← Ch.506 | Ch.508 → |
Ý niệm vừa lóe lên, sức mạnh tinh thần trong não đột nhiên cuộn sóng như phan giang đảo hải.
Không biết vì sao, vào giây phút Doanh Thừa Phong vùng thoát khỏi huyễn cảnh khiếp sợ đó, hắn đột nhiên cảm thụ được sức mạnh tinh thần tăng lên mãnh liệt.
Luồng sức mạnh này vô cùng hùng hậu và vững chắc, đã đạt đến mức độ trước khi đặt chân đến đây, hắn căn bản không dám tưởng tượng.
Chậm rãi mở to đôi mắt, từ nơi sâu thẳm trong ánh mắt của Doanh Thừa Phong không ngờ ẩn chứa một tia màu sắc vàng kim. Đó là một đôi mắt tràn đầy uy hiếp, bên trong đó, thần thái hưng phấn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
- Hoàng Kim Cảnh.
Miệng Doanh Thừa Phong thì thào mấy chữ, ngay cả bản thân hắn cũng không dám tin vào sự thực.
Tuy chỉ vẻn vẹn sau mấy hơi thở ngắn ngủ, nhưng Doanh Thừa Phong đã xác định, sức mạnh tinh thần của mình đã đạt được sự đột phá to lớn. Hắn đã thành công tấn thăng lên Hoàng Kim Cảnh.
Sức mạnh tinh thần của Hoàng Kim Cảnh, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến người ta thổn thức rồi.
Sau khi Doanh Thừa Phong đột phá lên Bạch Ngân Cảnh, hắn đã từng vô số lần nghĩ đến một ngày thăng cấp lên Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là tấn thăng lên Tử Kim Cảnh.
Nhưng bản thân hắn cũng biết, nếu như chỉ theo đuổi tốc độ tiến cấp, nhất định sẽ gây nên hậu hoạn bất ổn căn bản, hơn nữa còn reo mầm mống nguy hại cho việc tu luyện ngày sau.
Cho nên, hắn tuy sử dụng đủ các loại biện pháp để trợ giúp cho việc tu luyện, nhưng cũng đồng thời không ngừng lựa chọn các biện pháp nâng cao sức mạnh bản thân.
Bởi vì hắn biết rằng, cho dù bản thân tu luyện khắc khổ đến mấy, cũng không mơ tưởng tiến bộ trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng, lần này lại rất khác biệt. Khi hắn bừng tỉnh từ trong huyễn cảnh mà sau khi nghĩ lại khiến người ra phải kinh hãi, thì sức mạnh tinh thần trong hắn tự nhiên đột phá.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, Doanh Thừa Phong hồi tưởng lại từng chi tiết vừa mới xảy ra, nghĩ tới lúc đứng trước nguy cơ, không khỏi toát mồ hôi hột.
Hắn nhớ rõ cái cảnh tượng chính mình lấy ra con dao găm, ghì sát vào cổ họng mình.
Tuy mọi thứ đều xảy ra trong thế giới tinh thần, nhưng Doanh Thừa Phong lại hiểu rõ, nếu như bản thân hắn bị co dao găm kia đâm vào, vậy thì hắn sẽ rơi vào cảnh ngộ vô cùng bi thảm.
Bản thân hắn quả thực rất có thể tự sát trong thế giới tinh thần, từ đó sẽ rơi vào trạng thái tử vong não.
Khi đó, cho dù thân thể hắn vẫn còn một tia sự sống, nhưng đã không khác gì người thực vật rồi.
Không, vẫn còn một vài sự khác biệt. Ít nhất người thực vật vẫn có khả năng hồi tỉnh, nhưng riêng hắn thì không còn có khả năng tỉnh lại như vậy.
Thở dài một hơi, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì đã bừng tỉnh vào thời khắc mấu chốt cuối cùng.
Lúc này, hắn đã hiểu ra toàn bộ quá trình.
Đại dương mênh mông kia, phong ba bão táp mù trời, và con quái thú ghê rợn không thể kháng cự kia, thực ra đều là một loại huyễn cảnh tinh thần.
Mà kẻ tội đồ tạo ra cái huyễn cảnh này, chính là Tề Thiên lão tổ bóp vỡ Linh thạch biến dị.
