← Ch.595 | Ch.597 → |
"Hoàng!"
Bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên cơ hồ đều cùng thốt lên kinh ngạc.
Hoàng.
Hoàng của kim cương nhất tộc, đây chính là niềm kiêu ngạo của cả kim cương nhất tộc, thực lực của người này cao tuyệt, tuyệt đối có năng lực tiếu ngạo những tu luyện giả đồng giai.
Ngày trước Trịnh Hạo Thiên gặp gã, tuy là linh thể song tu, nhưng vẫn phải mượn vào sức của ma thạch, sử dụng bạo kiếm thuật mới có thể may mắn thắng hiểm được một chiêu.
Vốn cho rằng cho dù gặp lại gã, cũng không biết là phải qua bao nhiêu năm nữa.
Nhưng không ngờ, vừa mới tiến vào chiến trường thất xoáy trong chiến trường bách tộcđã lập tức nghe được tin tức của gã.
Sắc mặt của đám người Trương Thao lập tức biến đổi, bọn họ không hẹn mà cũng nghĩ thầm ở trong lòng. Tên kim cương Hoàng đó tuyệt đối là một tên biến thái, mà mấy tên nhân loại cửu giai ở trước mặt này ai ai cũng biến thái nốt. Mà càng chủ yếu hơn là, nhìn vẻ mặt của những người này, không ngờ lại không xa lạ gì với tên kim cương Hoàng đó.
Trong lòng họ đều cảm thán không thôi.
Đúng là người kiểu nào thì kết giao với bằng hữu kiểu nấy và cũng có dạng địch nhân tương ứng.
Cũng chỉ có dạng kim cương cường đại như tên Hoàng mới có tư cách làm địch nhân với bốn nhân loại có thể dễ dàng chém giết cường giả thập giai bình thường.
"Hắc hắc, không ngờ tên gia hỏa đó cũng tới đây." Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lờ mờ tỏa sáng, trong lòng hắn có một loại cảm giác chờ mong cường liệt, ngay cả thân thể cũng tựa hồ như muốn hoan hô nhảy nhót.
Trong lòng hắn giống như là có một thanh âm đang liều mạng hò hét, ta phải tái chiến một trận với Hoàng.
Lâm Đình nhẹ nhàng kéo Trịnh Hạo Thiên một cái, nói: "Chúng ta đi thôi."
Trịnh Hạo Thiên thu liễm lại tâm tình, nói: "Được!"
Hắn gật đầu với đám người Trương Thao, bốn người lại một lần nữa đi về hướng sâu hơn của chiến trường.
Sở dĩ nói chuyện với bọn Trương Thao, đó là bởi vì muốn biết nguyên nhân chân chính khiến đối phương sợ hãi kim cương nhất tộc, mà hiện giờ đã biết rồi thì tất nhiên không cần phải ở lại nữa.
Song, đúng vào lúc này, Trương Thao lại đột nhiên gọi: "Xin các vị dừng bước!"
Trịnh Hạo Thiên dừng chân, nói: "Trương huynh còn có chuyện gì?"
Trương Thao hít sâu một hơi, nói: "Trương mỗ biết rằng mình không xứng để hỏi tính danh của các vị, đời này cho dù muốn báo đáp ân cứu mạng cũng là hi vọng xa vời, nhưng vẫn phải nhắc nhở một tiếng. Dị hình tộc có thể trong thời gian ngắn biến ảo thành bộ dạng của các chủng tộc khác, hơn nữa còn có thể ngụy trang giả vờ như đang giao thủ, một khi những chúng tộc khác tới cứu viện, sẽ rơi vào bẫy của trúng, y cười khổ, nói: "Chúng ta cũng bị lừa như vậy đó, cho nên mới rơi vào kết cục bi thảm chết mất mấy đồng bạn, cho nên xin các vị hãy cẩn thận..."
