← Ch.262 | Ch.264 → |
Tinh mang trong mắt Quý Kỳ lóe lên, dùng Quan Khí thuật nhìn lướt qua mấy người, trong lòng lập tức bình tĩnh trở lại. Hóa ra chỉ là nhị giai tu luyện giả mà thôi, vậy mà dám xem vào việc của tam giai, đúng là chán sống rồi.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên cười lạnh nói:" Sao nào, mấy người các ngươi cũng muốn đến la liếm hả..."
Dư Uy Hoa chợt cười một tràng, hắn nói:" Không sai, Hoắc sư huynh bây giờ đã bị trọng thương. Vậy thì sẽ do chúng ta thay mặt xuất chiến, các ngươi có dám ứng chiến?"
Mã Quần than nhẹ một tiếng nói:" Vị sư đệ này, ngươi biết sinh tử lôi đài là nơi nào không?"
Tên tuổi đám người Dư Uy Hoa tuy nổi, nhưng Vạn Kiếm Tông phong đầu vạn tòa, số lượng môn hạ đệ tử đông đảo. Thật sự gặp qua đám người Trịnh Hạo Thiên và Dư Uy Hoa, chỉ có tất cả phong đầu trưởng lão ngày đó bay trên không trung, mà mỗi phong đầu chỉ có lác đác vài người có duyên gặp mặt mà thôi.
Những người còn lại mặc dù đã từng nghe qua tên của bọn hắn nhưng mà ngoại trừ môn hạ đệ tử của Bạch Thảo phong thì những môn hạ phong đầu khác, có gặp nhưng không hề biết.
Dù sao cấp môn phái quá lớn, tựa hồ so với một quốc gia cũng không khác biệt nhiều.
Đám người Trịnh Hạo Thiên thiên tài rất có tiềm lực nhưng không giống như Văn Nhân Băng Oánh - đại sư tỷ một phong, danh chấn thiên hạ, nên cũng chẳng có ai hảo tổn tâm trí đi quan tâm đến bọn hắn.
Mã Quần tuy là môn hạ đệ tử của Phượng Sồ phong nhưng cũng chưa từng gặp mặt bọn hắn nên mới phải hỏi như thế.
Dư Uy Hoa thu lại nụ cười, hắn hướng về Mã Quần thi lễ nói:" Mã sư huynh, chúng ta biết..."
Sắc mặt Mã Quần hơi trầm xuống nói:" Sinh tử lôi đài là nơi Vạn Kiếm Tông chúng ta giải quyết ân oán cá nhân. Tuy rằng không có hạn chế rõ ràng, nhưng muốn lên đài thì đều phải cùng bậc. Các ngươi kém bọn họ một giai, không thể lên đài..."
Lời nói này của hắn có vẻ chí công vô tư, nhưng tất cả mọi người đều rõ hắn thực sự đang thiên vị Bạch Thảo phong.
Sức chiến đấu không chỉ liên quan tới đẳng giai, mà phẩm giai linh khí, các loại phù triện trên người, thậm chí cả những trang bị hiếm có cổ quái cũng có thể trở thành biến số, ảnh hưởng tới kết quả chiến đấu.
Nhưng mà loại tình huống này thường xuất hiện ở các cao giai tu luyện giả hoặc là các tu luyện giả xuất thân từ các hạ phong.
Một nhóm nhị giai tu luyện giả vô danh phong đầu cùng tam giai tu luyện giả của hai đại môn phái.
Bất cứ kẻ nào cũng sẽ không cho rằng đám người Dư Uy Hoa có khả năng thắng.
Lâm Đình từ đằng sau Dư Uy Hoa đi ra, tiến lên trước ôm quyền thi lễ nói:" Mã sư huynh, sinh tử lôi đài kì thực có quy tắc không cho cao giai tu luyện giả khiêu chiến với tu luyện giả cấp thấp. Nhưng ngược lại, tu luyện giả cấp thấp vẫn có thể khiêu chiến với cao giai tu luyện giả..."
Hắn dừng lại một chút bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn hai người Quý Kỳ nói:" Hai người chúng ta là nhị giai tu luyện giả, đến từ vô danh phong đầu, muốn khiêu chiến với hai vị tam giai sư huynh của ngoại tông môn..."
Mã Quần mở miệng định cất lời nhưng đành nén lại, thở dài một hơi lắc lắc đầu không khuyên ngăn nữa.
Quý Kỳ và Uông Đức Điền liếc mắt nhìn nhau, bọn họ mơ hồ cảm thấy có gì đó khác lạ.
Nếu như nói Dư Uy Hoa là một kẻ máu nóng, điên điên khùng khùng thì còn có thể lí giải. Nhưng lúc lại xuất hiện thêm một tên nhị giai điên, hơn nữa những người phía sau hắn không chút thái độ nào, không hề có ý khuyên giải. Hai người bọn họ liền cảm thấy không yên tâm.
