Vay nóng Tima

Truyện:Chiến Thiên - Chương 295

Chiến Thiên
Trọn bộ 974 chương
Chương 295: Trấn Hải thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-974)

Siêu sale Shopee


Trong phòng, một tia ánh sáng u ám lóe lên.

Trịnh Hạo Thiên đi tới bên vách đá, ở chỗ này, rất nhiều ngọc bài được sắp xếp chỉnh tề, ở trong ngọc bài cũng ghi lại vô số tin tức.

Nơi này là tàng kinh các Bạch Thảo Phong, mặc dù Bạch Thảo Phong ở bên trong Vạn Kiếm tông cũng không tính là gì, nhưng vạn năm tính lũy không thể khinh thường. Tối thiểu, đối với giới thiệu Đại Linh giới cũng hiểu rõ hơn xa các môn phái nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, Trịnh Hạo Thiên lây ra vài ngọc bài, rồi sử dụng linh lực đọc.

Hồi lâu sau, hắn phát ra một tiếng thở dài.

Ngư nhân, đây là chủng tộc phi thường cường đại.

Bọn họ được xưng là chủng loại thống trị biển cả, nghe nói ở đó đại dương còn rộng lớn hơn cả đại lục, và đó chính là lãnh địa của họ.

Mặc dù những chủng tộc này sinh sống ở biển cả vô tận, nhưng mà cũng tuyệt đối không có thân mật cùng nhân loại. Bọn họ còn tập kích thuyền bè của loài người ở trên biển, thậm chí phát động tấn công cả loài người vùng duyên hải.

Song, cường giả trong nhân loại cũng sẽ đi ra biển liệp sát ngư nhân.

Ở trong mắt cường giả nhân loại, những ngư nhân này cũng giống yêu thú, toàn thân đều là bảo vật.

Song phương thù hận càng lúc càng sâu, chỉ là do hoàn cảnh cuộc sống khác nhau, nên không thể bộc phát ra quyết chiến sinh tử chân chính thôi.

Da đầu có chút thống khổ, Trịnh Hạo Thiên đối với biển rộng tương đối xa lạ. Bình sinh hắn còn chưa từng thấy qua bộ dáng của biển rộng. Vừa nghĩ tới phải xâm nhập biển rộng liệp sát ngư nhân, trong lòng hắn từng trận bồn chồn.

Muốn xâm nhập biển rộng, ít nhất phải có năng lực phi hành.

Nói cách khác không có năng lực phi hành thì đừng mộng tưởng.

Linh khí sư tứ giai, cho dù nắm giữ kỹ năng kiếm quang phi hành cũng chỉ có thể phiêu đãng trông khoảng cách ngắn. Nếu mà thật sự xâm nhập biển rộng, thì không phải là đi liệp sát ngư nhân, mà là đi làm con mồi cho ngư nhân.

Bất quá, ở trong ngọc bài còn ghi lại một đường tắt liệp sát ngư nhân.

Diện tích Phiêu Miểu đại lục rất lớn, đường biển càng rộng lớn khôn cùng.

Vì vậy cơ hồ mỗi tháng đều có tin tức ngư nhân tiến công loài người, mà những lúc này, cũng sẽ hấp dẫn vô số tu luyện giả cấp thấp tập trung lại.

Bọn họ tự nhiên không phải là hảo tâm muốn trợ giúp duyên hải chống đỡ ngư nhân, mà là muốn nhân cơ hội này liệp sát ngư nhân, thu lấy yêu đan cùng da thịt trên người chúng.

Trong mỗi cuộc chiến đều có vô số nhân loại và ngư nhân ngã xuống, nhưng đồng thời cũng có đông đảo người thu lợi.

Đây là biện pháp duy nhất mà tu luyện giả cấp thấp có thể thu hoạch ngư nhân, mặc dù cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng so với xâm nhập biển rộng liệp sát ngư nhân thì an toàn hơn nhiều.

Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút, rồi đi cáo từ Phàn Cao.

Vốn hắn nghĩ Thuần Phàn Cao sẽ ngăn cản mình, nhưng mà lúc hắn tới Phàn Cao chỉ nghĩ trong giây lát liền đáp ứng, có điều dặn dò chú ý an toàn.

Trịnh Hạo Thiên đi tới Vạn Bảo Hiên, giao phó một nhóm phù triện sinh mệnh tam giai, phù triện linh quang và phù triện tịnh tẩy, đồng thời đổi lấy ba bốn phù triện không bạch cấp bốn cùng với đan dược và một số vật phẩm.

Vân Thải Điệp đối với việc hắn mua phù triện không bạch cấp bốn có chút không hiểu, vốn tưởng rằng Trịnh Hạo Thiên đã tấn chức tứ giai. Nhưng sau khi sử dụng quan khí thuật, lại phát hiện trên người Trịnh Hạo Thiên chỉ có chừng ba tầng vầng sáng.

Mặc dù trong lòng nàng hoài nghi, nhưng đối với yêu cầu của Trịnh Hạo Thiên cũng không chút chần chờ nào, đáp ứng hết tất cả, hơn nữa còn tặng thêm một phần.