Trịnh Hạo Thiên chăm chú nhìn y, cười nói: "Đa tạ Trương huynh đã nhắc nhở, tiểu đệ là Phiêu Miểu đại lục, Vạn Kiếm tông Trịnh Hạo Thiên, ngày sau nếu có duyên... chúng ta sẽ gặp lại!"
Nói xong, thân hình hắn nhoáng lên, bốn người đã bay về phía xa xa.
Nhìn bóng lưng của họ, một người ở phía sau Trương Thao đột nhiên nói: "Những người trẻ tuổi này đúng là không biết lễ phép gì cả, chúng ta khách khí như vậy, không ngờ chỉ để lại tính danh của một người, cũng không biết sư trưởng của họ dạy dỗ..."
"Bốp.."
Gã còn chưa nói xong, đã bị ăn một cái tát, khiến cho gã đành phải nuốt lại những lời oán thán còn chưa nói xong.
Người đó bừng bừng tức giận, nhưng khi thấy người vừa ra tay, lập tức cúi đầu, lí nhí nói: "Sư phụ..."
Trương Thao tức giận hừ một tiếng, nói: "Ngươi ăn nói linh tinh cái gì đó?" Ánh mắt lăng lệ của y quét qua mặt mọi người, nói: "Các ngươi nhớ kỹ cho ta, trong chiến trường bách tộc là nơi cường giả vi tôn một cách trần trụi. Ở đây, không có trưởng bối hậu bối gì cả, cũng không phân biệt tuổi lớn tuổi nhỏ. Cái cần có chỉ là thực lực, chỉ cần bọn họ có thực lực thì đáng được hưởng sự tôn trọng của người khác, mà các ngươi thì chỉ được phép kính nể mà thôi."
Người đó luôn miệng vâng dạ, mặt lúc xanh lúc đỏ.
Trương Thao than khẽ một tiếng, nói: "Ngươi thì biết cái gì, chính bởi vì bọn họ trẻ tuổi cho nên mới càng đáng sợ. Ài, tuổi trẻ chính là vốn, tiền đồ của họ ngày sau không thể hạn lượng."
Một cường giả thập gia khác nói khẽ: "Sư huynh, huynh nói bọn họ liệu có thể tấn thăng lên cảnh giới linh thể không?"
Mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, đối với những tu luyện giả cao giai như họ mà nói, ở trên thế giới này, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn là tấn thăng linh thể.
Cho dù biết rõ con đường tấn thăng của họ mù mịt đến mức cơ hồ là không có, nhưng sau khi nghe thấy những lời này, vẫn không nhịn được mà thấy quan tâm.
Trương Thao do dự một chút, nói: "Con đường trở thành linh giả, gian nguy trắc trở, ta cũng không dám xác định. Có điều..." Y nhìn xoáy vào mọi người, nói: "Ta chỉ biết, hắn chỉ với một ý nghĩ nhân từ mà cứu chúng ta, vậy thì cũng có thể một ý nghĩ độc ác mà giết chết toàn bộ chúng ta."
Moi người đều run lẩy bẩy, đặc biệt là người vừa lên tiếng trách bọn Trịnh Hạo Thiên vô lễ sắc mặt dần dần trắng bệch, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía mà bọn Trịnh Hạo Thiên vừa bay đi, tựa hồ như sợ họ đột nhiên quay lại giết chết mình.
Trương Thao nhìn thấy biểu hiện của mọi người, không khỏi khẽ lắc đầu, nói: "Nơi này đột nhiên có thêm nhiều cường giả siêu cấp như vậy, khẳng định sẽ dẫn tới một trường phong ba lớn. chúng ta hay là quay về nghỉ ngơi một lát rồi tới chiến trường khác thử vận may."
Mọi người liên tục gật đầu, bọn họ hai ngày nay lúc nào cũng phải sống bên mờ sinh tử, quả thực đã sức cùng lực kiệt rồi.
