← Ch.702 | Ch.704 → |
Một màu đen nồng đậm, đột nhiên nở rộ như một đóa hoa.
Đây là một màu đen thuần khiết nhất, như một hố đen vũ trụ, không hề mang theo một tia tạp sắc nào khác.
"Mặc Tinh Thạch, không ngờ là Mặc Tinh Thạch." Trịnh Hạo Thiên cảm thán, hắn thở dài một tiếng, nói: "Thật không nghĩ ra, trên người các hạ có loại bảo vật này."
Vị kia cười nhẹ, nói: "Vật ấy trao đổi với siêu phẩm Đại quang minh phù triện, không biết đã đủ hay chưa?"
Trịnh Hạo Thiên trầm mặc chốc lát, rút cuộc gật đầu: "Thành giao."
Kỳ thực trong lòng hắn chỉ hận không thể lập tức đồng ý, nhưng vẫn phải giả bộ suy nghĩ cùng dè dặt, đây chính là hắn muốn trụy trang, bằng không đối phương lại nghi ngờ hắn sớm có dự mưu từ trước.
Đôi bên lấy vật phẩm mình cần, giao dịch đôi bên đều có thứ mình cần, mọi người đều vui vẻ.
Người nọ đứng lên, chắp tay, nói: "Nếu giao dịch đã xong, lão phu xin cáo từ, chúc các hạ có thu hoạch lớn ở hội giao dịch."
Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, đột nhiên nói: "Lão phu còn một chuyện muốn hỏi, chẳng hay các hạ có thể thành thật trả lời hay không?"
"Mời nói."
"Lão phu muốn hỏi, trong tay các hạ còn có loại Mặc Tinh Thạch cực phẩm này nữa không?"
Trong mắt người nọ hiện ra một tia hàn quang sắc bén, chỉ tiếc là thân phận bài đã che khuất dung mạo, căn bản là không ai có thể nhìn thấy.
Hắn chần chờ một lát, nói: "Các hạ muốn hỏi điều này làm gì?"
Trịnh Hạo Thiên không mặn không nhạt nói: "Lão phu có vài bằng hữu cũng muốn có vật ấy."
Hắn cũng không chút giấu diếm nào mà trực tiếp nói thẳng ý định của mình ra, như vậy ngược lại khiến vị linh giả kia bỏ đi nghi ngờ trong lòng.
Hắn than nhẹ một tiếng nói: "Xem ra các hạ đã đoán được, trên người hai huynh đệ chúng ta đúng là có vài viên Mặc Tinh Thạch, nhưng bảo vật cỡ này không phải huynh đệ chúng ta có thể sở hữu, chính là tài sản chung, hôm nay mang tới đây là vì muốn trao đổi một kiện bảo vật, vì thế mong các hạ thứ lỗi."
Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên nhíu lại: "Không biết các hạ muốn trao đổi cái gì, có thể trên người lão phu có thứ như vậy không biết chừng."
Người nọ do dự cả nửa ngày rút cuộc lắc đầu, nói: "Việc này cơ mật lại quan hệ đến truyền thừa bản môn, vì thế xin thứ cho lão phu không thể tiết lộ." Hắn chắp tay trực tiếp xoay người rời đi.
Vân Thải Điệp bước lên, tiễn hắn ra ngoài.
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt cả nửa ngày, không ngờ người kia từ chối quyết đoán như vậy, hiện tại cho dù hắn có thiên đại thần thông cũng bó tay không làm gì nổi.
Sau một lát, Vân Thải Điệp trở về, sắc mặt nàng trắng bệch, nói: "Trịnh công tử, ngài luyện chế ra bao nhiêu phù triện thế?"
Từ khi tiến vào sơn cốc, cho dù trong đình viện Vân Thải Điệp vẫn gọi hắn là Vân lão, thế nhưng lúc này nàng đã hoàn toàn quên đi ước định lúc trước, có thể thấy trong lòng nàng loạn đến mức nào.
Trịnh Hạo Thiên có chút cảm kích nhìn đối phương, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng sự quan tâm của Vân Thải Điệp với hắn là thực lòng, không có nửa điểm giả tạo nào.
Vô luận là vì nguyên nhân gì mà biểu hiện như vậy, Trịnh Hạo Thiên vẫn cảm kích nàng.
"Tiểu Điệp, ngươi yên tâm." Hắn chậm rãi nói: "Ta tu luyện loại mật thuật có thể làm triệt tiêu loại thiên phạt này."
Vân Thải Điệp mở lớn hai mắt, chăm chú nhìn Trịnh Hạo Thiên.
Tuy rằng trên người họ đều có thân phận bài, nhưng bởi vì dãy số tương đồng cho nên không chút trở ngại nào có thể nhìn thấy biểu tình của đối phương.
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên nhìn nàng, đôi mắt đen nháy mà thâm thúy như vực sâu vô tận, tràn ngập lực lượng khiến kẻ khác tin phục.
