← Ch.972 | Ch.974 (c) → |
Từng đạo từng đạo quang mang chói mắt từ trên trời giáng xuống, hình thành một hải dương quang điểm bên trong quang trụ, bao phủ toàn bộ thân thể Trịnh Hạo Thiên vào bên trong.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.
Hắn cảm ứng được, ở bên trong vầng quang mang này ẩn chứa một loại lực lượng khổng lồ không cách nào hình dung được. Loại lực lượng này không phải là quang minh, cũng không phải là hắc ám, mà là một loại khí tức sinh mệnh cường đại trời sinh nào đó.
Ở trên đỉnh đầu hắn, dần dần xuất hiện hai hư ảnh sinh vật khủng bố.
Long phượng....
Hư ảnh hai vị cường giả từng mang theo chiến trường long phượng rời khỏi Đại Linh giới từ thời viễn cổ, đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Tuy chỉ là hai đạo hư ảnh, nhưng từ trên người chúng lại phóng thích ra hai cỗ linh áp khổng lồ, nồng đậm, phảng phất như có thể đè sập toàn bộ thiên không. :
Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ run lên. Cho dù hắn đã dốc hết toàn lực, nhưng vẫn không thể nào trấn định nổi trước loại áp lực khổng lồ này.
Không hiểu sao, hắn lại có một cảm giác phi thường cổ quái. Chủ nhân hai đạo hư ảnh này hình như đã đạt tới một loại cảnh giới mới.
Mà lực lượng của cảnh giới này lại chính là thứ mà tất cả tông sư chân nhân các tộc đang theo đuổi, mơ ước.
Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ. Hư ảnh của long phượng lưỡng tộc xuất hiện ở nơi này cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng nếu bọn hắn đang ở trong thế giới này thì, thì làm sao có thể thi triển lực lượng vượt qua cực hạn thế giới này có thể thừa nhận chứ.
Hư ảnh long phượng hờ hững nhìn xuống phía dưới. Cái hai ánh mắt lạnh như băng không hề có một tia cảm tình rơi xuống người Trịnh Hạo Thiên.
Tiếp đó, thân hình cự long nhoáng lên một cái đã xuất hiện trước mặt Trịnh Hạo Thiên, long trảo chụp xuống không có chút dấu hiệu báo trước.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cả kinh, cũng may hắn đã sớm súc thế chuẩn bị. Vừa thấy tình huống không ổn một cái, cánh chim sắc lưng lập tức huy vũ, trên người lóe lên kim quang. Đại bàng chi dực phối hợp với kim quang đại đạo, khiến cho thân hình hắn thối lui về phía sau nhanh như một tia chớp.
Nhưng, tất cả cố gắng của hắn không ngờ chỉ phí công.
Cự trảo của cự long chợt biến hướng đuổi theo. Phàm là nơi cự trảo đi qua, không gian ở đó đều bị dồn ép, chồng chất lên nhau đến biến dạng.
Tốc độ của nó đã vượt qua tốc độ cực hạn trên thế gian này rồi. Chỉ trong nháy mắt đã chụp được thân thể Trịnh Hạo Thiên.
Trong lòng thầm hô không xong, Trịnh Hạo Thiên gầm lên một tiếng, phát động toàn bộ chân khí, muốn giẫy thoát ra khỏi long trảo. Bất quá, hắn lại kinh hãi phát hiện, bất kể mình có dốc bao nhiêu lực lượng, nhưng một khi đối diện với lực lượng của long trảo lại trở nên vô cùng nho bé, không ngờ không thể nào khiến cho long trảo suy chuyển mảy may.
Bất quá, vận rủi của hắn còn chưa chấm dứt, cự long đột nhiên hé miệng, hừ lạnh một tiếng.
Đạo thanh âm này phảng phất như trực tiếp nổ tung trong đầu Trịnh Hạo Thiên, khiến cho thất khiếu của hắn chảy máu, toàn bộ khuôn mặt trở nên méo mó dữ tợn.
Rốt cuộc, tinh thần ý chí của hắn cũng không chịu nổi nữa, hôn mê đương trường.