Bọn họ lấy ra một tấm ngọc bài tùy thân, sau khi xem một hồi lâu, nhận rõ phương hướng rồi nhanh chóng cất bước. Tuy lần này không có ai dám bay lên không, nhưng cũng không có ai dám dừng lại nơi này.
...
Bốn người Trịnh Hạo Thiên bước đi rất nhanh, một lát sau, Dư Uy Hoa thấy đã cách xa đám người Trương Thao, hắn ồm ồm nói: "Tên Hoàng đó đúng là không tồi, không ngờ cũng tấn thăng cửu giai rồi, gã làm sao mà tu luyện được như vậy nhỉ?"
Kim cương nhất tộc cực kỳ cường đại, nhưng chính bởi vì vậy cho nên bọn họ muốn tiến giai thì cũng khó khăn hơn người thường rất nhiều.
Mà mấy người họ sở dĩ có thể trong mấy năm tấn thăng tới cửu giai, đại bộ phận nguyên nhân trong đó là nhờ nhận được lực lượng truyền thừa của một vị đại năng nào đó trong tiểu linh giới.
Nếu không phải vậy, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng không dám nối mình nhất định có thể tấn thăng cửu giai, mà đám người Dư Uy Hoa thì càng đừng hi vọng làm gì.
Cho nên, bọn họ đối với việc Hoàng có thể tấn thăng cửu giai, cảm thấy vô cùng chấn động.
Lâm Đình cười nói: "Chúng ta có thể có kỳ ngộ, chẳng lẽ Hoàng lại không được phép có kỳ ngộ tương tự à. Hơn nữa, Hoàng chính là cường giả trẻ tuổi số một được công nhận trong Kim Cương nhất tộc, có được sự chiếu cố của các trưởng bối trong tộc cũng không phải là kỳ quái. Có lẽ kỳ ngộ của gã cũng chính là tộc nhân đặc biệt an bài."
Đám người Trịnh Hạo Thiên đều gật đầu, với địa vị mà Hoàng đượng hưởng thụ trong kim cương nhất tộc mà nói, bất kể là trưởng bố ban cho hắn đồ gì thì như đều chẳng có gì là lạ.
"Hạo Thiên, ngươi hiện tại có thể đánh lại được hắn không?" Dư Uy Hoa đảo mắt, hỏi.
Tuy tên gia hỏa này rất tự tin, nhưng vừa nghĩ tới biểu hiện của Hoàng khi còn là lục giai, hắn cũng không nắm chắc có thể chiến thằng được Hoàng khi hai người đồng giai.
Trịnh Hạo Thiên cười rất tự tin, nói: "Chỉ cần có thể gặp lại Hoàng, ta sẽ cho ngươi biết đáp án."
Hoàng tuy cường đại, nhưng hắn cũng không kém chút nào. Hơn nữa trong tay hắn có mấy con bài tẩy trước giờ vẫn chưa để lộ, cho nên hắn đối với lần tương ngộ và giao thủ tiếp theo cảm thấy đầy đấu chí và lòng tin tất thắng.
Cừu Hinh Dư nhíu mày, nói: "Hạo Thiên, huynh không thể lơ là được." Nàng ta ôn nhu khuyên bảo: "Vừa rồi Trương Thao đã nói, Hoàng khi đối diện với hơn năm mươi cường giả của dị hình tộc, cũng có thể giết chết nửa lớn giống như là cắt tiết gà vậy, thực lực của người này không phải tầm thường."
Sắc mặt của Dư Uy Hoa và Lâm Đình lập tức trở nên ngưng trọng.
Lúc Hoàng xuất thủ khẳng định đã thi triển ra thủ đoạn lôi đình khiến người ta không thể chống cự gì đó, cho nên mới có thể dọa cho những tộc nhân dị hình này sợ vỡ cả mật, sau khi nhìn thấy kim cương cửu giai cường đại khác, không ngờ lại không chiến mà chạy.
