← Ch.710 | Ch.712 → |
Trong nội sảnh của Vạn Bảo hiên có một tòa truyền tống trận loại nhỏ.
Đây là truyền tống trận duy nhất thông tới Vạn Kiếm tông mà không bị sự giám sát bằng thần niệm của các Thái thượng trưởng lão.
Trong bát đại siêu cấp môn phái trên Phiêu Miểu đại lục, cũng chỉ có Vạn Bảo hiên mới có khả năng nhận loại đãi ngộ đặc thù khó tin này.
Đương nhiên, có thể tiến hành truyền tống bằng trận đồ này, mỗi người đều là nhân vật quan trọng vạn người có một trong Vạn Bảo hiên, trước mặt những nhân vật này, cho dù là các Thái thượng trưởng lão trong bát đại môn phái cũng phải cấp cho họ vài phần mặt mũi.
Lúc này, trung tâm trận đồ đột nhiên lóe lên một đạo bạch sắc quang trụ, sau đó Trịnh Hạo Thiên cùng Vân Thải Điệp bước ra.
Đảo mắt một vòng, hai người nhìn nhau cười, trải qua lần giao dịch linh giả tại u cốc, bọn họ bất giác đã bồi dưỡng ra một loại ăn ý, chỉ cần nhìn mắt đối phương là có thể hiểu nhau.
Trịnh Hạo Thiên gật đầu với nàng một cái, nói: "Vân cô nương, đa tạ."
Sắc mặt Vân Thải Điệp đột nhiên trở nên buồn bã, nói: "Trịnh công tử, xem ra trong lòng ngài vẫn không coi Thải Điệp là bằng hữu a."
Trịnh Hạo Thiên giật mình, hắn gãi đầu một lát, rút cuộc nói: "Tiểu điệp, đa tạ."
Vân Thải Điệp nhất thời lộ ra một nụ cười vui vẻ, nàng vừa khẽ cười lập tức khiến không gian dường như tỏa sáng, quả thật là xinh đẹp động lòng người. Tâm tình của nàng biến đổi quá nhanh, chính bởi thế mới mang lại cảm giác chân thành và thân thiết lạ thường.
Sau một lát, nàng đột nhiên nói: "Trịnh công tử, nghĩ không ra ngài cũng biết gạt người a."
Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói: "Ta lừa gạt cái gì?"
"Ngài không phải nói trên người đã không còn loại Mặc Tinh Thạch kia sao?" Vân Thải Điệp nhẹ giọng nói: "Thế nhưng tiểu muội rõ ràng nhớ kỹ, trong tay ngài hẳn là có ba viên như thế."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, từ trong người móc ra viên Mặc Tinh Thạch cuối cùng, nói: "Viên cuối cùng này, ta giữ lại chính là để tặng ngươi."
Vân Thải Điệp hai mắt sáng ngời, nói: "Thực sự là tặng cho ta?"
"Đúng thế." Trịnh Hạo Thiên không chút do dự nói.
Vật ấy đối với người khác, đặc biệt là người tu luyện hỏa hệ công pháp thì tuyệt đối là bảo vật vô giá không gì có thể so sánh.
Nhưng mà trong đan điền của Trịnh Hạo Thiên có Phượng hoàng tàn phách, đối với hắn mà nói, vật này cũng chỉ là đồ vật bình thường mà thôi.
Trong u cốc hắn sở dĩ không lựa chọn tiếp tục giao dịch, đó là bởi vì hắn không muốn tạo thành náo động quá lớn.
Xuất ra một hai cái còn có thể nói là vận khí tốt, ở trong tuyệt địa nào đó mà tìm được bảo vật, nhưng nếu tiếp tục xuất ra viên thứ ba, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng hoài nghi hắn có năng lực chế tác vật ấy.
Mà hiện tại hắn còn chưa nắm được yêu hóa biến thân Phượng hoàng, đúng là không muốn lộ ra con bài chưa lật này quá sớm.
Vân Thải Điệp cầm viên Mặc Tinh Thạch nhẹ vuốt ve, một lúc lâu sau, nàng thở dài một tiếng, không ngờ đưa vật ấy trả lại cho Trịnh Hạo Thiên, đồng thời nhỏ giọng nói: "Trịnh công tử, bảo vật này tốt hơn là ngài giữ đi."
Trịnh Hạo Thiên giật mình nói: "Vì sao, lẽ nào ngươi không muốn nhận?" Hắn dùng tay đẩy ngược trở lại nói: "Chỉ cần ngươi đem vật này giao lên, ta khẳng định có thể khiến đại trưởng lão Vân Phiêu Phiêu coi trọng."
"Ta biết." Vân Thải Điệp khẽ lắc đầu, nói: "Bảo vật có thể khiến hai vị đại linh giả Tịch Tiếu Nhân cùng Nghiêm Cảnh Nhất điên cuồng, tự nhiên Bản Hiên cũng coi trọng, thế nhưng nếu để họ biết ngài có thể chế tác ra vật ấy, chuyện đó quả thực bất lợi với ngài."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm rùng mình, quan hệ giữa hắn và Vạn Bảo hiên vẫn hài hòa từ trước tới giờ, cho nên hắn mới không suy nghĩ dễ dàng giao ra, thế nhưng nghe xong Vân Thải Điệp nói, hắn mới chợt run sợ.
