← Ch.413 | Ch.415 → |
Trên bầu trời, một cự chưởng khổng lồ hoàn toàn do linh lực ngưng tụ thành phảng phất như Thái Sơn áp đinh, vỗ xuống phía dưới.
Trên chiếc cự chưởng này. tựa hồ mang theo một lực lượng thần bí nào đó. tựa như một khi bị cỗ lực lượng này nhắm đến thì vô luận có bỏ chạy thế nào cũng không thể tránh được uy lực của nó.
Nhưng ngay khi cự chưởng khổng lồ kia vừa xé nát phòng ngự chỉ quang của mọi người thì một cổ lực lượng khổng lồ không hề thua kém cự chưởng đột nhiên xuất hiện...
Một điểm ánh sáng, nó giống như dương quang mùa xuân ôn hòa ẩm áp. khiến cho tất cả tinh anh nhân tộc đều có một thứ cảm yên tâm đến cường đại.
Bất quá khi điểm ánh sáng nhỏ nhoi kia đối điện với cự chưởng kia. nó lại bộc phát ra uy lực khủng bố. Phảng phất như trong nháy mắt. nó đã hóa thành mặt trời mùa hè chói, nóng bỏng gay gắt bức nhân, tựa như ngay cả nước cũng bị khiến cho bốc hơi. đem tất cả mọi thứ trước mặt đốt cháy sạch sẽ.
Chiếc cự chưởng vừa gặp vô tận hào quang liền giống như gặp phải liệt hỏa phừng phừng bốc cháy.
Một điểm ánh sáng không ngờ lại có được lực lượng thần kỳ như vậy, có thể ngưng tụ linh lực cường đại vào một điểm. -
"Ba.."
Chỉ sau giây lát, bàn tay khổng lồ đã bị phân giải hoàn toàn, tiêu tán vào trong hư không.
Lúc này điểm ánh sáng kia vẫn không có ỷ định bỏ qua, nó phản ra một quang điểm nhỏ hơn, giống như phản ra một cái phản thân, bay thẳng về phía Hoàng.
Tù uy lực mà điểm ánh sáng kia với mới thể hiện, chỉ cần nó thoáng chạm vào thân thể Hoàng, thì vị tuyệt đại thiên tài vạn năm có một này của kim cương nhất tộc nhất định sẽ bị thiêu thành tro.
Hoàng dùng một ánh mắt hờ hững nhìn điểm ánh sáng kia, không ngờ đến một chút vẻ lo lắng cũng không có.
Quả nhiên, ngay khi điểm ánh sáng kia sắp đụng vào thân thể hắn. không gian xung quang người hắn đột nhiên ầm ầm sụp đổ, nứt ra một khe hở khổng lồ.
Một bàn tay kim sắc từ trong khe hớ không gian thò ra, hung hãng chộp lấy điểm ánh sáng kia.
Lại một tiếng nổ uỳnh uỳnh vang đội vang lên trong hư không.
Bất quá, kết quả lần này lại khác hẳn lúc trước. Điểm ánh sáng kia bị bàn tay kim sắc khẽ miết liền ầm ầm nổ tung, không còn một mảnh bụi.
Một giọng nói giống như lời đình sẩm sét đột nhiên vang lên: "Liệt Hòa linh giả, người dám giết Hoàng của kim cương nhất tộc chúng ta. chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa chăng..."
Trong giọng nói này tràn đầy vẻ phẫn nộ, oán độc. cả bầu trời, không trung tựa hồ đều văng vảng vang vọng một câu nói kia, ngay cả hơn hai mươi con thương long vừa rồi tự bạo cũng không có uy lực khủng bố như vậy.
Xa xa. điểm ánh sáng phía trước mặt mấy người Trịnh Hạo Thiên khẽ lay động vài cái rồi chậm rãi ngưng tụ thành hỉnh người.
Mặc dù người này do lửa ngưng tụ thành, hơn nữa còn không ngừng nhảy nhót, nhưng lại hiện ra giống người ý như đúc.
"Nguyên Quân, ngươi dọa ta à? Hai người chúng ta đã giao thủ bao nhiêu lần rồi. ngươi có lần nào làm gì được ta?" Âm thanh lạnh như băng từ trong ngọn lửa hỉnh người truyền ra. Dường như hắn chẳng thèm để ý tới lời đe đọa của cường giả kim cương Nguyên Quân.
"Hừ. Liệt Hóa, nếu ngươi thật sự dam giết Hoàng của tộc ta. chẳng lẽ ngươi cho rằng. người đối phó ngươi vẫn là ta ư?" Nguyên Quân nổi giận đùng đùng nói: "Ta cam đoan, khi đó. toàn bộ nhân tộc chang có kẻ nào bảo hộ nổi ngươi đâu."
