← Ch.715 | Ch.717 → |
Ngoài cổng cung điện, thần tình trên mặt của Doanh Thừa Phong đã có chút không vui.
Lúc hắn tới ngoài cửa Kha Vương điện, vị kỵ sĩ vương điện hạ cường đại đó lập tức đích thân ra nghênh đoán. Nếu so sánh, Ái Lệ Ti Điện hạ quá chậm trễ rồi.
Tuy Doanh Thừa Phong biết, đây là vì nàng ta không muốn để quá nhiều người biết chuyện gặp mặt mình, cho nên mới hành sự thấp điệu như vậy. Nhưng hai vị kỵ sĩ vương điện hạ hiểu hiện khác biệt quá lớn, trong lòng hắn dũ phát có chút khó chịu.
Mấy kỵ sĩ ngoài cửa cũng không có cho Doanh Thừa Phong vào cổng, cũng không có xua đuổi hắn, nhưng lại âm thầm bao vây xung quanh hắn.
Nhưng lúc đám kỵ sĩ nhìn thấy trên mặt Doanh Thừa Phong nổi lên chút vẻ không kiên nhẫn, thì dũ phát không dám quá đáng với người này.
Một người có thấp khí không, kỳ thật có thể nhìn ra từ chi tiết rất nhỏ. Nếu người thanh niên này là kẻ lừa bịp, vậy tới lúc này, tuyệt đối hắn không thể tiếp tục điềm tĩnh như vậy.
Cuối cùng cánh cổng chậm rãi mở ra một nữa, kỵ sĩ trước đó vào bẩm báo dẫn theo kỵ sĩ trưởng và một thiếu nữ đi ra.
Thiếu nữ đó sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, đôi mắt sáng lên, tiến lên cung kính hành lễ, nói:
- Điện chủ đã đợi rất lâu, xin các hạ đi theo nô tỳ.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, cũng không thèm nhìn những kỵ sĩ bên cạnh, theo thiếu nữ vào cổng.
Sau khi hắn vào cổng, giọng của thiếu nữ đó chầm chậm vang lên:
- Điện chủ không thích người lắm mồm, các ngươi tự hiểu lấy.
- Dạ.
Bao gồm cả kỵ sĩ trưởng luân phiên túc trực ở trong đó, tất cả mọi người đều cung kính đáp lời.
Trong lòng bọn họ đều thâm kêu xui xẻo. Điện hạ rõ ràng là không hy vọng có người lan truyền chuyện thiếu niên này đến thăm ra ngoài. Tuy bọn họ tự tin có thể giữ kín mồm, nhưng tâm tư của điện hạ thật sự là khó nắm bắt. Nếu sau này tìm lý do, bảo bọn họ viễn chinh dị giáo đồ, kể từ đó thân chết quê người, vậy thì quá thê thảm rồi.
Sau khi thiếu nữ căn dặn một tiếng, ngước nhìn Doanh Thừa Phong, trong ánh mắt mỹ lệ của nàng lóe ra vẻ hiếu kỳ.
Doanh Thừa Phong khẽ cười, nói:
- Nhìn cái gì?
Con người đều có lòng yêu thích cái đẹp, lúc nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp cả người tràn đầy xuân xanh sức sống, tâm tình của hắn cũng bất chợt trở nên khá lên một chút.
Gương mặt của thiếu nữ nổi lên chút ửng hồng nhàn nhạt, nàng buông ánh mắt xuống, thấp giọng nói:
- Ngài là ai, có quan hệ gì với Điện chủ.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Nàng không biết.
Khóe miệng của thiếu nữ khẽ mâm mê, nói:
- Điện chủ lại không nói rõ với bọn nô tỳ, hừ. Nhưng không ngờ Điện chủ bày yến tiệc ở Huyền Nguyệt cung, chính là cực kỳ tôn trọng ngài rồi. Ánh mắt của nàng sáng ngời, thấp giọng nói:
- Ngài là đệ tử dưới môn của vị tiền bối nào.
Doanh Thừa Phong cười khổ không ngừng. Hóa ra là thiếu nữ này xem mình là con nhà giàu mới nổi trong thế giới linh đạo.
Hắn lắc đầu, nói:
- Ở trong Thánh giáo, ta không có trưởng bối gì, hơn nữa... Hắn dừng lại một chút, nói:
- Ta quen dựa vào đôi tay của mình tạo dựng tất cả.
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn hắn, sau hồi lâu, khóe miệng lại càng ngày càng nhếch cao, nói:
- Hừ, ngài trẻ tuổi như vậy, lớn hơn nô tỳ không mấy tuổi. Nếu không phải dựa vào giúp đỡ của trưởng bổi, Điện chủ sao có thể tiếp kiến ngài ở Huyền Nguyệt điện. Nàng nhấp nháy mắt, đột nhiên thần thần bí bí nói:
- Hì, ngài không phải là người gì của Thánh giáo bệ hạ chứ.
