← Ch.303 | Ch.305 → |
Một đạo lưu quang lóe lên trên mặt đất, tốc độ cực kỳ kinh khủng, thậm chí còn tạo ra từng đạo thanh âm kỳ dị.
Mặc dù Trịnh Hạo Thiên đã tăng tốc độ đến cực hạn, nhưng vào giờ phút này hắn lại muốn chửi con mẹ nó.
Ở chỗ cách đó không xa, trên đỉnh đầu hắn đồng dạng xuất hiện một đạo lưu quang cực nhanh.
Không cần hỏi cũng biết, chủ nhân quang mang trên bầu trời khẳng định là chiến tướng ngư nhân Ước Sắt.
Cũng không biết ý nghĩ của vị chiến tướng ngư nhân này ra sao, mà tốc độ phi hành trên bầu trời của hắn cũng không hơn Trịnh Hạo Thiên bao nhiêu.
Bất quá, từ trên người hắn, thỉnh thoảng lại phát ra một đạo hàn quang ác liệt bắn trước đường đi của Trịnh Hạo Thiên, vì thế trong nháy mắt làm cho Trịnh Hạo Thiên phải chuyển đổi phương hướng.
Sau mấy lần, Trịnh Hạo Thiên đã biết rõ suy nghĩ của hắn, tên ngư nhân này là muốn bắt giữ mình, cho nên mới bức bách mình thay đổi lộ tuyến chạy trốn, hơn nữa còn dựa theo ý muốn của hắn từ từ hướng về phía bờ biển.
Nhân loại và ngư nhân mặc dù chưa tới mức một mất một còn, nhưng tuyệt đối không có hai chữ hảo hữu trong đó.
Mình chẵng những bày trò đánh thương Thôn Thổ thú trước mặt hắn, lại còn giết chết hơn mười tên ngư nhân thủ lĩnh, theo lý mà nói, tên ngư nhân này hẳn là hận mình thấu xương mới đúng, vậy việc hắn muốn bắt mình chắc chắn có duyên cớ ngoài ý muốn.
Chỉ là, cho dù đối phương có ý gì, Trịnh Hạo Thiên cũng tuyệt đối không cam tâm làm tù binh của hắn.
Thân hình không ngừng chớp động, rốt cuộc hắn đã rời xa khỏi Trấn Hải thành, Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, tuyệt đối không còn ai ở Trấn Hải thành để ý đến mình.
Hắn liền dừng bước, quay người, ngửa đầu nhìn trời.
Quả nhiên, tên ngư nhân Ước Sắt cũng ngừng lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, nói: "Các hạ đuổi theo không buông, không biết là có chuyện gì?"
Ước Sắt ngạc nhiên nói: "Tài bắn tiễn của ngươi tương đối không tệ, bổn tọa vừa lúc thiếu một nô lệ am hiểu tài bắn tiễn, muốn bắt ngươi để bổ sung chỗ khiếm khuyết đó."
Trịnh Hạo Thiên khẽ giật mình, đột nhiên cười nói: "Chẳng lẽ các hạ nói giỡn sao, tại hạ là nhân loại, sao có thể sinh sống ở trong biển rộng được."
Ánh mắt Ước Sắt hiện lên một tia khinh thường, nói: "Nếu bổn tọa nhận ngươi làm nô lệ, thì hiển nhiên có phương pháp để người sinh sống trong biển." Hắn lãnh đạm nói: "Ngươi đã giết nhiều ngư nhân tam giai như vậy, thì có chạy tới chân trời góc biển cũng khó thoát được truy sát của bổn tộc, bất quá nếu ngươi chịu bái bổn tọa làm chủ nhân, thì bổn tọa sẽ miễn tội cho ngươi."
Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cất tiếng cười to, nói: "Nếu mà ngươi có thể bắt được ta, thì sao còn khách khí kêu ta bái ngươi làm chủ chứ?"
Thanh âm hắn chưa dứt, thân thể đã bay ngược về phía sau.
Ước Sắt ở trên bầu trời cười lạnh một tiếng, nói: "Tiểu tử cuồng vọng...."
Chân mày hắn đột nhiên nhíu lại, bởi vì hắn bỗng nhìn thấy một chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Trịnh Hạo Thiên cư nhiên nhảy lên cao, bên người phát ra linh quang, bay về phía xa xa.....
Ước Sắt chớp chớp hai tròng mắt, rốt cuộc xác định được mình cũng không có hoa mắt.
Trên người tên nhân loại này chỉ có ba tầng vầng sáng, sao có thể bay lên trời, hơn nữa còn mượn ánh sáng linh khí bay đi.
Thân là vương giả của bộ tộc ngư nhân, hắn đương nhiên biết được cách phân đẳng cấp của tu luyện giả, chỉ có cường giả ngoài tứ giai, mới có thể có năng lực phi hành.
