← Ch.961 | Ch.963 → |
"Ba...."
Trong hư không đột nhiên truyền tới một tiếng nổ lớn. Không gian hư vô đã bị lực lượng cường địa mạnh mẽ xé tan. Mấy đạo thân ảnh lần lượt xuất hiện.
Nơi này chính là chiến trường linh giả, nơi mà vô số linh giả các tộc liều mạng chém giết lẫn nhau.
Mấy vạn năm năm qua, nơi này đã sinh ra vô số nhân vật thiên tài. Bọn họ người thì tấn thăng thành đại linh giả, người thì tấn chức tông sư, trở thành tồn tại trụ cột của các tộc.
Chỉ là, ở sau lưng những vinh quang đó, lại chẳng có ai chú ý tới, bởi vì sinh ra những cường giả đó mà vẫn lạc bao nhiêu sinh mệnh.
Có lẽ, ở trong mắt những vị cường giả đó, những tên cường giả dị tộc chết trong tay bọn họ, chẳng qua chỉ là tảng đá kê chân để bọn họ bước lên đỉnh cao mà thôi,
Ngày hôm nay, có tất cả bảy vị tông nhân lần lượt đi ra từ trong hư không.
Đám tông sư nhân loại trên Phiêu Miểu đại lục không ngờ lại cùng hội tụ lại ở chỗ này.
"Âm Mị, chúng ta khua chiến gióng trống tới đây, liệu có khiến cho đám thập đại cấm địa chi cương quấy nhiễu và liên hợp tấn công hay không?" Túy chân nhân trầm giọng nói: "Ở trong chiến trường linh giả, thập đại cấm địa chi cương chính là tồn tại vô địch đó."
Âm Mị chân nhân chậm rãi nói: "Túy huynh yên tâm, mấy người tiểu muội đã tận hết khả năng thu liễm khí tức rồi. Trừ phi là tiến vào Đế Vương lăng, nếu không bọn họ căn bản không thể phát hiện ra."
"Đế Vương lăng...." Trong con ngươi Hoang Man chân nhân chớp động lên một thần thái cuồng nhiệt không thể nào hình dung được: "Đã sớm nghe nói tới địa phương thần bí khó lường này rồi. Vô số tiền bối cường giả đều bị chặn đứng bên ngoài. Không thể nghĩ tới, lão phu lại có ngày tiến vào được, ha ha...."
Khai Nguyên chân nhân khẽ lắc lắc đầu, đột nhiên, nói: "Các vị, bảy người chúng ta là toàn bộ tông sư nhân loại trên Phiêu Miểu đại lục. Lần này chẳng lẽ lại đi vào đó hết sao?"
Mọi người lập tức trở nên trầm mặc. Tiến vào Đế Vương lăng, đối với Phiêu Miểu đại lục, thậm chí là toàn bộ nhân tộc mà nói, đều là một đại sự không gì so sánh nổi. nhưng nguy hiểm bên trong không cần nghĩ cũng biết. Nếu như tất cả mọi người đều ngã xuống ở nơi này thì sức chiến đấu cao cấp nhất của Phiêu Miểu đại lục không phải mất hết sao.
"Khai Nguyên, ý ngươi là?" Bắc Đẩu chân nhân chậm rãi, nói.
"Lưu lại hai người. Còn lại liều một phen." Khai Nguyên chân nhân nghiêm nghị, nói.
Mọi người đều trao đổi ánh mắt với nhau, chỉ là, ở trong mắt mọi người đều lộ ra một vẻ kiên định, không cam lòng.
Tu vi bọn họ đạt tới cảnh giới này, đã là đỉnh phong của toàn bộ thế gian rồi, không thể tiến thêm được nữa. Bị vây khốn trong loại cảnh giới này nhiều năm, từ trong đáy lòng bọn họ đã muốn đột phá rồi.
Đó là cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến mọi người đều hưng phấn, cùng Âm Mị tới nơi này.
Đã đến bước này, vô luận là ai cũng không nguyện ý thối lui được.
"Vô luận thế nào ta cũng phải đi vào." Hoang Man chân nhân ầm ầm nói.
Thất Xảo chân nhân bất đắc dĩ thở dài, nói: "Rút thăm đi."
"Không cần." Thanh âm của Túy chân nhân kiên định mà hữu lực: "Nếu chúng ta đã quyết định thì không cần bảo lưu gì nữa." Hắn đưa tay chỉ thẳng về phía trước, ngạo nghễ nói: "Năm xưa long phượng lưỡng tộc có thể làm được thì chúng ta cũng nhất định làm được. Âm Mị ngươi dẫn đường đi."
Âm Mị che miệng yêu kiều cười, nói: "Túy huynh, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn hào khí vô song như vậy. Chẳng lẽ trước khi đi đã lén uống trộm rượu rồi?"
Túy chân nhân dở khóc dở cười, nói: "Chớ có nói bậy. Đi nhanh đi."
Trong tiếng cười giống như chuông bạc của Âm Mị chân nhân, mọi người hóa thành một đạo kim quang chói mắt, lao đi về phương xa.
