← Ch.909 | Ch.911 → |
Trên trời mây lững lờ trôi, trong gió chậm rãi tạo ra những hình dạng khác biệt.
Nằm trên đỉnh núi, ngẩng đầu là có thể thấy bầu trời rộng lớn bát ngát mênh mông. Mà khi nhìn lên bầu trời này, trong lòng tự nhiên sẽ có cảm giác khoáng đạt tốt đẹp.
Đột nhiên, một âm thanh nhỏ từ dưới động phủ vang lên
Tiếng huýt gió này cao vang dữ dội, thậm chí còn có tiếng kim loại giao thoa kêu keng keng.
Trên đỉnh núi, một con chim màu trắng mở hai mắt ra, thì thào nói: "Không ngờ tên tiểu tử này cũng bước vào Vương Cấp rồi, ai, sao tiểu tử Doanh Thừa Phong này sống chết cũng không thể thăng tiến đây."
Ba năm!
Phảng phất như một cái nháy mắt, đám người Doanh Thừa Phong đã tới chỗ này hơn.... ba năm rồi.
Trong ba năm này, bọn họ hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài, trừ cường đại cực điểm như Vua thời không tới, bọn họ căn bản không liên hệ gì với người khác.
Tuy nhiên, ba năm bế quan khổ tu cũng đã cho bọn họ bước nhảy vọt, còn cả thu hoạch lớn tới không tưởng.
Sau khi bế quan một năm, Kim Cương Vương này được trời ưu ái, đã thành công tấn thăng tới Vương Cấp chi cảnh.
Ở trong loài người, nó chẳng những hấp thu phần tinh hoa sinh mệnh của Địa Hành Long, mà còn thôn phệ tinh hoa hạch tâm khí linh của đại địa.
Có thể nói, lợi ích của những người khác cộng lại còn không bằng số lẻ của nó.
Cho nên, chỉ sau một năm khổ tu ngắn ngủi, Kim Cương Vương đã thuận lợi tấn thăng đến Vương Cấp, hơn nữa tu vi của y còn không ngừng đề cao, đi về phía Vương Cấp đỉnh phong.
Con cưng thiên địa đúng là thứ người thường không thể sánh được, thậm chí thiên phú còn không thể tưởng tượng.
Từ đoạn ký ức ngắn ngủi của Địa Hành Long, mọi người có thêm chỗ tham khảo, không ngừng cân nhắc và lĩnh ngộ, mới có thể đem lực lượng chuyển hóa thành mấy hữu. Nhưng Kim Cương Vương hoàn toàn không gặp rắc rối này, dù là trí nhớ có được từ Địa Hành Long hay ký ức chiến đấu chỗ hạch tâm khí linh Đại Địa, y lĩnh ngộ đều không gặp chút khó khăn nào.
Dường như trời sinh hắn đã biết những kỹ xảo chiến đấu và phương thức vận chuyển năng lượng cao tầng này.
Bá Vương và Khấu Minh đối với thiên phú của y thật khâm phục sát đất, nhưng đáng tiếc là, thiên phú này không có cách nào phục chế lại.
Năm thứ hai, rốt cuộc Bá Vương được như ý nguyện, thăng lên cảnh giới Vương Cấp.
Ngày y thăng cấp, trên người bạo phát khí thế dũng mãnh không gì sánh được, tuy không khoa trương bằng Kim Cương Vương, nhưng khiến linh lực thiên địa dao động như vậy đã vượt xa trình độ lúc thăng lên Vương cấp của người tu luyện bình thường.
Giờ sang năm thứ ba, Khấu Minh đã hoàn toàn luyện hóa được tinh hoa sinh mệnh của cường giả bán thần, sau khi tìm hiểu đoạn ký ức kia, rốt cuộc cũng bước được một bước ra khỏi cánh cửa khóa, trở thành cường giả Vương Cấp thứ ba trong bốn người.
Tiếng gào thét ầm ầm như tiếng sóng mãnh liệt không ngừng điên cuồng trên biển rộng.
Sau đó, bóng người chợt lóe, Khấu Minh xuất hiện trên đỉnh núi cao.
Tuy vẻ mặt vẫn giống như vậy, nhưng trên người Khấu Minh lại có thêm một tầng khó nói thành lời, sự thay đổi tinh tế khó nói rõ, khí chất của y trở nên điềm đạm, chắc chắn như núi, toàn thân mang tới cảm giác đặc trưng của biển.
Cường giả Vương Cấp đã là nhân vật đứng ở đỉnh cao Thánh Vực. Hễ có được thành tự Vương Cấp thì đều có được thiên phú cao nhất của cường giả đỉnh cao. Khấu Minh chưa từng nghĩ mình có thể nhanh chóng đứng ở nơi cao nhất này.
