← Ch.118 | Ch.120 → |
Trịnh Hạo Thiên kích động nhìn Nhạc Mãnh, trong lòng hắn cũng vui mừng quá đỗi.
Đặng Thú kia gây cho hắn áp lực thực sự quá lớn, hắn lần đầu phải chật vật trước một đối thủ như vậy.
Đối với gã đã luyện hóa yêu đan, đồng thời có thể biến thân này, hắn đánh không lại, chạy không thoát, nếu như không phải có phòng hộ linh khí, hơn nữa Nhạc Mãnh vừa điều tức kịp thời, vậy chỉ sợ giờ này đã lành ít dữ nhiều.
Kẻ này này như một tòa núi lớn đặt trong lòng hắn, khiến hắn có cảm giác không thể thở nổi.
Nếu như nhạc thúc có thể chống lại, hoặc là thẳng tay chém chết kẻ này, như vậy tuyệt đối là chuyện vui nhất trong đời.
Nhưng mà tâm niệm hắn vừa động, lông mày không khỏi nhăn lại, nói: "Nhạc thúc, nếu người sớm biết bí mật, sao không sớm dùng yêu đan kia?"
Nhạc Mãnh cười khổ, hắn xoay người vung tay đánh một chưởng ra xa.
"Bang...."
Thạch bích phía trước đột nhiên truyền tới một tiếng va chạm kim loại.
Chỉ là, thạch bích này rõ ràng khác với đá thông thương, tuy rằng bị dính đòn nghiêm trọng, nhưng không có bất cứ mảnh vỡ nào rơi ra.
Độ cứng rắn đạt đến mức này, quả thực khó có thể tin nổi.
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, kinh hỉ nói: "Nhạc thúc, ngài đã tấn chức Liệp Vương?"
Một chưởng Nhạc Mãnh đánh ra, chân khí ngưng lại không tiên tán, không ngờ như thực chất đánh lên vách tường đối diện.
Loại trình độ cô đọng chân khí này, cao giai liệp sư còn lâu mới sánh nổi, Nhạc Mãnh trước đây tuy rằng nắm giữ tuyệt học Phách Không chưởng, nhưng chân khí ngưng luyện so với hiện giờ tuyệt đối là gặp sư phụ. -
Nhạc Mãnh lộ ra nụ cười vui vẻ: "Ta du ngoạn hơn mười năm, đã sớm cô đọng được chân khí chi mộc, chỉ là vô pháp đột phá một cửa kia, không thể cô đọng triệt để chân khí, Nhưng lần này giao thủ, dưới áp lực vô hình mà đạt được, ha ha nếu thành công cô đọng chân khí, như vậy không còn chướng ngại tiến giai nữa, chỉ cần lực lượng súc tích đủ tự nhiên có thể đột phá"
Trịnh Hạo Thiên nửa hiểu nửa không nói: "Dư thúc, người là muốn lợi dụng yêu đan để tiến hành đột phá?"
"Yêu đan lực lượng mạnh mẽ không gì sánh nổi, nhân loại chúng ta chỉ có liệp vương cấp bậc mới có tư cách luyện hóa, nhưng mà cao giai liệp sư cô đọng được chân khí cũng có thể hấp thu chút lực lượng tinh khiết trong yêu đan, trực tiếp trùng kích đột phá lên liệp vương, đồng thời trong quá trình luyện hóa dược lực, hoàn thành quá trình biến thân." Nhạc Mãnh chậm rãi giải thích, hai mắt hắn phát sáng: "Ta trước đây không dám dùng đan dược, bởi chân khí cô đọng không đủ, nếu cố tình dùng, chính là tử lộ, Nhưng hiện tại.... . hắc hắc."
Trịnh Hạo Thiên gật đầu, trên mặt lộ vẻ chờ mong.
Nhạc Mãnh cầm binh ngọc vuốt ve cả nửa ngày, rút cuộc đưa cho Trịnh Hạo Thiên nói: "Cầm lấy."
Mặc dù trong mắt có một tia không nỡ, nhưng một ngày hắn đã quyết định, vậy sẽ không chần chờ.
Trịnh Hạo Thiên nhận lấy, khó hiểu nhìn hắn.
