← Ch.800 | Ch.802 → |
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức
Chẳng cần phải đoán làm gì, tất cả mọi người đều biết rằng chỉ có mỗi con ác long này mới có thể cuồng ngạo bất kham như thế, mới có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Những Vương cấp Cường giả khác khi bước vào nơi này, cho dù là những nhân vật đình đám như Ái Lệ Ti Điện hạ thì cũng đều hết sức khiêm tốn, không muốn để lộ hành tung. Nhưng con ác long lại không như vậy, y như sợ rằng đám đông không biết đến sự tồn tại của mình, tự biến thạch ốc của mình trở thành một ngọc đuốc khổng lồ để thu hút sự chú ý của người khác.
Doanh Thừa Phong nhếch mép một cái, không thèm bận tâm đến cái cách mà rồng khổng lồ thu hút sự chú ý của đám đông.
Chỉ có điều trong lòng hắn không thể không thừa nhận rằng cũng chỉ có tên này mới có đủ khả năng ngạo mạn trước đám đông, xuất hiện một cách gây chấn động như vậy.
Cái thạch ốc hừng hực lửa cháy đó dừng lại trước khu vực trung tâm. Cát Lợi Phi Nhĩ Đức tuy là Lãnh Chủ hùng mạnh của Long vực, nhưng hiển nhiên là cũng vô cùng lạ lẫm trước hình thức giao dịch ở đây.
Dừng lại một lát trước Thủy tường, dường như đang tìm kiếm thông tin gì đó.
Doanh Thừa Phong khẽ động lòng, vội vàng truyền tinh thần ý niệm của mình ra ngoài.
Thạch ốc là một Linh Khí đặc chế, thần niệm chuyển ra bên ngoài sẽ được chuyển hóa thành một loại ngôn ngữ tựa như âm thanh của máy móc, nhưng vẫn có thể truyền đến cho nhân vật được chỉ định mà không hề khiến cho người khác phát hiện ra.
Lần này Doanh Thừa Phong sử dụng tính năng đó.
- Các hạ, Thấu Cốt Ngọc Tủy mà người muốn có đang ở đây, xin hãy đi theo tại hạ.
Sau khi Doanh Thừa Phong truyền đi thần niệm thì ngay lập tức bèn điều khiển thạch ốc lao như bay ra phía đằng xa.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức không tìm thấy được thông tin mà mình muốn thấy ở trên Thủy tường thì lấy làm bực bội lắm, đúng lúc đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói này, bèn không hề suy nghĩ gì thêm mà nhanh chóng đi theo.
Năng lực của y hùng mạnh vô địch, cho dù trong trường hợp xấu nhất thì cũng không sợ có người bày trận làm hại mình.
Đối với Long tộc, chỉ cần bản thân của mình có được năng lực cường mạnh thì đã đủ để đàn áp được mọi thứ. Vậy nên tất cả những âm mưu tính toán đều không có cơ hội để mà thành công.
Nhưng sau khi hai người bọn chúng nhanh chóng rời đi, Ngao Đức Lạp, đang ở trong một thạch ốc khác, đang há hốc miệng ngạc nhiên không nói được câu nào. Gã gãi gãi đầu, trong lòng thấy khó hiểu vô cùng.
- Chuyện này là thế nào đây, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhan sao lại bỏ đi như vậy? Lẽ nào y không muốn lấy Thấu Cốt Ngọc Tủy ở trong tay ta nữa hay sao? Nhưng chẳng phải là Ước Sắt Phu Đại nhân đã có nói chuyện qua với y, đồng thời cũng đã có giao ước rồi hay sao...
Ước Sắt Phu Đại nhân của Thủy hệ Thần Giáo vì muốn tác thành cho Ngao Đức Lạp mà đã thực sự bỏ ra biết bao tâm huyết. Trước khi diễn ra Hội giao dịch ngày hôm nay, gã đã tìm đến Cát Lợi Phi Nhĩ Đức để thương lượng. Đương nhiên muốn cho con ác long đó đã đồng ý giao dịch cùng với Ngao Đức Lạp, Ước Sắt Phu Đại nhân cũng đã trả một cái giá tương ứng.
Ngao Đức Lạp phụng mệnh đứng chờ ở đó, chỉ cần nhìn thấy dòng tin thu mua Thấu Cốt Ngọc Tủy xuất hiện trên Thủy tường, thì gã sẽ ngay tức khắc bước tới liên lạc.
