← Ch.768 | Ch.770 → |
Một vùng bình nguyên liên miên bất tuyệt trải rộng dưới bầu trời. Không có núi cũng không có đồi, tĩnh lặng giống như một vùng biển yên bình.
Trên bình nguyên, có những đám sinh vật hoang dã kết thành đàn. Chúng nhàn nhã sinh sống, sinh sản ở nơi này ở nơi này, tựa như có thể truyền thừa, khiến chủng tộc của mình tồn tại vĩnh viễn.
Nhưng phảng phất như cảm ứng được cái gì đó, những sinh vật thủ lĩnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời xa xôi.
Tiếp đó, chúng bắt đầu dùng ngôn ngữ độc đáo của mình, truyền đi tín hiệu nguy hiểm.
Tất cả sinh vật đều vội vàng cất bước, bỏ chạy về phương xa. Đám sinh mệnh nhỏ yếu này đang cố hết khả năng trốn vào một góc khuất hẻo lánh nào đó, khẩn cầu không bị tồn tại cường đại thuận tay giết chết.
Ở phía chân trời xa xôi, đột nhiên xuất hiện mấy trăm đạo hắc ảnh. Mà cùng đi với bọn họ, lại là một cỗ khí thế cường đại, khiến cho cả bình nguyên cũng phải run rẩy.
Đám sinh vật sinh sống trên bình nguyên chiến trường linh giả tuy có thể chất cường hãn. Thậm chí một ít sinh vật chỉ cần dựa vào thân thể cũng có thể chống cự tu luyện giả cao giai bình thường. Nhưng giữa chúng là linh giả vẫn có chênh lệch không gì sánh nổi, căn bản không có bất cứ chút năng lực chống cự nào.
Cho nên, sau khi cảm nhận được cỗ khí tức khổng lồ ở phương xa, phàm là những sinh vật có thể đi, có thể chạy đều chạy trốn sạch sẽ.
Trên bầu trời, Trịnh Hạo Thiên nhìn cảnh tượng phía dưới, không khỏi cảm khái ngàn vạn.
Nơi này, kỳ thật cũng là thế giới mạnh sống yếu chết.
"Tạm ổn rồi, giao thủ ở nơi này, vô luận thế nào cũng không thể ảnh hưởng tới doanh địa." Hổ Bá Thiên ở bên cạnh hắn khẽ nói: "Cửu U chân nhân cũng không thể ra mặt can thiệp nữa."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Nếu như không phải lần này ầm ĩ quá lớn, chân nhân cũng tuyệt đối không để ý tới chúng ta."
Quả thật, đối với chân nhân mà nói, chiến đấu giữa linh giả không thể khiến bọn họ coi trọng. Cuộc chiến của Trịnh Hạo Thiên với Trương Tấn Thao ở ngoài doanh địa có thể nói là oanh oanh liệt liệt, nhưng Cửu U chân nhân thậm chí đến cả một đạo thần niệm cũng lười quét tới. Bởi vậy có thể thấy được vị tông sư này ngạo khí tới bậc nào.
Hổ Bá Thiên mỉm cười, trong nụ cười không ngờ còn mang theo một tia tàn nhẫn: "Mạnh tay một chút."
Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái, nói: "Đại ca yên tâm ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn nhớ kỹ bài học ngày hôm nay."
Ở phía xa xa sau lưng bọn họ, Hách Minh sắc mặt âm trầm, thấp giọng nói: "Tề huynh, tên tiểu tử này là khí sư linh giả, am hiểu khống chế kiếm quang. Nếu bần đạo đoán không nhầm, hắn hẳn là môn hạ của Vạn Kiếm tông Phiêu Miễu đại lục."
Sắc mặt Tề Văn Tài ngưng trọng, nói: "Đa tạ Hách huynh chỉ điểm."