Doanh Thừa Phong trợn trắng mắt. Vừa nãy hắn chính là nói thật, trong Quang Minh Thánh giáo, ban đầu hắn còn mượn vào sự giúp đỡ của một số thế lực của Thánh Nữ điện. Nhưng bây giờ, hắn đã không cần mượn vào sức lực của bất cứ người nào nữa.
Thiếu nữ chờ giây lát, vẫn không chờ được trả lời của Doanh Thừa Phong, không khỏi thay đổi khuôn mặt xinh đẹp, hờn dỗi liếc hắn mặt cái, đồng thời bước đi nhanh hơn.
Kỳ thật, tuy thiếu nữ nhận được ân sủng của Điện hạ, nhưng cũng không phải loại người không biết tốt xấu.
Nếu Doanh Thừa Phong là một lão nhân, hoặc là bộ dạng uy võ một chút, nàng tuyệt đối sẽ không nhiều lời. Như Doanh Thừa Phong bây giờ nếu thu liễm sát khí trên người, vậy nhìn thế nào cũng giống như một đứa bé trai lớn nhà bên cạnh.
Chính vì có mê hoặc bề ngoài, cho nên thiếu nữ này mới có hiểu hiện hoạt bát như vậy.
Doanh Thừa Phong nhắm mắt theo phía sau. Thiếu nữ này cũng không có đi qua đại điện, mà là vòng qua một hành lang khúc khuỷu, dẫn hắn đến thắng hậu điện.
Cuối cùng, bọn họ xuyên qua một luống hoa, đi tới trong một thiên điện trang nhã.
Ở đây tuy cũng không phải điện chủ, nhưng tạo hình rất khác. Bên trong bày trí tinh xảo bắt mắt. Trong đám thánh điện khí thế hùng vĩ, đặc biệt có phong vị khác.
Phía trên thiên điện có viết "Huyền Nguyệt điện", ba chữ lớn sắc vàng lấp lánh. Ái Lệ Ti điện hạ tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, cho nên đích thân đứng ở cửa.
Thiếu nữ đó nhìn thấy Ái Lệ Ti điện hạ, không khỏi nhấp nháy đôi mắt mấy cái, há to đôi môi xinh mộng, nhưng cuối cùng không có hỏi ra.
Với thân phận của điện hạ, tiếp đãi người thanh niên này ở Huyền Nguyệt điện đã là vinh quang vô thượng cho hắn rồi. Nhưng Điện hạ bây giờ lại đích thân đứng ở cửa thiên điện, bất chợt làm nàng nhìn không hiểu.
- Ái Lệ Ti điện hạ, vãn bối phụng chiếu đến trễ, kính xin thứ lỗi. Doanh Thừa Phong mỉm cười ôm quyền hành lễ nói.
Thiếu nữ đó trừng đôi mắt xinh đẹp, nói:
- To gan, gặp Điện hạ, còn không...
- Không được nói bậy.
Bỗng nhiên, Ái Lệ Ti điện hạ mở miệng cắt ngang lời nói của thiếu nữ.
Thiếu nữ đó sửng sốt, cụp ánh mắt xuống, quệt miệng lùi lại phía sau Ái Lệ Ti.
Ái Lệ Ti điện hạ cười nhạt một tiếng, nói:
- Doanh đại sư, đều là ta quản giáo không nghiêm, kính xin ngài đừng chê cười.
Ánh mắt của thiếu nữ bỗng nhiên trợn tròn, nàng kinh ngạc nhìn Doanh Thừa Phong, cánh tay nhỏ che miệng lại, thế nào cũng không phát ra tiếng.
Đại sư, thiếu niên này lại là một vị đại sư?
Không thể trách điện hạ lại xem trọng người này như vậy, thậm chí không tiếc hạ mình đứng ở cửa chờ.
Chỉ là, người này trẻ tuổi như vậy, sao có thể là đại sư chứ.
Doanh Thừa Phong ha hả cười nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ nói đùa rồi. Vị tiểu cô nương này ngây thơ hoạt bát, thông minh đáng yêu, tại hạ nào có thể trách chứ.
- A. Ái Lệ Tư điện hạ đôi mắt khẽ sáng, ánh mặt đảo vòng giữa thiếu nữ đó và Doanh Thừa Phong.
Không biết tại sao, Doanh Thừa Phong bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hắn liền vội nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ, điện hạ dùng mật ngữ mời, không biết có chuyện gì thương lượng.
Hôm qua hai vị kỵ sĩ vương điện hạ lần lượt đến. Ái Lệ Ti điện hạ đột nhiên dùng bí pháp truyền âm, bảo hắn đến Hành cung Ái Lệ Ti một chuyến, nói là có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng. Nàng hy vọng Doanh Thừa Phong có thể thấp điệu đến, không được kinh động quá nhiều người.
Doanh Thừa Phong hỏi qua Khấu Nhuệ đại sư, Ái Lệ Ti chính là cường giả đứng trong nhóm 10 người đứng đầu trong tất cả kỵ sĩ vương. Nàng bản thân có tư cách tham gia cạnh tranh Thánh giáo Linh Vực. Doanh Thừa Phong cho dù bỏ mang, Linh Vực Sơn Hà Đồ trên người hắn cũng không thể rơi vào tay của Ái Lệ Ti điện hạ.
