← Ch.054 | Ch.056 → |
Trịnh Hạo Thiên giật mình, hắn vội vàng nói:
- Quân gia, ta được Từ tướng quân đặc biệt cho phép khảo hạch, nếu ngài không tin có thể phái người đi hỏi liền biết ngay.
Tên thủ lĩnh kia lắc đầu nói:
- Ta không nói ngươi không đủ tư cách tham gia khảo hạch mà nói ngươi không cần thi nữa.
Hắn vừa nói vừa cầm bút xác nhận vào giấy, nói:
- Ngươi có thể đi.
Trịnh Hạo Thiên gãi đầu cầm lấy giấy chứng nhận, trên đó việc:
- Lực sĩ, miễn thi.
Bốn chữ to.
Hắn nháy mắt hai cái, nói: :
- Ta được miễn thi?
Thủ lĩnh quân sĩ hòa ái nói:
- Không tệ, cầm lấy binh khí của ngươi rồi đi đi.
Trịnh Hạo Thiên không hiểu đáp một tiếng hắn quay đầu nhìn bốn phía nhưng ngoài dự tính mọi người xung quanh ngoại trừ ánh mắt hâm mộ thì không cso bất kỳ ánh mắt phận hận tựa hồ đối với việc hắn được miễn thi xem như là bình thường.
Hắn xoay người cất giấy chứng nhận.
Tuy hắn không rõ tịa sao mình được ưu đãi nhưng đã có chỗ tố hắn dĩ nhiên là không đi tìm phiền toái.
Hắn đi đến trước lang nha bổng cúi xuống tiện tay xách binh khí lên. Binh khí khổng lồ kinh khủng kia thậm chí còn to hơn người hắn mấy phần nhưng nằm trong tay hắn tựa như là một vật bình thường không có cảm giác nặng.
Mọi người đứng bên cạnh không khỏi hít một hơi khí lạnh bọn họ đồng thời nghĩ thầm trong lòng tên tiểu tử này đúng là trời sinh quái lực.
Trịnh Hạo Thiên cầm chắc lang nha bổng rồi lại buộc lên lưng sải bước đi ra khỏi doanh trại. Trong ba lần khảo hạch khảo hạch lực lượng là nhẹ nhàng nhất và nhanh nhất, chỉ cần đi vào rồi đi ra không phí nửa điểm khí lực.
Hắn lững thững bước đi theo tấm bảng chỉ đường rất nhanh liền tiến đến khảo hạch cuối cùng.
Đối chiến binh khí là hạng mục khảo hạch nguy hiểm nhất và cũng là hạng mục được hoan nghênh nhất. Phàm là người tự tin với võ lực của mình đều lựa chọn đối chiến tay không hoặc đối chiến binh khí. Cũng chỉ có hai nơi này đạt được thành tích tốt mới có thể hấp dẫn các đại thế gia chú ý đến.
Lúc Trịnh Hạo Thiên tiến vào thì đã có mười chín người đứng chờ ở dưới lôi đài.
Quy củ đối chiến binh khí lại càng thêm đơn giản, hai mươi người đồng thời rút thăm tổng cộng có mười lôi đài, rút trúng lôi đài nào thì tiến đến lôi đài đó tỷ thí, thằng làm vua thua làm giặc.
Loại tỷ thí này cũng cần may mắn, nếu vận khí không tốt gặp phải đối thủ cực kỳ lợi hại như vậy dù võ công có khá đi chăng nữa thì cũng bị thua. Đồng dạng nếu như vận khí tốt gặp người võ công kém một chút sẽ dễ dàng thông qua.
Dĩ nhiên nếu trên lôi hai đối thủ quá kém thì quan chủ khảo có thể tự mình ra mặt khảo nghiệm.
Tuy nhiên tỉ lệ xảy ra chuyện như vậy không lớn. Hễ là người có lòng tin đến báo danh đều có chút tài năng không người nào nguyện ý trở thành hòn đá mài cho người khác, cũng không người nào nguyện ý ở trước mặt mọi người tự trước lấy nhục
Nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên nộp lên giấy chứng nhận, quân sĩ chủ khảo hai mắt sáng ngời, cao giọng nói:
- Hai mươi người đã đông đủ, các ngươi rút thăm đi.
Trịnh Hạo Thiên đang định tiến lên, đột nhiên cảm ứng được một luồng ánh mắt nóng rực đọng lại nhìn sang. Trong lòng hắn rùng mình, quay đầu nhìn lại, không khỏi ngẩn ra.
Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp, bên trong mười chín người tại đây, trước kia cùng Dư Uy Hoa giao thủ, hơn nữa bị thua cái người kia vậy mà cũng ở trong đó.
Lúc này, hắn đang dung con mắt độc xà đấy oán độc nhìn mình.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, hắn tự nhiên sẽ không sợ hãi người này, chẳng qua là vô luận người nào bị loại ánh mắt này ngó chừng cũng sẽ không cảm thấy thoải mái.
