← Ch.594 | Ch.596 → |
"Vù vù vù..."
Trong hư không, vô số kiếm quang lưu chuyển, hình thành một lưu tinh kiếm trận đáng sợ, vây khốn cường giả dị tộc thập giai đó vào bên trong.
Nếu như là cường giả cửu giai bình thường, vậy thì ở trong kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không thể kiên trì được lâu. Nhưng cường giả thập giai quả thực là hơn xa cửu giai, cho dù là cường giả thập giai này dã sợ vỡ gan vỡ mật, nhưng vào lúc liên quan đến sống chết như thế này cũng vẫn bạo phát ra được thực lực cường đại.
Trên người gã rực sáng từng đạo ánh sáng chói mắt, vẻ mặt cũng biến thành dữ tợn đáng sợ.
Một cỗ lực lượng sôi trào từ trên người gã bốc lên, hung hăng va chạm với kiếm quang ở xung quanh. Lúc này, mỗi một lần xuất thủ của người này đều nặng như thái sơn, ngoan lệ hung tàn, khác hẳn bộ dạng co vòi chùn bước lúc mới đầu, giống như là biến thành một người khác vậy.
Sau khi nhìn thấy đồng bạn toàn bộ đã chạy thoát, mà chỉ độc một mình gã bị vây khốn trong kiếm hải nhìn không thấy bờ, giống như là vĩnh viễn không thể thoát ly được này. Hắn đã dự cảm được mệnh vận của mình sắp kết thúc rồi, dưới áp lực khổng lồ, gã cuối cùng cũng thể hiện ra được sự tôn nghiêm và cường hãn mà một cường giả thập giai nên có.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên bên cạnh hắn, khí lưu xao động, không ngờ ngay cả sự vận chuyển của kiếm trận cũng xuất hiện một tia sự đình trệ.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, hắn hừ khẽ một tiếng, ngón tay điểm nhẹ, cả kiếm trận lập tức phát sinh biến hóa khổng lồ.
Trên người hắn hiện ra nhiều điểm sáng hơn, những điểm sáng này một khi tiến vào kiếm trận, lập tức hóa thành một đạo kiếm quang lăng lệ. Mà những kiếm quang này mỗi lần tăng thêm một đạo, uy năng của kiếm trận cũng mạnh hơn một phần.
Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Vạn Kiếm quyết, kiếm quang càng nhiều, uy năng của nó càng lớn.
Mà chỉ có linh khí sư siêu phẩm tuy luyện môn công pháp này mới có thể triệt để phát huy ra được uy năng thiên phú của bản thân mình.
Khi Trịnh Hạo Thiên thích phóng ra ức vạn kiếm quang, đã vây khốn được cường giả dị tộc thập giai này, mà khi số lượng kiếm quang đạt tới ba ức, uy năng của nó đã lớn tới mức không thể hình dung.
Muốn tu luyện tới cường giả thập giai, trừ nỗ lực và kỳ ngộ ra, thiên phú của bản thân tu luyện giả cũng là một điều kiện tiên quyết tất yếu.
Bình thường mà nói, tuyệt đại đa số cường giả tuy luyện tới thập giai, đều có tư chất thượng phẩm. Đương nhiên, trong đây cũng không thiếu một số tu luyện giả trung phẩm có được một số kỳ ngộ đặc thù và nhờ sự khổ tu hơn người mà đạt tới cảnh giới này.
Nhưng, lấy thượng phẩm linh khí sư thất xoáy tu luyện Vạn Kiếm quyết mà luận, cho dù là hắn tuy luyện tới thập giai đỉnh phong, số lượng kiếm quang kích phát ra cũng không tới ba ức.
Thượng phẩm bát xoáy linh khí sư khi ở thập giai đỉnh phong, cũng chỉ có thể có số lượng kiếm quang khoảng mười ức mà thôi.
