Vay nóng Homecredit

Truyện:Chiến Thiên - Chương 241

Chiến Thiên
Trọn bộ 974 chương
Chương 241: Kiếm trận hiển uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-974)

Siêu sale Lazada


Trịnh Hạo Thiên Thân hình như điện, lắc mình lui lại phía sau tựa như một con linh hồ. tránh được hai kiện binh khí tập kích trong gang tấc.

Sau khi ù ù cạc cạc tới nơi này, trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm ứng vi diệu, giống như ở đây đang ẩn chứa nguy hiểm nào đó.

Tiếp đó. động tác nhỏ của đám người Trương Tiêu lại vô tình hữu ý rơi vào trong mắt hắn. càng khiến hắn đề cao cảnh giác.

Bất quá. cho dù sức tưởng tượng của Trịnh Hạo Thiên có phong phú hơn gấp đôi cũng tuyệt đối không tưởng được đám người Trương Tiêu nói ra tay là ra tay. hơn nữa hạ thủ tàn nhẫn vô cùng, không có chút lưu tình.

Câu nói cuối cùng của Trương Tiêu giống như ám hiệu động thủ. Khi hắn vừa nói xong, bảy người liền đồng loạt ra tay.

Hai người trực tiểp lấy ra binh khí. Mãnh liệt trảm về phía Trịnh Hạo Thiên.

Tuy bọn họ đều không yêu hóa biến thân, nhưng tốc độ và lực lượng xuất thủ của bọn họ lại không chậm chút nào.

Nếu như không có chút phòng bị nào. tám chín phần mười là lập tức trúng đòn.

Cũng may Trịnh Hạo Thiên từ đầu đến giờ vẫn duy trì cảnh giác, thân hình nhoáng lên một cái đã nhảy ra xa. khi hai kiện binh khí chưa kịp tới gần người thì hắn đã nhảy ra mấy bước rồi. Vừa lui lại, hắn vẫn không quên quát to một tiếng, muốn nhắc nhở hai người kia.

Tuy hắn đã thoát khỏi hiểm cảnh nhưng vừa quay đầu nhìn lại đã thấy hai vị luyện yêu võ giả trẻ tuổi bị năm người còn lại đánh chết tươi mất rồi.

Năm người này ra tay nhanh như điện, phối hợp ăn ý, chỉ cần nhìn động tác bọn hắn là biết, bọn hắn nhất định đã hợp tác rất nhiều lần rồi.

Có lẽ cũng chính bởi vì bọn họ không yêu hóa biến thân, cho nên mới khiến hai người trẻ tuổi kia buông lỏng cảnh giác, cho dù nghe thấy Trịnh Hạo Thiên nhắc nhỡ cũng không thể phản ứng kịp.

Hai người trẻ tuổi tiền đồ sáng lạn. thậm chí ngay cả đến yêu hóa biến thân cũng không kịp đã thân vẫn mạng tiêu, hóa thành cát bụi ở nơi này.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt xanh mét. Hắn hít một hơi thật sâu. ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bảy người trước mắt.

Trương Tiêu vung tay lên. thu binh khí trong tay trở lại. nhíu mày nói: "Các ngươi làm ăn kiểu gì thế? Thậm chí ngay cả vạt áo đứa trẻ con cũng khôngbắt được."

Hai người vừa xuất thủ tập kích Trịnh Hạo Thiên là Lâm Thụy Địch và một nam tử dáng người gầy gò. bộ mặt âm lãnh.

Trên mặt bọn hắn đều lộ ra một tia xấu hổ. Lâm Thụy Địch nói: "Sư huynh. tiểu tử này trơn như cá trạch, chưa kịp tấn công thì hắn đã né trước rồi...."

Trương Tiêu hừ lạnh một tiếng, hắn rõ ràng là kẻ cầm đầu mấy người ở đây. quay đầu lại nhìn Trịnh Hạo Thiên, chậm rãi nói: "Hoắc Khánh Cương, giao linh khí và linh thạch trên người ngươi ra đây, chúng ta thả ngươi đi."