Nhưng Ngao Đức Lạp không thể ngờ được rằng.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lại tiến vào một cách hoành tráng đến như vậy, rồi chỉ một lát sau y lại đột nhiên biến mất đến một nơi nào đó, đồng thời nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của đám đông.
Ngao Đức Lạp chau mày khổ sở mà ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên Thủy tường từ từ tìm kiếm.
Có thể khiến cho Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cảm thấy hưng phấn đến như vậy thì chắc hẳn là vì y đã nhìn thấy thông tin gì hay ho ở trên Thủy tường này rồi nên mới muốn đi trước một bước để giao dịch.
Nhưng điều khiến cho Ngao Đức Lạp cảm thấy đau đầu là gã đã dính chặt mắt lên trên Thủy tường, tìm đi tìm lại biết bao lần nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì đáng để Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân thất thố đến như vậy.
Ngao Đức Lạp lắc đầu, trong lòng thầm thở dài.
Cách nhìn nhận sự việc của Cường giả Long tộc quả nhiên không phải là thứ mà gã có thể đoán ra được.
※※※※`
Doanh Thừa Phong đi thẳng một mạch, rất nhanh sau đó hắn đã tìm được một nơi vắng vẻ bên trong một thông đạo để dừng lại.
Sau cuộc nói chuyện cùng Ái Lệ Ti Điện hạ tối qua, Doanh Thừa Phong đã đưa ra một quyết định, đó là dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy để trao đổi lấy báu vật của Long tộc.
Dù gì thì hắn cũng có đến ba giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy, chi dù có để lại cho Kim Cương Vương một phần thì cũng còn thừa một giọt.
Vật này đối với con người mà nói thì không có tác dụng gì nhiều nhưng đối với Thánh thú mà nói thì lại là một món đồ bổ vô cùng có giá trị. Nếu như không phải vì có hạn chế sử dụng trong một trăm năm tấn thăng thì món bảo bối quý hiếm như vậy sẽ không bao giờ đến lượt Tước vị Thánh thú.
Ái Lệ Ti Điện hạ khẳng định rằng Ngao Đức Lạp sẽ đến giao dịch cùng Cát Lợi Phi Nhĩ Đức. Vì đối với một người mang trong mình huyết mạch của Long tộc như gã rất có khả năng sẽ muốn nhận được những món đồ có giá trị hơn từ chỗ rồng đỏ.
Còn Doanh Thừa Phong thì cũng có hứng thú vô cùng với những bảo vật của Long tộc.
Nhìn thấy thạch ốc trước mặt mình đã dừng lại, một âm thanh gào rít tựa như tiếng gầm thét vang lên.
- Thấu Cốt Ngọc Tủy ở đâu?
Doanh Thừa Phong không nói thêm câu nào, lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ.
Hắn cẩn thận đặt chiếc bình đó lên đĩa sắt rồi đẩy ra ngoài, lặng lẽ đợi chờ đối phương thẩm định.
Một thần niệm to lớn nhanh chóng được truyền đến, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đắc ý nói:
- Tốt lắm, quả nhiên là Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Một ánh sáng màu đỏ lóe lên, thạch ốc phía đối diện cũng đẩy ra một chiếc đĩa sắt.
Trên đĩa là một viên cầu tinh thể trong suốt.
Hai mắt của Doanh Thừa Phong tức thì rực sáng lên. Tuy hắn không biết đó là vật gì nhưng luồng năng lượng mạnh mẽ ở bên trong đó phát ra đã đủ để khiến cho Doanh Thừa Phong cảm thấy run rẩy.
Cho dù ngăn cách bởi một lớp thạch ốc nhưng Doanh Thừa Phong cũng cảm nhận được nguồn năng lượng cường mạnh mà viên cầu đó phát ra. Hơn nữa cùng vói nguồn năng lượng đó là một sự uy nghiêm không có cách nào diễn tả nổi. Chính vào lúc đó Doanh Thừa Phong thậm chí còn nảy sinh ra một ảo giác khó mà biểu đạt được thành lời, đó chính là viên cầu đó dường như muốn biến thành một con rồng, đang sải cánh trong thiên không.
- Long Tinh, đó chính là Long Tinh.
