← Ch.518 | Ch.520 → |
Rống ...
Từng âm thanh thống khổ vang lên, đủ để khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhưng dù có nghe thấy âm thanh này, Doanh Thừa Phong và đám quỷ binh cũng không có động tĩnh gì. Kể cả âm thanh đó có thê thiết gấp trăm lần, cũng chẳng thể làm họ động lòng.
Cuối cùng, tiếng rống kia cũng dần dần lặng xuống, quỷ binh Hoàng Kim Cảnh này cũng trở thành một đại tướng dưới trướng Doanh Thừa Phong.
Ý niệm tinh thần chìm vào Hắc Chướng Kỳ, Doanh Thừa Phong âm thầm cảm nhận.
Lúc này, trong Hắc Chướng Kỳ đã có hơn chín trăm quỷ binh, trừ binh vương hai đầu vẫn ngủ say chưa tỉnh cùng hơn mười quỷ binh Bạch Ngân Cảnh, còn lại tất cả đều là Hoàng Kim Cảnh vô cùng mạnh.
Số lượng quỷ binh khổng lồ như vậy quả thực khó mà tin nổi.
Chậm rãi thu hồi thần niệm, Doanh Thừa Phong nghiêng đầu nhìn lại.
Ở bên cạnh cách hắn không xa, một tầng sương đen dày đặc vây kín lấy phía trên đan lô, còn bên dưới đan lô, lửa lân tinh không ngừng thiêu đốt, tỏa ra nguồn năng lượng vô tận.
Từ sau khi đến di tích này, Doanh Thừa Phong vẫn chưa thu phục quỷ binh Hoàng Kim Cảnh đầu tiên bắt được, mà đem nó cho khí linh đan lô, để nó bắt đầu luyện Hoàng Kim Phá Cảnh Đan.
Không ngờ việc luyện chế đan dược này lại khá phức tạp, khí linh đan lô đã luyện chế một ngày một đêm vẫn chưa xong.
Phải biết rằng khí linh đan lô và linh sư bình thường vô cùng khác biệt. Nó chính là linh thể ngưng tụ của đan lô, thông thuộc quá trình luyện đan cũng như người thường hít thở khí trời. Bởi vậy, thời gian và chất lượng luyện đan của nó nhanh và tốt hơn nhiều so với linh sư thông thường.
Trong khi nó chỉ mất một ngày một đêm để luyện đan, linh sư bình thường cần ít nhất ba ngày trở lên.
Chẳng trách khí linh đan lô từng nói, luyện đan dược kia phải hao phí một lượng lớn năng lượng, mỗi tháng chỉ có thể luyện một viên, xem ra cũng không phải nói ngoa.
Đột nhiên, trong lòng như có điều gì, Doanh Thừa Phong cúi đầu, nhìn vào Hắc Chướng Kỳ.
Ngay lúc đó, hắn cảm nhận được từ Hắc Chướng Kỳ tỏa ra một luồng khí tức vô cùng mạnh.
Luồng khí tức này không xa lạ gì, chính là của binh vương hai đầu. Có điều, khí tức này lại chứa đựng một luồng năng lượng vô cùng mạnh.
Lực không gian, đây có lẽ chính là năng lực mới của nó sau khi hòa làm một với Định Vị Thạch.
- Rống...
Trong Hắc Chướng Kỳ, hai cái đầu đều mở mắt. Nó đứng lên, ngẩng hai cái đầu lớn, mở ra khuôn miệng đỏ lòm như bồn máu, gầm lên hai tiếng long trời lở đất.
Âm thanh này lan truyền ra xa, vang vẳng khắp Hắc Chướng Kỳ.
Mà ngay lúc này, hơn chín trăm quỷ binh Hoàng Kim Cảnh cũng đồng thời mở miệng rống lên. như thể đang hưởng ứng theo tiếng rít gào của nó.
Còn mười quỷ binh Bạch Ngân Cảnh lại phủ phục trên mặt đất, thân thể hơi run lên, dường như đang bày tỏ sự thần phục đối với đại vương chí cao vô thượng của chúng.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, mặt hơi biến sắc, kinh ngạc kêu lên:
- Không hay rồi!
Hắc Chướng Kỳ hiện giờ đã là linh khí Hoàng Kim Cảnh, bởi vậy mới có thể cất chứa nhiều quỷ binh mạnh như thế.
Nhưng cũng chính bởi dung lượng của nó đã gần bão hào nên khi sức mạnh của tất cả quỷ binh hòa làm một, uy năng được phát ra không phải là thứ nó có thể trói buộc được.