Dựa theo mức độ đề thăng của Trịnh Hạo Thiên, hắn ở trong Vạn Bảo Hiên dần dần được coi trọng. Mặc dù tạm thời còn không đạt tới trình độ như Lỗ đại sư, nhưng chắc chắn có một ngày, hắn có thể sánh vai thậm chí vượt xa Lỗ đại sư.

Chuẩn bị tất cả đều thỏa đáng xong, Trịnh Hạo Thiên đi tới chủ phong, rồi giao đủ linh thạch để truyền tống, hóa thành một đạo quang mang tan biến ở bên trong Vạn Kiếm tông.

...........

Hải dương chậm chạp bắt đầu khởi động, từng cơn sóng đuổi theo nhau đánh vào bờ, toát ra vẻ khoái hoạt, thanh âm như từng chuỗi cười thanh thúy.

Ở trên bờ biển rộng lớn, một toàn thành thị khổng lồ đứng hiên ngang.

Tòa thành thị này tên là Trấn Hải, nó tọa lạc ở phía tây Phiêu Miêu đại lục, trong thành thị có thế lực cường đại là Trung Hình môn phái Hắc Sạm Môn và Tiểu Hình môn phái Liệt Hổ Chúng.

Lúc này, trên bầu trời tòa thành bao phủ một tầng mây đen nhàn nhạt.

Mà trong biển rộng phía đội diện thành lại xôn xao vô số gợn nước kỳ dị, đây là dấu hiệu vô số yêu vật thủy tộc đang điều khiển các luồng nước.

Mọi người sinh sống ở vùng duyên hải đều biết, đầy là điềm báo trước ngư nhân sắp phát động tấn công.

Trên đầu tòa thành, hai nam tử trung niên sóng vai đứng cạnh nhau, bọn họ nhìn hướng biển rộng phía xa, trong mắt đều có chút lo lắng.

Mảnh gợn nước này có phạm vi như vô tận, nhưng hai người bọn họ đã sống rất nhiều năm trên bờ biển, nên đối với hành tung và tập tính của ngư nhân cũng rõ như lòng bàn tay.

Cho nên vừa nhìn họ đã biết, lần tấn công này của ngư nhân quy mô cũng không lớn lắm.

Có điều, quy mô như vậy dùng để đối phó Trấn Hải thành cũng thừa sức.

Người mặc áo đen trong hai nam tử trung niên chính là đường chủ Hắc Sam Môn ở Trấn Hải thành Trình Gia Chấn. Mà người nam tử khoát áo vàng còn lại chính là phó bang chủ Liệt Hổ Chúng Mục Cẩm.

Hắc Sam Môn là môn phái thành lập đã hơn hai trăm năm, mặc dù chủ lực môn phái không phải ở đây, nhưng mà ở trong thành cũng có đông đảo cao thủ, được xem như là thế lực lớn nhất trong thành.

Mà Liệt Hổ Chúng là môn phái có quy mô nhỏ nhưng lại có truyền thống vô cùng phi thường.

Tục truyền môn phái này ban đầu chỉ có hai người, nhưng mà nhân số càng ngày càng đông, mà đông đảo các huynh đệ đều đồng tâm hiệp lực, trải qua hơn mười năm phát triển, lại có chỗ đứng vững vàng ở tòa thành này. Trước kia có vài môn phái đối kháng cùng Liệt Hổ Chúng nhưng nay đã tan thành mây khói.

Cho dù là đường chủ Hắc Sam Môn Trình Gia Chấn đối với Liệt Hổ Chúng cũng có vài phần kính trọng, không muốn đắc tội.

Dĩ nhiên, hai môn phái này nếu được xưng là hai thế lực lớn nhất trong thành, thì trong đó có bao nhiêu va chạm cùng tội ác cũng không biết được.

Chẳng qua là vào lúc này, bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ cừu oán, mà dồn tất cả tinh lực vào trận chiến đấu trước mắt.

Nhìn sống biển cuồn cuộn phía xa xa, Mục Cẩm trầm giọng nói: "Trình huynh, Hắc Sam Môn các ngươi có bao nhiêu quân?"

Trình Gia Chấn cười khổ một tiếng, nói: "Ta đã phát tin tức ra, các trưởng lão trong phái nói sẽ phái người đến giúp, nhưng tột cùng có bao nhiêu ta cũng không nói được."

Mục Cẩm hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắc Sam Môn là đại phái lớn nhất bổn thành, chẳng lẽ không chịu tận tâm tận lực, chẳng lẽ muốn buông bỏ tòa thành này sao?"

Trình Gia Chấn do dự một chút, rồi hỏi: "Mục lão đệ, không biết Hổ huynh hiện giờ ở đâu?"

Trong con ngươi Mục Cẩm lập tức toát ra tia cuồng nhiệt, nói: "Hổ ca đang bế quan tu luyện."

Trình Gia Chấn nhẹ giọng nói: "Hổ huynh có thể trùng kích vào cảnh giởi linh thể trong truyền thuyết không?"