Hách Minh phất phât tay nói: "Kiếm quang hắn khống chế tuy có uy lực không tệ. Nhưng nếu xét trên số lượng, bất quá cũng chỉ là khí sư linh giả thượng phẩm thất xoáy mà thôi. Với thực lực Tề huynh, trận này nhất định có thể chiến thắng dễ dàng. Đến lúc đó, không cần lưu thủ..."
Tề Văn Tài trong lòng rùng mình, khóe mắt khẽ nhảy lên mấy cái.
Thật không biết tên khí sư linh giả này đắc tội với Hách Minh chỗ nào, không ngờ lại khiến hắn ám chỉ mình, phải hạ sát thủ.
Bất quá, chỉ trong giây lát hắn đã hạ quyết định.
Nếu như đã muốn giao hảo với Cổ Chân giáo, đương nhiên phải toàn lực ứng phó rồi. Mà vô luận Trịnh Hạo Thiên có lai lịch ra sao, thì khoảng cách giữa Phiêu Miễu đại lục và Thương Khung đại lục cũng quá xa xôi. Cho dù Vạn Kiếm tông kia có thực lực hủy thiên diệt địa cũng khó mà tìm được hắn.
Trong lòng chợt lóe sát khí, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên lại càng lăng lệ hơn mấy phần. Hắn há miệng hét lớn: "Tiểu tử, dừng lại thôi. Ngươi còn muốn đi nơi nào nưã?"
Đổng Tân cùng Thiệu Gia Nghĩa liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy ở sâu trong mắt đối phương hiện lên một tia trào phúng.
Kẻ nóng vội tìm chết như vậy, bọn họ đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Được, chính là chỗ này."
Thân hình Trịnh Hạo Thiên dừng lại, lập tức xoay người lại, cao giọng nói: "Tề huynh, mời."
Trong một khắc khi hắn dừng lại, đám người đang bám theo phía sau lập tức giống như chim thú tản mát tán loạn ra bốn phía.
Khiến cho người ta kinh ngạc chính là, trong những người này, trừ đám linh giả ra, không ngờ có tới hơn phân nửa là tu luyện giả bình thường.
Trong tình huống bình thường, những tu luyện giả này tuy đạt tới tiểu chuẩn cao giai, nhưng cũng không được phép rời khỏi doanh địa nhân tộc. Bởi vì dị tộc cường giả ở ngoài doanh địa đều là linh giả, chỉ cần nhấc tay một cái là có thể đánh bọn họ thành bột mịn, giết như giết mấy con kiến vậy.
Nhưng hôm nay lại khác. Bọn họ đều từ quảng trường cùng tới đây, hoặc là nhận được tin tức gia nhập vào trong đội ngũ.
Dưới tình huống nhay cả Cửu U chân nhân cũng ra mặt, hơn nữa song phương còn giao thủ quang minh chính đại, bọn họ quả thật có tư cách quan sát cuộc chiến này.
Nhìn đối phương đằng xa, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "Ngươi xuất thủ trước đi."
Tề Văn Tài cười lớn, nói: "Tề mỗ mặc dù bất tài, nhưng cũng không muốn đánh mất uy phong của Thương Khung đại lục. Ngươi xuất thủ trước đi."
Ba người Hổ Bá Thiên không hẹn mà cùng lộ ra một vẻ thương tiếc. Nếu Tề Văn Tài chịu xuất thủ trước thì may ra còn có cơ hội liều mạng một lần. Nhưng nếu để Trịnh Hạo Thiên - chỉ trong một tháng đã thành công tấn chức một sao, xuất thủ trước thì...
Trong thoáng chốc, bọn họ dường như đã nhìn thấy kết cục của Tề Văn Tài rồi.
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu nói: "Được."
Lúc này, hắn cũng lười nói nhiều với tên linh giả tự cho mình là giỏi này rồi.
Trong linh giả nhân tộc, cũng có một tin đồn. Linh giả đến từ siêu cấp đại lục đều rất cao ngạo, tựa hồ có bộ dáng khinh thường linh giả đến từ các đại lục khác.