Cơn bão tinh thần bên trong Linh thạch không chỉ có sức mạnh hủy diệt trực tiếp kẻ địch, mà còn các dư sóng của nó cũng có sức mạnh không thể tin nổi.
Huyễn cảnh bất ngờ xuất hiện trong đầu hắn, chính là do chịu sự ảnh hưởng của cơn bão tinh thần sinh ra.
Hơn nữa, hắn còn có một dự cảm mơ hồ.
Nếu là một người bình thường xuất hiện trong cảnh tượng đó, chỉ sợ rằng không thể đặt chân lên thuyền lá, mà là rơi trực tiếp xuống nước biển. Nhưng, trong trí não của Doanh Thừa Phong, lại vẫn có sự tồn tại của một chiếc thuyền lá không thể bỏ qua.
Trí Linh, cái sinh mệnh trí năng thần kỳ này có một sức mạnh khó có thể hình dung, dù cho là huyễn cảnh hùng mạnh như vậy cũng không thể xem nhẹ sự tồn tại của nó.
Vì thế, nó đã trở thành chỗ dựa duy nhất cho Doanh Thừa Phong, hơn nữa còn là chỗ đứng chân cho Doanh Thừa Phong.
Một chiếc thuyền lá nhỏ nhoi cô liêu giữa biển khơi mênh mông, chính là hóa thân của Trí Linh vào trong huyễn cảnh.
Chính bởi vì có cái thuyền lá này, cho nên Doanh Thừa Phong mức độ uy hiếp Doanh Thừa Phong cảm thụ được đã giảm đi rất nhiều, cũng khiến cho phẩm chất ý chí kiên nhẫn của hắn được phát huy cao độ nhất.
Cần phải biết, từ đầu chí cuối, dù cho sóng gió biển cả có cuồng bạo đến đâu, đều không thể lật chìm chiếc thuyền lá nhỏ nhoi dưới chân hắn, chính vì có một chỗ đứng vững chắc này, Doanh Thừa Phong mới có thể kiên trì tới phút cuối.
Mà cuối cùng, đúng vào lúc Doanh Thừa Phong chuẩn bị tự tìm đến cái chết, cũng là Trí Linh đã thông qua mối liên hệ thần bí giữa hai người không ngừng cất tiếng gọi, mới khiến hắn thoát ra khỏi sự đeo bám của ách vận, và phá vỡ huyễn cảnh, từ trong bừng tỉnh trở lại.
Tề Thiên lão tổ đã từng nói, một khi rơi vào trong huyễn cảnh, muốn dốc sức trốn thoát ra ngoài, tuyệt đối là việc làm không có mấy người đạt được, nếu như có thể ngộ tỉnh từ bên trong đó, vậy thì sẽ thu được thành quả vô cùng to lớn đối với người tu luyện. Đặc biệt là Linh sư, bọn họ chủ yếu tu luyện sức mạnh tinh thần, khi chịu đựng sự tấn công của cơn bão tinh thần, và kiên trì đến cuối cùng và phá vỡ được huyễn cảnh, sẽ đạt được hiệu quả càng lớn hơn nữa.
Sức mạnh tinh thần của Doanh Thừa Phong chỉ là Bạch Ngân Cảnh mà thôi, vẫn còn một khoảng cách xa để đạt được cảnh giới đỉnh cao này. Nhưng, trải qua cơn mê hoặc huyễn cảnh này, trong lúc phá vỡ huyễn cảnh thoát ra ngoài, sức mạnh tinh thần của hắn cũng đột phá cực hạn, trở thành một cường giả Hoàng Kim Cảnh.
Cơ may lần này, tuyệt đối là một cơ may chỉ có thể gặp ngẫu nhiên chứ không thể cầu được.
Tuy nhiên, nếu như có cơ hội lựa chọn, Doanh Thừa Phong không hề hy vọng mình gặp phải cảnh ngộ này.
Sự nguy hiểm của huyễn cảnh không phải là chân thực, nhưng hiệu quả của nó thì là không thua kém chân thực. Chỉ sơ suất một cái sẽ bị xa lầy và cơn hôn mê vĩnh cửu, cho dù là người ngông cuồng đến mấy, cũng không dám thử.