Hai mắt Mục Cẩm lóe lên, nhất thời tinh quang tỏa ra, lạnh lùng hỏi: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Trình Gia Chấn thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn biết sự thật, nếu như Hổ huynh trùng quan thành công, vậy chúng ta cứ dựa theo ước định, thế lực Hắc Sam Môn sẽ rời khỏi toa thành."

Mục Cẩm sững sờ một chút, sau đó liền hiểu rõ ý tứ hắn.

Hắc Sam Môn mặc dù là thế lực lớn nhất thành, nhưng nếu đến một ngày phải rời khỏi thành, thì bọn họ sao có thể tiếp tục vì thủ hộ thành mà tận tâm tận lực đây.

Trình Gia Chấn than nhẹ một tiếng, nói: "Mục lão đệ, có lẽ ngươi hẳn là phải thông tri cho Hổ ca một chút."

Trên mặt Mục Cẩm hiện ra tia khó xử, trùng kích vào linh thể là chuyện khó khăn đến bực nào, lúc bế quan tuyệt đối không được quấy rầy, nhưng mà bọn hắn đã sống rất lâu ở Trấn Hải thành, loại tình cảm này rất khó dứt bỏ, trong lúc nhất thời hắn không khỏi do dự.

Trình Gia Chấn lắc đầu, đột nhiên nói: "Mục lão đệ, ngươi đoán xem những con ngư nhân này khi nào sẽ phát động tấn công?"

Mục Cẩm lập tức thu liễm tinh thần, nói: "Nhất định là trong tháng này sẽ phát động tấn công."

Trình Gia Chấn cười khổ một tiếng, nói: "Suy đoán không sai biệt cùng ta lắm, hắc hắc, bổn tọa ở nửa tháng trước đã truyền tin tức ngư nhân tiến công ra ngoài, không biết có bao nhiêu tu luyện giả chạy tới. Nếu mà có đủ người, thì cho dù không cần Hổ huynh, chúng ta cũng có thể giữ được Trấn Hải thành."

Mục Cẩm trầm ngâm: "Chỉ hy vọng được vậy."

Trình Gia Chấn do dự một chút, đột nhiên nói: "Mục huynh, Liệt Hổ Chúng các ngươi có thể mời đến mấy vị linh khí sư tam giai?"

Mục Cẩm giật mình, thuận miệng nói: "Môn phái nhỏ của ta mới thành lập mười mấy năm, linh khí sư vốn chẳng có mấy người, tam giai à, nhiều nhất chỉ có thể tìm được ba."

Trình Gia Chấn nhăn mày, nói: "Không được, ít nhất phải là năm."

Mục Cẩm nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, kinh hỉ nói: "Trình huynh, ngươi nói....."

Trình Gia Chấn chậm rãi gật đầu một cái, nói: "Gia tộc bổn tọa từ thời tổ phụ đã bắt đầu trú đóng ở tòa thành này, đến hôm nay, đã có thời gian trăm năm. Ở đây trăm năm tổng cộng giữ lại được mười cái Thần Ky nỏ cùng năm trăm Thần Ky tiễn."

Mục Cẩm líu lưỡi nhìn hắn, những ân oán lúc trước nhất thời biến mất sạch sẽ.

Hắn lùi lại một bước, khom người thật sâu, nói: "Đa tạ Trình huynh."

Trình Gia Chấn chắp tay lại, nói: "Tổng đường có lệnh, tất cả linh khí sư cũng đã rút về, cho nên người điều khiển mười ngọn Thần Ky nõ này phải dựa vào người Liệt Hổ Chúng các ngươi." Hắn than nhẹ một tiếng, nhẹ giọng như tự nhủ: "Chuyện có thể làm ta đã làm, về phần như thế nào, cũng chỉ có thể nhìn vào ý lão thiên gia."

Mục Cẩm sững sờ chốc lát, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ hắn, liền hướng về hắn khom người, rồi xoay người rời đi.

Chỉ một lát sau, hắn đã đi tới toàn truyền tống trận khổng lồ duy nhất trong Trấn Hải thành.

Lúc này, trên truyền tống trận thỉnh thoảng sáng lên từng tia sáng kỳ dị. Mỗi một tia sáng lóe lên, đều đại biểu cho một người tu luyện đi tới tòa thành này.

Mục Cẩm nhìn chằm chằm vào đó, đôi mắt không nháy động, hắn rống giận nói: "Linh khí sư tam giai, làm sao để có linh khí sư tam giai....."

Toàn bộ quảng trường đều yên tĩnh trong nháy mắt, vô số ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mục Cẩm.

Khuôn mặt Mục Cẩm khẽ đỏ lên, tiếp tục nói: "Tại hạ phó bang chủ Liệt Hổ Chúng Mục Cẩm, trong tay có một nhóm linh khí cường đai, cần linh khí sư tam giai điều khiển, nơi này có linh khí sư tam giai không?"

Quảng trường vẫn trầm mặc như cũ, đôi mắt Mục Cẩm lộ vẻ mất mát.

Nhưng mà, vào lúc này hắn nghe được một thanh âm ôn hòa vang lên bên tai.

"Linh khí gì?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-974)