Yên lặng nhận lại Mặc Tinh Thạch, đồng thời thu vào túi, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu Điệp, ngươi tin tưởng ta sau này có thể tấn cấp Đại Linh Giả không?"
Vân Thải Điệp gật đầu, nói: "Ta tin tưởng." Nàng dừng một chút, trên mặt đột nhiên nở ra một nụ cười xinh đẹp như hoa nở: "Ngươi không chỉ có thể tấn chức đại linh giả, thậm chí ngay cả tông sư cũng có thể đạt tới."
Trịnh Hạo Thiên ngạo nghễ cười, nói: "Đúng thế, chờ ta tấn chức tông sư, ngươi có thể thoải mái nhận thứ này rồi."
Vân Thải Điệp nhất thời hiểu ra ý tứ hắn, nụ cười trên mặt càng trở nên sáng lạn.
Đúng thế, chỉ cần Trịnh Hạo Thiên có thể tấn cấp tông sư, như vậy hắn chính là một trong những nhân vật đứng đầu thế giới này. Khi đó cho dù mọi người biết hắn có loại năng lực kia thì cũng chỉ có thể ngưỡng vọng và sợ hãi than thầm thôi, không có ai dám có ý đồ cướp đoạt của hắn.
Sở dĩ nói mang ngọc có tội, kỳ thực nguyên nhân lớn nhất không phải vì bảo vật, mà bởi vì chủ nhân của bảo vật không đủ thực lực, khiến cho kẻ khác nảy sinh dục vọng cướp đoạt.
Nếu chủ nhân của bảo vật chính là nhân vật có thực lực cường đại nhất trên thế giới, như vậy 'mang ngọc' cũng không có khả năng trở thành tội nghiệt.
.............
Khi Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ về tới Bạch Thảo phong liền phát hiện có không ít người ở trong đình viện của mình.
Không chỉ có cha hắn Trịnh Thành Liêm, vợ chồng Cừu Đường Cổ, đám Dư Kiến Thăng, Nhạc Mãnh, mà ngay cả Truyện Phàn Cao cũng mặt dày mặt dạn dọn đến đây ở.
Dựa theo lời đám trưởng bối này, ở bên cạnh Trịnh Hạo Thiên, bọn họ có cảm giác đặc biệt an toàn.
Trịnh Hạo Thiên nghe thấy lời này ngoài việc bất đắc dĩ lắc đầu cũng không còn bất cứ biện pháp nào, nhưng mà trong lòng hắn cũng không thấy khó chịu vì chuyện này.
Về tới phòng mình, Trịnh Hạo Thiên gọi Hoặc Khánh Cương cùng Vương Vũ lên.
Nhìn hai người trước mặt, hắn lấy ra một cái túi không gian, nói: "Vương huynh, Hoắc huynh, đây là một chút thu hoạch trong chuyến đi lần này của Trịnh mỗ, các ngươi cầm xem đi."
Vương Vũ nhận lấy túi không gian, thần niệm hắn đảo qua bên trong một chút, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hoắc Khánh Cương tò mò nhìn, sau đó tiếp nhận túi xem xét, cả kinh nói: "Sư thúc, ngài... ngài đánh cướp bảo khố hả?"
Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười nói: "Nói bậy, ngươi mới đánh cướp bảo khố ấy."
Nhưng mà vừa nghĩ tới những thứ trong chiếc túi không gian này, Trịnh Hạo Thiên cũng không tiếp tục trách cứ hắn nữa.
Lúc trước, hắn ở giao dịch hội bái phỏng không ít người, hơn nữa cũng không phải hiếm người đến bái phỏng.
Sau nhiều lần giao dịch, hắn đã đổi được số lượng lớn phù triện bình thường lấy đan dược, thần binh, cùng hộ giáp thích hợp cho tu luyện giả sử dụng.
Tuy rằng gần như đổi hết số phù triện hắn tích cóp từng ly từng tí một cùng với Phượng hoàng hỏa khí hắn cướp được từ tay ma tộc, thậm chí hắn còn dùng vài tấm Đại quang minh thánh linh phù triện cấp bậc linh giả đem ra trao đổi.
Thế nhưng, những thứ hắn đổi về cũng có giá trị tương đương.
Hôm nay hắn chia những thứ đó thành ba phần, trong chiếc túi kia là một phần ba thu hoạch.
Chỗ này tuy không thể so với tài sản tích trữ bao nhiêu năm của Bạch Thảo phong, thế nhưng đối với kẻ vừa mới tới như Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương mà nói, đó chính là một khoản tài phú to lớn không thể tưởng tượng.
Lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên nói: "Các ngươi giữ cẩn thận, sau này chọn một vài huynh đệ có tư chất tốt trong phong bồi dưỡng đồng thời cấp cho mỗi người một ít."
Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cung kính nhận lấy, trong đôi mắt đều chớp động vẻ kích động.
