← Ch.589 | Ch.591 → |
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, trong lòng hắn dao động mạnh.
Ba mươi sáu viên đá định vị, một con số kinh khủng.
Theo hắn biết, đá định vị là là một bảo vật thần kỳ, ngoại trừ một viên mà lão A Nhĩ Pháp Đặc tìm được, chưa bao giờ hắn nhìn thấy viên thứ hai.
Đương nhiên, Linh Tháp chân nhân có thể sáng tạo ra nơi thử nghiệm luyện chế thần kỳ, có lẽ cũng có liên quan đến đá định vị.
Do đó có thể thấy được, vật ấy quý báu đến mức nào.
Khi Doanh Thừa Phong tiến vào động tiên, mong muốn lớn nhất cũng chỉ là tìm được một viên thôi. Cho dù nguyện vọng của hắn lớn hơn nữa, cũng chưa từng nghĩ tới có thể tìm được ba mươi sáu viên đá định vị.
Thở một hơi thật dài, Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói:
- Đồng ý.
Hai mắt hắn sáng ngời, nói:
- Chỉ cần các hạ có thể giao ra ba mươi sáu viên đá định vị, tại hạ sẵn sàng tương trợ hết sức.
Lão ông lắc đầu liên tục, nói:
- Ngươi lầm rồi, không phải ta giao ra ba mươi sáu viên đá định vị, mà lão phu chỉ tên địa điểm, tự ngươi giao thủ với người bảo vệ, chỉ cần có thể chiến thắng, là có thể đạt được đá định vị.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, nói:
- Ba mươi sáu người bảo vệ?
Sức mạnh của quái thú hình dạng ngôi đình vô cùng vô tận, có thể nói là vô địch trong cùng cấp bậc. Vừa nghĩ tới việc phải giao thủ với nhiều người bảo vệ như vậy, trong lòng hắn liền thấp thỏm không yên.
Đương nhiên, không phải hắn sợ hãi, mà điều khiến hắn lo lắng chính là cái vị lão ông xuất hiện đột ngột trước mắt.
- Ha ha.
Lão ông khẽ mỉm cười, nói:
- Không phải ngươi có bảo vật không gian sao, những người bảo vệ đó đều do hấp thu sức mạnh đá định vị mà biến thành, đây là sức mạnh không gian, ngoại trừ một số môi trường đặc biệt. Chỉ cần ngươi hút chúng nó vào trong không gian của bảo vật, sức mạnh bài xích của những không gian khác nhau sẽ tự tiêu diệt chúng.
Nhẹ nhàng phủi râu, lão ông cười híp mắt nói:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi đã sử dụng phương pháp này để tiêu diệt người bảo vệ sao?
Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động. Vừa rồi không phải hắn lợi dụng sức mạnh bài xích để giết chết quái thú hình dạng ngôi đình. Mà là dựa vào sức mạnh tăng cường của Sơn Hà Đồ, trực tiếp giết chết nó.
Tuy nhiên, tất cả đều phát sinh ở bên trong Sơn Hà Đồ. Tất nhiên lão ông không thể biết được.
"Nói như vậy, không lẽ ông ta không biết khả năng thực sự của Sơn Hà Đồ?"
Vừa nghĩ đến đây, tim của hắn liền đập nhanh hơn.
Lúc đầu khi ông ta đề cập đến việc tiến vào bên trong Sơn Hà Đồ. Hắn vẫn còn hoài nghi đôi chút.
Bởi vì theo hắn, cường giả cấp bậc này không phải kẻ ngốc, làm sao có thể chủ động tiến vào trong đó.
Nhưng lúc này hắn mới hiểu được, lão ông này chỉ coi Sơn Hà Đồ là bảo vật chuyển dời không gian, mà không biết nó có uy năng tăng cường sức mạnh khủng bố.
Chậm rãi gật đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Vãn bối cũng không ngại động thủ, nhưng điều khiến vãn bối không hiểu là, vì sao tiền bối không tự mình ra tay?
Lão ông bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Lão phu vẫn là người bảo vệ ảo cảnh vô tận. Mà những người bảo vệ đá định vị cũng sinh ra trong ảo cảnh vô tận, tuy lão phu không sợ chúng nó, nhưng sức mạnh của lão phu cũng không uy hiếp được chúng. Cho nên, có thể đạt được bao nhiêu đá định vị. Phải xem bên trong bảo vật không gian của ngươi có bao nhiêu sức mạnh không gian, có thể tiêu diệt được bao nhiêu người bảo vệ đá định vị.
Mí mắt Doanh Thừa Phong hơi nháy nháy. Càng thêm hiếu kỳ về lai lịch của lão ông.