Như có một luồng gió mạnh quét qua, từ trong Hắc Chướng Kỳ phóng ra một luồng khí tức cuồng bạo hung ác tột cùng.
Luồng khí tức này tràn ra bốn phương tám hướng, không gì khống chế được.
Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ cười khổ. Trong khoảng thời gian này, ở bất kỳ âm phong quỷ vực nào hắn đều vô cùng khiêm tốn, một khi đã bắt được năm mươi quỷ binh Hoàng Kim Cảnh liền lập tức rời khỏi không chút lưu luyến, tránh làm kinh động binh vương Tử Kim Cảnh ở các di tích.
Nhưng hiện giờ luồng hơi thở này đã lan ra, chẳng khác nào đang khiêu chiến với binh vương, nếu nó không phát giác ra mới là sự lạ.
Thoáng nhìn qua một cái, ý niệm đầu tiên của Doanh Thừa Phong chính là mang theo khí linh đan lô rời khỏi nơi này.
Dựa vào khinh công của hắn, nếu dùng toàn lực cũng đủ để thoát hiểm trước khi binh vương tới.
Nhưng hiện giờ phía trên lò luyện đan sương khói lượn lờ, rõ ràng đã tới thời điểm then chốt, hắn cũng không dám quấy rầy, bằng không rất có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Rống...
Từ đằng xa đột nhiên vẳng đến một tiếng rống long trời lở đất hệt như vừa rồi.
Cùng với tiếng rống là tiếng kêu kỳ dị phát ra từ vô số quỷ binh.
Doanh Thừa Phong thở dài một tiếng, hắn lắc đầu cắm Hắc Chướng Kỳ xuống mặt đất rồi lấy ra Lang Vương Thuẫn và Hàn Băng Trường Kiếm.
Vừa quyết định xong, từ người hắn cũng dâng ra một luồng khí thế đầy dũng mãnh.
Tuy tinh thần lực của hắn chỉ có Hoàng Kim Cảnh, chân khí lại ngưng tụ ở Bạch Ngân Cảnh nhưng luồng khí thế tuôn trào từ cơ thể hắn không kém hơn là bao so với cao thủ Hoàng Kim Cảnh bình thường.
Điều này cũng bởi hắn có lòng tin kiên định, cùng với đó là sự tự tin do bàn tay hắn đã nhuốm máu ba cao thủ Tử Kim Cảnh.
Hắn đã không còn sợ cao thủ Tử Kim Cảnh nữa.
Hắc Chướng Kỳ bay bay vài cái, một luồng khí đen từ bên trong bắn ra, vừa hay thức tỉnh được song đầu. Nó phủ phục dưới chân Doanh Thừa Phong, hai chiếc đầu lớn thân thiết cọ cọ chân hắn.
Tuy nhiên, chỉ một lát sau, hai tròng mắt của nó lập tức sáng lên, toàn bộ cơ thể lập tức dựng thẳng dậy. Ánh mắt của nó dán chặt vào một nơi nào đó trong căn phòng, trên người lại tỏa ra một luồng khí tức nặng nề, nguy hiểm.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó, biết nó đã phát hiện ra binh vương nơi này đang sắp đến.
Nhưng khi đưa tay vỗ về song đầu, hắn lại có chút kinh ngạc.
Bởi hắn phát hiện ra, sau lần ngủ say vừa rồi, cơ thể của song đầu dường như đã có sự thay đổi không ai ngờ tới.
Thân thể nó dường như đã co lại rất nhiều, nhưng lại cao hơn một chút, khiến Doanh Thừa Phong có cảm giác song đầu đang phát triển thành bộ dạng con người.
Ít nhất, nếu thân thể của nó tiếp tục như vậy sẽ trở nên vô cùng giống loài người.
Đương nhiên, đôi đầu lớn kia của nó vẫn không thay đổi chút nào, vẫn đáng sợ khiến kẻ khác phải run rẩy như thế.
- Rống...
Trong lúc Doanh Thừa Phong đánh giá binh vương hai đầu, một luồng khí đen lại đột nhiên xuất hiện.
Hắc khí lượn lờ rồi dần ngưng tụ thành hình người.
Con quái vật này có chút tương đồng với quỷ binh Doanh Thừa Phong gặp lúc mới đầu, cũng là một quỷ binh hình người cao khoảng ba mét, chỉ có điều khuôn mặt nó đáng sợ đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, trông như một cái đầu lâu nhìn thấy là sởn tóc gáy.
