Vay nóng Homecredit

Truyện:Chiến Thiên - Chương 066

Chiến Thiên
Trọn bộ 974 chương
Chương 066: Chạy trốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-974)

Siêu sale Lazada


Thân hình như điện, giảo hoạt như cáo.

Trịnh Hạo Nhiên mang theo hai người chạy đi như bay trong rừng cây, vô luận phía trước có thứ gì ngăn cản trước mặt họ cũng không thể làm cho tốc độ bọn họ giảm xuống.

Nhưng Uyển Nhất Phu đang bám theo gắt gao phía sau cũng là một thợ săn trong khu rừng này, trình độ quen thuộc của hăn trong rừng cây này đã vượt xa đám người Trịnh Hạo Nhiên. Vô luận ba người có cố gắng thế nào cũng không thể cắt đuôi được hắn.

Nếu không phải trong lòng Uyển Nhất Phu có ý định một lưới bắt hết, để cho Trịnh Hạo Nhiên hao hết chân khí thì với thực lực của hắn, có lẽ đã đuổi kịp Trịnh Hạo Nhiên rồi.

Dù sao phía trước cũng có tới ba người. Tuy hai ngươi kia là người thường, nhưng có thể vô thanh vô thức lẻn vào trong thôn, há lại là kẻ kém cỏi. Nếu ba người bọn họ chia ra chạy, trừ phi Uyển Nhất phu có thuật phân thân, nếu không cho dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể bắt được cả ba người.

Nhưng một canh giờ sau, trong lòng Uyển Nhất Phu đã có chút bất nhẫn.

Đã một canh giờ mà tốc độ ba người phía trước vẫn như ban đầu, không hề có chút dấu hiệu chậm lại.

Trong lòng hắn như nổi sóng, gần như đã hoài nghi chính phán đoán của mình.

Mang theo hai người, chạy trốn trong một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa kiệt lực, người này thật sự là liêp sư sơ giai sao? Hắn khẽ cắn răng, đột nhiên hét dài một tiếng, chân khí cường đại dùng mãnh tiến vào hai chân, tốc độ lập tức tăng lên một khoảng lớn.

Bất quá, bởi vì biểu hiện của Trịnh Hạo Nhiên trong một canh giờ vừa rồi, trong lòng hắn cũng kiêng kị vạn phần, cho nên vẻn vẹn là chỉ đề cao tốc độ, không toàn lực đuổi theo.

"Hạo Thiên, cứ như vậy, chúng ta một người cũng không chốn thoát." Lâm Đình sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói:"Thả ta ra đi, ta sẽ cản hắn."

" Ngươi không cản được hắn". Dư Uy Hoa lạnh lùng nói:

"Ta có thể." Tinh quang trong mắt Lâm Đình chợt lóe lên, nói ra từng chữ một.

"Cản được hắn cũng vô ích". Dư Uy Hoa thở gắt ra một hơi. Tuy bọn họ đều nhờ vào chân khí của Trịnh Hạo Nhiên mà bỏ chạy, nhưng dù sao tốc độ cao như vậy cũng là lần đầu tiên bọn họ được trải niệm, hơn nữa còn kiên trì suốt một canh giờ, không hề có chút cố sức."Chỉ cần hắn bắt được ngươi là biết được thân phận của chúng ta."

"Ngươi yên tâm, hắn sẽ không bắt được ta" Lâm ĐÌnh dứt khoát nói." Ta sẽ không để hắn có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt của ta."

Ở trong những lời này của hắn toát ra một cỗ khí thế hung lệ và kiên định không thể nào hình dung được, cho dù là Dư Uy Hoa cũng có thể cảm nhận rõ được quyết tâm của hắn.

Dư Uy Hoa trong lòng phát lạnh, trong mắt thoáng hiện một tia hoảng sợ. Hắn mơ hồ đã đoán được quyết định của Lâm Đình.

" Không được."

" Buông tay."

Tuy bọn họ đã kiệt lực muốn không chế âm lượng của mình, nhưng lúc này cũng có thể nghe ra một tia hung lệ, giống như một con dã thú bị thương, trở lên liều mạng không sợ bất cứ điều gì.

Trịnh Hạo Nhiên cũng không để ý gì Lâm Đình, cánh tay hắn giống như một cánh tay sắt, gắt gao nắm lấy cánh tay Lâm Đình, cho dù Lâm Đình có giãy dụa thế nào cũng không suy chuyển.

"Ta sẽ không buông tay." Thanh âm Trịnh Hạo Nhiên lúc này trở lên kiên định, không thể suy chuyển:" Muốn ta buông tay, ngươi chém đứt tay ta đi."

Khóe mắt Lâm Đình hơi giật giật, hai chân không ngừng di chuyển, phối hợp với động tác cuả Trịnh Hạo Nhiên, đồng thời quay đầu nhìn lại.