Người bảo vệ ảo cảnh vô tận, nhân vật như vậy, dường như trước đây chưa từng nghe nói qua.
Hơn nữa, hắn có thể khẳng định, ngay cả Linh Tháp chân nhân và Võ lão cũng không biết nhân vật này, nếu không nhất định họ sẽ cho biết chi tiết, và căn dặn kỹ càng để đám người Doanh Thừa Phong không tiến vào nơi nguy hiểm như thế này.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Tiền bối mời người dẫn đường.
Lão ông cười ha hả, xoay người bước đi chậm rãi.
Tốc độ bước đi cũng không nhanh, nhưng Doanh Thừa Phong lại để ý thấy, khi người này bước đi, hai chân không hề chạm đất, mà bay là là trên mặt đất.
Nói cách khác, thân thể người này không có một chút sức nặng.
Doanh Thừa Phong càng có thể khẳng định, chắc chắn người này không phải con người.
Tuy nhiên, hắn có phải thú Tinh Linh hay không, Doanh Thừa Phong cũng không biết chắc chắn.
Ước chừng sau nửa canh giờ, lão ông chợt dừng lại, nói:
- Ảo cảnh phía trước hơi biến hóa, anh bạn trẻ, khi ngươi tiến vào không cần phải ngạc nhiên.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Vãn bối hiểu rõ.
Lão ông tiếp tục bước về phía trước, đột nhiên, thân thể ông ta lóe lên, giống như đi qua một tầng hơi nước, nổi lên một làn sóng, tuy nó trở về bình thường ngay lập tức, nhưng vẫn khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy không bình thường.
Chân mày hơi giương lên, Doanh Thừa Phong đi theo con đường ông ta vừa đi qua.
Hắn chợt cảm nhận được, dường như xung quanh thân thể có một luồng sức mạnh thần bí nào đó. Chỉ có điều, loại sức mạnh này cũng không khiến hắn chịu nhiều áp lực, thậm chí còn không thể kích thích chân khí hộ thân của hắn. Nếu lão ông không nói trước, chưa chắc hắn có thể phát hiện.
Chỉ có điều, ngay sau đó, lập tức ánh mắt của hắn trợn tròn.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt thay đổi đột ngột, ban đầu vẫn là rừng cây rậm rạp, những cây đại thụ san sát. Mà lúc này, phía trước mắt hắn lại trở thành một vùng cát vàng.
Hắn chớp chớp mắt, ngưng mắt nhìn lại.
Bóng chiều tà dính trên sa mạc, trên mặt sa mạc âm u, lộ ra một lớp đỏ thẫm. Đầu sóng sa mạc nâng đỡ mặt trời đông đặc lại, giống như biển chết đang ngủ say, bên trong đó không hề có sức sống.
Từ trong rừng cây rậm rạp bước ra một bước, lại là cảnh tượng kỳ lạ như thế, biến hóa to lớn như vậy đủ để khảo nghiệm cực hạn tinh thần mọi người.
Cơ thịt trên mặt Doanh Thừa Phong hơi giật giật, hắn từ từ quay đầu.
Ánh mắt chợt ngưng tụ, hắn lại bị chấn động kinh sợ lần nữa.
Ở phía sau hắn, đã không còn là một rừng cây, mà biến thành biển cát vô cùng.
Ngồi xổm xuống và giơ tay sờ nhẹ lên mặt cát, từng hạt cát lả tả chảy xuống qua khe hở ngón tay.
Ngẩng đầu lên, trước mắt là cồn cát hình trăng non, cong cong về phía xa xa nơi trời đất giao nhau. Có thể thấy rõ chỗ gần đỉnh cồn cát, một làn gió thổi cát bay mờ mờ. Trên đỉnh đầu của hắn, lại là mặt trời rực rỡ như bình thường, tỏa nhiệt độ nóng rực khắp mặt sa mạc.
- Ha hả, ta đã nói rồi, ảo cảnh nơi này có chỗ biến hóa, ngươi không cần phải ngạc nhiên.
Lão ông cười ha hả, trong mắt thản nhiên vẻ trêu đùa.
Doanh Thừa Phong đứng lên, hắn nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục đi theo lão ông như không có việc gì.
Quả nhiên ảo cảnh nơi này thần bí khó lường, sau khi đi tới một khu vực khác, như thể đi vào một thế giới mới.
Hơn nữa, mỗi một lần hai chân của hắn giẫm lên mặt đất, đều có cảm giác đang bị vùi lấp trong đất cát, cảm giác chân thực như vậy, khiến người khác khó tin.