Cho nên, tuy Trịnh Hạo Thiên lúc này chỉ là cảnh giới cửu giai, nhưng số lượng kiếm quang mà hắn có đã ngang ngửa với một vị thượng phẩm bát xoáy linh khí sư thượng giai rồi.
Mà lúc này, hắn một hơi phóng ra số lượng kiếm quang tới ba ức, chỉ với số lượng này mà luận đã vượt quá số lượng cực hạn mà một thượng phẩm thất xoáy linh khí sư có thể phóng thích.
Đây chính là chỗ đáng sợ sau khi siêu phẩm linh khí sư tấn thăng tới cao giai.
Theo sự đề cao của đẳng cấp, khoảng cách giữa bọn họ với cực phẩm và thượng phẩm sẽ càng lúc càng lớn, khiêu chiến vượt giai cũng không còn là việc khó khăn.
Hơn nữa, sự khủng bố thật sự trong kiếm trận của Trịnh Hạo Thiên không chỉ là số lượng của kiếm quang của hắn, mà là ngưng kiếm thuật bất khả tư nghị đó
Trong những cường giả tuy luyện Vạn Kiếm quyết, lúc ở thập giai đỉnh phong, đại đa số chỉ có thể tu luyện kiếm quang tới bách kiếm hợp nhất.
Chỉ có một bộ phận thiên tài mới có thể tiến thêm được một bước, tu luyện kiếm quang tới nhị bách hợp nhất.
Lúc này, càng đi lên thì độ khó cũng càng lớn. Trong lịch sử mấy vạn năm của Vạn Kiếm tông, cũng chỉ có một vị tuyệt đại thiên tài đạt tới cảnh giới cửu thiên cửu bách cửu thập cửu kiếm hợp nhất (9999 hợp làm 1)
Nhưng người đó lại là cường giả số một được công nhận trong lịch đại của Vạn Kiếm tông, cho dù là tổ sư lập phái ở trước mặt y cũng phải buồn bã thất sắc.
Cho nên, khi Trịnh Hạo Thiên thích phóng ra tam ức kiếm quang vây khốn, hơn nữa sau khi ngưng luyện ba ngàn vạn kiếm quang tam bách hợp nhất, ngưng luyện thành mười vạn đạo kiêm quang rực rỡ, uy năng của nó đã lớn tới mức một dị tộc thập giai bình thường không thể nào chống cự nổi.
"Phá cho ta..."
Theo một tiếng quát lớn của Trịnh Hạo Thiên, lồng sáng phòng hộ trên người tên dị tộc đó cuối cùng cũng vỡ nát, mười vạn kiếm quang từ trên trời đánh xuống, đâm ra vô số lỗ trên thân thể của gã.
Tên dị tộc đó hét thảm một tiếng, tất cả thủ đoạn phòng ngự ở trên người, đến cả thần binh của hắn cũng bị đánh cho vỡ nát dưới kiếm quang vô cùng này.
Thân thể của gã bay lên cao, ở trên không trung phun ra vô số bụm máu, rồi cứ vậy rơi xuống đất, không thể động đậy được nữa.
Trịnh Hạo Thiên điểm khẽ ngón tay, điểm sáng đầy trời lập tức thu lại, hơn nữa còn chui vào trong thân thể của hắn, kiếm quang vốn che lấp cả không gian to lớn cứ vậy đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.
Dư Uy Hoa cất tiếng cười dài, thân thể đột nhiên rung lên mấy cái, đã từ kim cương hóa thân khôi phục lại bộ dạng nhân loại.
Bốn người tụ lại với nhau, ánh mắt quét qua người tên cường giả dị tộc thập giai ở trên mặt đất.
"Hạo Thiên, vẫn là ngươi lợi hại, Dư Uy Hoa cảm khái, nói: "Một mình ngươi có thể giải quyết tên gia hỏa này, ta thì phải liên thủ với Cừu sư muội mới được."