Không hiểu sao, sắc mặt Vân Thải Điệp lại hơi đỏ lên, mà cũng bởi vậy nàng tin lời Trịnh Hạo Thiên nói.
Thở dài một hơi, Vân Thải Điệp vỗ vỗ ngực mình, nói: "Đã như vậy, tiểu muội an tâm rồi." Đôi mắt nàng vừa chuyển, nói: "Vân lão, ngài có thể đưa vài tấm trong bốn loại Quang minh, Hắc ám phù triện cho tiểu muội bán ra hộ ngài."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, xét đến cùng, nàng vẫn không thể thoát khỏi tâm tư thương nhân của mình.
Nhưng mà hôm nay Trịnh Hạo Thiên đã quen thuộc với chuyện này, không hề có nửa điểm phản cảm.
"Ngươi cần bao nhiêu."
"Đại quang minh Thánh Linh phù triện cùng Đại hắc ám Hối Linh phù triện càng nhiều càng tốt, về phần Đại Hắc Ám phân thân phù triện tương đương với tính mạng thứ hai này không thể tùy tiện mang ra, ngài đưa cho ta ba, bốn tấm đi." Vân Thải Điệp suy nghĩ một lát, nói: "Về phần Đại quang minh Thâu Thiên phù triện, ngài hay là tự mình giao dịch đi, tối đa cấp cho tiểu muội đưa ra làm báo cáo kết quả công tác thôi."
Trịnh Hạo Thiên giật mình, nói: "Đại quang minh Thâu Thiên phù triện hẳn là có giá trị cao nhất mới đúng, vì sao ngươi ngược lại không mang đi?"
Vân Thải Điệp nhìn hắn thật sâu, nói: "Tiểu muội không muốn nhiều người biết, ngài có mật thuật chống đỡ lại thiên phạt."
Trịnh Hạo Thiên há miệng, rút cuộc gật đầu một cái, nói: "Đa tạ."
Vân Thải Điệp lắc đầu, rút cuộc nở một nụ cười.
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát, nói: "Chờ đến lúc hội giao dịch kết thúc, ta nhất định sẽ luyện chế phù triện cho người, đến lúc nào ngươi thỏa mãn thì thôi, nhưng mà hiện tại còn cần ngươi giúp một việc."
Vân Thải Điệp che miệng mỉm cười, nói: "Tiểu muội hiểu, lập tức đi thăm dò."
Nàng nhanh chóng bước đi như một làn gió rời khỏi đình viện.
Trịnh Hạo Thiên âm thầm cảm thán, hợp tác cùng người thông minh thật tốt, chỉ cần nói một nửa nàng đã có thể hiểu mình muốn gì.
Thu hồi ánh mắt, một lần nữa rơi lên Mặc Tinh Thạch trên tay, tảng đá to bằng nắm tay trẻ con này đang tỏa ra một cỗ lực lượng kỳ dị.
Đặc biệt là linh thể cường giả, đối với loại lực lượng này càng mẫn cảm.
Thần niệm hắn xâm nhập vào bên trong, quả nhiên cảm ứng được một không gian thật lớn, không gian này không chỉ lớn hơn ba viên Mặc Tinh Thạch, Vân Thải Điệp cung cấp rất nhiều, hơn nữa trong không gian này, linh lực cũng cực kỳ dư thừa."
Nếu thu phục được sủng vật cường đại gì, như vậy có thể đưa vào trong không gian này, vậy chúng có thể tự tiến hành tu luyện mà không cần chủ nhân chăm sóc.
Mặc Tinh Thạch cực phẩm sở dĩ quý hiếm như vậy cũng bởi nguyên nhân này.
Tâm niệm hắn vừa động cổ tay lộn một cái, lấy ra một Đại hắc ám Hối Linh phù triện.
Ngón tay nhẹ điểm một cái, tấm phù triện màu đen này lập tức bị xé ra, đồng thời trong hư không hóa thành một đoàn khói đen bao vây lấy Mặc Tinh Thạch vào bên trong.
Mà cùng lúc đó, toàn bộ không gian truyền tới một trận linh lực ba động mạnh mẽ, hắc ám lực lượng dường như muốn phá tan phong tỏa không gian, bay ra ngoài đình viện mà tung hoành.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, từ người hắn bay vọt ra mấy vạn đạo kiếm quang, đám kiếm quang này vừa xuất hiện lập tức hình thành kiếm hải thế giới, trong phiến thế giới này toàn bộ lực lượng đều bị phong tỏa.
Sở dĩ có hiệu quả thần kỳ như vậy đó là bởi vì kiếm hải thế giới cùng Đại hắc ám Hối Linh phù triện đều là do Trịnh Hạo Thiên điều khiển, nếu đổi lại là người khác sử dụng Đại hắc ám Hối Linh phù triện, Trịnh Hạo Thiên cũng không thể nào dễ dàng phong tỏa cỗ lực lượng hắc ám này như vậy.