Liệt Hòa linh giả hơi trầm xuống, hừ lạnh một tiếng rồi chuyển đề tài: "Nguyên Quân, cuộc chiến ở phương Tiểu Linh giới này. các ngươi thua rồi. Dựa theo ước định, các ngươi phải cắt nhường ba Tiểu Linh giới."
"Nói bậy, ai nói chúng ta thua..." Nguyên Quân phẫn nộ gầm lên.
"Ngươi xuất thủ cứu Hoàng, đương nhiên không có gì đáng trách, nhưng không ngươi còn xuất thủ đối phó nhân tài thế hệ thanh niên nhân tộc chúng ta. Hắc hắc, nếu ngươi có bổn sự, nói thèm một câu nhận thua nữa xem." Liệt Hóa linh giả hơi có vẻ đắc ý nói.
Tiếng gầm gù phẫn nộ của Nguyên Quân từ trong khe nứt không gian truyền ra. rất hiển nhiên, vị kim cương cường đại này tựa hồ đã cực kỳ tức giận.
Xa xa, tất cả kim cương viên nhân đều câm như hến, sợ hãi nhìn lên không trung.
Thiên tính của yêu ma tinh quái chinh là kính sợ cường giả, mà lúc này đám kim cương viên nhân lại càng chứng tó rõ ràng tập tính này.
Một hồi lâu sau. thanh âm tràn đầy vẻ không cam lòng Nguyên Quân lại vang lên: "Thổ Độn. mang theo các hài nhi trở về."
Lời còn chưa đứt. cự chưởng kim sắc đã vung lên, túm Hoàng vào trong quang mang kim sắc, tiếp đó chúng lại một lần nữa tiến vào khe nứt không gian. Cuối cùng cái khe chậm rãi khép lại. toàn bộ không gian ổn định trở lại.
"Hống "
Thổ Độn điên cuồng hống lên một tiếng, vô số kim cương viên nhân cùng cao giọng phụ họa.
"Câm." Liệt Hóa linh giả nổi giận quát: "Các ngươi còn làm ồn, lão phu sẽ giết sạch các ngươi, một tên cũng không chùa."
Tuy vị linh giả này chỉ dùng một cái hóa thân hóa điểm xuất hiện ở nơi này. nhưng tất cả kim cương viên nhân đều lập tức ngậm chặt miệng lại.
Kim cương nhất tộc bề ngoài thì có vẻ dùng mãnh, nhưng kỳ thật bản chất bên trong bọn họ cũng chỉ là bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Toàn bộ đám kim cương viên nhân giống như thủy triều, vội vàng rút lui. Bọn họ giống như chỉ hận không thể lắp thêm một đòi chân để chạy khỏi nơi này, tránh xa khói tên nhân loại đáng sợ kia.
Lúc này, bọn chúng đã hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn ban đầu nữa. trải qua một trận chiến này. bọn chúng cuối cùng cũng hiểu được, thì ra ở trong nhân loại cũng có cường giả sánh ngang với cường giả đứng đầu kim cương hoàng tộc. Đứng trước cường giả như vậy, bọn họ so với đứa trẻ sơ sinh còn yếu ớt hơn.
Đám người Trịnh Hạo Thiên lẳng lặng nhìn tất cả kim cương viên nhân rút lui về phía sau. trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Đại chiến ở phương Tiểu Linh giới này không ngờ lại kết thúc như vậy. trước đó thật chẳng có kẻ nào lại ngờ tới chuyện này.
Sau khi nhìn tất cả kim cương viên nhân rút lui, ánh mắt tất cả tinh anh nhân tộc liền lập tức tập trung lên người Liệt Hòa linh giả.
Nếu lần này không có vị cường giả nhân tộc này xuất thủ. thì mấy người mạnh nhất trong lục giai của nhân tộc đã chết hết mắt rồi.
Liệt Hòa linh giả yên lặng nhìn tất cả kim cương viên nhân rút lui, cho tận khi phương xa đột nhiên mớ ra một cánh cửa truyền tống khổng lồ. hắn mới thở dài ra một tiếng.
Tiếp đó, hắn quay đầu lại. nhìn về phía ba người Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa, cừu Hinh Du.
Lúc này cơ thể hắn chỉ là một ngọn lửa. căn bản không có con ngươi, nhưng trong hốc mắt không ngờ lại có một đóa hoa lửa nhảy nhót không ngừng.
Trong lòng mọi người đều đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo. Tuy cơ thể bọn họ đang cảm nhận được, đó là một ngọn lửa nóng rục. nhưng hàn khí trong lòng lại đảng trào, không thể nào áp chế nổi.
Tiếp đó, ngọn lửa ầm ầm bạo liệt, hóa thành những đóa hoa lửa li ti, cứ như vậy biến mắt trước mặt mọi người.
Đám người Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, đều có một cảm giác như vừa tinh mộng vậy.