Tuy hắn và Cừu Hinh Dư liên thủ cũng từng kích sát hai vị cường dị giả dị tộc thập giai, nhưng đó là kết quả mà Cừu Hinh Dư sử dụng thập ức kiếm quang, liên thủ cùng hắn kích sát hai tên đó.
Mà Trịnh Hạo Thiên chỉ cần sử dụng tam ức kiếm quang, đã hoàn thành chuyện mà hai người bọn họ phải hợp lực lại mới có thể làm được, tất nhiên là khiến hắn cảm thán rồi.
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, nói: "Uy Hoa, ta làm sao mà bằng được ngươi..." Hắn quay đầu lại, nhìn đám nhân loại đang tụ tập ở phía bên kia, nói: "Ngươi vừa xuất hiện, đã dọa cho những tên tộc nhân biến hình này ôm đầu bỏ chạy, còn khiến bọn họ đề phòng chặt chẽ ngươi, ta ngàn vạn lần không bằng được."
Tuy những lời này của hắn khó tránh khỏi có vẻ trêu đùa, nhưng lại là sự thật.
Những người đó vừa nhìn thấy Dư Uy Hoa biến thân kim cương, lập tức không còn đấu chí, nếu không bọn Trịnh Hạo Thiên dối diện với tổ hợp của hơn chục cường giả dị tộc, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng chém giết chúng như vậy.
Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, mặt mày nhăn nhó nói: "Thế là sao nhỉ?"
Hắn tuy tính tình thật thà chất phác, nhưng lại không phải là kẻ ngu, tất nhiên biết bản thân hắn tuyệt đối không có được sự anh minh thần võ khiến cho đối phương vừa nhìn thấy đã bất chấp tất cả mà bỏ chạy.
"Muốn biết thì đơn giản thôi..." Lâm Đình hừ lạnh một tiếng, cao giọng quát: "Các ngươi là ai, từ đâu tới?"
Những nhân loại bỏ chạy trối chết lúc trước chỉ có tám ngươi, nhưng trong cuộc giao chiến ngắn ngủi vừa rồi đã chết mất hai, lúc này chỉ còn lại có sáu người.
Trong số họ chỉ có hai cường giả thập giai, nhưng thực lực của hai vị này không cường đại cho lắm, tối đã cũng chỉ tương đương với thất xoáy linh khí sư thượng phẩm mà thôi.
Nhìn thi thể của hai cường giả dị tộc thập gia có thực lực không hề thua kém họ chút nào, bọn họ tràn đầy vẻ sợ hãi đối với mấy đồng loại cửu giai ở trước mặt.
Ôm quyền vái sâu một cái, vị cường giả thập giai dẫn đầu cung kính nói: "Tại hạ là Trương Thao, chúng ta đều là tu luyện giả tới từ Hồng Động nhất mạch, xin hỏi các vị là..."
Đám người Trịnh Hạo Thiên ngây ra, Trương Thao rõ ràng đã nhìn thấy Vạn Kiếm quyết của Trịnh Hạo Thiên, nhưng vẫn không nhận ra lai lịch của họ, điều này có chút cổ quái.
Cừu Hinh Dư tâm niệm xoay chuyển, nói: "Các ngươi tới từ đại lục nào?"
Mọi người lập tức bừng tỉnh, bọn họ tuy cũng là nhân loại, nhưng khẳng định là tới từ đại lục khác nhau. Mà trên tòa đại lục này, không lưu truyền Vạn Kiếm quyết, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì cả.
Quả nhiên, Trương Thao vội vã trả lời: "Chúng ta tới từ đại lục A Tạp Ba, các vị chắc là cường giả tới từ đại lục khác rồi."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Chúng tôi tới từ đại lục Phiêu Miểu, thật sự là hạnh ngộ!"