Hơn nữa cho dù là cường giả tứ giai, cũng không cách nào tiến hành phi hành trên đường dài.
Nhưng mà, tên nhân loại tam giai ở trước mắt này cư nhiên bay lên dưới mắt hắn.
Sau một khắc, đôi mắt hắn nhất thời sáng lên.
Hắn đã đoán được, trên người tên nhân loại này khẳng định có dị bảo gì đó, hoặc là tu luyện công pháp thần kỳ nghịch thiên, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng sinh ra chuyện này.
Ước Sắt cười lớn một tiếng, vừa nghĩ đến dị bảo thần kỳ trên người đối phương, tâm tình hắn liền nóng lên.
Cái đuôi khổng lồ lay động vài cái, thân thể hắn trong nháy mắt gia tăng tốc độ.
Mặc dù tên nhân loại này có thể phi hành, nhưng mà nhìn động tác của hắn lại có chút miễn cưỡng, dưới mắt của cường giả thất giai, muốn đuổi kịp đối phương căn bản không có khó khăn gì.
Tên chiến tướng ngư nhân hóa thành một đạo quang mang phóng đi, bởi vì kiêng kỵ trên người đối phương có thể xuất hiện dị bảo, cho nên hắn cũng không dám quá phận tới gần, ngược lại còn lấy tấm chắn ra, kích phát lực lượng, để quang mang phòng ngự vờn quanh thân thể.
Sau khi bị Thần Ky tiễn tập kích, tên chiến tướng ngư nhân này rốt cục đã cẩn thận hơn.
Chỉ là, hắn vừa mới làm xong mọi chuyện, đã bị một màn trước mặt làm sợ ngây người.
Trịnh Hạo Thiên huýt to một tiếng, ngay lúc tiếng huýt gió còn chưa tan biến, thân thể của hắn cư nhiên cải biến trong nháy mắt.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, tên nam tử nhân loại kia đã biến mất, mà trước mặt Ước Sắt, lại là một con đại bàng giương cánh bay đi.
Con đại bàng xoay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn một cái, ở trong đôi mắt toát ra vẻ trào phúng.
Sau đó, hai cánh con đại bàng vỗ lên, rồi hóa thành một đạo quang mang, thoáng cái đã biến mắt tại chân trời phía xa.
Chim đại bàng, có tốc độ bay chính là thiên hạ vô song, một khi phóng xuất ra toàn bộ, thì ngay cả Thần Ky tiễn cũng không nhất định có thể nhanh bằng. Ước Sắt vừa mới kịp nhìn thấy hàm ý biểu hiện trong đôi mắt nó, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì, thì con đại bàng ghê tởm kia đã biến mất khỏi tầm mắt hắn rồi.
Ước Sắt cứng lưỡi trong chốc lát, đôi mắt có chút đỏ lên, bên trong vẫn tràn ngập tham lam cùng hưng phấn.
"Chim đại bàng, cư nhiên là yêu hóa biên thân chim đại bàng." Ước Sắt lầm bầm nói: "Chẳng lẽ hắn không biết truyền thuyết của chim đại bàng và ngư nhân sao? Chờ cho con đại bàng bay thấp lại.... Không được, ta tuyệt đối không thể chờ." Trên mặt hắn là một mảnh ửng đỏ, tựa hồ bởi vì quá phấn khởi nên lên máu quá nhiều khiến cho đỏ mặt: "Nếu như ta có được huyết mạch của hắn, ta nhất định có thể dễ dàng đột phá cực hạn, trở thành cường giả mạnh nhất trong giới trẻ ở tộc."
Cái đuôi lắc mạnh một cái, Ước Sắt lấy ra một chiếc thuyền độc mộc nhỏ, hắn khẽ quát một tiếng, trên thuyền độc mộc cuồn cuộn khói đặc, trong nháy mắt đã bao phủ hắn hoàn toàn.
Sau đó, đoàn sương khói này bằng vào tốc độ nhanh đến khó tin phóng đuổi về hướng Trịnh Hạo Thiên rời đi.
Tại giờ phút này, tốc độ của nó cư nhiên không chậm hơn bao nhiêu so với Trịnh Hạo Thiên đã yêu hóa biến thân đại bàng.
...............
Bay rồi bay, Trịnh Hạo Thiên cẩn thận tránh những tầng mây, đáp xuống tháp nước trên một ngọn núi không người.
Quay đầu dõi mắt về phương xa, mặc dù không có một bóng người nào, nhưng hắn lại biết, có truy bỉnh đuổi theo sau hắn, tên ngư nhân đó giống như đã thề không đuổi kịp hắn không buông.
Nơi này, thuộc về đại lục của nhân loại, Trịnh Hạo Thiên vốn có thể dễ dàng tìm ra một số môn phái lớn, rồi dẫn dụ tên ngư nhân này đến.
