← Ch.609 | Ch.611 → |
- Hô, hô, hô...
Y Cách Nạp Đề thở hổn hển, nhìn viên cầu màu đen trong tay, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Hắn thoát đi khỏi bàn tay của Doanh Thừa Phong đã được một ngày.
Nhưng, ngày này cũng là ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời của hắn. Hắn như thể sống trong ác mộng làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, nhận hết sợ hãi và tra tấn.
Chẳng biết bắt đầu lúc nào, bên trong mỗi một cái huyệt động đều sẽ xuất hiện cường nhân quỷ binh cấp bậc Hoàng Kim Cảnh ở bên cạnh hắn.
Mặc dù đám quỷ binh này đối với hắn không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng rõ ràng điều này đã nói cho hắn một việc, đó chính là hành tung của hắn đã bại lộ.
Cho nên, hắn cũng chỉ có đem hết toàn lực chạy trốn, thời khắc chạy trốn không ngừng, vĩnh viễn không dừng chạy trốn.
Trong suốt một ngày, hắn đều bị vây trong một trạng thái tinh thần cực kỳ khẩn trương.
Nhưng ngay cả như thế, hắn cũng bị Doanh Thừa Phong ngăn chặn quá ba lượt.
Ba lượt này có thể trốn thoát, hoàn toàn là dựa vào bộ không gian chí bảo trong tay. Đây là gia tộc cố ý vì hắn đổi lấy vật bảo mệnh ở trong Thánh Vực, mỗi viên cầu đều có thể thi triển một lần dịch chuyển không gian.
Loại dịch chyển này chính là tùy thời di động, khoảng cách từ mười trượng đến ba mươi trượng. Mặc dù khoảng cách này không tính là xa nhưng là lợi khí tốt nhất để chạy trốn để bảo mệnh.
Nếu như không có vật ấy mà nói..., sợ là hắn sớm đã chết ở trong tay của Doanh Thừa Phong.
Nhưng hiện giờ, hắn đã không còn có tin tưởng tìm đường sống để chạy ra rồi.
- Khụ khụ khụ...
Ho khan kịch liệt vài tiếng, hắn âm thầm mắng, quái vật kia, hắn đến tột cùng nuôi dưỡng bao nhiêu quỷ binh chứ.
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm toa toa, thanh âm này cực kỳ quen thuộc, đó là thanh âm nhóm quỷ binh đi lại.
Quỷ binh, chính là binh chủng quỷ dị nhất trên thế giới, chúng nó hành động không tiếng động, vốn là binh chủng đánh lén tốt nhất. Lũ quỷ binh này cũng quá lành nghề đi, tạo cho hắn nhiều rung động, rõ ràng là Doanh Thừa Phong thi triển thủ đoạn áp lực tâm lý đối với hắn.
Nhưng đáng tiếc chính là hắn mặc dù biết nhưng lại không thể phá giải.
Lại xoay người mà chạy lần nữa, đột nhiên, đôi mắt của hắn sáng ngời. Hắn mơ hồ nhìn thấy một tia ánh sáng.
Cửa động đây rồi!
Hắn ở đây giống như một đầu ruồi bọ mê man chạy loạn lung tung, cửa ra để rời khỏi địa phương quỷ quái này lại bị hắn tìm được.
Tại thời khắc này, hắn bắt buộc chính mình bình tĩnh lại.
Lặng lẽ ẩn núp, ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng trọng, bởi vì hắn đột ngột thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc.
Hứa phu nhân, tiện nhân này lại canh giữ ở lối đi ra hang động.
Con ngươi của hắn đảo một vòng, dần dần phát sáng lên.
Đối mặt với người trẻ tuổi khủng bố kia nhất định là cục diện thập tử vô sinh. Nhưng biện pháp duy nhất chính là khiến lòng hắn (Doanh Thừa Phong) sinh kiêng kị không dám ra tay.
Nếu là y có thể bắt cóc Hứa phu nhân, không thể nghi ngờ là sự chọn lựa tốt nhất.
Tuy rằng muốn làm được điểm này khả năng cực kỳ bé nhỏ. Nhưng tại thời khắc này cũng đã trở thành hi vọng cuối cùng của hắn.