Chẳng lẽ trên người bọn chúng có linh khí cường đại có thể vượt giai đấu với mình một trận?
Tựa hồ nhìn ra sự kiêng kị của bọn chúng, Lâm Đình khinh thường cười. Khóe mắt chân mày biểu thị rõ thái độ miệt thị ai cũng có thể thấy rõ.
"Nếu hai vị sư huynh không dám ứng chiến, vậy xin mời rời đi. À đúng rồi, xin hỏi hai vị sư huynh đến từ môn phái nào?"
"Thiện Nhận Uyên..."
"Hỗn Nguyên Môn..." Dường như e sợ thiên hạ bất loạn, trong đám người bạo phát ra hơn mười đạo gào thét.
Lâm Đinh cười tủm tỉm gật đầu nói:" Hóa ra là hai vị anh tài của Thiên Nhận Uyên và Hỗn Nguyên Môn. Nếu hai vị anh hùng không muốn tiếp nhận sinh tử khiêu chiến vậy thì bọn tiểu đệ cũng không dám cưỡng ép..."
Lập tức những tiếng cười vang lên từ bốn phía không chút kiêng nể gì.
Ngoại trừ một số kẻ lão luyện còn lại đều bật cười.
Tại Luyện Yêu động giết người cướp vật là chuyện rất bình thường. Đây là biện pháp trực tiếp nhất, huyết tinh nhất để rèn luyện môn hạ đệ tử.
Chỉ có thông qua khảo nghiệm như vậy mới có thể rèn đúc nên những cường giả có thể tung hoành trong thiên hạ. Hiện giờ, các trưởng lão môn phái và đệ tử hạch tâm các môn các phái, ngươi nào chẳng trên tay vấy đầy máu tươi, đã có vô số thù hận trên người
Vì vậy ân ân oán oán trong động tháp không được kéo ra bên ngoài. Đây cũng là luật lệ mà các môn phái đều phải cam chịu.
Nhưng với tình huống hô nay tuyệt đại đa số nhiều người vẫn đứng về Bạch Thảo phong.
Hai tròng mắt Quý Kỳ tràn đầy giận dữ sát khí, hắn hung dữ nhìn Lâm Đinh và Dư Uy Hoa, rốt cục cũng nhấn từng chữ:" Được, chúng ta tiếp chiến."
Sau khi Lâm Đình nói tới môn phái của cả hai, bọn họ đã không có đường lui. Nếu cứ để vậy mà quay trở về thì chắc chắn địa vị của bọn hắn trong môn phái sẽ rớt xuống ngàn trượng không thể đợi ngày nổi danh. .
Lại nói bọn hắn thế nào cũng không tin tưởng chỉ bằng vào linh khí và phù triện trên mình có thể giết chết hai kẻ nhị giai tu luyện giả từ vô danh phong đầu.
Vẻ châm biếm trên mặt Lân Đình vừa hiện lên đã ngay lập tức biến mất vô ảnh vô tung, hắn chậm rãi nói:" Hai vị đã nguyện ý ứng chiến việc này không nên chậm trễ. Chúng ta đi thôi..."
Thân thể Hoắc Khánh Cương cố gượng dậy nói:" Lâm sư đệ."
Lời chưa hết, Dư Uy Hoa quay đầu lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn nói:" Hoắc sư huynh hãy tin tưởng chúng ta..." Ánh mắt hắn lộ ra kiên định như Phi Thiên phong:" Chúng ta nhất định sẽ báo thù cho sư huynh..."
Hoắc Khánh Cương há to miệng, nhìn thấy ánh mắt này, lòng hắn đột nhiên buông lỏng, nhiệt lệ không kiềm nén được chảy xuống từ hai hốc mắt tiều tụy.
Bạch Thảo phong...
Vô danh phong đầu cuối cùng đã có sức mạnh của mình.
Tuy cổ sức mạnh này không đủ lớn mạnh những đã đủ để những đệ tử bình thường này có chút ít sự mong đợi hi vọng.
Hắn tin.
Lời hứa của Dư Uy Hoa giống như một cột chống trời, khiến cho hắn hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nhạc Quy lấy ra một cái bình ngọc đổ ra một khỏa đan dược cho hắn nuốt vào rồi nói:" Hoắc sư huynh, ngươi hãy nghỉ ngơi đi đã, để dược lực phát huy tác dụng, như vậy mới không để hậu họa về sau..."
Hoắc Khánh Cương gật đầu. Thân thể hắn giờ đây hoàn toàn bất lực đến một chút sức mạnh cũng không có. Nếu như không phải tựa trên người Nhạc Quy sợ là đã sớm té ngã.
Mã Quần bất đắc dĩ lắc đầu nói:" Các vị đã quyết, cũng không cần đến chủ phong, chúng ta quyết đấu sau núi đi."