Ánh mắt lúc nhìn con đường rộng mở của Khấu Minh, Vua thời không lười biếng nói:
- Tiểu tử ngươi có thể thăng lên Vương Cấp trong ba năm. Không tệ, rất có tiềm lực.
Khấu Minh thầm rùng mình, vội vàng thu liễm khí tức toàn thân, cung kính nói.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Mặc dù đã thăng tới Vương Cấp, nhưng trước mặt Vua thời không, chút tu vi này của y thật chẳng thấm vào đâu.
Vua thời không chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng thầm than, bản thân nhìn liên tiếp hai lần, thật là không nên.
Ánh mắt y khá sắc bén, lúc gặp đám người Doanh Thừa Phong, cũng đã đại khái thấy được người này có tư chất như thế nào.
Kim Cương Vương và Bá Vương lần lượt thăng lên Vương Cấp là trong dự tính. Còn nhân loại này dù tư chất không tệ, nhưng theo suy đoán của y, ít nhất cũng cần năm năm khổ tu trở lên mới tiêu hóa hoàn toàn được đại thu hoạch lần trước, từ thu hoạch đó tấn thăng.
Nhưng không ngờ Khấu Minh cố gắng không ngừng nghỉ trong suốt ba năm, giống như phía sau có người dùng roi thúc giục, cuối cùng đã thành công thăng tiến.
Nếu biểu hiện của Khấu Minh khiến ông bất ngờ ngoài ý muốn, vậy trong mắt ông, Doanh Thừa Phong chính là trình độ lớn nhất trong đám người kia.
Doanh Thừa Phong còn trẻ, có thể tấn thăng tới cảnh giới này, tuyệt đối có thiên phú tuyệt đỉnh hơn người.
Theo Vua thời không ước đoán, Doanh Thừa Phong hẳn gần với Kim Cương Vương, người thứ hai có thể đặt chân tới Vương Cấp. Nhưng trên thực tế, cho tới hôm nay, Doanh Thừa Phong vẫn ở trong vòng động phủ kia an tĩnh tới tĩnh mịch, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp tấn thăng.
Bóng người phía dưới chớp động, Doanh Thừa Phong dẫn đầu, Kim Cương Vương và Bá Vương ba người như đồng thời lên tới đỉnh núi.
Tuy giờ tu vi Doanh Thừa Phong kém nhất so với ba người, nhưng hai vị Vương Cấp Kim Cương Vương và Bá Vương vẫn như trước đây, cam tâm tình nguyện đi sau hắn.
Doanh Thừa Phong khó nén vẻ hưng phấn nhìn Khấu Minh:
- Khấu huynh, chúc mừng.
Khấu Minh thu hồi vẻ mặt, rồi lập tức nghĩ ra trong số bốn người, cũng chỉ còn Doanh Thừa Phong chưa đột phá.
Khẽ ho một tiếng, y cẩn thận nói:
- Đại sư, Khấu mỗ có được thành tựu hôm nay, tất cả đều là phúc khí của ngài.
Hai tay y ôm quyền, nghiêm nghị nói:
- Xin đại sư cho phép Khấu mỗ tiếp tục ở bên cạnh ngài.
Dù trong lòng cực kỳ hưng phấn thì y vẫn phải kìm nén cảm giác mừng như điên này, bởi vì y không muốn Doanh đại sư nghĩ y là kẻ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa.
Doanh Thừa Phong phất tay nói:
- Khấu huynh, huynh có thể thăng lên Vương Cấp là vận mệnh và nỗ lực của huynh.
Hắn cười ha hả, nói:
- Sau này còn phải ngờ Khấu huynh tiếp tục quan tâm rồi.
Vua thời không nghiêng đầu nhìn Doanh Thừa Phong hồi lâu mới đột ngột nói.
- Doanh Thừa Phong, sao người vẫn còn chưa đột phá vậy.
Ánh mắt Bá Vương, Kim Cương Vương và Khấu Minh đồng thời chuyển lên mình hắn, trong mắt họ cũng có vẻ nghi vấn khó hiểu.
Doanh Thừa Phong có phần xấu hổ ho khan, tức giận nói:
- Sao mà ta biết được.
Không chỉ năng lượng sinh mệnh bán thần Địa Hành Long đã bị hắn luyện hóa từ lâu, ngay cả mảnh vỡ ký ức kia hắn cũng đã thấu triệu. Nhưng tới giờ phút này, hắn vẫn như cũ, chưa cảm nhận được cơ hội tấn thăng đến.
Dù nói hắn cũng biết, mọi việc đều do nhân duyên mà khác nhau, nếu cơ duyên chưa tới, cưỡng cầu hiệu quả cũng không tốt.
Nhưng nhìn đồng bạn bên cạnh thuận lợi tiến giai, nói trong lòng hắn không có cảm xúc... , thì đúng là lừa người.