Tâm ý đã định, hắn thu liễm khí tức. Tại thời khắc này cả người hắn như thể là hoàn toàn sáp nhập vào trong bóng tối, cũng không có một tia khí tức tràn ra ngoài.
Hắn làm người cao ngạo, tuy rằng đã sớm nắm giữ loại công pháp này, nhưng trong cuộc đời chưa bao giờ vận dụng ở lúc đối địch.
Nhưng giờ phút này tính mạng nguy hiểm, hắn lại cũng bất chấp nhiều như vậy.
Lặng lẽ, lặng lẽ, hắn dần dần tới gần.
Hứa phu nhân ở lối vào nhàm chán ngồi, nàng cúi thấp đầu xuống, trên gương mặt xinh đẹp có một tia u sầu, dường như là sầu lo cái gì.
Loại vẻ mặt này tuyệt đối không phải lo lắng, mà là phiền lòng.
Đối với bất kể là cái biểu lộ gì của người xinh đẹp, chỉ cần là chuyên chú như một, đều sẽ khiến cho trái tim của mọi người yêu thích.
Y Cách Nạp Đề lúc này mặc dù là giống như chó nhà có tang, nhưng như cũ trong nháy mắt dại ra. Tuy nhiên, hắn dù sao không phải thường nhân, chỉ khoảng nửa khắc là đã khôi phục bình thường, như cũ hắn lại vô thanh vô tức ẩn núp dưới chân.
Hứa phu nhân nếu là toàn bộ tinh thần đều đề phòng, hắn tự nhiên không có khả năng có cơ hội. Nhưng, xem nét mặt của Hứa phu nhân, dường như là sa vào loại cảm xúc lo lắng nào đó, đó chính là khả năng duy nhất hắn xuống tay thành công.
- Xôn xao...
Thân thể hắn đột ngột lao thẳng tới, liền phảng phất mở ra một cái cánh chim to, hướng tới Hứa phu nhân như thiểm điện lao thẳng tới.
Trường đao trong tay hắn hắc khí lượn lờ, tại thời khắc này đã đem thực lực kích phát tới cực hạn.
Chỉ cần ánh đao có thể đụng tới thân thể của Hứa phu nhân, khẳng định có thể đâm rách lực lượng phòng ngự trên người nàng. Khi đó, Hứa phu nhân căn bản là không kịp thúc giục lực lượng thủ hộ của Quang Minh Chi Dực.
Hứa phu nhân ngẩng đầu lên, nàng bị sát khí bất thình lình làm bừng tỉnh.
Nhưng giống như Y Cách Nạp Đề sở liệu, nàng căn bản là không kịp làm ra chút phản ứng nào.
Mũi đao màu đen gần như sẽ đụng vào thân thể, trong mắt của Hứa phu nhân đã hiện lên một tia hoảng sợ, loại vẻ mặt này tuyệt đối không phải dối trá, mà là hoảng sợ thật sự.
Tại thời khắc này, nàng giống như là một tiểu nữ nhân bình thường, có vẻ mặt khổ sở đáng thương.
Đôi mắt của Y Cách Nạp Đề sáng lên, hắn chỉ muốn thả tiếng cười dài.
Nhưng mà vào lúc này, trước mắt hắn đột ngột buồn bã, sau đó hắn cảm giác thấy một đao của mình đâm trúng gì đó dường như có chút không đúng.
Một đao kia, cũng không phải đâm hộ giáp phía trên của người nào đó, mà là đâm vào bên trong.
Trong lòng của hắn đồng dạng hoảng hốt, nếu là ở nơi này liền đâm chết Hứa phu nhân rồi, như vậy hắn coi như là có ba đầu sáu tay, sợ là cũng muốn ở chết ở chỗ này rồi.
Nhìn kỹ lại, hắn hú lên quái dị, thân hình như điện lui về.
Chẳng biết lúc nào, trước mặt của Hứa phu nhân đột ngột có nhiều hơn một quái vật lớn.