Lão ông vừa đi vừa nói:
- Chúng ta sắp tới nơi rồi, ha ha, nơi này có viên đá định vị thứ ba, ngươi chuẩn bị một chút, giải quyết cuộc chiến nhanh gọn đi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng lên tiếng, hắn chợt hỏi:
- Tiền bối, tại sao nơi này có viên đá định vị thứ ba vậy?
Hai vai lão ông thẳng đứng, nói:
- Ngươi đã săn giết một người bảo vệ đá định vị, mà một trăm năm trước đây, cũng có người giết chết một tên, cho nên đá định vị trong ảo cảnh còn ba mươi bốn viên.
Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời, hắn chậm rãi nói:
- Trước đây người đó giết chết người bảo vệ bằng cách nào vậy?
Quái thú hình dạng ngôi đình vô cùng cường đại, nếu không có Sơn Hà Đồ, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không dám khẳng định có thể giết chết nó.
Tuy Tề Thiên Lão Tổ rất mạnh, nhưng ngày xưa khi tu vi chỉ là Hoàng Kim Cảnh, làm thế nào mà đánh bại được cường giả như vậy.
Lão ông cười ha hả, nói:
- Năm đó có hai anh bạn trẻ cùng đến, một người trong bọn họ có một bảo vật, cuối cùng điều khiển bảo vật tự phát nổ, đồng quy vu tận với người bảo vệ. Ha hả, kết quả là sau khi tên ngốc đó chết, đá định vị lại bị người bạn đồng hành lấy đi.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới bừng tỉnh, tình hình bên trong gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc phức tạp, nếu thật sự có bảo vật bảo vệ tính mạng chỉ sử dụng được một lần, đúng là có khả năng kéo theo quái thú hình dạng ngôi đình cùng chết.
Đột nhiên, lão ông dừng lại, nói:
- Tới rồi, anh bạn trẻ, bắt đầu đi, đều dựa vào ngươi đó.
Dứt lời, thân thể ông ta từ từ nhạt dần ngay trước mặt Doanh Thừa Phong, cuối cùng biến mất không thấy tung tích.
Đó không phải xé rách không gian chạy ra xa giống như Võ lão, mà dùng phương pháp kỳ lạ để biến mất, khiến Doanh Thừa Phong không nhìn được.
Doanh Thừa Phong yên lặng nhìn chăm chú vào phía trước, một chút sau, hắn xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Nếu như lão già thần bí này muốn mượn sức Sơn Hà Đồ để rời đi, thì nhất định sẽ đến tìm mình.
Con đường cát phía trước vẫn là cát vàng mù mịt, không có giới hạn.
Doanh Thừa Phong chậm rãi bước đi, đột nhiên hắn dừng bước.
Ở phía trước hắn, cồn cát rộng lớn đột ngột chuyển động, từng cồn cát san sát giống như nước chảy tập trung về khu vực trung tâm, càng lúc càng lớn.
Doanh Thừa Phong không nói gì, lấy Sơn Hà Đồ ra, truyền toàn bộ sức mạnh tinh thần và chân khí vào trong đó.
Dưới sức mạnh cường đại được truyền vào, Sơn Hà Đồ dần dần phát sáng, một khe hở trong tầng mây lại chiếu sáng rạng rỡ.
Cồn cát trước mắt càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao, và dần dần biến thành một quái vật khổng lồ.
Thân hình cự thú này lớn hơn gấp đôi so với quái thú hình dạng ngôi đình, hơn nữa trên người nó cát bay tán loạn, uy thế ngập trời. Nếu chỉ xét về khí thế, chắc chắn mạnh hơn quái thú hình dạng ngôi đình rất nhiều.
Tuy nhiên, khi quái thú hạt cát vừa mới thành hình, một ánh sáng từ trong khe hở của Sơn Hà Đồ phóng xuất ra ngoài.
Ánh sáng này hùng mạnh vô cùng, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ thân hình quái thú.
Quái thú hạt cát vừa mới ngưng tụ thành hình thể, chưa kịp phát ra uy năng thì đã bị sức mạnh không gian giam cầm.
Nó giãy dụa liều mạng, dường như là cảm ứng được sự đáng sợ của ánh sáng này, nên muốn trốn thoát.
Nhưng, Doanh Thừa Phong sớm đã có chuẩn bị, làm sao có thể cho nó cơ hội như vậy, trong lúc ánh sáng lấp lánh, thể tích quái thú hạt cát càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một quái thú tí hon, bị hút vào bên trong Sơn Hà Đồ.
← Ch. 589 | Ch. 591 → |