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên liếc nhìn vẻ phía hai cỗ thi thể trên mặt đất. hai người thanh niên này đến tận lúc chết vẫn trợn trừng mắt. Đây mới thực sự là chết không nhắm mắt.

Bọn họ tiến vào Luyện Yêu động là để liệp sát yêu thú.

Nhưng không ngờ tới. yêu thú còn chưa liệp sát được mà bản thân lại đánh mất luôn tính mạng. Hơn nữa kẻ giết hại bọn họ thậm chí còn không phải là đệ tử môn phái khác, mà là bảy người cùng họ tiến vào Luyện Yêu động.

"Vì sao...." Trong lồng ngực phảng phất như đang có một ngọn lửa bùng lên. cháy dưdội. Đây là ngọn lửa phẫn nộ. giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào: "Tại sao lại tập sát chúng ta..."

Trương Tiêu cười lạnh một tiếng nói: "Đương nhiên là vì tài vật trên người các ngươi rồi..." Trong giọng nói của hắn còn mang theo một tia trào phúng: "Tiến vào Luyện Yêu động liệp sát yêu thú chính là chuyện cực kỳ gian nan, đặc biệt là đối với những luyện yêu võ giả hạ phẩm như chúng ta. Tỉ lệ tử vong không hề thấp, cho dù là liều mạng cũng khó mà thu hoạch được nhiều. Bất quá. đối phó với những người như các ngươi lại đơn giản hơn nhiều, chẳng những dễ dàng, mà thu hoạch so với liệp sát yêu thú còn lớn hơn nhiều.."

Trong khi hắn nói, những còn lại đều chậm rãi tản ra. lặng lẽ tạo thành thế bao vây Trịnh Hạo Thiên lại.

Trương Tiêu rõ ràng đang muốn lợi dụng cơ hội nói chuyện để hấp dẫn sự chú ý của Trịnh Hạo Thiên, để đồng bọn có thời gian bao vây đối phương lại.

Biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên vừa rồi đã khiến hắn cực kỳ kiêng kị. mà đã làm loại chuyện này thì tuyệt đối không được để người sống sót. nếu không, để cho tông môn biết những tội ác mà bọn hắn đã làm. khẳng định sẽ phái cường giả đuổi giết, chết không toàn thây.

Cho nên bất kể là phải trả giá đắt đến đâu. cho dù phải dùng đến thủ đoạn nào cũng phải giết kẻ nhân chứng duy nhất trước mắt này.

Trịnh Hạo Thiên phảng phất như không hề phát hiện ra hành động của những người kia. hắn lạnh lùng nói: "Chỉ vì một ít tài vật mà ngươi hạ thủ với đồng môn?"

"Đồng môn?" Trương Tiêu cười như điên, lớn tiếng nói: "Đồng môn cái chó má gì. trước mặt chúng ta mà ngươi cũng dám nói hai chữ đồng môn?"

Những lời này của Trịnh Hạo Thiên dường như đã động đến nghịch lân của hắn. Hắn cười khẩy, nói: "Vì sao những người như chúng ta chỉ có thể đứng dưới tầng chót môn phái, vì sao chúng ta không được ban phát thật nhiều đan dược, phù triện, mà phải sống chi li khổ sỡ. hơn nữa còn phải tới cái Luyện Yêu động chết tiệt này, mạo hiểm tính mạng đi đánh giết yêu thú. Trong khi đó, đám người môn hạ đệ tử có hậu trường các ngươi lại tiêu xài hoang phí vô số đan được, phù triện. Các ngươi chẳng phải làm cái quái gì cũng có những thứ chúng ta phải thiên tân vạn khổ mới có. Chẳng lẻ..." Nói đến đây. đôi mắt của hắn đột nhiên trở nên dữ tợn. lạnh lùng rít qua kẽ răng."Chẳng lẽ đây gọi là đồng môn?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày: "Vậy... là vì điều này?"