Phía sau những cây tùng đỏ cao chót vót, hắn mơ hồ có thể thấy bóng cây lay động bên tai còn có thể nghe được rõ ràng tiếng di chuyển cuả Uyển Nhất Phu.

Tuy nói tốc độ của họ và Uyển Nhất Phu chỉ chênh lệch một chút, nhưng dưới hoàn cảnh này, hắn không ngờ lại có cảm giác, người này đang đuổi rất nhanh tới đây, tựa hồ chỉ chốc lát là có thể đuổi kịp, bắt lấy bọn họ.

Sắc mặt Lâm Đình dẫn trở lên dữ tợn, trong lòng hắn giống như bị độc xà cắn xé, đau tới tận xương tủy.

Lúc này đây, là minh đang hại hai người bạn tốt...

Quy củ trong núi, nếu như bắt được kẻ trộm cắp trong thôn, như vậy kẻ kẻ trộm tám phần mười là bị đánh chết. Mà Uyển Gia thôn từ trước tới giờ cuồng ngạo như vậy, nếu như thật sự bắt được ba người bọn họ, kết cục ba người bọn họ không nghĩ cũng đoán được. Không chỉ như vậy, chuyện này thậm chí còn làm liên lụy tới Đại Lâm thôn, làm cho Dư thúc và Trịnh thúc mất mặt.

Lâm Đình cắn chặt hàm răng, cánh tay không bị Trịnh Hạo Nhiên nắm lấy lúc này đột nhiên hạ xuống dưới.

Vừa lật tay một cái, trên tay hắn đã xuất hiện một thanh đoản nhận.

Đây là binh khí hộ thân cuối cùng của mỗi người thợ săn hợp cách phải có.

Lúc này, cổ tay hắn hướng về phía trước vung lên, trước mặt mọi người lấp lóe ánh sáng.

Không ngờ Lâm Đình lại chém một đao về phía cánh tay...

Một đao này của Lâm Đình cũng không phải chém xuống cánh tay Trịnh Hạo Nhiên mà chém về cánh tay mình.

Đồng tử Dư Uy Hoa lập tức co rụt lại. Tròng mắt hắn như muốn nứt ra, lòng nóng như lửa đốt, cược bộ đang liền lạc lập tức trở lên lảo đảo, nhưng cho dù vậy hắn cũng không thể ngăn cản được.

Đúng lúc này, Dư Uy Hoa chợt cảm nhận một cỗ lực lượng bất khả tự nghị từ cánh tay truyền tới, thân thể hắn lập tức đằng vân giá vũ bay về phía trước.

Trịnh Hạo Nhiên ra tay như thiểm điện, sau khi quăng Dư Uy Hoa đi, bàn tay lập tức vươn ra, mạnh mẽ cướp lấy đoản nhận của Lâm Đình.

"Tin tưởng ta..." Trịnh Hạo Nhiên quát lớn" Ta nhất định có thể mang bọn ngươi chạy thoát."

Tuy hắn vừa nói vừa chạy, nhưng động tác cũng không hề chậm chút nào, cổ tay vừa rung lên đã phi thanh chủy thủ vào cái bao bên hông Lâm Đình, hai chân giống như phong hỏa luân phóng về phía trước, đem Dư Uy Hoa đang bay giờ không trung một lần nữa chụp lấy.

Tất cả các động tác như liền thành một thể, gần như không có chút cảm giác trì trệ nào, giống như hắn đã từng diễn tập qua rất nhiều lần.

Dư Uy Hoa thở ra một hơi thật dài, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Đình rồi cũng quát lên: "Ngươi muốn lưu lại, ta lưu lại cùng ngươi."

Hắn tuy đang nói nhưng cước bộ vẫn không đình chỉ, lại một lần nữa phối hợp với lực lượng của Trịnh Hạo Nhiên, khí hai chân chạm đất thì cố gắng phát lực, cố giảm bớt gánh nặng cho Trịnh Hạo Nhiên.

Lâm Đình cắn chặt môi, trong ánh mắt ẩn ước đã trở lên ẩm ướt.

Nhưng ngay lập tức, trong con ngươi đã hiện lên một tia kiên định, cược bộ vốn đang lảo đảo cũng trở lên liền lạc.

Hít một hơi thật sâu, cảm nhận cỗ khí tức cường đại phía sau càng lúc càng tới gần, Trịnh Hạo Nhiên trong lòng cũng khó chịu, muốn quay người lại quyết đấu với vị cao thủ tỏa ra uy áp cường đại kia.

Nhưng hắn biết, với thực lực hiện giờ của mình, trừ khi lấy cơ quan thú ra, nếu không rất khó chống đỡ được. Hơn nữa còn hai ngươi bọn Lâm Đình bên người, hắn cũng sợ ném chuột vỡ đồ, không dám phóng tay đánh cược một lần.

Cho nên biện pháp duy nhất trước mắt chính là bỏ trốn, cho dù phải chạy tới chân trời góc bể cũng không thể chân chính đối mặt.