Kỳ thực Trịnh Hạo Thiên cũng biết, hai người bọn họ lặng lẽ lựa chọn ra vài huynh đệ để bồi dưỡng, kỳ thực chính là tạo nên một vài nòng cốt thân tín.
Cách làm này tuy có vẻ phạm húy, thế nhưng bởi có sự tồn tại của tuyệt đại thiên tài Trịnh Hạo Thiên, vì thế mấy chuyện này lại biến thành việc đương nhiên.
Hơn nữa, Trịnh Hạo Thiên cũng biết, bọn họ chắc chắn sẽ tận sức mà làm, mục đích cuối cùng cũng là vì chính mình, cho nên hắn mới lấy ra một phần ba thu hoạch, có mấy thứ này đảm bảo, Vương Vũ và Hoắc Khánh Cương làm việc càng thêm thoải mái.
Về phần nỗi lo lắng trước kia, từ khi Trịnh Hạo Thiên tấn cấp linh thể cường giả cũng biến mất triệt để.
Phong chủ Bạch Thảo phong kế tiếp chỉ có một nhân tuyển, ngoại trừ Trịnh Hạo Thiên ra, không còn ai có tư cách tranh đoạt.
Phất tay để hai người bọn họ đi làm việc, Trịnh Hạo Thiên mời Truyện Phàn Cao đến, đồng dạng đưa ra một phần ba đan dược cùng thần binh, để hắn sung vào trong bảo khố Bạch Thảo phong.
Sau khi nhìn thấy đống vật phẩm này, ngay cả Truyện Phàn Cao cũng không khỏi cảm khái vạn lần. :
Linh giả đúng là linh giả, tài phú trong tay họ nắm giữ còn xa người bình thường mới có thể bằng, Trịnh Hạo Thiên này vừa tấn chức linh giả không bao lâu, tiện tay đã xuất ra nhiều đồ tốt như vậy, không ngờ đều sung vào bảo khố.
Nhận xong bảo vật, Truyện Phàn Cao lập tức chạy về báo tin vui cho phụ thân.
Nhưng mà, hắn lại không biết, không phải linh giả nào cũng có nhiều tài phú như vậy.
Nếu như Trịnh Hạo Thiên không phải là một Ngọc Phù sư cường đại, không có năng lực luyện chế siêu phẩm phù triện, như vậy hắn tuyệt đối không có tài sản phong phú cỡ này.
Cuối cùng, Trịnh Hạo Thiên mời phụ thân, Cừu Đường Cổ, cùng đám Nhạc Quy lên.
Hắn xuất ra phần đan dược, thần binh, cùng hộ giáp cuối cùng phân cho mọi người.
Trên Bạch Thảo phong, bọn họ mới chính là thân nhân của hắn.
Những người này chính là từ tiểu linh giới không ngừng tu luyện mà tiến lên, hơn nữa bên trong còn có quan hệ thân thiết, muốn nói đến người hắn tuyệt đối tín nhiệm, tuyệt đối không ai có thể sánh với họ
Làm xong hết mọi việc, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc yên tâm đóng cửa phòng lại, bắt đầu kiểm kê thu hoạch chính của mình.
Bảo vật thích hợp cho tu luyện giả phổ thông tuy khổng lồ, thế nhưng đối với hắn hiện tại mà nói đã không còn nửa điểm công dụng.
Thế nhưng, vật trao đổi được từ trên người hai vị đại linh giả Nghiêm Cảnh Nhất cùng Tịch Tiếu Nhân phải nói là vô giá.
Hắn đầu tiên lấy ra một cành cây khô, nhẹ nhàng vuốt ve cành cây Ngô Đồng, cảm nhận sự thô ráp của lớp vỏ ngoài cùng sinh mệnh lực lượng dâng trào bên trong.
Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, cho dù thứ này không phải là cành cây Ngô Đồng trong truyền thuyết thì cũng là chí bảo khó cưỡng cầu.
Điểm này chỉ bằng vào ba động sinh mệnh lực bên trong nó cũng có thể đoán ra một hai phần.
Do dự một chút, Trịnh Hạo Thiên dẫn chân khí vào bên trong, chậm rãi hấp thu một chút sinh mệnh lực bên trong, đồng thời mạnh mẽ đẩy chúng về phía đan điền.
Tuy rằng cỗ lực lượng sinh mệnh này không nhiều, thế nhưng lại không chứa chút tạp chất nào, gần như một loại năng lượng hoàn mỹ.
Dần dần, cỗ lực lượng này rút cuộc tiến vào đan điền, đồng thời bắt đầu tràn ngập trong thế giới đan điền hình ô vuông.
"Hô..."
Dường như cảm nhận được một cỗ sinh mệnh lực tiến vào, chim đại bàng cùng tam đại yêu phách động thời rục rịch, chúng nó đánh giá bốn phía, tỏ ra khát vọng mãnh liệt.
Mà khiến Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nhất chính là, phượng hoàng tàn phách lười biếng hầu như chỉ biết ngủ dài đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt trong sáng của nó lần đầu tiên lộ ra một chút cảm xúc cường liệt.
← Ch. 710 | Ch. 712 → |