Vì không muốn để các thế lực trong chiến trường phát hiện, bọn họ cũng không phóng thích ra khí tức cấp bậc tông sư, hơn nữa cũng không dám xé rách không gian tùy tiện, chỉ thành thành thật phi hành trên không trung.
Không trung, từ trước tới nay vẫn là lãnh địa của phi cầm yêu thú.
Sau khi nhìn thấy mấy tên cường giả nhân loại dám ngông nghênh phi hành trên không trung, chẳng mấy chốc đã có mấy tên linh thú yêu tộc đui mù chạy tới khiêu khích.
Đám người Trịnh Hạo Thiên đương nhiên chẳng thèm ngó ngàng tới mấy tên linh thú nho nhỏ này. Nhưng nếu thật sư có tên yêu thú phi cầm nào không biết sống chết nhào tới, thì bất luận là người nào, chỉ cần đưa tay điểm nhẹ một cái là có thể dễ dàng biến đối phương thành đám bột mịn.
Đây chính là lợi ích lớn nhất mà thực lực cường đại mang tới. Về phần đám yêu thú phi cầm tự động mò tới cửa này, mọi người vẫn vừa phi hành vừa xử đẹp, cũng coi như thú vui tiêu khiển khi phi hành nhàm chán.
Phi hành một mạch ba tháng, tốc độ Âm Mị chân nhân đã dần dần chậm lại.
Trịnh Hạo Thiên nhìn về phương xa, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Hắn cảm ứng được rất rõ ràng, ở phía trước đang có một cỗ linh lực khổng lồ khó tưởng tượng nổi hội tụ. Mà đối diện với cỗ lực lượng đó, ngay cả hắn cũng có một cảm giác nhỏ bé vô cùng.
Đây không phải là lực lượng mà một cường giả có được. Nó tuyệt đối là lực lượng và ý chí của thiên địa.
"Ầm ầm ầm..."
Tiếng sấm động đinh tai nhức óc từ phương xa truyền tới. Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên lóe sáng. Đại bàng chi mục lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn hoảng sợ biến sắc.
Ở cách đây không biết bao nhiêu dặm, có một đám mây đen khổng lồ, nồng đậm, nhìn không thấy điểm đầu điểm cuối
Bên trong mây đen tràn ngập tiếng sấm động. Điện quang giống như cự mãng không ngừng chạy ngang dọc khắp nơi, phảng phất như muốn hủy diệt toàn bộ thiên địa trong nháy mắt vậy.
"Đây là...."
"Nơi này chính là vùng đất phải qua trước khi tiến vào viễn cổ mộ phần." Hoang Man chân nhân cười, nói: "Bất quá chỉ là một ít lôi điện nho nhỏ thôi mà. Ngươi cũng là tông sư, nhất định đã trải qua thiên lôi oanh đỉnh, chẳng lẽ còn sợ nó?"
Cơ nhục trên mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ giật giật mấy cái, thầm nghĩ trong lòng.
Thiên lôi oanh đỉnh tuy lợi hại nhưng tốt xấu gì cũng có điểm kết thúc. Chỉ là khu vực lôi điện ở đây thật sự quá lớn, căn bản là vô biên vô tận, khiến cho người ta không nhìn thấy hi vọng vượt qua."
"Ba...."
Điện quang xa xa đột nhiên tách ra, một đạo hắc ảnh lao ra nhanh như mộ tia chớp.
Tất cả mọi người đều nao nao, có thể sống sót trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, không hỏi cũng biết, nhất định là cường giả cấp bậc tông sư.
Tuy mọi người không hề sợ hãi, nhưng cũng không muốn vô cớ gây chuyện.
"Thu.... ." Túy chân nhân thấp giọng quát khẽ một tiếng.
Khí tức cường đại trên thân thể mọi người lập tức thu liễm lại. Mà Trịnh Hạo Thiên còn vung tay lên, một cỗ khí tức như có như không bắt đầu từ trên người hắn tràn ra, bao phủ toàn bộ mọi người lại.
Từ khi Mộng Yểm tấn chức tông sư, khả năng khống chế ảo thuật của nó lại càng đạt tới cảnh giới vô cực.
Không chỉ có thể giúp Trịnh Hạo Thiên che giấu tu vi và hành tung, mà còn có thể trợ giúp cả người khác. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là những tông sư này phải phối hợp hành động. Nếu như chủ động phóng thích khí tức thì cho dù Mộng Yểm có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng phải bất lực thôi.
Hắc ảnh xa xa lóe lên, lộ ra chân diện mục.
Đây là một cự bức hình thể khổng lồ. Trên người hắn lộ ra khí tức hung lệ thị huyết, âm u quỷ dị.
Mà nhãn lực của đám người Trịnh Hạo Thiên sắc bén cỡ nào chứ, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái đã biết được, tuy kẻ này xuyên thấu qua khu vực thiên lôi phong tỏa thành công, nhưng bản thân cũng bị thương tổn không nhẹ.