Người nọ bước nhanh tiến lên, đi tới bên người Trịnh Hạo Thiên, giảm thấp thanh âm xuống, nói:
- Ngươi cùng cái loại đần độn kia là người một nhà sao. Hừ, ngươi tốt nhất cầu nguyện không nên gặp phải ta, nếu không ta nhất định phải làm cho ngươi nửa đời sau vĩnh viễn cũng không đứng lên nổi. (DG: sợ nhất là tiểu đệ đệ không đứng lên được)
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trầm xuống, nói:
- Uy hoa mới vừa rồi tha cho ngươi một cái mạng, ngươi thế nhưng không biết cảm ơn...
- Cảm ơn cái rắm.
Người nọ lạnh lùng nói:
- Lão tử vì ngày hôm nay đã khổ luyện mười mấy năm, đều bị cái tên đần độn kia làm hư bột hư đường hết, nhứng tên như các ngươi đều đáng bị rút gân lột da, không được chết tử tế.
Trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên chợt lóe tinh mang, hừ nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường trào phúng xem xét hắn một cái, xoay người rời đi, rốt cuộc cũng như chưa từng để ý tới người này.
Người này tâm địa dĩ nhiên là ác độc như thế, hắn khổ luyện hơn mười năm, Dư Uy Hoa không phải là như thế sao. Ở đây trong lôi đài tỷ đấu này, có trời mới biết gặp được đối thủ nào, nếu là bởi vì đối phương vì khổ tu liền cố ý bị thua, đây mới thực sự là buồn cười.
Nếu như là ở ngoài quân doanh, có lẽ Trịnh Hạo Thiên có lẽ còn hung hăng dạy dỗ đối phương một bữa, nhưng là ở chỗ này hắn cũng không dám tùy ý làm loạn.
Còn đối phó với loại người giống như chó điên này, trong lúc không cách nào động thủ thì biện pháp tốt nhất là khinh thường cho qua.
Người nọ quả nhiên bị chọc tức không nhẹ, trong mắt hắn dần hiện lên một vẻ oán độc không thể hình dung. Bất quá người này cũng không mất đi thần trí, biết ở chỗ này tuyệt đối không thể vô cớ động thủ. Nếu không đó chính là khiêu khích sự thống trị của thành chủ, sẽ bị những quân nhân vô tình nơi này xử lý.
Hắn mạnh mẽ đè oán hận trong lòng xuống, cũng chậm rãi tiến lên bắt đầu rút thăm.
Trịnh Hạo Thiên theo chỉ định thò tay vào trong mộc rương (rương gỗ) tùy ý gắp ra một tờ giấy trắng, mở ra vừa nhìn, một chữ to màu đen.
- Chín.
Hắn không nói hai lời đem tờ giấy này giao cho quân sĩ chịu trách nhiệm, sau đó chậm rãi thối lui về phía sau chờ.
Đối với hắn mà nói, vô luận gặp phải cái dạng đối thủ gì cũng không có bất kỳ sự khác nhau nào, bởi vì ở chỗ này ngoại trừ hắn ra cũng khó mà có được vị săn sư thứ hai đi khảo hạch.
- Lôi đài thứ nhất, hai người Vương, Hứa đối chiến.
- Lôi đài thứ hai, hai người Trương Hạ đối chiến.
- Lôi đài thứ ba, ......
"......"
- Lôi đài thứ chín, Trịnh Hạo Thiên đối chiến Bành Gia Báo.
- Lôi đài thứ mười, ......
Trịnh Hạo Thiên sải bước như lưu tinh hướng lôi đài thứ chín đi tới, bước tiến của hắn trầm ổn mà có lực, mặc dù đầu hắn ở trong mọi người cũng là thấp bé nhất, nhưng là từ trên người hắn phóng thích ra cái khí thế thâm trầm ngưng trọng kia lại làm cho người khác căn bản là không dám có chút lòng khinh thường.
Song, khi Trịnh Hạo Thiên đi tới lôi đài thứ chín sắc mặt của hắn nhất thời trở nên tương đối cổ quái.
Lúc này, đối thủ cũng giống như hắn đang đứng ở trước lôi đài lại là bại tướng dưới tay Dư Uy Hoa, kẻ mang long oán độc với bọn họ.
Song phương cũng không nghĩ đến gặp đối phương trên lôi đài, trong mắt của bọn hắn đều xuất hiện một tia quái dị nói không nên lời.
Bất quá, ngay lập tức, trên mặt Bành Gia Báo liền lộ ra vẻ vui mừng khó có thể che dấu, hắn khẽ cười một tiếng, nói:
- Hắc hắc, thật là trời cao có mắt, ta đang đang rầu rĩ phải như thế nào mới có thể báo đáp sự nhục nhã mà tên đại ngốc kia cấp cho ta, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có cơ hội đưa tới cửa.
Trịnh Hạo Thiên thấy buồn cười, nói:
- Các hạ khẩu khí thật lớn, còn không có giao thủ, ai thắng ai thua cũng còn chưa biết đâu.