Lúc này, chân khí trong cơ thể hắn đang lưu chuyển không ngừng, vô số nhiệt lưu ẩn nấp trong cơ thể bắt đầu ùn ùn tràn ra không dứt, hơn nữa còn chen chúc hướng về phía đan điền mà đi.

Ba năm, trong ba năm này, Trịnh Hạo Nhiên không biết đã ăn bao nhiêu thị gấu mà gần đây hắn còn ăn rất nhiều thịt sói và thịt vĩ ban duật.

Những luồng nhiệt lưu này giúp hắn sinh ra chân khí, cũng trợ giúp hắn cô đọng chân khí thành công, đạt tới cảnh giới phóng chân khí ra ngoài của liệp sư.

Vào giờ khắc này, khi hắn lâm vào nguy cơ vô cùng, nhiệt lưu trong cơ thể lại sôi trào lên một lần nữa.

Lực lượng vô cùng điên cuồng hội tụ trong đan điền, biến thành chân khí cuồn cuộn không dứt, sau đó dũng mãnh tiến thẳng vào trong kinh mạch khắp cơ thể hắn.

Ẩn ước, trong con ngươi Trịnh Hạo Nhiên lại một lần nữa xuất hiện tia hồng quang nhàn nhạt.

Tuy luồng hồng mang này không phải là cái loại khủng bố khiến hắn tiến vào trạng thái cuồng hóa lúc trước, nhưng nó cũng khiến khí tức trên người hắn trở lên cuồng bạo mà lăng lệ.

Dư Uy Hoa cùng Lâm ĐÌnh trong lòng khẽ run lên, bọn họ lập tức cảm nhận được dị biến trên người Trịnh Hạo Nhiên, trong lòng không khỏi kinh hỉ.

Bất quá khiến bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, ngay khi cỗ hơi thở này tràn ra, Trịnh Hạo Nhiên không ngờ không quay lại tìm Uyển Nhất Phu liều mạng, mà hai chân đột nhiên bạo phát chỉ một thời gian ngắn ngui liền tăng tốc. Lúc này tuy trên tay hắn mang theo hai người nhưng tốc độ của hắn vẫn cực nhanh, không ngờ so với Uyển Nhất Phu còn nhanh hơn một bậc.

Trong bóng đêm phía sau, Uyển Nhất Phu đang đuổi theo không tha đột nhiên dừng lại.

Ngay một khắc trước đó, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ uy áp cường đại không cách nào hình dung được.

Loai uy áp này hắn đã từng gặp một lần, nhưng chỉ một lần đó khiến hắn cả đời không thể quên được.

Hai mươi năm trước, khi tu vi hắn đạt tới cấp liệp sư sơ giai đỉnh phong, hắn một mình đơn độc tiến vào thâm sơn, trong lúc vô tình bắt gặp hai con hùng vương, vì tranh đoạt địa bàn mà tiến vào trạng thái cuồng bạo, giết lẫn nhau.

Mỗi một lần chúng vung lên cự chưởng, đều có thể tạo ra một cái lỗ thật to trên cây đại thụ, mỗi lần chúng tấn công, đều tràn ra một cỗ khí tức cuồng bạo một đi không trở lại.

Nhìn hai con hùng vương chiến đấu, Uyển Nhất Phu sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, cắt không còn hạt máu, hắn thậm chí không có đảm lượng động đậy dù chỉ một chút. Cứ như vậy trơ mắt nhìn hai con hùng vương cuồng bạo dần tiến về phương xa, biến mất vào trong rừng rậm.

Cũng bởi tận mắt thấy cảnh tượng bất khả tự nghị ấy, cho nên khi trở về hắn liền bế quan khổ tu, cuối cùng vượt qua cực hạn liệp sư sơ cấp, tiến vào liệp sư trung cấp.

Mà một khắc vừa rồi, khí tức cuồng dã từ phía trước truyền tối, không ngờ lại làm hắn nhớ lại cảnh tượng khủng bố trước kia.

Hắn ẩn ước cảm thấy được, người đang hốt hoảng bo chạy phía trước không phải là một gã liệp sư sơ giai nữa mà là một con hùng vương cuồng bạo.

Nỗi sợ hãi che dấu tận đáy lòng hơn hai mươi năm qua đột nhiên bùng lên, khiến cước bộ khựng lại một chút, không ngờ đánh mất luôn dũng khí tiếp tục truy kích.

Mà tốc độ Trịnh Hạo Nhiên càng lúc càng nhanh, mang theo hai người nháy mắt vượt qua mấy cây đại thụ, biến mất vào đêm tối.

Uyển Nhất Phu nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt thoáng lóe lên ánh sáng, hai tay nắm chặt, nhưng một lúc sau, hắn cuối cùng cũng đành thở dài một hơi, quay người nhanh chóng trở lại Uyển Gia thôn...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-974)