Những ý nghĩ này của hắn tuy chỉ thoáng qua trong tích tắc, liền sau đó hắn chớp mắt mấy cái, gót chân giống như được lắp lò xo đột nhiên nhảy bật lên.
Sau phút giây hồi tưởng, Doanh Thừa Phong cuối cùng nhớ lại tình hình của phút giây trước khi hôn mê.
Toàn bộ quỷ binh Hoàng Kim Cảnh trong Hắc Chướng Kỳ được hắn thả ra ngoài, và đang hướng hướng về phía Tề Thiên lão tổ.
Đây là hình ảnh cuối cùng ánh lên trong đầu hắn, sau đó ý niệm của hắn liền bị kéo vào trong huyễn cảnh, không còn biết sự việc tiếp sau xảy ra như thế nào nữa.
Lúc này sau khi tỉnh táo lại, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, không khỏi giật mình.
Trong cái đại đường trống trải này, Binh Vương Song Đầu vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh, còn xung quanh hắn, có hơn mười con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh vây quanh bảo vệ. Những con quỷ binh còn lại và Tề Thiên lão tổ thì không thấy tung tích đâu nữa.
Trong lòng trầm ngâm một lát, hắn truyền một tia nghi vấn vào trong một con quỷ binh.
Chốc lát sau, hắn đột nhiên hiểu ra sự việc đã sảy ra từ sau khi bản thân hắn bị hôn mê.
Điều khiến hắn khiếp sợ là, hắn đã hôn mê một ngày một đêm rồi. Nhưng, khoảng thời gian bị con sóng đại hải tấn côn và giằng co với con quái thú trong thế giới tinh thần hầu như không lâu như thế.
Xem ra thời gian dịch chuyển trong thế giới tinh thần không giống với thời gian thế giới bên ngoài.
Trong khoảng thời gian một ngày một đêm này, Tề Thiên lão tổ đã gặp phải sự vây đánh của hơn trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, mà lão ta quả thật cũng đã thi triển toàn bộ thực lực của một cường giả Tử Kim Cảnh.
Lão đã chém giết lũ quỷ binh tới hàng chục lần, nếu như nơi này không phải là Âm Phong Quỷ Vực, neus như lũ quỷ binh không có đặc tính hút quỷ khí để tự hồi phục, ít nhất hiện giờ số lượng quỷ binh cũng phải giảm được 4 phần rồi.
Sau cùng, Tề Thiên lão tổ khổ chiến một ngày một đêm, cuối cùng dưới sự vây hãm của bầy quỷ binh, mở đường máu thoát khỏi vòng vây, lão rời khỏi đại đường, và lần theo con đường thông ra ngoài khu di tích trốn chạy ra bên ngoài.
Nhưng, những con quỷ binh này đã được Doanh Thừa Phong dặn dò, chúng đương nhiên không chịu buông tha.
Ngoài hơn mười con quỷ binh ở lại bảo về Doanh Thừa Phong và Binh Vương Song Đầu ra, số quỷ binh còn lại đều truy đuổi đến cùng.
Chân mày khẽ nhướn lên, Doanh Thừa Phong tiện tay thao tác Bá Vương Thương và Lang Vương Thuẫn. Ý niệm tinh thần quét qua một lượt, tim hắn chợt đau âm ỷ.
Lúc này, hai Khí linh tàng ẩn trong Linh khí tuy vẫn chưa bị tiêu tan, nhưng đã chìm vào giấc ngủ say.
Đây là kết quả tạo nên sau khi kháng cự kịch liệt cơn bão tinh thần, sự hùng mạnh của cơn bão tinh thần là không thể tưởng tượng được, không chỉ Khí linh rơi vào giấc ngủ say, ngay cả Bá Vương Thương và Lang Vương Thuẫn cũng xuất hiện vết rạn.
Tuy nói những vết rạn này dùng mắt thường không thể phát hiện ra, nhưng mối quan hệ giữa hai Linh khí này với Doanh Thừa Phong là không gì sánh bằng, bất cứ một chút biến đổi nào hắn đều có thể biết rõ.