Trương Tiêu ngửa đầu cười như điên. nói: "Vì điều này? Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao.... ha ha" Nhưng rồi điệu cười của hắn đột nhiên tắt ngấm, rồi mỉm cười lạnh lẽo: "Tiểu tử. Nếu như vừa rồi ngươi lập tức chạy trốn, chúng ta có lẽ còn không đuổi được ngươi. Nhưng hiện tại. có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi."

Trong phút chốc khi hai người bọn họ nói chuyện những người còn lại đã tạo thành một vòng vây nho nhỏ.

Lấy bảy đánh một. đồng thời còn chặn hết đường lui của đối phương, đám người Trương Tiêu tin tưởng, thằng nhãi này có chạy đằng trời.

"Giết..."

Trương Tiêu vừa quát lên. bảy người bọn hắn đã cùng gầm lớn. thân thể bọn hắn nhanh chóng bành trướng lên. chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi đã hoàn thành yêu hóa biến thân, đồng thời cùng tấn công Trịnh Hạo Thiên.

Dựa theo suy nghĩ của bọn hắn. cho dù Trịnh Hạo Thiên có cao hơn bọn hắn hai cấp bậc. là thượng phẩm luyện yêu võ giả cũng tuyệt đối không thể sống sót dưới sự vây công của bọn họ.

Giết hại đồng môn là chuyện đại kị trong tất cả các môn phái, cho nên tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài.

Bảy hạ phẩm luyện yêu võ giả nhị giai cùng cầm binh khí trong tay đánh tới.

Trong bảy người, chỉ hai người là có linh khí trong tay. còn năm người còn lại đều sử dụng trường kiếm bảng tinh cương bình thường.

Vạn Kiếm tông mặc dù giàu nứt đố đổ vách, thực lực khủng bố. nhưng cũng không thể trang bị thần binh cấp bậc linh khí cho tất cả môn hạ đệ tử được.

Trừ thượng phẩm luyện yêu võ giả và linh khí sư ra. trung phẩm và hạ phẩm luyện yêu võ giả đều phải tự mình cố gắng mới có được linh khí.

Trung phẩm luyện yêu võ giả còn tốt một chút, nhưng hạ phẩm luyện yêu võ giả lại rất là thê thảm.

Chỉ cần nhìn trang bị trong tay mấy người này là có thể dễ dàng thấy được điểm này.

Trịnh Hạo Thiên cười khẩy. Hắn khẽ vỗ lên hông, lập tức quang mang đại thịnh, bảy bảy bốn mươi chín đạo kiếm quang phóng vút lên không, xoay tròn quanh thân thể hắn. Tỏa ra dày đặc sát khí lăng lệ và khí tức uy nghiêm.

Bảy bỏng người không hẹn mà cùng ngừng lại. Tuy bọn họ đã yêu hóa biến thân, nhưng muốn dùng hạ phẩm yêu hóa biến thân để chống cự kiếm quang thì chẳng khác nào tự đi tìm chết. Trướcthời khắc sinh tử. bọn hắn đều đưa ra lựa chọn thông minh nhất.

"Thượng phẩm linh khí sư. Hắn là thượng phẩm linh khí sư...." Một người hoảng sợ. thất thanh kêu lên.

Sắc mặt sáu người còn lại đều trở nên cực kỳ khó coi.

Thượng phẩm linh khí sư. nhân vật như vậy ở bên ngoài nhất định là có một đoàn tùy tùng vây xung quanh, làm sao lại đơn thương độc mã tiến vào Luyện Yêu động thế này.

Trong lúc nhất thời, trong đầu bọn hắn chỉ có duy nhất một ý niệm.