Đây là một quỷ binh, hơn nữa là một đại gia hỏa chưa từng gặp. Ở trên người của nó mọc ra hai cái đầu thật lớn, lúc này bốn cái mắt giống như chuông đồng bình thường lộ ra hào quang trêu tức đã tập trung vào hắn.
Cảm thụ được khí tức tràn đầy khủng bố trên người quỷ binh kia, trên mặt Y Cách Nạp Đề không còn có một tia huyết sắc.
- Tử Kim Cảnh, Tử Kim Cảnh quỷ binh...
Trong miệng của hắn thì thào nói.
Đến tận đây, hắn mới biết được, hoá ra quân bài chưa lật trong tay của người trẻ tuổi kia phải hơn xa rất nhiều so với trong tưởng tượng của mình.
Song Đầu bất mãn gầm thét một tiếng, nói:
- Ngươi như thế nào bây giờ mới đi ra, ta cũng chờ đã lâu.
Đám quỷ binh vào lúc vừa mới thăng tiến còn không thói quen mở miệng nói chuyện, nhưng đi theo Doanh Thừa Phong lâu ngày, cũng bắt đầu trở nên tinh thông nhân tính.
Y Cách Nạp Đề hai tay cầm đao khẩn trương mà nói:
- Làm sao ngươi biết ta muốn đi ra?
Song Đầu cười to. Nói:
- Phương hướng ngươi chạy trốn chính là trong chỗ này, trừ phi là bị chủ nhân đuổi theo, nếu không nhất định sẽ đi ra đấy. Ha ha. Chỉ là tốc độ của ngươi chậm như vậy, thật đúng là có chút kỳ quái.
- Chủ nhân của ngươi?
Trong đầu Y Cách Nạp Đề đột nhiên đã hiện lên bóng dáng một người.
Mặc dù người này không cao lớn lắm, hơn nữa cũng có chút anh tuấn, nhưng trong lòng của hắn người này lại là diệt thế Đại Ma vương khủng bố độc nhất vô nhị.
- Ngươi là Tử Kim Cảnh cường nhân, làm sao có thể bái phục một nhân loại Hoàng Kim Cảnh làm chủ.
Y Cách Nạp Đề cười khổ mà hỏi.
Song Đầu lắc lư đôi đầu thật lớn nói:
- Chủ nhân chính là chủ nhân, ta nhận thức hắn là việc chính, không cần lý do.
Ánh mắt Y Cách Nạp Đề lóe lên, lại đố kỵ, hâm mộ, thù hận, vì sao nhiều thứ tốt như vậy đều bị người này đụng phải.
Song Đầu chậm rì rì mà nói:
- Ngươi ở nơi này ngoan ngoãn chờ, đợi chủ nhân đi ra sẽ cùng hắn tái chiến một hồi. Nếu là còn muốn đánh cái chủ ý quỷ gì, ta liền một ngụm nuốt ngươi.
Y Cách Nạp Đề giờ mới hiểu được, một đám người này tại sao chân thành cùng mình nói chuyện, hóa ra là Doanh Thừa Phong còn muốn nhục nhã hắn.
Ở đằng sau thân thể khổng lồ của Song Đầu, Hứa phu nhân chính lòng còn sợ hãi tay vuốt vuốt trước ngực. Tuy rằng nguy cơ đã qua, nhưng vừa rồi một màn kia lại làm cho nàng khó có thể bình tĩnh.
Chỉ kém một ít, nàng liền bỏ mạng ở tay người này rồi, sự kinh hãi cũng không nhỏ.
Nàng cũng không biết rằng, Y Cách Nạp Đề kỳ thật cũng không có tính toán giết nàng, mà chỉ là muốn cưỡng ép nàng làm con tin thôi.
Tuy nhiên, nếu để cho nàng biết điều này, sợ là sẽ phải càng thêm oán hận người này.
Trương Oánh Oánh lặng yên tiến lên, nhẹ nhàng nói:
- Hứa tỷ tỷ, hôm nay làm sao tỷ phân tâm vậy.
Hứa phu nhân đồng dạng cũng là thế hệ cường nhân kiệt xuất nhất. Nếu không phải lòng có vướng bận, làm sao sẽ bị Y Cách Nạp Đề tiến tới mà không phát giác gì.