Đột nhiên có một tiếng nói văng vẳng bên tai của Doanh Thừa Phong.
Đan Lô Khí Linh chẳng biết từ lúc nào đã nhảy ra khỏi túi không gian, nó chỉ tay chỉ về phía trước, kinh ngạc reo lên.
May mà bốn phía Doanh Thừa Phong đều là không gian đặc chế, bất luận Đan Lô Khí Linh có lớn tiếng reo mừng như thế nào thì giọng nói của nó cũng không thể nào truyền ra ngoài được.
- Long Tinh, ngươi khẳng định chứ?
- Đúng vậy, đó đích thị là Long Tinh, hơn nữa lại còn là tinh hạch của một con rồng khổng lồ vĩ đại nữa chứ. Hai mắt của Đan Lô Khí Linh sáng rực lên, lắp bắp nói:
- Nếu như có được nó thì chắc chắn sẽ có thể rèn luyện ra được một trang bị tốt, vết thương của ta cũng được hồi phục đến hơn một nửa.
Nếu như Cát Lợi Phi Nhĩ Đức mang ra một Long Tinh thông thường thì Đan Lộ Khí Linh đã chẳng tỏ ra thất thố đến như vậy.
Nhưng Đan Lộ Khí Linh có thể cảm nhận thấy được một nguồn năng lượng to lớn từ viên Long Tinh này. Nếu như có thể sử dụng nó một cách hợp lý thì sẽ có được những lợi ích to lớn vô cùng.
- Haizz.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đột nhiên thở dài một tiếng rồi nói:
- Đây là tinh hạch một người bạn thân của Bổn tọa, trước lúc gã lâm chung đã gửi lại cho ta, muốn ta đem tinh hạch này cho truyền nhân thích hợp.
Ngừng một lúc, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lãnh đạm nói:
- Nếu như không phải vì phát hiện ra trong người ngươi có huyết thống của Long tộc thì Bổn tọa quyết không truyền lại viên tinh hạch này cho ngươi.
Doanh Thừa Phong ngây người, tức thì nhận ra ngay, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức chắc chắn là đang muốn nói đến Ngao Đức Lạp, kẻ có huyết mạch của Long tộc.
Doanh Thừa Phong vốn cho rằng Ngao Đức Lạp tuy có trong người huyết mạch của Long tộc nhưng dòng máu này không được thuần chủng cho lắm. Nhưng xem ra thì không hoàn toàn là như vậy.
Cũng không biết là Ngao Đức Lạp đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể khiến cho Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cho rằng trong người gã có được huyết thống thuần chủng của một nhân vật nào đó cao quý ở trong Long tộc, hơn nữa nhân vật đó lại có mối quan hệ mật thiết với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức. Nên mới khiến cho con ác long này dằn lòng mà đêm bảo vật quý giá như vậy ra mà trao đổi.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức khảng khái một hồi rồi nói tiếp:
- Viên tinh hạch này thuộc về ngươi thì hãy tìm hiểu và vận dụng cho thật tốt, đừng lãng phí tinh hạch bạn tốt của ta truyền cho nhầm người.
- Vâng.
Doanh Thừa Phong đảo mặt một vòng, tức khắc cung kính đáp lại một tiếng.
Trong giọng nói của hắn còn có một chút kích động và run rẩy.
Đương nhiên lúc này tâm trạng của Doanh Thừa Phong không thể bình tĩnh trở lại được.
Dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy lại có thể đổi được một tinh hạch quý giá của một vị Cường giả của Long tộc, kết quả này thật nằm ngoài dự kiến của hắn.
Nếu như chỉ là một tinh hạch bình thường trong Long tộc thì chưa chắc đã có thể so sánh được cùng với Thấu Cốt Ngọc Tủy. Nhưng khiến cho Cát Lợi Phi Nhĩ Đức phải trịnh trọng nhắc tới như vậy, đồng thời Đan Lô Khí Linh cũng cảm thấy kích động khi nhìn thấy nó, thì chắc chắn viên tinh hạch đó quả đúng là báu vật hiếm có.
Nên sau khi Doanh Thừa Phong lên tiếng đồng ý thì ngay lập tức ngậm chặt miệng lại không nói thêm gì nữa.