Bị lực lượng hắc ám vây quanh, Mặc Tinh Thạch không chút khách khí, nó bắt đầu hấp thu điên cuồng lực lượng khổng lồ xung quanh.
Theo lực lượng hắc ám tinh thuần ồ ạt tiến vào, đại bộ phận linh lực trong Mặc Tinh Thạch cũng xảy ra biến hóa vi diệu.
Tròn hai canh giờ sau, hắc ám lực lượng tràn ngập bốn phía đều bị Mặc Tinh Thạch hút sạch, tốc độ này so với dự kiến của Trịnh Hạo Thiên ít nhất cũng phải nhanh hơn mấy lần.
Bởi vì sau khi Mặc Tinh Thạch hấp thu hắc ám lực lượng đến một mức nhất định, tốc độ hấp thu của nó dần dần tăng lên, thậm chí còn vượt xa dự liệu của Trịnh Hạo Thiên.
Trong Mặc Tinh Thạch, một cỗ lực lượng hắc ám tràn ngập, khuếch tán, thậm chí cuối cùng thay thế toàn bộ linh lực bên trong.
Đến hiện tại, trong tiểu thế giới kỳ dị này đã hoàn toàn biến thành lãnh địa của hắc ám, tuy rằng nó không rộng lớn vô biên như thiên ma giới, cũng không có tồn tại kinh khủng như Ma Thần, Đại Ma Vương tọa trấn, nhưng nói đến mức độ đồng đậm của lực lượng hắc ám thì còn tốt hơn đại đa số địa phương trong Thiên ma giới.
Thỏa mãn gật đầu, Trịnh Hạo Thiên giơ ngón tay điểm một cái: "Đi."
Hai đạo hàn quang lập tức từ Ôn Dưỡng hồ lô bay ra tiến vào bên trong Mặc Tinh Thạch.
Hai đạo hàn quang này chính là hai con Ma Vương đã hoàn toàn bình phục, bọn chúng đã bị Mộng Yểm mị hoặc, cho dù chưa chính thức nhận chủ thế nhưng Trịnh Hạo Thiên cùng Mộng Yểm đã có thể chỉ huy bọn chúng.
Hai đầu ma vương tiến vào tiểu thế giới này, cảm thụ được lực lượng hắc ám khổng lồ bên trong, đều là hưng phấn rít gào, tiếng gầm kinh khủng vang vọng trong thiên địa, ù ù không dứt.
Trịnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Các ngươi ở đây ngoan ngoãn tu luyện, không được náo loạn."
Hai đầu Ma Vương thân hình run lên, vội vã phủ phục dưới đất hành lễ, sau đó cung kính ngồi xuống, thành thành thật thật bắt đầu tu luyện. :
Rất nhanh, ma lực quanh người bọn chúng hội tụ thành hai cơn lốc xoáy, sau đó không ngừng tiến vào bên trong thân thể chúng, khiến cho thân thể chúng dần dần càng thêm cường tráng.
Thiên Ma giới chính là thế giới của tranh đấu cùng chém giết, cá lớn nuốt cá bé, nơi này so với tuyệt đại đa số những địa phương hung hiểm trong đại linh giới chỉ có hơn chứ không kém, phục tùng mệnh lệnh của tồn tại mạnh mẽ hơn, đối với bọn chúng mà nói là việc đương nhiên.
Cho dù cường giả đã đạt tới cảnh giới Ma Vương cũng chưa từng ngoại lệ.
Nếu không có như vậy, cho dù là Mộng Yểm cũng rất khó mị hoặc tồn tại cường đại như Ma Vương này
Chậm rãi thu hồi thần niệm, Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn yên lòng.
Mặc Tinh Thạch cực phẩm quả nhiên có lực lượng thần kỳ, không chỉ có thể khiến Ma Vương ở lại còn khiến bọn họ không ngừng tu luyện súc tích đề thăng thực lực.
Nhưng mà chính vì thế Trịnh Hạo Thiên mới hạ quyết tâm, mấy người chí thân của hắn, nhất định phải có bảo vật như vậy trong người.
Nếu gia tộc kia đã mang theo năm viên Mặc Tinh Thạch tới đây, thì hắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đoạt được.
"Kẽo kẹt."
Tiếng mở cửa vang lên phía trước, Trịnh Hạo Thiên thu hồi kiếm quang, nhìn Vân Thải Điệp bước vào hỏi: "Tiểu Điệp, hỏi thăm thế nào rồi?"
Vân Thải Điệp cười uyển chuyển, nói: "Vân lão, tiểu muội vừa thu được một tin tức, bọn họ dự định dùng năm viên Mặc Tinh Thạch đổi lấy một bộ đại trận cho sơn môn."
← Ch. 702 | Ch. 704 → |