Vua thời không trầm ngâm rất lâu mới quơ cánh nói:
- Các ngươi đi trước đi, ta cùng Doanh Thừa Phong đàm thoại mấy câu.
Đám Kim Cương Vương đưa mắt nhìn nhau, cũng chưa lập tức rời đi.
Doanh Thừa Phong phất tay:
- Các ngươi đi đi, nếu y muốn hại ta, cũng không cần chờ tới lúc này.
Lúc này ba người Kim Cương Vương mới lên tiếng đáp rồi quay mình xuống núi.
Vua thời không có phần hâm mộ nói:
- Doanh Thừa Phong, không ngờ người lại có ba tùy tùng đạt tiêu chuẩn như vậy.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Tiền bối, không phải ngài cũng là một người hầu đạt tiêu chuẩn sao.
Nếu Vua thời không đã thoát khỏi hư vô thì chính là thân tự do. Nhưng để lão chủ nhân của y thoát được đại nạn, y cũng phải nhọc lòng khắp chốn.
Từ đó có thể thấy, y cũng là một cổ cầm bán thần trọng tình trọng nghĩa.
Vua thời không khẽ hừ nói:
- Vuốt mông ngựa ít thôi.
Y dừng lại một lát, trong mắt lập tức hiện lên vẻ nghiêm túc.
- Ta có một việc muốn hỏi, hy vọng ngươi nói với ta lời thật lòng.
Doanh Thừa Phong giật mình nói:
- Việc này có liên quan tới chuyện ta không thể thăng cấp sao.
- Có, hơn nữa còn có quan hệ rất lớn.
Hai mắt Doanh Thừa Phong bừng sáng nói:
- Xin tiền bối cứ hỏi.
Chuyện này quấy nhiễu hắn đã... nhiều năm, nếu không thể thoát khỏi chuyện này.... , nói thế nào hắn cũng không thể an tâm.
- Được.
Vua thời không lãnh đạm nói:
- Ta muốn biết, hạch tâm nguyên thủy của ngươi rốt cuộc là mấy phẩm?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lúc mới thành thật nói:
- Ta cũng không biết.
- Ách...
Vua thời không thở gần như gấp gáp, y giận dữ nhìn Doanh Thừa Phong, không ngờ mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
Doanh Thừa Phong một làm động tác tay chớ vội nổi nóng.
- Tiền bối, ta biết ngài không tin, nhưng đây là sự thật.
Hắn hít sâu một hơi nói:
- Bởi vì hạch tâm nguyên thủy của vãn bối khá đặc thù.
Vua thời không hít sâu nén cơn giận trong lòng xuống.
- Đặc thù gì? Ngươi cứ nói thẳng.
- Được.
Doanh Thừa Phong nghiêm túc nói.
- Hạch tâm nguyên thủy của ta, lúc vừa sinh ra đã có dạng lập thể.
- Ách...
Lúc này vua Thời Không ngây người, mới vừa rồi là thở gấp không ra hơi. Còn giờ phút này, hơi thở của y như đã dừng lại.
Bởi vì, y bị những lời của Doanh Thừa Phong dọa ngã.
Vua thời không trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt dần thành sáng ngời nóng bỏng.
Giống như Doanh Thừa Phong đột nhiên biến thành kỳ trân có một không hai, khiến y không nhịn được muốn giữ làm của riêng.
Nhìn đôi cánh khẽ mở, giống như vua Thời Không muốn xông lên ôm lấy, Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Tiền bối...
Vua thời không sửng sốt, y xấu hổ cười khan vài tiếng, nhưng trong tiếng cười lại chẳng hề có ý cười.
- Doanh Thừa Phong, hạch tâm nguyên thủy của người có hình lập thể thật sao?
- Đúng.
Doanh Thừa Phong chửi thề.
- Hạch tâm này cũng không giống Tam phẩm giao nhau, thế nên ta cũng không thể hình dung được.
- Ha ha ha, ha ha ha...
Vua thời không cất tiếng cười lớn nói:
- Tiểu tử nhà ngươi, ta không tin ngươi không cảm nhận được chỗ quý giá của loại hạch tâm nguyên thủy này.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, chuyển đề tài:
- Tiền bối, ngài nói ta không thể thăng lên Vương Cấp, việc này có liên quan tới hạch tâm nguyên thủy sao?
Vua thời không gật đầu nói:
- Đâu chỉ là liên quan, đây chính là nguyên nhân cơ bản, giữ chân ngươi ở lại quan ải này.
Y nhìn Doanh Thừa Phong có vẻ sốt ruột, không khỏi cười nói.
- Yên tâm đi, nếu đã gặp ta, vấn đề này không còn là vấn đề nữa.
← Ch. 909 | Ch. 911 → |