Hắn e sợ nếu như bản thân mình đối đáp có gì không đúng thì sẽ khiến cho đối phương nghi ngờ. Đến lúc đó giao dịch thất bại chỉ là chuyện nhỏ, nếu như chọc giận Cát Lợi Phi Nhĩ Đức để cho y phá tan thạch ốc này thì Doanh Thừa Phong quả là gặp phải hạn lớn rồi.
Những Vương cấp Cường giả khác tuyệt đối sẽ không phá vỡ quy tắc, nhưng con ác long này thì không thể nói trước được.
Doanh Thừa Phong truyền tâm niệm ra ngoài, chiếc đĩa sắt hơi nghiêng một chút, mang chiếc bình ngọc ra ngoài.
Tuy Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cao ngạo tự đại, nhưng cũng là một người biết giữ chữ tín, y cũng đẩy chiếc đĩa sắt có Long Tinh sang phía Doanh Thừa Phong.
Hai chiếc đĩa sắt bay sang hai phía đối diện, mỗi bên đều nhận lấy những món đồ mà mình cần.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng cầm lấy Long Tinh, cảm thấy có một nguồn năng lượng lớn mạnh đang khẽ rung rung trấn động xung quanh nó, còn bản thân hắn thì lại có cảm giác thật nhỏ bé như đang ngồi trên thuyền vượt ra biển lớn.
Doanh Thừa Phong hơi rùng mình một cái, hắn mơ hồ cảm nhận thấy chủ nhân của Long Tinh này chắc hẳn là một nhân vật vô cùng vĩ đại.
Chỉ là không biết vì lý do gì mà khiến cho chủ nhân của Long Tinh này lại bất ngờ bỏ mạng, cuối cùng viên tinh hạch này lại rơi vào tay của bản thân mình.
Đã có được báu vật trong tay nên bất luận thế nào Doanh Thừa Phong cũng không hề muốn ở cùng con ác long này thêm nữa.
Hắn ngay lập tức cất lời:
- Tiền bối, vãn bối xin được cáo từ.
Giọng nói của hắn chan chứa sự tôn kính:
- Hội giao dịch lần này có đến hơn trăm Vương cấp Cường giả tới tham dự, ngài có thể đi tham quan xem biết đâu sẽ còn gặp được những món đồ ưng ý.
Sau khi Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhận được Thấu Cốt Ngọc Tủy, tâm trạng của y vô cùng vui vẻ.
Tuy Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đã đem viên Long tinh đó cho người khác, nhưng đối với y mà nói thì hành động đó không những có thể tác thành cho một hậu bối giỏi giang của Long tộc mà cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện của người bạn tốt. Vậy nên trong lòng Cát Lợi Phi Nhĩ Đức không hề thấy khúc mắc gì, ngược lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
- Cũng được, Bổn tọa cũng thử đi xem xem, ngươi lui trước đi.
- Vâng.
Doanh Thừa Phong đáp lại một tiếng, rồi ngay lập tức điều khiển cho thạch ốc rời đi thật xa.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức điều khiển thạch ốc rực lửa đỏ, từ từ quay về khu vực trung tâm.
Y nhìn những ánh sáng lóe lên trên bức Thủy tường, trong lòng thầm nghĩ, những Cường giả của loài người quả thật không đơn giản, không ngờ bọn chúng lại có nhiều những đồ vật quý giá đến như vậy. Xem ra vụ giao dịch lần này quả thật rất xứng đáng trao đổi.
Đột nhiên có một luồng thần niệm yếu ớt truyền đến.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức có chút sốt ruột, nhưng ngay lập tức y cảm nhận thấy bên trong luồng thần niệm này lại có một chút hơi hướng của Cường giả trong Long tộc.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cảm thấy kinh ngạc bèn hỏi:
- Là ai?
Luồng thần niệm yếu ớt đó lại cẩn thận đáp lại:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân tôn kính, vãn bối là Ngao Đức Lạp.
- Ngao... Ngao Đức Lạp?
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngây người, thần sắc trên gương mặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng phấn khích.
- Ngươi đúng là Ngao Đức Lạp.
- Vâng, vãn bối không dám lừa dối
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức trợn tròn mắt lên nhìn, một âm thanh hết sức phẫn nộ, lớn mạnh, chan chứa uất hận từ từ vang ầm trong động.
- Ùm...
← Ch. 800 | Ch. 802 → |