Hắn tỏ ra vô cùng phẫn nộ, hừ lên một tiếng nặng nề, Doanh Thừa Phong đem hai Linh khí này cất vào trong túi không gian, cầm cây Hắc Chướng Kỳ khẽ vung lên, Binh Vương Song Đầu liền hóa thành một làn khói đên bay vào trong túi.
Ngay sau đó, cổ tay khẽ xoay chuyển, lấy ra Hàn Băng trường kiếm.
Theo lời của quỷ binh, Tề Thiên lão tổ nhiều nhất cũng không quá một canh giờ, hơn nữa bên trong khu di tích có nhiều quỷ binh Hoàng Kim Cảnh bao vây như vậy, chắc chắn có thể kéo dài thời gian vây hãm lão ta.
Lúc này, khả năng bọn chúng vẫn chưa rời khỏi di tích là rất cao.
Tuy nhiên, đúng lúc hắn muốn nhấc chân đuổi theo, đột nhiên khựng lại.
Trong đầu, Linh khí Bá Vương Thương ngầm phát ra một luồng tín hiệu.
Doanh Thừa Phong chần chừ một chút, quay ngoắt người, chui tọt vào trong mật thất phía dưới cánh cửa lật với một tốc độ không gì so sánh bằng. Hắn khẽ khàng lấy Bá Vương Thương đặt vào trong huyết trì, cây thương vừa mới tiếp xúc với long huyết nồng đặc, đột nhiên phát ra tiếng kêu vu vu, lượng lớn máu tươi nhanh chóng dâng lên bao trọn lên nó.
Mắt nhìn Bá Vương Thương dần dần chìm sâu xuống đáy huyết trì, Doanh Thừa Phong đột nhiên ngẩng đầu, mắt hắn lóe lên một tia hung quang sát khí.
Thân hình thoắt ẩn, Quỷ Ảnh Thân Pháp đã được thi triển đến cực hạn.
Đồng thời, Trí Linh trong đầu cũng phát động toàn lực, đang liên hệ với bầy quỷ binh Hoàng Kim Cảnh nơi xa.
Đúng như dự đoán của hắn, Tề Thiên lão tổ tuy toàn lực thi triển, không còn giữ chút nào, nhưng khi đối mặt với hơn trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, lão vẫn không có cách nào kháng cự nổi, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mạng sống, vừa chiếng vừa thoái lui.
Nhưng, nơi đây là Âm Phong Quỷ Vực, toàn bộ quỷ binh trong một lúc đều bị đáng tan, giết sạch, nếu không bất kể chúng bị thương cỡ nào, đều có thể hồi phục nguyên trạng trong thời gian rất ngắn.
Mà trên người Tề Thiên lão tổ có không ít dược liệu chân quý, nhưng lại làm sao có thể đấu sức với lũ quỷ binh liên miên được tiếp sức.
Lão đã giở hết mọi loại thủ đoạn, thậm chí trong vòng một canh giờ ngắn ngủi đã vỡ tung mất mấy bộ Linh khí cấp Hoàng Kim Cảnh mới mở đường máu thoát khỏi sự truy sát của lũ quỷ binh.
Hiện giờ, vọng nhìn về phía cửa vào của khu di tích, Tề Thiên lão tổ đã nhìn thấy một tia ánh sáng bên ngoài.
Trong lòng lão vui mừng tột độ, chỉ cần thoát khỏi cái nơi chết tiệt này, sức chiến đấu của lũ quỷ binh này ít nhất cũng suy giảm hơn nửa. Tới lúc đó lão ta mới có hy vọng chính thức thoát khỏi vòng vây.
Ánh hào quang trước mắt lóe lên, cửa ra của khu di tích dường như sắp chạm tay được vào rồi.
Lão dốc nốt chút chân khí cuối cùng trong người, phóng thích ra một đường kiếm quang sáng lòa, càn quét sạch mọi trở ngại trước mặt.
Nhưng, vào lúc thân hình lão lay động chuẩn bị xông ra khỏi khu di tích, một đường hào quang còn rực rỡ hơn dường như xuất hiện từ trong hư không, mang theo thứ ánh sáng thần thánh không gì so sáng được đêm thẳng về phía ngực lão.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
← Ch. 506 | Ch. 508 → |