Hôm nay vừa thấy, quả thật đúng là vậy.
Tề Văn Tài chính là linh giả của Thương Khung đại lục. Khi hắn đối mặt với linh giả của Phiêu Miễu đại lục, thủy chung vẫn như vô tình hữu ý lộ ra một tư thái cao ngạo. Mà loại thái độ này không chỉ mình hắn có, mà phàm là những linh giả đứng sau lưng Hách Minh đều giống như vậy.
Một khi đã vậy, cứ dựa theo lời Hổ Bá Thiên, cho hắn một bài học suốt đời khó quên đi.
Ngón tay điểm một chỉ, vô số tinh quang chói mắt đã từ trên người hắn tràn ra.
Ức vạn kiếm hải, công pháp cực mạnh của Vạn Kiếm tông.
Nhưng, ngay khi kiếm hải do tinh quang hóa thành vừa mới phóng thích ra, còn chưa kịp biến thành kiếm trận thì vẻ mặt cao ngạo của Tề Văn Tài cũng đột nhiên biến đổi.
Hắn quát khẽ một tiếng, thân thể dùng một tốc độ khó tin bành trướng lên, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã hoàn thành yêu hóa biến thân.
Biến thân của hắn là một loại yêu thú phi cầm hiếm thấy. Trên người con yêu thú này có bốn chiếc cánh cùng bốn chiếc cự trảo. Trên Hai chiếc cự trảo trong đó có lam quang vờn quanh, mà hai chiếc cự trảo còn lại lại biến thành cánh tay nhân loại, cầm một thanh cự thương dài tới hơn ba trượng.
Bốn chiếc cánh nhẹ nhàng phất lên, thân thể nó lập tức hóa thành một đạo lưu tinh, lao thẳng về phía Trịnh Hạo Thiên.
Mọi người đang quan chiến xung quanh lập tức ngẩn ra, tiếp đó trở nên xôn xao.
Thì ra vị linh giả trẻ tuổi của Phiêu Miễu đại lục kia là một vị khí sư linh giả.
Khí sư linh giả trong các môn các phái, các đại gia tộc đều là tồn tại giống như bảo bối. Hiếm có ai lại nguyện ý để bọn họ tiến vào chiến trường linh giả.
Bởi vì mỗi một khí sư linh giả đều có thể sáng tạo ra một lượng tài phú rất lớn. Cho dù là các môn phái có cường đại thế nào đi nữa, cũng khó thể nào mà phái bọn họ tới nơi nguy hiểm như chiến trường linh giả.
Mất một khí sư linh giả, thì giá trị tổn thất so với năm vị luyện yêu linh giả còn lớn hơn.
Mà động tác của Tề Văn Tài cũng vượt xa khỏi dự kiến của mọi người. Khôngngờ ngay trong khoảnh khắc khi Trịnh Hạo Thiên phóng xuất linh khí kiếm quang, hắn đã đột nhiên xuất thủ.
Thời điểm này không thẻ nghi ngờ chính là thời khắc quan trọng nhất để linh khí sư khống chế linh vật, hơn nữa cũng là lúc cảnh giác giảm xuống thấp nhất. Nhưng Tề Văn Tài lại nắm bắt được thời cơ trong một tích tắc này, trong nháy mắt xuyên phá tầng tinh mang còn chưa kịp triển khai, xông tới bên cạnh đối phương.
Để cho một luyện yêu võ giả áp sát người, đối với khí sư linh giả mà nói, tuyệt đối là một đại bi kịch.
Tất cả mọi người đều thầm thở dài trong lòng. không thể nghĩ tới, trận chiến này còn chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc rồi.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt mọi người đột nhiên trợn tròn lên, ngay cả là Hách Minh và Tề Văn Tài trong cuộc cũng giống như vậy.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên cũng bành trướng lên, ngay trong một khắc khi Tề Văn Tài xông tới bên người, hắn cũng biến thành một con cự hùng thân hình cao lớn cường tráng, toàn thân tràn ngập lực lượng vô cùng.
