch Ngân Cảnh căn bản không tính là phiền toái gì cả. Cho dù sau này bề trên của đối phương tìm đến cửa thì cũng có thể đẩy tới đẩy lui, làm bộ như không biết là được rồi.
Nhưng điều khiến bọn họ không thể ngờ chính là, không ngờ việc này lại dính dáng đến chân nhân Linh Tháp, mà mặt kính kia rõ ràng là chính là hạ lễ mà Doanh Thừa Phong muốn tặng cho chân nhân.
Lúc việc này được Dư Tuệ Lượng truyền ra ngoài, mọi người còn bán tín bàn nghi, nhưng sau khi Tề Thiên Lão Tổ và vài người bạn tốt nói chuyện bên cạnh xác nhận việc này nên không còn ai hoài nghi nữa.
Lúc này, những cường nhân Tử Kim Cảnh trong nhà trọ không những hoàn toàn bỏ đi ý niệm ra tay với Doanh Thừa Phong trong đầu, thậm chí bọn họ còn hi vọng Doanh Thừa Phong có thể sống lâu trăm tuổi, bình yên vô sự trong thí luyện ở chiến trường Cổ. Nếu như hắn không cẩn thận xảy ra chuyện gì đó thì có trời mới biết vị chân nhân Linh Tháp tính tình cổ quái kia sẽ giận chó đánh mèo như thế nào.
Mười ngày sau, Doanh Thừa Phong sửa sang lại một chút, cất Ngưng Thần đan lại.
Lúc này hắn cũng không tiếp tục luyện đan nữa, không để ý đến ánh mắt u oan của Đan Lô Khí Linh mà cất lò luyện đan vào bên trong túi không gian.
Chờ ở trong nhà gần nửa ngày, quả nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
Hắn khẽ mỉm cười, đứng dậy mở cửa, Băng Tuyết thượng nhân rầm rầm đi tới.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói: - Lãnh huynh, ngươi đi xa nhà rồi sao?
Có thể khiến trên người một vị vũ giả Bạch Ngân Cảnh mang theo vẻ phong trần như thế thì hẳn là chuyến rời xa nhà này của hắn không gần.
Băng Tuyết thượng nhân sảng khoái cười lớn một tiếng, từ trong lòng lấy ra một cái hộp, nói: - Doanh huynh, ta trở về núi đại hàn một chuyến, mang hết tơ nhện mấy ngàn năm do nhện tuyết mấy ngàn năm phun ra đến đây rồi, ngươi xem thửu có đủ dùng không?
Doanh Thừa Phong mở hộp ra, bên trong quả nhiên đầy ắp một loại sợi tơ mảnh trong suốt. Loại dây nhỏ này trải qua thủ đoạn rèn luyện và bảo dưỡng thần kỳ nào đó nên lúc này không còn tính dính nào cả. Tuy nhiên, tơ nhện vẫn là tơ nhện, chỉ cần thi triển một loại thủ đoạn đặc thù kích phát thì vẫn có thể phóng xuất ra tính dính như trước.
Khẽ đóng lại, Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói: - Lãnh huynh, mấy ngày nay huynh không ở chỗ này sao?
- Đúng vậy. Băng Tuyết thượng nhân gật đầu thật mạnh nói: - Ngươi và những người khác có ước hẹn mười ngày, Lãnh mỗ cũng không thể khiến ngươi chờ lây nên chạy trở về một chuyến, may mắn là còn kịp.
Doanh Thừa Phong nhìn hắn nửa ngày, chậm rãi gật đầu một cái.
Xem ra không phải là mình phán đoán sai lầm, mà là vì Băng Tuyết thượng nhân căn bản không ở trong nhà trọ nên mới không biết việc xảy ra ở hội giao dịch ngày đó, vậy nên cũng không thể tới mà nhắc nhở mình được.
Lấy một hộp ngọc từ trong người ra, Doanh Thừa Phong cười nói: - Đã khiến Lãnh huynh chịu khổ rồi, nơi này có hai viên Ngưng Thần đan, kính xin Lãnh huynh vui lòng nhận cho.
- Hai viên sao? Sắc mặt Băng Tuyết thượng nhân khẽ đổi, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn Doanh Thừa Phong.
Khẽ cười cười, Doanh Thừa Phong nói: - Lãnh huynh, tiểu đệ càn nhiều tơ nhện hơn nữa, nếu ngày sau huynh có thể thu thập được nữa thì.. có thể bán cho tiểu đệ không?
Lúc này Băng Tuyết thượng nhân mới thoải mái, hắn nhẹ vỗ bàn tay trước ngực, nói:
- Lãnh mỗ biết rồi, Lãnh mỗ hứa trong ba mươi năm sau này, tất cả tơ nhện do nhện tuyết phun sẽ đều thuộc về ngươi.
Sau khi tiến Băng Tuyết thượng nhân đi, Dư Tuệ Lượng và hai vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh khác cũng lần lượt tới thăm.
Bọn họ đều được từ trong tay Doanh Thừa Phong thứ đồ vật mà mình muốn, trong lúc nhất thời hai bên đều vui vẻ.
Sau khi đổi xong đồ vật này nọ, Doanh Thừa Phong sảng khoái rời khỏi nơi này, lẻ loi một mình tiến vào trong vòng chiến trường Cổ. Ba ngày sau khi hắn rời đi, nhóm cường nhân Tử Kim Cảnh đều như có ước hẹn sẵn mà cùng rời đi.
Thật ra bọn họ làm như vậy là để tránh bị nghi ngờ.
Nếu Doanh Thừa Phong xảy ra chuyện gì ở bên ngoài thì tuyệt đối sẽ không có quan hệ gì tới bọn họ.
Nếu để Doanh Thừa Phong biết được những việc mấy người này đã làm thì sẽ biết được bọn họ kiêng kị chân nhân Linh Tháp đến thế nào.
Thật ra cái này không phải là kiêng kị, mà là một loại sợ hãi và kính sợ.
Sau khi rời khỏi nhà trọ một trăm dặm, Doanh Thừa Phong tìm một di tích an toàn không người, lại tiếp tục luyện chế đan dược.
Mười ngày sau, trong lò đan vang lên một tiếng nổ vang, từng luồng khói trắng mãnh liệt tuôn ra từ giữa.
Lúc Đan Lô Khí Linh kia hơi có chút tươi cười khoa trương đắc ý, ba mươi sáu hạt đan dược từ trong lò đan phóng lên cao, ở giữa không trung tản mát ra mùi thuốc nồng đậm, sau đó từng viên từng viên rơi vào trong bình ngọc đã sớm được chuẩn bị.
Doanh Thừa Phong giơ bình ngọc lên, nhìn đan dược lưu chuyển như sóng nước, đôi mắt sáng ngời.
← Ch. 467 | Ch. 469 → |