Cho nên, giữa bọn họ cũng không có quan hệ xung đột lợi ích không thể điều chỉnh. Mà chính vì như vậy, Doanh Thừa Phong mới đơn thân đến.
Ái Lệ Ti thu liễm nụ cười trên mặt, trầm giọng nói:
- Doanh đại sư, bổn tọa hôm nay mời ngài đến, là vì có chuyện riêng.
- Chuyện riêng?
- Phải, Ái Lệ Ti thần sắc nghiêm nghị nói:
- Tuy là chuyện riêng, nhưng cũng có lợi ích rất lớn với Thánh giáo bọn ta. Nếu Doanh đại sư có thể nhận lời, bổn tọa có thể thượng bẩm giáo tôn bệ hạ, xin ông ấy mở khố phòng, tùy ngài chọn một món, không, ba món tài liệu thánh khí siêu phẩm.
Nàng vốn định nói một món thánh khí siêu cấp, nhưng chợt suy nghĩ lại. Tiểu tử này có thể dùng thời gian 5 ngày chế tạo ra cả bộ thánh khí, mà trên người của hắn còn có Linh Vực Sơn Hà Đồ. Vậy thánh khí trong khố phòng tuy rất nhiều, nhưng ngoại trừ mấy món thần linh ra, chỉ sợ rất khó làm hắn hứng thú.
Nhưng tài liệu lại không giống.
Khan hiếm và trân quý của những tài liệu khí linh siêu cấp này đều là không thể tưởng tượng.
Đối với linh sư chế luyện mà nói, giá trị của những vật này thậm chí còn cao hơn thánh khí thành phẩm một chút.
Quả nhiên, khóe mắt của Doanh Thừa Phong giật giật mấy cái.
Quang Minh thánh giáo là thứ to lớn cỡ nào, cao thủ bên trong nhiều không kể hết, vậy trong khố phòng của nó lại bộ dàng gì chứ.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, Doanh Thừa Phong không kìm được tim đập thình thịch.
Nhưng có thể làm Ái Lệ Ti điện hạ tự mình làm chủ, hơn nữa làm ra chuyện hứa hẹn như vậy, chỉ sợ tuyệt không đơn giản.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Xin hỏi điện hạ, nàng muốn tại hạ làm gì?
Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười, nói:
- Bổn tọa cũng không cần đại sư làm gì, bổn tọa chỉ muốn mượn Bá Vương của ngài cưỡi dùng một chút.
- Bá Vương. Doanh Thừa Phong chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn đối phương.
Trong ánh mắt của Ái Lệ Ti trong suốt như nước, yên ả không gợn sóng.
Thiếu nữ phía sau nàng lặng im siết chặc nắm tay. Trong lòng thần hận, lá gan của thiếu niên này cũng to lắm, không ngờ dám nhìn thẳng điện hạ.
Hừ, đại sư thì tài giỏi lắm sao.
Nàng lòng tuy bất mãn, nhưng lại không thể không thừa nhận đại sư quả thật là nhân vật tài giỏi, có thể sánh vai với kỵ sĩ vương điện hạ.
Thật lâu sau, Doanh Thừa Phong thở phào một cái, nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ, nếu tại hạ từ chối thì sao.
Áo Lệ Ti điện hạ bất động thanh sắc, nói:
- Nếu ngài từ chối, thì bổn tọa xem như chưa từng nói qua chuyện này. Nàng dừng lại một chút, làm ra một lễ tiết kỵ sĩ chính thức nhất, nói:
- Bổn tọa dùng vinh dự của kỵ sĩ vương bảo đảm với ngài, không có ai có thể ép một vị đại sư làm ra chuyện mà họ không muốn làm.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi nguội lạnh, nhưng lòng hiếu kỳ lại nhanh chóng chiếm lạm, hắn trầm ngâm một lát, nói:
- Xin hỏi điện hạ, nàng muốn Bá Vương làm gì?
Trong đôi mắt của Ái Lệ Ti điện hạ lóe lên chút ý cười. Nàng sớm đoán được phản ứng của Doanh Thừa Phong, nói:
- Doanh đại sư, ngài cũng biết, mỗi một tòa thánh điện kỳ thật đều có lịch sử ngàn vạn năm, đều có truyền thừa thuộc về riêng của chúng.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, nhìn xung quanh.
Thánh điện trong Quang Minh thánh giáo hơn cả trăm cái, mà mỗi một tòa thánh điện đều là to lớn hùng vĩ, tràn đầy khí thế trang nghiêm túc mục. Gần như mỗi một tòa thánh điện đều không kém hơn tháp Truyền Thừa bao nhiêu.
Thánh điện như vậy cần nhất kỳ thật là kết đọng của thời gian.
Và lúc này, cuối cùng hắn hiểu rõ, những thánh điện này cũng không phải kỵ sĩ vương tạo nên mà là bọn họ tiếp nhận truyền thừa từ trong tay của cường giả thế hệ trước.
← Ch. 715 | Ch. 717 → |