Chiến trường bách tộc quả nhiên là nơi hội tụ tinh anh các tộc của đại linh giới, bọn họ mới vào có một ngày, không những gặp ba chủng tộc khác nhau, hơn nữa còn gặp tu luyện giả nhân loại tới từ đại lục khác.
Tuy tu vi của những tu luyện giả này trong mắt họ cũng chẳng qua chỉ có vậy, nhưng đây quả thực là tiêu chuẩn bình quân trong cả đại linh giới.
Trương Thao cười khổ một tiếng, nói: "Ngài quá khách khí rồi, có thể gặp được các ngài, là phúc khí của đám người chúng ta." Sáu người bọn họ đều cúi người thật sâu, đồng thanh nói: "Đa tạ đại ân cứu mạng của các vị."
Trịnh Hạo Thiên khẽ xua tay, nói: "Đã đều là nhân tộc, vậy thì giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm thôi." Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Có điều tại hạ có một số chuyện muốn hỏi thăm Trương huynh một chút."
Trương Thao vội vàng nói: "Các hạ xin cứ hỏi, Trương mỗ nhất định biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, chỉ vào Dư Uy Hoa, nói: "Ta muốn biết, vì sao vừa thấy vị huynh đệ này của ta, mọi người lại... khẩn trương như vậy, chẳng lẽ vị huynh đệ này của ta trước đây có chỗ đắc tội với các vị?"
Dư Uy Hoa lập tức ưỡn ngực lên, trừng mắt lườm những người đó. :
Tuy lúc này hắn đã khôi phục lại bộ dạng của nhân loại, nhưng ánh mắt của hắn vẫn sáng quắc có thần. Những người này vừa chạm phải ánh mắt của hắn, lập tức trong lòng run sợ.
Trương Thao xuy tay lia lịa, nói: "Ngài nói đùa rồi, chúng ta lần đầu gặp vị huynh đệ này, sao có thể có chỗ đắc tội được." Y thở dài một tiếng, nói: "Thực không dám giấu, lúc chúng ta mới gặp quý hữu, không biết hắn là một võ giả luyện yêu của nhân tộc, mà cho rằng là một vị kim cương cửu giai."
"Kim cương... cửu giai." Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Cho dù là một kim cương cửu giai, cũng không đến nỗi khiến cho các cường giả thập giai của dị hình tộc sợ hãi bỏ chạy như vậy được."
Trương Thao nuốt nước bọt, y tựa hồ như nghĩ tới một chuyện gì đó rất đáng sợ, ngay cả ánh mắt đều có vẻ hồi hộp không thể che giấu được.
"Kim cương nhất tộc tuy thực lực cá thể cường đại, nhưng nếu là kim cương cửu giai bình thường, bọn ta tất nhiên không sợ hãi. Nhưng chúng ta từng gặp được một tên quái thai..." Trương Thao lắp bắp nói: "Kỳ thực chúng ta vốn có hơn mười một người kết bạn trên chiến trường đệ tứ xoáy để sinh tồn, không ngờ một ngày trước trúng phải quỷ kế của những tên dị hình tộc này, bị hơn năm mươi người của chúng vây khốn. Nhưng khi mắt thấy sắp táng mạng thì mấy vị kim cương cửu giai đi qua chiến trường. Những tên gia hỏa của dị hình tộc như đui mù đi chọc vào họ, kết quả một kim cương trong đó giết hết một nửa nhân số như giết gà, thế là dọa cho tất cả bỏ chạy tán loạn.
Y hít sâu một hơi, bất lực nói: "Mấy người chúng ta cũng xui xẻo, tuy chạy được một lần, nhưng tiếp theo lại đụng phải đám dị hình tộc này, cho nên..."
Sắc mặt của bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên hơi biến đổi, Dư Uy Hoa nghiêm giọng nói: "Kim cương cửu gia đó là ai?"
"Ta chỉ nghe những kim cương khác gọi hắn là... Hoàng!"
← Ch. 594 | Ch. 596 → |