Nhạc Mãnh trầm giọng nói: "Ở đây có hai bình ngọc, phân biệt là yêu đan của Bạch Nhãn Hùng vương và Cuồng Bạo Hùng vương. Hai yêu đan này thuộc tính tương khắc nhau, cho nên ta chỉ lựa chọn dùng một loại, viên kia sẽ không có giá trị." Hắn dừng lại một chút nói: "Ta xem ngươi trời sinh thần lực, lực lượng lớn vô cùng, loại thần lực thiên hạ hiếm thấy, vừa hay sử dụng yêu đan của Cuồng Bạo Hùng vương, nói thực yêu đan này sinh ra chính là dành cho ngươi."
Trịnh Hạo Thiên đại kinh, hắn liên tục xua tay: "Thúc, tu vi võ đạo của ta chỉ là trung giai liệp sư mà thôi, đừng nói là cô đọng chân khí, cho dù là cao giai liệp sư cùng còn một đoạn xa, đâu có thể dùng yêu đan."
Nhạc Mãnh tức giận nói: "Ngu ngốc, cũng không phải bảo ngươi dùng ngay, ngươi giữ lấy đến lúc nào cô đọng thành công chân khí, có thể dùng. Không chỉ sớm tấn chức Liệp Vương, mà có thể trở thành luyện yêu vũ giả."
Nhưng mà, bởi vì hắn từng chứng kiến thực lực của luyện yêu vũ giả quá cường đại, điều đó chứng minh rằng, yêu đan này thực sự trân quý khó tưởng tượng.
Phần lễ này quá nặng, hắn cả đời chỉ sợ cũng không trả nổi.
Thấy vẻ mặt do dự của Trịnh Hạo Thiên, Nhạc Mãnh khẽ lắc đầu.
Chẳng hiểu vì sao, trong lòng không muốn đứa nhỏ trước mặt phải phân vân.
Hắn nhẹ vỗ vai Trịnh Hạo Thiên nói: "Ngươi còn có hai người bạn thân, muốn họ cũng trở thành luyện yêu tu luyện giả không?"
"Muốn." Trịnh Hạo Thiến không chút do dự nói.
"Được." Vậy ngươi nhớ kỹ: "Trong thế giới này, liệp sư, thậm chỉ là liệp vương cường đại hơn so với người thường, nhưng kì thực không tính là cái gì. Chỉ có trở thành luyện yêu vũ giả không những có thực lực mạnh mẽ, mà còn có cơ hội thu được nhiều tài liệu, càng nhiều yêu đan." Nhạc Mãnh nghiêm nghị nói: "Ta chỉ có thể cho ngươi một khỏa yêu đan, mà 2 khỏa yêu đan của Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa phải do ngươi tự tay tím lấy."
Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi, hắn cảm kích nhìn Nhạc Mãnh, trầm giọng nói: "Nhạc thúc, cảm tạ người."
Hắn đương nhiên hiểu rằng Nhạc Mãnh nói vậy chỉ để hắn thoải mái khi nhận yêu đan.
Bằng không thứ trân quý như vậy, Nhạc Mãnh dù không dùng cũng có thể đổi lấy vật phẩm quý giá khác.
Lúc này trong lòng Trịnh Hạo Thiên âm thầm cảm kích, hơn nữa hắn cũng hạ quyết tâm, ân tình này nhất định phải trả lại gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên phải tăng cương thực lực trước đã.
Trước tiên phải cô đọng được chân khí, sau đó thành luyện yêu vũ giả, nếu không tất cả chỉ là trăng trong nước, hoa trong tranh mà thôi.
Nhạc Mãnh mỉm cười, hắn chậm rãi ngồi xuống: "Hạo Thiên, ngươi canh cửa thông đạo đi, ta bây giờ cần luyện hóa yêu đan, trùng kích vào cảnh giới Liệp Vương, lúc này không thể bị quấy rối."
Hắn nói xong, từ trong một bình ngọc lấy ra một viên yêu đan, khỏa yêu đan thể tích không lớn, chỉ bằng một đốt tay cái. Yêu đan vừa lấy ra, bốn phía xuất hiện sương trắng nhàn nhạt, đoàn sương trắng này lơ lửng trên hư không một lát không ngờ ngưng tụ thành hình Bạch Nhãn Lang vương.
Nó ở trên không thành hình đột nhiên rít gào bổ một trảo tới Trịnh Hạo Thiên và Nhạc Mãnh.
Không khí nổi lên ba động mạnh mẽ, hai người Trịnh Hạo Thiên không hẹn mà cùng nghe thấy một âm thanh tràn ngập thê lương.
Bọn họ đồng thời phát hiện, âm thanh tựa không phải họ nghe được mà là từ nội tâm họ phát ra.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh sợ trong mắt đối phương.