Hắn tin tưởng, ở trong môn phái lớn, khẳng định có cường giả cao tầng có thể đánh tên ngư nhân cuồng vọng này thành bột phấn.
Nhưng mà, hắn không dám.
Bởi vì lúc hắn hóa thân đại bàng, tên ngư nhân này đã thấy được hắn hóa thân.
Trịnh Hạo Thiên cực kỳ rõ ràng, chim đại bàng ở xã hội nhân loại có địa vị như thế nào, nếu để người khác thấy hắn yêu hóa biến thân, thì hắn có thể khẳng định, chuyện này sẽ mang đến phiền toái cho mình, thậm chí còn là một phiền toái cực lớn.
Còn nếu yếu hóa biến thân thành người rồi tìm đại phái cầu viện cũng làm hắn lo lắng, nhưng hắn sợ nhất chính là, vạn nhất tên ngư nhân lanh mồm lanh miệng để lộ bí mật, trước khi chết hô lên một tiếng, thì bí mật của hắn cũng không thể giấu diếm.
Tốc độ chim đại bàng mặc dù là thiên hạ vô song nhưng mà không biết tên ngư nhân thi triển bí pháp gì, cư nhiên có thể đuổi theo lộ tuyến của hắn hoài, hơn nữa tốc độ của đối phương cũng nhanh cực điểm làm cho hắn không thể nào thoát được.
Thở dài một hơi thật sâu, Trịnh Hạo Thiên thu hai cánh lại, thân thể lay động vài cái, đã biến thành thân thể nhân loại.
Nếu không thể thoát khỏi truy tung của đối phương, thì phải nghĩ ra biện pháp giải quyết gánh nạn này.
Hắn trầm ngâm lại, đôi mắt dần dần lộ vẻ kiên định.
Mở túi không gian ra, cổ tay lộn lại, đã lấy Suy Nhược phù triện và Trì Hoãn phù triện ra.
Mặc dù hắn không thể khẳng định hai loại phù triện này có tác dụng khi đối phó với cường giả thất gia, nhưng mà có còn hơn không.
Đương nhiên, đối mặt cường giả thất giai, hắn cũng không trông cậy hai loại phù triện này có nhiều tác dụng.
Vật nằm trong tay trái của hắn mới chính là đòn sát thủ.
Trên bầu trời, một điểm nhỏ màu đen giống như từ trong hư vô hiện ra, sau đó liền nhanh chóng to dần.
Ngay lúc hắc quang này đến đỉnh núi không người, đột nhiên liền ngừng lại, bay vòng quanh hai lần, tựa hồ muốn xác định gì đó, sau đó quang mang nhạt lại, hạ xuống.
Ánh mắt Ước Sắt lập tức tập trung vào một mảnh đất trống, Trịnh Hạo Thiên đang đứng trên đó vẻ mặt mệt mỏi hơi thở phì phò.
Lúc này, Ước Sắt cũng không lỗ mãng tiến lại, mà tập trung tinh thần dò xét bốn phía.
Hắn là cường giả thất giai, lúc nhìn thấy tốc độ Trịnh Hạo Thiên sử dụng kiếm quang phi hành, nhiều nhất chỉ là tu luyện giả tứ giai vừa mới nắm giữ Ngự Kiếm Thuật mà thôi.
Mặc dù đối phương có thể có dị bảo gì đó, nhưng mà tứ giai cùng thất giai....
Chênh lệch cấp bậc lớn như vậy làm cho Ước Sắt tin tưởng, chỉ cần mình không sơ ý khinh thường, thì tuyệt đối có thể đánh chết đối phương, hơn nữa còn đạt được huyết mạch chim đại bàng.
Về phần ý nghĩ trước đó muốn để Trịnh Hạo Thiên làm nô lệ đã biến mất vô ảnh vô tung sau khi nhìn thấy biến thân chim đại bàng.
Hơn nửa ngày sau, Ước Sắt mới cất tiếng cười to, nói: "Sao ngươi không trốn nữa đi, có phải chân khí không còn nên biết trốn không thoát phải không?"
Trịnh Hạo Thiên thở hổn hển, nói: "Ngươi đuổi theo ta như vậy, ta thua rồi."
"Vốn ta quả thật muốn nhận người làm nô lệ, rồi xảo ngôn trước mặt tộc nhân một chút, nhưng mà trên người của ngươi có huyết mạch chim đại bàng, đó đã là chuyện khác rồi....." Ước Sắt cười lạnh một tiếng, nói: "Bây giờ, giao huyết mạch của ngươi ra, trợ giúp ta trở thành cường giả đệ nhất trong tộc."
Sát khí dần dần tản ra trên người hắn, giống như bài sơn đảo hải chụp xuống đầu Trịnh Hạo Thiên.
← Ch. 303 | Ch. 305 → |