Trong hạ phong và các phong của Vạn Kiếm Tông đều có sinh tử lôi đài như vậy, mới dùng cho đại đa số thấp giai đệ tử.
Muốn đến sinh tử lôi đài trên chủ phong...
Nói hơi khó nghe một chút, không trên thất giai tu vi, căn bản không có tư cách.
"Đi, xem náo nhiệt kìa..."
Cũng không biết ai cười ha hả, bước nhanh từ đằng sau lên.
Quá một nửa chen lấn đi đến, còn rất ít người thì lắc đầu thở dài mà tản ra. Thật ra, bất luận người đi xem đấu hay rời đi căn bản đều dưới ngũ giai, lục giai hoặc là tu luyện giả cao hơn một khí xuất hiện, đại đa số sau khi liếc nhìn một cái liền cảm thấy không có hứng thú.
Đối với bọn hắn mà nói, phân tranh giữa tam giai và nhị giai đã không đáng để bọn họ quan tâm rồi.
Trịnh Hạo Thiên theo đám đông, cũng không có quay ra đám người Dư Uy Hoa mà yên lặng đứng quan sát.
Hắn vui mừng sau mấy tháng không gặp mà Dư Uy Hoa và Lâm Đình đã có bước phát triển cực lớn vượt ngoài dự liệu của hắn.
Cước bộ của bọn hắn đã thể hiện rõ, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Mặt này, vô luận là từ khí thế hay thái độ thận trọng của bọn hắn đều có thể nhìn thấy rất rõ.
Bởi vậy có thể thấy, ở Luyện Yêu động bọn họ hẳn đã được tôi luyện rất nhiều, mà loại tôi luyện này thậm chí còn hữu dụng hơn việc đơn thuần nuốt Cố Khí đan, bế quan tu luyện.
Đương nhiên, loại tôi luyện này cũng có nguy hiểm rất lớn, nếu vô ý, thân vẫn mệnh tang cũng là chuyện thường.
Được Mã Quần dẫn đường, mọi người đi thêm vài dặm, cuối cùng cũng đến trước một cái lôi đài rộng lớn.
Đây là một lôi đài hình tròn cực lớn.
Lôi đài được dựng nên bởi một loại cự thạch rất chắc chắn. Dưới bốn góc của lôi đài được vẽ những đường vân thần bí, từng đạo quang mang yếu ớt không ngừng chớp động. Nếu không cẩn thận quan sát chưa chắc đã nhìn ra được.
Đây là phòng hộ trận đồ của lôi đài, có thể đem sức mạnh cường đại từ trên lôi đài truyền xuống mặt đất, hạ mức tổn thất tối đa cho lôi đài.
Nếu không phải loại lôi đài đặc thù, như vậy khi tu luyện giả sinh tử chiến nhất định sẽ biến xung quanh thành đống hoang tàn.
Tới dưới lôi đài, Mã Quần tiến lên trước, trao đổi với vài đệ tử.
Phụ trách thủ vệ trước sinh tử lôi đài chỉ có mấy người nhị tam giai nhập thất đệ tử. Bọn họ tất nhiên là sẽ không có bất kỳ sự ngăn cản nào.
Trên thực tế cái lôi đài này thuộc về của chung. Nhiêm vụ của bọn họ không phải là trông coi mà là phụ trách việc ghi chép. Nếu không phải như vậy cũng không phải phái thấp giai đệ tử đến tọa trấn.
Mã Quần đứng trên đài cao, hắn trầm giọng nói:" Đã đến sinh tử lôi đài, các ngươi nếu muốn thay đổi chủ ý còn kịp..."
Dư Uy Hoa và Lâm Đình nhìn nhau cười. Bọn họ từng bước đi lên lôi đài nói:" Mã sư huynh, chúng ta nguyện ý khiêu chiến..."
Quý Kỳ cùng Uông Đức Điền đồng thời tung người nhảy lên lôi đài. Bọn họ chắp tay ôm quyền nói:" Mã sư huynh, chúng ta cũng đồng ý ứng chiến... '
Trước mắt bao nhiêu người thế này hai bên vô luận tâm có nguyện ý hay không, nhưng tới giờ khắc này rồi đều đã không thể nói đến hai chữ rút lui.
Mã Quần than nhẹ một tiếng vung tay lên, liền có người cầm giấy bút lên.
Đưa tờ giấy ra, hắn nói:" Ký tên đồng ý."
Bốn người cùng tiến lên, cầm bút kí tên, sau đó dùng ngón tay cái nhấn vào mực để lại dấu tay.
Ánh mắt Mã Quần lướt qua tên của hai người Dư Uy Hoa và Lâm Đình. Lông mày hắn nhảy dựng, đồng tử bỗng nhiên co rút lại.
Lâm Đình.
Dư Uy Hoa.
← Ch. 262 | Ch. 264 → |