Sắc mặt của Hứa phu nhân đỏ bừng, nàng chậm rãi nói:
- Trương Oánh Oánh muội tử, tỷ tỷ không có việc gì.
Trương Oánh Oánh chần chừ nửa ngày, rốt cục thì chậm rãi gật đầu, không hề hỏi tới nữa.
Nhưng sắc mặt của Hứa phu nhân càng đỏ ửng đứng lên, bởi vì nàng đã mơ hồ biết được, Trương Oánh Oánh nhất định là nhìn ra, và đoán được một ít gì đó.
Rồi nàng đột nhiên quay đầu, nói:
- Tiền bối, người này tà ác như thế, trên người cũng có lợi khí chạy trốn, kính xin ngài ra tay, mau chóng chém giết hắn đi.
Tuy nói Song Đầu kêu Doanh Thừa Phong là chủ nhân, nhưng thực lực Tử Kim Cảnh cường nhân bày ở chỗ này, Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh cũng không dám chậm trễ chút nào, mà là luôn mồm xưng hô tiền bối.
Song Đầu đổi qua suy nghĩ, nói:
- Ngươi yên tâm, đây là chủ nhân chỉ bảo. Người này năng lực cận chiến rất mạnh, là một đối tượng bồi luyện vô cùng tốt. Khi chủ nhân tận hứng rồi, tự nhiên sẽ hái đầu của hắn xuống dưới. Ngươi cứ yên tâm đi, hắn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của chủ nhân.
Y Cách Nạp Đề trong mắt hiện lên một tia lửa giận, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận khổng lồ gần như đem chính ngực của mình chấn cho vỡ nát mà tuôn ra mạnh mẽ.
Hắn thiên tư hơn người, thân phận cao quý, từ nhỏ hắn đã trưởng thành trong vô số sự săn đón.
Cho tới nay, đều là những người khác trở thành đá kê chân cho hắn, làm bồi luyện cho hắn.
Ngày hôm nay, thậm chí có người cho rằng hắn là nhân vật bỉ ổi đê tiện.
Tuy rằng hắn cũng biết, người trẻ tuổi kia quả thật có thực lực kinh khủng, nhưng trong lòng của hắn cũng không cam lòng.
Rống to một tiếng, Y Cách Nạp Đề trên tay dùng sức, đem một viên đá màu đen cuối cùng cũng bóp phá.
Lập tức, trên thân thể của hắn tách ra một tia hắc quang, ngay sau đó liền biến mất.
Song Đầu trợn tròn tròng mắt nhìn mọi nơi đánh giá.
Bỗng nhiên, hai cái đầu nhìn thẳng về phương xa phía sau.
Lúc này, Y Cách Nạp Đề lại bị truyền đưa ra hang động, đi tới ngoại giới rộng lớn nơi.
Hắn thả tiếng cười dài, rồi đột nhiên đột ngột đạp mạnh hai chân thân hình từ mặt đất bay vào giữa không trung.
Mà cùng lúc đó, dưới chân của hắn lại đột ngột nhiều hơn một kiện linh khí cực kỳ đặc thù.
Đây là một con chim to làm bằng gỗ, chim to kia đôi cánh run rẩy, bay qua một chỗ rẽ lưng chừng núi rồi biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.
Song đầu và Hứa phu nhân trống mắt líu lưỡi nhìn, trong lòng nảy ra kinh sợ.
Trương Oánh Oánh sau lưng hào quang chợt lóe, một đôi cánh chim màu đỏ đột nhiên xuất hiện. Nhưng mà, đang lúc nàng muốn bay lên không truy kích, ánh mắt cũng là đột nhiên biến đổi.
Ba người bọn hắn đồng thời thấy được, chim to đã bay qua một chỗ rẽ lưng chừng núi rồi đột ngột quay lại, hơn nữa nhìn tư thế kia, không ngờ là chật vật và hoảng sợ.
Sau đó, bọn họ liền nghe được một tiếng kêu to long trời lở đất, làm lòng người kinh hãi.
← Ch. 609 | Ch. 611 → |