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên đã có tu vi không thua kém gì tông sư đỉnh cao, nhưng dưới một tiếng hừ lạnh của cự long, thậm chí ngay cả một chút lực lượng chống cự cũng không có.
Phượng hoàng trên cao khoan thai hé miệng, phun ra một ngọn lửa mãnh liệt.
"Phừng...."
Thân thể Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt đã bị hỏa diễm nồng đậm bao phủ.
Mà gần như cùng lúc đó, trong não hải của hắn chợt vang lên tiếng quát thét ầm ầm như sấm động: "Chí bảo tộc ta, há có thể rơi vào tay ngoại tộc. Ta sẽ khiến ngươi biến mất vĩnh viễn."
Liệt hỏa rừng rực phóng thích ra uy lực không gì so sánh nổi, quần áo bên ngoài thân thể Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt đã hóa thành không khí.
Một luồng kim sắc quang mang ẩn ước tràn ra. Thông Thiên chân nhân hiện ra nguyên hình khải giáp, bảo hộ xung quanh thân thể hắn.
Thông Thiên chân nhân chính là pháp khí chi linh cường đại nhất thế gian. Lúc này, Thông Thiên chi tâm trên ngực bảo giáp co bóp kịch liệt. Mỗi một lần co bóp đều phóng thích ra vô tận lực lượng. Lực lượng hấp thụ cả vạn năm trong lòng núi lửa bắt đầu phóng thích điên cuồng, không lưu lại một chút nào.
Cũng chỉ có pháp khí mới có được lực lượng thuần hậu đến thế.
Nhưng đối diện với hỏa diễm của phượng hoàng, cỗ lực lượng đó lại trở nên vô cùng mong manh, chỉ chống cự được trong chốc lát đã có dấu hiệu sắp bị hòa tan.
Thông Thiên chân nhân cười khổ một tiếng. Trên khuôn mặt không khỏi lộ ra một vẻ bi ai.
Thất vất vả mới có người tập hợp đầy đủ sáo trang, khiến hắn một lần nữa có được thần trí. Nhưng thời gian thật sự là quá ngắn....
Hắn nhìn lên bầu trời không cam lòng, lưu luyến nhìn từng tia từng tia quang mang sáng ngời. Bởi vì hắn biết, đối diện với ngọn hỏa diễm này, hắn sắp ngã xuống, đồng thời hoàn toàn biến mất khỏi cái thế gian này.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng quát lớn truyền ra: "Ngươi điên rồi, mau mau lui về."
Thông Thiên chân nhân khẽ thở dài, nói: "Mộng Yểm, nếu nhận hắn làm chủ, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn."
Mộng Yểm dùng một ngữ điệu cổ quái, nói: "Ngu ngốc, đây là phượng hoàng chi hỏa, phượng hoàng đó...."
Thông Thiên chân nhân khẽ ngây người. Nhưng rồi hắn cũng lập tức hiểu ra, kim sắc quang mang lập tức rút đi như thủy triều, ẩn nấp thật sâu vào bên trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên.
Mộng Yểm ngán ngẩm lẩm bẩm: "Pháp khí chi linh, đều là lũ não phẳng hết."
Sau khi kim quang lui đi, phượng hoàng chi hỏa mênh mông lập tức chạm vào cơ thể Trịnh Hạo Thiên.
"Phừng...."
Trịnh Hạo Thiên lập tức biến thành một hỏa nhân, hoàn toàn bốc cháy.
Từng tia từng tia hỏa khí mãnh liệt chui vào mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn, dũng mãnh tràn vào trong khí xoáy não vực của hắn, tiến vào trong đan điền của hắn.
Ở nơi đó, có một cây ngô đồng cao lớn. Một con hỏa điều trên cây đột nhiên mở bừng hai mắt. Từ trên người nó cũng phóng thích ra hỏa diễm cường đại cùng thuộc tính.
"Bùm...." Bên trong hỏa diễm hừng hực, thân hình Trịnh Hạo Thiên đột nhiên biến mất, một con hỏa điểu cao lớn đột nhiên xuất hiện trong liệt hỏa.