Tuy bọn họ đều biết đầu Bạch Nhãn Hùng vương này không tồn tại thực, chỉ là ý niệm phong ấn trong yêu đan mà thành hình, nhưng lúc này cũng bị lực lượng thần kì trong yêu đan làm kinh hãi không thôi.
Một phách lực phong ấn trong yêu đan đã đáng sợ như vậy, vậy đầu yêu thú này khi còn sống uy năng lớn cỡ nào?
Nhạc Mãnh hít sâu một hơi, một lúc sau, tâm tình hắn rút cuộc bình tĩnh lại. Cuối cùng, hắn nhìn thật sâu yêu đan trong tay, ngửa đầu nuốt trọn yêu đan vào bụng.
Nhắm mắt lại, Nhạc Mãnh triệt để tiến nhập vào cảnh giới hỗn khí.
Thân thể hắn bốc lên nhiệt khí nhè nhẹ, đồng thời hóa thành hơi nước từ từ ngưng tụ lại.
Trịnh Hạo Thiên nhìn cả nửa ngày, hắn biết, Nhạc thúc đang luyện hóa lực lượng của yêu đan, đồng thời trùng kích cảnh giới Liệp Vương.
Hắn cũng không biết quá trình này duy trì bao lâu, nhưng không nghi ngờ là hắn chỉ có thể ngồi nhìn, không có bất cứ biện pháp nào để giúp đỡ.
Ánh mắt bao quát huyệt động một vòng, Trịnh Hạo Thiên giật mình một chút.
Huyệt động này tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không phải trống rỗng, chẳng hiểu vì sao trong động có rất nhiều đá lớn.
Những hòn đá này chưa được mài mòn, giống như vừa được khai thác ra, như là núi lở xuống vậy.
Do dự một chút, Trịnh Hạo Thiên đi tới, cầm lấy một khối trong đó.
Sau đó ánh mắt hắn không khỏi hơi đổi.
Hòn đã to cỡ nắm tay hắn này lại cực kì nặng, dù hắn một thân quái lực vẫn có thể cảm thụ rõ ràng trọng lượng của hòn đá này.
Kẻ mù cũng biết đây không phải hòn đã bình thường.
Hắn ngưng thần nhớ lại phần giới thiệu về khoáng vật trong gia truyền bảo điển.
Nửa ngày sau, đôi mắt hắn sáng ngời, trong gia truyền bảo điển xác thực có nói đến vài loại khoáng vật, trọng lượng của chúng thậm chí còn nặng hơn bỉ cương. Những thứ này bề ngoài là hòn đá, nhưng đến tột cùng là cái gì, vật cần phải nghiên cứu thêm chút nữa.
Trầm tư một lát, Trịnh Hạo Thiên lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn cầm một khối đá lớn bằng đầu người lên, áng chừng độ nặng, sau đó gật đầu, mang nó vào bên trong động.
Một khối, hai khối, hắn cứ thế bê đá chất thành một đống bên trong huyệt động.
Tuy rằng bọn họ đã thoát khỏi Đặng Thú, hơn nữa còn tiến vào địa phương này, nhưng chẳng hiểu vì sao, Trịnh Hạo Thiên luôn có một loại cảm giác kỳ quái, tên kia tuyệt đối không dễ dàng buông tha như vậy, hắn chắc chắn sẽ tìm tới đây.
Khi mất đi siêu binh khí Lang Nha Bổng, Trịnh Hạo Thiên cũng không đủ tự tin để có thể chống chọi được với hắn.
Nhưng mà, trong lúc Nhạc Mãnh luyện hóa yêu đan, hắn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nếu bên trong hang động này có số lượng lớn cự thạch, hơn nữa khối lượng nặng như vậy, hắn đương nhiên phải lợi dụng.
Cũng không biết bao lâu, bên trong thông đạo hiên ra một đống đá như một quả núi nhỏ.
Trịnh Hạo Thiên thở hổn hển mấy hơi, hắn ngoài ý muốn phát hiện, nhiệt lưu trong cơ thể một lần nữa trở nên mỏng mãnh hơn nhiều, hơn nữa thương thế trên người tựa hồ tốt hơn nhiều.
Trải qua cực hạn khiêu chiến, thực lực hắn ngược lại tăng mạnh.
Sờ soạng ngực, lấy ra một bình ngọc, bên trong chứa một viên yêu đan thần kỳ.
Nắm chặt trong tay, tuy rằng không có Lang Nha bổng trong tay, nhưng chiến ý trong lòng hắn vẫn dâng lên tràn ngập
← Ch. 118 | Ch. 120 → |