Từ đó có thể thấy, thực lực của Hoàng tuyệt đối là sâu không thể lường.
Hai mắt của Trịnh Hạo Thiên hơn trợn lên, khóe miệng lộ ra nụ cười, nói: "Nếu Hoàng không phải cường đại như vậy thì lần tới gặp hắn còn gì thú vị nữa."
Ba người Cừu Hinh Dư đồng thời nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, hơn nữa còn thể hội một cách sâu sắc câu nói này của hắn.
Dư Uy Hoa lắc lắc đầu, nói: "Các ngươi đều nói ta là hạng hiếu chiến, hắc hắc, người hiếu chiến thực sự là tên gia hỏa này mới đúng."
Mọi người đều bật cười, có điều trong lòng họ cũng có chút động lòng.
Hoàng, đối với những tu luyện giả như họ mà nói, tuyệt đối là một đối thủ tốt nhất.
Chỉ là, sau khi nghe thấy chiến tích của Hoàng, Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều có một tia dự cảm, đó chính là bọn họ lúc này nếu gặp phải Hoàng, chỉ sợ vẫn còn lâu mới là địch thủ của gã.
Mà có thể giao thủ với Hoàng sợ rằng cũng chỉ có Trịnh Hạo Thiên mà thôi.
Tốc độ đi của họ cực nhanh, cuối cùng cũng tới đệ ngũ xoáy.
Nơi này chính là nơi mà đám người Trương Thao gặp phục kích, hơn nữa còn gặp Hoàng.
Bước chân của họ cơ hồ là đồng thời chậm lại, quan sát xung quanh.
Mắt Trịnh Hạo Thiên lấp lánh có thần, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng cười dài, tiếng cười dài đó truyền ra xa, thanh âm giống như là tiếng sấm rền trên trời, tràn đầy vị đạo gây hấn.
Nơi này là bách tộc chiến trường, mà hắn, không ngờ lại ở đây phát ra hành động gây hấn một cách quang minh chính đại như thế này.
Đám người Cừu Hinh Dư đều kinh ngạc, lập tức minh bạch suy nghĩ của hắn.
Hắn quả thực là muốn hướng tới những cường giả trong khu vực này mà khiêu chiến.
Hoàng có thể ở đây dùng thủ đoạn lôi đình giết người lập uy đối với hơn năm mươi tên tộc nhân dị hình cường đại, vậy thì Trịnh Hạo Thiên cũng không chịu yếu kém.
Nếu ở trong khu vực này mà không thể làm được chuyện mà Hoàng đã làm được, vậy thì hắn lấy đâu ra tư cách mà đi khiêu chiến Hoàng.
Đám người Cừu Hinh Dư nhìn nhau, giống như là có hẹn ngầm vậy, bọn họ không hề ngăn cản, mà chắp tay đứng sóng vai với hắn.
Tiếng hú của Trịnh Hạo Thiên chưa dứt, vẫn vang vọng không ngừng giống như là sóng lớn, vĩnh viễn không bao giờ ngừng.
Từ đằng xa, đột nhiên truyền tới mấy tiếng hú dài.
Những tiếng hú dài này vang lên liên tiếp, hoặc là tràn đầy khí tức hung lệ tàn bạo, hoặc là bình tĩnh như giếng nước, hoặc là ngắt đoạn, bén nhọn chói tai, khiến người ta cảm thấy trong lòng nhộn nhạo.
Có điều, bất kể là những tiếng hú dài này quái dị như thế nào, nhưng đều không ngoại lệ, chủ nhân của những tiếng hú này đang bay nhanh về phía này.
Tiếng hú dài đầy vị đạo gây hấn của Trịnh Hạo Thiên không ngờ thực sự kích nộ những cường giả ở gần đây.
Hắn giống như biến thành cái đích ngắm của tất cả mọi người, trở thành kẻ địch chung của tất cả cường giả trong khu vực này.
← Ch. 595 | Ch. 597 → |