Chỉ là vừa nhớ tới cuộc đấu giữa Liệt Hòa linh giả và Nguyên Quân, dòng máu nóng nhiệt huyết trong cơ thể bọn hắn lại trở nên sôi trào.
Tam tú Vạn Kiếm tông quay sang nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương đang cháy lên một ngọn lửa khát vọng.
Nhất định sê có một ngày, ta cùng làm được như vậy...
Một cái khe khổng lồ đột nhiên xuất hiện ra giữa hư không
Tiếp đó một bàn tay khổng lồ từ bên trong lóe lên xuất hiện. Khi bàn tay đó xuất hiện, khe nứt không gian liền lập tức biến mất.
Bàn tay mỡ ra, thăn thể Hoàng nhẹ nhàng phiêu phù giữa không trung.
Hoàng từ trước đến này đều cao ngạo nhưng lần này lại cúi cái đầu cao quý xuống, hướng về phía cự chưởng thi ll một cái thật sâu, nói: "Nguyên Quân tiền bối. đa tạ ngài đã bảo vệ và cứu mạng ta."
Hoàng chinh là thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong kim cương nhất tộc.
Khi hắn mới tứ giai đã có thể đánh chết cường giả thất giai dị tộc. trên chiến trường bách tộc cùng lập nhiều chiến công hiển hách khiến người ta phải chú ý, được hướng địa vị cực kỳ cao thượng.
Cho nên hắn biết một số điều cơ mật mà đám kim cương viên nhân không thể biết được.
Trong cuộc chiến quy mô lớn như lần này, vô luận là kim cương nhất tộc hay là nhân tộc đều đã phái cao thủ cường đại tới âm thẩm quan sát, thậm chí trong thời khắc quan trọng còn có thể xuất thủ cứu những người quan trọng, đáng giá.
Mà hẳn đối với kim cương nhất tộc mà nói cùng là một người cục kỳ quan trọng.
Quả nhiên, khi hắn lâm vào nguy cơ sinh tử, Nguyên Quân - cường giả có danh vọng cực lớn trong kim cương nhất tộc cuối cùng cùng xuất thủ cứu lây tính mạng hẳn. đông thời suýt chút nữa giết chết tất cả đám tinh anh nhân tộc kia.
Chiếc cự chưởng kia rung lên một chút, đột nhiên biến mất, trong hư không, một cái khe lại một lần nữa mở ra, lần này xuất hiện lại là một viên nhân lão giả mặc hác bào.
Ánh mất hắn bình tĩnh nhìn về phía Hoàng, khí tức trên cực kỳ ồn định, tựa như kẻ cuồng ngạo dễ nổi giận vừa rồi thực sự không phải là hắn.
"Hoàng, người chính là thiên tài kiệt xuất nhất của kim cương nhất tộc chúng ta. nhưng biểu hiện của ngươi hôm nay lại khiến ta thấy thất vọng."
Sắc mặt Hoàng hơi đỏ lên, nói: "Là Hoàng lỗ mãng, xin tiền bổi chỉ điểm."
Nguyên Quân khẽ gật đầu một cái, thầm nghỉ toong lòng, lần thất bại này tới thật đúng lúc, nếu như binh thường muốn dạy dỗ hắn. hắn làm sao có thể cẩn thận lắng nghe như vậy.
"Tu luyện giả chúng ta quan trọng nhất không phải là cái dũng của kẻ thất phu. mà còn phải xem thời thế, đưa ra lựa chọn thích hợp nhất." Nguyên Quân tận tình khuyên bảo: "Lúc đầu người đã trúng thương long tự bạo. theo lý thì phải biết không thể đồng thời ứng chiến với nhiều thương long như vậy. Một khi đã không chiến được, người nên xoay người bỏ chạy, mà không nên tiên lên liều mạng. Hắc hắc. ngươi làm như vậy chỉ có thế nói là tự tìm được chết."
Khuôn mặt Hoàng hai run lên, cuối cùng cũng khẽ gật đầu, nói: "Đa tạ ngài chỉ điểm."
Nguyên Quân khoát tay, nói: "Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, muốn cảm tạ ta thì hãy nổ lực lên. Hắc hắc, có lẽ lần thất bại này đối với ngươi lại là một chuyện tốt. Tương lai kim cương nhất tộc chúng ta còn cần các ngươi chống đỡ đó."
Hai mắt Hoàng lóe lén tinh quang, cảm giác nản lòng, u buồn lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này trên người hắn lại tràn ngập sức sống và lực lượng phảng phất như dùng mãi không hết.
Trong đáy lòng hắn không ngùng điên cuồng thét gào: "Tên ta là Hoàng. Hoàng của kim cương nhất tộc. nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ trở thành người thủ hộ vĩ đại nhất, cường địa nhất của kim cương nhất tộc. trở thành Hoàng chân chính..."
← Ch. 413 | Ch. 415 → |