Nó hót lên một tiếng vui mừng vô hạn. Thanh âm đó lân truyền ra xa, thấu tận trời cao.
Trên bầu trời, ảo ảnh long phượng lại một lần nữa xuất hiện. Vẻ mặt bọn chúng không chút thay đổi, nhìn sinh mệnh cường đại trùng sinh từ trong dục hỏa. Một cỗ lực lượng dao động kỳ dị từ trên người bọn chúng tràn ra.
"Long Vương, ngươi thua, hãy tới đây, hậu duệ của ta."
"Haiz, ta thua, cái chiến trường này thuộc về phượng tộc các ngươi."
Ảo ảnh cự long đột nhiên biến mất, hóa thành vô tận quang điểm, tiêu biến vào trong chiến trường. Ảo ảnh phượng hoàng nhìn hỏa phượng hoàng đang vui mừng nhảy nhót trong hỏa diễm một cái thật sâu. Một đạo quang minh đột nhiên từ trên trán nó bắn xuống, chiếu vào trong cơ thể hỏa phượng hoàng. Tiếp đó, thân ảnh của nó cũng nổ tung, tan biến vào trong thế giới này.
Nơi này, chỉ còn lại một con hỏa phượng hoàng. Nó lẳng lặng đứng yên, tựa hồ đang tiêu hóa thứ gì đó...
xxxxx
"Ầm ầm ầm...."
Lực lượng vô cùng vô tận phảng phất như oanh kích không bao giờ ngừng lại. Toàn bộ viễn cổ mộ phần ngập chìm trong nước.
Thực lực mỗi một vị thập đại cấm địa chi chủ đều đạt tới tiêu chuẩn tông sư đỉnh phong. Cho dù là long phượng chi chủ năm xưa, bất quá cũng chỉ sàn sàn như nhau mà thôi.
Nếu luận tới thực lực cá thể, tuy đều là tông sư chân nhân, nhưng thập đại cấm địa chi chủ tuyệt đối có thể giết chết bất cứ kẻ nào.
Bất quá, chân chính khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ không phải là thực lực của bọn hắn, mà là khả năng chiến đấu không ngừng nghỉ, giống như có được lực lượng vĩnh cửu của bọn hắn.
Từ lúc hỏa diễm cự nhân phát động tấn công mọi người. Công kích tối cường của bọn hắn lập tức oanh kích không ngừng nghỉ. Mỗi một lần công kích đều tương đương với một kích toàn lực của tông sư chân nhân đỉnh phong. Uy lực kinh khủng ra sao, dùng mông cũng có thể đoán ra được.
Nếu như là tông sư bình thường, cùng lắm cũng chỉ phóng thích được mấy đòn công kích như vậy là cạn kiệt chân lực. Nhưng bên trong cơ thể của mười tên cự nhân này giống như được trang bị động cơ vĩnh cửu, mỗi một cái giơ chân nhấc tay đều phóng thích ra công kích cường đại như vậy.
Số lượng tông sư các tộc bị vây khốn tuy nhiều, nhưng vẫn bị đánh cho te tua không chịu nổi. hơn nữa, khiến cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng là ở chỗ, bất luận bọn họ có toàn lực ứng phó, giết chết một tên cự nhân thì hắn cũng có thể hồi sinh trong nháy mắt, hơn nữa càng đánh càng hăng.
Gặp phải địch nhân như vậy, bất luận kẻ nào cũng phải sinh lòng sợ hãi.
Có kẻ xoay người, muốn chạy trốn khỏi vùng đất tử vong này, nhưng bọn hắn rất nhanh đã phát hiện ra, ý định này chỉ sợ phải thất bại rồi.
Viễn cổ mộ phần đã bị một loại lực lượng thần bí nào đó bao phủ. Ở bên trong cỗ lực lượng này, vô luận là thời gian hay là không gian, tựa hồ đều xảy ra biến hóa cực lớn.