Khóe miệng Bành Gia Báo khẽ hé ra, trên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn vào giờ khắc này thế nhưng đầy rẫy những tia dữ tợn đáng sợ.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ chậm rãi chơi đùa, ngươi tốt nhất không nên nhận thua quá sớm, nếu không ta sẽ rất thất vọng.
Hắn xoay người, đi tới trên lôi đài, hai tay đặt ở bên hông, nhất thời lấy ra hai cây kỳ đoản đao mỏng như giấy bóng.
Ở trong các loại binh khí, binh khí dài quá hoặc ngắn quá cũng đều không tốt. Nhưng nếu là có người sử dụng loại binh khí này, như vậy trong lúc đối địch, nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận rồi.
Bởi vì một tấc dài là một tấc mạnh, một tấc ngắn là một tấc hiểm, sử dụng hai loại binh khí cực hạn này, nhất định sẽ có thủ pháp đặc thù phối hợp. Nếu như không tìm được phương pháp ứng phó thích hợp, hậu quả tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng.
Sau khi nhìn thấy việc Bành Gia Báo sử dụng song binh đao khí, trong lòng Trịnh Hạo Thiên rốt cục thì hơi chút ngưng trọng một ít.
Người tính cách này dùng cái loại binh khí hung lệ âm tàn kỳ môn này có chút xứng đôi.
Bất quá, lấy thực lực Trịnh Hạo Thiên hôm nay, chỉ cần người này chưa từng lên cấp săn sư, tuyệt đối không thể nào đối thủ của hắn, cho nên hắn cũng chỉ vẻn vẹn nhìn một cái, trong con ngươi ba động tựu hoàn toàn bình tĩnh lại.
Chậm rãi đi lên lôi đài, hướng quân sĩ giám sát mỉm cười thi lễ.
Tên quân sĩ kia nhìn lướt qua giấy chứng nhận ở trên hai người bọn họ, nhìn nhìn lại phảng phất là vẻ mặt sát cơ của Bành Gia Báo như chưa thỏa mãn dục vọng, mà không khỏi chân mày hơi mặt nhăn, nói:
- Trịnh Hạo Thiên, ngươi đã thông qua tam quan, cửa ải này coi như là bỏ cuộc cũng có thể nhận được danh hiệu thợ săn, ngươi còn muốn cùng hắn giao thủ sao?
Trịnh Hạo Thiên nhìn thật sâu vẻ mặt oán độc Bành Gia Báo, nếu như là đối mặt với những người khác, ở thời điểm đã trăm phần trăm có thể trở thành thợ săn, hắn có lẽ liền lựa chọn bỏ cuộc.
Dù sao, đối với Trịnh Hạo Thiên mà nói, hắn theo đuổi cũng không phải là thợ săn, mà là một gã săn sư hợp cách.
Nhưng là, lúc này ở thấy sắc mặt Bành Gia Báo, ý niệm trong đầu hắn muốn bỏ cuộc kia nhất thời hoàn toàn tiêu tán không để lại dấu vết.
- Quân gia, ta đã quyết định tham gia bỉ đấu, xin ngài cho phép.
Hắn khẽ khom người, bình tĩnh nói.
Tên quân sĩ kia khẽ lắc đầu, hắn lui về phía sau một bước, nói:
- Hai vị, bởi vì cái gọi là đao kiếm không có mắt, ở lịch đại đối chiến binh khí, thương vong hay tử vong xác suất là lớn nhất. Trước khi tỷ đấu, kính xin hai vị suy nghĩ kỹ càng. Ngoài ra, sau khi bắt đầu tỷ đấu, nếu là có nhất phương chủ động nhận thua, người thắng không thể tiếp tục truy kích, nếu không trực tiếp phán thua, các ngươi rõ chưa?
Trịnh Hạo Thiên cùng Bành Gia Báo đồng thời gật đầu xác nhận, Bành Gia Báo mặc dù tỏ vẻ lo lắng, nhưng là ở dưới trường hợp này, cũng không dám vô lễ đối với quân sĩ chịu trách nhiệm đốc chiến.
Quân sĩ giám sát lần nữa lui về phía sau một bước, nói:
- Chuẩn bị.
Bành Gia Báo nắm song đao, trong con ngươi toát ra một tia thị huyết cực độ hưng phấn.
Bất quá, ánh mắt của hắn sau một khắc liền trở nên hồ nghi cùng ngưng trọng.
Bởi vì hắn nhìn thấy, Trịnh Hạo Thiên cởi dây lưng, đem lang nha bổng phía sau lưng hắn cầm trong tay.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Bành Gia Báo dâng lên vô số ý niệm.
Chẳng lẽ cây Lang Nha bổng dĩ nhiên là thật? Hơn nữa hắn còn định dùng loại vũ khí cồng kềnh này cùng mình giao thủ...
← Ch. 054 | Ch. 056 → |