Chỉ là không biết những vết thương kia là do thiên lôi gây ra hay là bị thương trước ở trong viễn cổ mộ phần.
Cự bức tông sư huy vũ đôi cánh đen xì, lúc này mới giữa vững thân hình giữa không trung. Hắn quay đầu lại, nhìn khu vực lôi điện phảng phất như vô biên vô tận phía sau, trong mắt lộ ra một vẻ hoảng hốt.
"Hừ nhất định là tông sư yêu tộc mới tấn chức chưa được bao lâu." Hoang Man chân nhân khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Lần đầu tiên tiến vào khu vực lôi điện, lại không có chí bảo hộ thân, chịu khổ một chút cũng đúng."
Túy chân nhân đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói: "Mọi người cẩn thận, phiền phức sắp tới rồi."
Quả nhiên, cự bức tông sư vừa quay đầu trở lại, liền lập tức nhìn thấy mấy người bọn họ.
Cặp mắt ti hí lập tức híp lại, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng một cỗ thần niệm khổng lồ vẫn bao phủ toàn bộ bọn họ lại.
Bên trong cỗ thần niệm này còn lộ ra sát khí lạnh lẽo thấu xương.
"Thật là xui xẻo." Tất cả mọi người đều không biết nói gì.
Vừa cảm ứng được cỗ khí tức này, bọn họ đã hiểu được, con cự bức này đang định thôn phệ tinh huyết của bọn hắn đểu chữa trị thương thế của bản thân.
Mặc dù trong chiến trường trên cơ bản đều là linh giả, nhưng nếu như có cường giả tông sư ngẫu nhiên xuất thủ thì cũng chẳng ai lại ngu ngốc chạy tới đòi chủ trì công đạo.
Con cự bức này rõ ràng đang bị thương không nhẹ, cho nên sau khi nhìn thấy một đám linh giả bọn hắn liền lập tức coi bọn hắn là thức ăn bổ dưỡng, cũng là chuyện cực kỳ bình thường.
"Ai đấu với nó đây?" Hoang Man chân nhân bắt đầu sắn tay áo lên.
Chỉ cần nhìn bộ dáng của hắn là biết, tuy miệng hắn đang hỏi nhưng kỳ thật đã sớm chuẩn bị nhafo lên rồi..
"Động loạt xông lên, giải quyết nhanh gọn." Túy chân nhân trầm giọng nói.
Hoang Man chân nhân khẽ ngây người, nói: "Đối với một tên tiểu tử như thế, cần gì phải đồng loạt hạ thủ chứ?"
"Việc nó nặng có nhẹ, đừng quên mục đích của chúng ta."
Túy chân nhân vung song chưởng lên, trên người lập tức tràn ra vô số quang điểm lấp lánh, nói: "Lập tức tiêu diệt, tránh lưu hậu họa."
"Được."
Âm Mị chân nhân lên tiếng đồng ý, Hoang Man chân nhân mặc dù không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng phản đối.
"Hắc hắc, vận khí bổn tọa thật không tệ. Nếu các ngươi đã tới nơi này thì làm thuốc bổ cho bổn tọa thôi." Cự bức lập tức phát ra một tiếng thét bén nhọn. Song dực vừa giang rộng đã lao vụt tới.
Tốc độ của hắn nhanh tới cực điểm. Nếu như thật sự là linh giả gặp hắn, cho dù có chia nhau ra bỏ chạy cũng đừng hòng thoát được.
Nhưng khiến cự bức tông sư cảm thấy kỳ quái chính là, những tên linh giả nhân tộc này cũng không hề sợ tới choáng váng như tưởng tượng, cả đám không ngờ cứ đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Bất quá, vô luận đám linh giả nhân tộc này có phản ứng thế nào, hắn cũng không do dự chút nào.
Há miệng, lộ ra một hàm răng bén nhọn. Một cỗ khí tức hung lệ mênh mông khuếch tán ra, tạo thành một thế giới hoàn toàn nắm trong tay hắn.
Trong thế giới này, cường giả nhân loại cấp bậc linh giả cho dù di động cũng khó khăn dị thường chứ càng không cần nói tới bỏ chạy.
Chỉ là, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy khó chịu là ở chỗ, đám người này không ngờ không hề hét lên thất thanh như trong tưởng tượng của hắn, làm hắn chẳng cảm thấy thú vị chút nào.
Nhưng đúng vào một khắc này, tất cả động tác của hắn đều khựng lại.
Bởi vì hắn đã cảm ứng dược, ở đó chợt dâng lên bảy cỗ lực lượng khổng lồ, so với thế giới của hắn thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Bảy cỗ lực lượng này liên thủ, chỉ trong lần trùng kích đầu tiên đã phá tan thế giới lực mà hắn bố trí.
Tiếp đó, quang mang rực rỡ không điểm đầu điểm cuối phóng lên. Trong nháy mắt khi hắn còn chưa kịp phản ứng kịp, toàn bộ thân hình đã bị chôn vùi hoàn toàn....
← Ch. 961 | Ch. 963 → |