Thân hình song đầu lập tức dựng thẳng lên, khí tức trên người càng trở nên dày đặc, hai chiếc đầu lớn phát ra tiếng rống thị uy.
Ánh mắt lạnh như băng không chút tình cảm nào của quái vật hình người kia quét qua tổ hợp kỳ lạ bọn họ, đột nhiên nói:
- Ngươi là ai, vì sao lại đem một con người đến lãnh địa của ta?
Nó trực tiếp hỏi binh vương mà không thèm để mắt đến tên tiểu tử Hoàng Kim Cảnh là Doanh Thừa Phong.
- Lãnh địa của ngươi?
Trên mặt song đầu thoáng lộ vẻ trào phúng, tuy nó chưa tiến hóa thành người, nhưng bởi có hai đầu, giữa ngực lại có Định Vị Thạch, nên khí tức của nó tuyệt nhiên không kém đối phương:
- Bây giờ ta nói cho ngươi biết, chủ nhân nơi này là ta!
- Nằm mơ!
Quỷ binh hình người nọ nhe răng trợn mắt nói:
- Ngươi còn chưa tiến hóa được xong bước đầu tiên còn dám đến khiêu khích bổn tọa. Hừ, đáng chết!
Theo tiếng hét giận dữ, cơ thể nó hóa thành một luồng sáng đen, vọt thẳng tới song đầu.
Đôi mắt song đầu không hề ánh lên chút sợ hãi nào, ngược lại tràn đầy vẻ hưng phấn, chẳng khác nào một đứa bé đột nhiên nhìn thấy loại kẹo mình thích nhất, suýt chút nữa liền chảy nước miếng.
Hai chiếc đầu lớn đồng thời lắc một cái, răng nanh sắc nhọn đột ngột cắn phập vào luồng khí đen mà quỷ binh nhân hình kia hóa thành.
Có điều luồng khí đen kia linh hoạt vô cùng, đột nhiên chuyển hướng giữa không trung, nhẹ nhàng tránh được hai cái miệng to lớn đáng sợ kia.
Ầm...
Luồng hắc khí đánh mạnh vào ngực song đầu.
Bất kể quỷ binh mạnh cỡ nào cũng không thể tu luyện được đến độ toàn thân từ trên xuống dưới đều cứng như kim cương. Quỷ binh kia nhiều kinh nghiệm chiến đấu, trước đó cả mấy trăm năm đã có thần trí, thân thể lại dần dần biến thành hình người.
Đây là đặc tính chung của binh vương Tử Kim Cảnh.
Sau khi thực lực lên đến Tử Kim Cảnh, bất luận bản thể của chúng là gì, đều có thể dần dần biến thành hình người.
Thực lực mà thần trí binh vương trước mặt này có được thực sự trên cơ song đầu.
Nhưng lúc đánh ngã song đầu, nó lại phát ra một tiếng kêu bi thương thảm thiết, luồng khí đen kia cũng lùi về phía sau với tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc xông tới.
Hai miệng song đầu phát ra tiếng gầm gừ đầy mỉa mai, trên người nó cũng bốc lên muồng luồng sáng đen.
Khải giáp Tử Kim Cảnh phóng thích uy năng của nó, mạnh mẽ phản kích lại đòn tấn công của binh vương.
- Linh giáp, ngươi sao lại có linh giáp của loài người?
Quỷ binh kia giận dữ quát:
- Cấp Tử Kim, đây nhất định là linh giáp Tử Kim!
Nó tuy cố sức gào thét, vô cùng không cam lòng nhưng trong tiếng kêu của nó lại tràn đầy sự hâm mộ và ghen tị.
Song đầu cười lớn một tiếng, nó không giải thích bất kỳ điều gì, thân hình chỉ nhoáng lên một cái, dùng động tác không chút tương xứng với thể hình nhào về phía đối phương.
Hai cái miệng lớn kia đồng thời phun ra một luồng sáng đen cuốn tới như dây thừng.
- Hừ!
Quỷ binh Tử Kim Cảnh kia giận dữ, thân hình nhoáng lên một cái, nhào tới.
- Rầm, rầm, rầm...
Một loạt tiếng nổ lớn từ hai binh vương phát ra; chúng lấy cương khắc cương, không chút nhượng bộ đối phương.
Lúc này, toàn bộ căn phòng cát bụi mù mịt, khí tức hung bạo và mãnh liệt khuếch tán ra xung quanh như vũ bão.
Cảm nhận được khí tức đáng sợ của hai bên, tất cả quỷ binh đều trốn ra thật xa, không dám lại gần.
← Ch. 518 | Ch. 520 → |