Tên ngu ngốc này rốt cuộc là từ phong nào chui ra vậy? Mà cho dù bản thân hắn không biết, nhưng các trưởng lão phong đó đều ngu ngốc hết sao?

Thượng phẩm linh khí sư một thân một mình ra ngoài, không có ai bảo hộ...

Loại chuyện khó tin thế này không ngờ lại xuất hiện ngay trước mắt bọn họ. Thật không biết rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo đây.

Trương Tiêu nghiến răng, lạnh lùng quát: "Các huynh đệ. hắn là thượng phẩm linh khí sư. trên người nhất định không chỉ có một kiện linh khí, đồ tất chắc chắn cũng rất nhiều. Chúng ta liều mạng thôi, Nếu để cho hắn chạy thoát, chúng ta đều chết không có chỗ chôn, còn liên lụy đến ngườinhà..."

Hai mắt đám người Lâm Thụy Địch đều trở nên đỏ lừ. Bảy người quát to một tiếng, xốc lên tinh thần, lại xông lên một lần nữa.

Mặc dù lúc này đây, thứ chờ đợi bọn hắn là kiếm quang, nhưng không có một người nào chịu rút lui.

Bởi vì tất cả bọn họ đều biết, nếu để người này chạy thoát, kết quả của bọn hắn chỉ có một.

Nếu trái phải đều là một chữ chết vậy không bằng phỏng tay đánh cược một lần. có lẽ còn có một tia sinh cơ.

Một tiếng thở dài từ trong kiếm quang chậm rãi vang lên. Trịnh Hạo Thiên lạng lùng nói: "Thiêu thân lao đầu vào lửa. châu châu đá xe. đi. , chết đi...."

Bốn chín đạo kiếm quang đột nhiên lóe sáng. Chúng chuyển động linh hoạt trên không trung giống như những con cá hẹp dài đang ngao du giữa biển rộng hư không.

Mỗi một đạo kiếm quang đều tràn đầy một cảm giác sống động, phảng phất như bản thân chúng chính là một sinh mệnh, căn bản không hề bị người khác khống chế.

Tiếp đó. chúng nhanh chóng tổ hợp lại với nhau, tạo thành một chiếc lưới kiếm quang mềm mại, phủ xuống đầu bảy người đối phương.

Đây mới thực sự là kiếm võng (lưới kiếm), so với kiếm võng sơ hở chồng chất lúc trước do Trịnh Hạo Thiên mò mẫm ra thì hung mãnh gấp bội.

"Kiếm trận...."

Một âm thanh mang theo vẻ không thể tin nổi từ trong miệng Trương Tiêu phát ra. Cuối cùng hắn cũng hiểu được, mình đá phải cục sắt rồi.

Người mới nhị giai đã có thể tổ hợp kiếm quang thành trận pháp tuyệt đối là thiên tài chiến đấu chân chính trong giới linh khí sư.

Mấy tên hạ phẩm luyện yêu võ giả như bọn họ. đến tư cách nhét kẽ răng cho đối phương cũng khôngcó.

Ngay khi bọn hắn đang sinh lòng hối hận. kiếm quang trước mắt cũng lóe lên. tiếp đó từng đạo từng đạo kiếm quang vượt qua binh khí. đâm sâu vào thân thể bọn hắn.

Cơ thể cường hãn của luyện yêu võ giả đứng trước những đạo kiếm quang cường đại liền chẳng khác nào giấy lộn. trong nháy mắt đã bị đâm thành tổ ong vò vẽ.

Kiếm quang lại một lần nữa lóe lên. Khẽ lướt qua cổ bảy người Trương Tiêu.

Tiếng kêu gào thảm thiết. thê lương của đám người Trương Tiêu phảng phất như bị một lưỡi đao cắt xoẹt qua, lập tức biến mất.

Giữa cánh đồng hoang vu tràn ngập máu tanh, ngoại trừ những tiếng vi vu gió lạnh gào thét, không hề có một tiếng động nào nữa....


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-974)