Dưới loại thời không thác loạn này, vô luận bọn hắn có chạy về phương nào thì cuối cùng vẫn bị truyền tống về chỗ cũ.
"A...."
Tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Rốt cuộc cũng có một vị tông sư yêu tộc lâm vào tình trạng kiệt sức, bị hỏa diễm hừng hực thiêu cháy. Tuy hắn đã kiệt lực giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng chẳng làm nên chuyện gì, bị thiêu thành tro tàn trong tiếng rên rỉ thê lương.
Tất cả mọi người đều chấn động. Bởi vì bọn họ đều biết, chỉ cần có tông sư đầu tiên tử vong, thì người thứ hai, ngươi thứ ba sẽ không còn quá xa nữa.
Quả nhiên, chỉ trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi, lại một tiếng hét thảm nữa vang lên.
Tiếp đó, tiếng hét thảm đại biểu cho một đại tông sư bỏ mạng càng ngày càng nhiều, khoảng cách lẫn nhau cũng càng lúc càng ngắn.
Sau một thời gian dài bị công kích điên cuồng, tất cả tông sư đều kiệt sự, có cảm giác chống đỡ hết nổi.
Kỳ thật, vô luận là chủng tộc nào, chỉ cần có thể tấn thăng thành tông sư chân nhân thì đều là nhân vật tuyệt thế đỉnh phong cả. Nhưng đòn công kích của thập đại cấm địa chi chủ thật sự quá mạnh mẽ rồi, chỉ cần bị vây hãm trong không gian này thì sẽ phải chịu đựng công kích vô biên bất tận của bọn hắn.
Mặc kệ ngươi có trốn ở trong ngóc ngách nào, kết quả cuối cùng đều không có khác biệt, đó chính là bị đánh đến chết.
Lúc này, có thể may mắn sống sót cũng chỉ còn lại một số tông sư mà thôi.
Ngay khi phát hiện ra tình huống không ổn, bọn họ lập tức tự hợp thành tổ đội. Hơn nữa, bọn họ có thể sống sót tới giờ phút này, nguyên nhan lớn nhất chính là vì bọn họ chỉ thủ chứ không công, gần như không hề xuất thủ công kích thập đại cấm địa chi chủ.
Đám tông sư chân nhân sính cường, sau khi đánh tan được thân thể một vị cấm địa chi chủ thì lập tức bị trả thù điên cuồng, cuối cùng chết trong kiệt sức.
Túy chân nhân cùng sáu vị tông sư của Phiêu Miểu đại lục ngay từ đầu đã trốn vào một góc hẻo lánh, lặng lẽ chống đỡ lực lượng tấn tông từ ngoại giới.
Chỉ là, bọn hắn đều biết, làm như vậy chẳng qua chỉ để kéo dài hơi tàn mà thôi.
Sau khi thập đại cấm địa chi chủ hoàn toàn phong tỏa không gian thời gian, kết cục cuối cùng của bọn hắn đã được chú định rồi.
Túy chân nhân đột nhiên cười dài một tiếng, nói: "Mộng Long, xem ra lần này ngươi tính sai rồi."
Mộng Long chân nhân cười khổ một tiếng, nói: "Xấu hổ quá, lão phu chẳng những tính sai mà còn làm liên lụy tới các vị."
Hoang Man chân nhân hừ một tiếng, nói: "Xin lỗi thì làm cái đệch gì? Hừ, long lượng lưỡng tộc cài bẫy, chúng ta cũng chẳng phải người đầu tiên mắc mưu. Hắc hắc, có nhiều đồng đạo như vậy bồi tiếp trên đường, cũng coi như hoành tráng rồi...."
Tất cả mọi người đều mỉm cười. Chỉ là trong lòng vẫn có chút lo lắng buồn bã.
Sau khi bọn họ chết hết, vận mệnh của Phiêu Miểu đại lục sẽ ra sao đây?
Nhưng đúng vào lúc này, từ trong cung điện xa xa đột nhiên bùng phát một vầng quang huy khổng lồ, cường đại đến khó tin....
← Ch. 972 | Ch. 974 (c) → |