Cư hùng vươn một cánh tay cường tráng nhẹ nhàng gạt một cái, lập tức đẩy trường thương ra ngoài, còn một chiếc khác lại vỗ một chưởng xuống đầu Tề Văn Tài.
Sắc mặt Tề Văn Tài đại biến, trong lòng hắn thầm hận. Hách Minh chỉ nói người này là một khí sư linh giả, nhưng không hề nói hắn là linh thể song tu mà. Hơn nữa, càng đáng buồn thay, yêu hóa biến thân của hắn lại là yêu thú hùng tộc - một trong những loại yêu thú am hiểu tấn công cận chiến nhất.
Yêu thú phi cầm của mình lấy tốc độ làm sở trường, làm sao có thể cận chiến với yêu hùng đây?
Đây không phải là muốn chết hay sao?
Tâm niệm hắn vừa chuyển, bốn chiếc cánh lập tức liều mang huy động, muốn thoát ly khỏi phạm vi hùng chưởng khống chế.
Nhưng đúng vào lúcnày, quanh thân thể hắn đột nhiên lóe lên quang mang mãnh liệt, vô cùng vô tận kiếm quang giống như thác nước, ngân hà trút xuống, trong nháy mắt đã bao phủ thân thể hắn lại.
Chẳng biết từ lúc nào, tinh mang do Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra đã hóa thành kiếm hải đầy trời, đồng thời bày ra một toàn kiếm hải đại trận huyền ảo ngay giữa hư không vô tận.
Khi tòa đại trận này bắt đầu vận chuyển, ngay cả toàn bộ không gian cũng trở nên sền sệt, khiến cho người ta có một loại cảm giác bị bó buộc, khó cựa quậy nổi.
Lực lượng khổng lồ từ trong kiếm trận ầm ầm lan tràn ra. Ở trong mắt mọi người, toàn bộ khu vực đó đã trở thành một vùng biển vô biên vô tận, sóng lớn ngập trời rồi
"Oanh, oanh, oanh..."
Liên tiếp những tiếng nổ lớn từ trong kiếm hải vang lên, giống như có hai con động vật khổng lồ không ngừng va chạm dưới đáy biển, khiến cho trên mặt biển bắn tung tóe nhưng đóa hoa trắng xóa.
Tất cả các linh giả đều phóng thích thần niệm ra ngoài, nhưng bọn hắn lại bi ai phát hiện ra, vô luận mình có cố gắng thế nào, cũng không thể xuyên thấu quá lớp kiếm quang này để nhìn thấu cảnh tượng bên trong.
Bất quá, sau khi nhìn thấy yêu hóa biến thân hùng tộc của Trịnh Hạo Thiên, cùng với kiểm hải khổng lồ không gì so sánh được, trong lòng bọn hắn đã ẩn ước có một loại dự cảm.
Kết quả trận chiến hôm nay, không cần hỏi cũng biết rồi.
"Đi...."
Một tiếng quát lớn đột nhiên từ trong thế giới kiếm hải truyền ra. Bên trong một tiếng quát lớn này, ẩn chứa một cỗ lực lượng kinh thiên động địa, phảng phất như một vị thần linh cao cao tại thượng nhìn xuống con kiến dưới đất, tràn ngập một sự uy nghiêm không cách nào hình dung được. -
Tiếp đó, vô tận kiếm quang trên bầu trời chợt tản ra.
Sau khi tất cả kiếm quang biến mất, mọi người mới có thể nhìn rõ.
Trịnh Hạo Thiên chắp hai tay sau lưng đứng ngạo nghễ giữa không trung. Và ở trước mặt hắn các đó không xa, Tề Văn Tài đã toàn thân bê bết, hôn mê mất rồi.
← Ch. 768 | Ch. 770 → |