← Ch.772 | Ch.774 → |
"Đây là bảo vật gì? Sao có thể xuyên thấu lực lượng phong tỏa không gian.... ."
Trong lúc nhất thời, vô số tiếng kinh hô vang lên, đặc biệt là đám linh giả cường đại lại càng trợn tròn hai mắt, không dám tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy.
Hách Minh có thể lấy ra trọn bộ bảo vật sở hữu lực lượng phong tỏa không gian, đã khiến cho vô số người lâm vào hoảng sợ, cảm thấy thực lực Cổ Chân giáo quá mức cường đại rồi. Nhưng Trịnh Hạo Thiên vừa xuất thủ một cái, lại càng khiến bọn họ chấn kinh.
Một đạo quang hoa khổng lồ, không ngờ coi lực lượng phong tỏa không gian như không, mạnh mẽ xuyên qua không gian bị phong tỏa mà ra.
Giá trị của kiện bảo vật này, quả thực là lớn tới không tưởng tượng được.
Có bảo vật này trên người, năng lực chạy trốn của linh giả lại càng đạt tới mức khó tin. Cho dù gặp phải linh giả thực lực mạnh hơn, trên cơ bản cũng không có khả năng mất mạng.
Mà trên thực tế thì quả thật như thế. Tên nhân mã linh giả kia thấy tình thế không ổn, lập tức dựa vào kiện bảo vật này huyễn hóa ra một thông thiên đại đạo, sau đó dễ dàng viễn độn bỏ chạy.
Nếu không phải hắn xui xẻo, gặp phải biến thân đại bàng của Trịnh Hạo Thiên, thì Hổ Bá Thiên tuyệt đối không thể đuổi kịp hắn.
Nhưng ở trong những tiếng kêu kinh hãi đó, trong mắt Ngô Vân lại toát lên một thần sắc rất quái dị.
Vẻ mặt vị linh giả năm sao này kích động, trên khuôn mặt thoáng lộ ra vẻ phấn khích, trong con ngươi lại càng tràn ngập vẻ khiếp sợ, kinh hỉ, và lòng tham vô tận.
Hắn theo bản năng siết chặt hai tay, miệng thì thào lẩm bẩm, nói: "Thông thiên sáo trang, không ngờ lại là thông thiên sáo trang...."
Chỉ là, thanh âm của hắn thật sự quá nhỏ, khó mà nghe thấy được. Cho nên trừ chính bản thân hắn ra, không có một ai có thể nghe thấy được.
Bảo vật mà Trịnh Hạo Thiên sử dụng đúng là kiện bảo vật đặc thù mà hắn đoạt được từ nhân mã linh giả.
Bất quá, hắn hiện giờ mới chỉ hiểu được một chút lực lượng của nó, còn đối với lai lịch của nó, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng hắn lại không thể nghĩ tới, ngay trong lần đầu tiên hắn sử dụng nó để đối địch, lại bị người ta nhận ra, đồng thời còn thèm thuồng vô cùng.
Đạo quang hoa kỳ dị xuyên thấu khắp hư không. Chúng dường như không dếm xỉa tới lực lượng phong tỏa hư không, sau khi lượn tròn một vòng liền quay ngược lại, vọt thẳng với Hách Minh.
Mà lúc này, quanh người Trịnh Hạo Thiên chính là một kiếm hải mênh mông, nổi sóng mãnh liệt, phảng phất như vô biên vô tận vậy.
Sắc mặt Hách Minh khẽ biến. Mười hai khối kim chuyên hắn vừa phóng thích ra chính là một bộ chí bảo. Cho dù là ở trong Cổ Chân giáo, chúng cũng có tiếng tăm rất lừng lẫy. Chưởng giáo chân nhân phái hắn đi bảo hộ con trai bảo bối của mình, đương nhiên cũng không thể keo kiệt với hắn rồi.
Lúc này, nếu không phải nhận ra lai lịch của Trịnh Hạo Thiên, nghĩ tới những tin đồn bên trong ngọc bia, hắn tuyệt đối không bao giờ vừa xuất thủ đã vận dụng tới bộ chí bảo này.
Tuy trước khi xuất thủ, hắn đã có một dự cảm, với danh tiếng và thực lực mà Trịnh Hạo Thiên biểu hiện ra ngoài, bảo vật của hắn vị tất đã có thể vây khốn đối phương.
Nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là, Trịnh Hạo Thiên lại có thể đột phá phong tỏa không gian dễ dàng như thế, hơn nữa còn mạnh mẽ phản kích trở lại.
Trong mắt lóe lên sát khí lăng lệ, Hách Minh biết, trận chiến hôm nay, nếu không sử dụng tới đòn sát thủ cuối cùng, e rằng hắn khó mà giành được thắng lợi.
Trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng huýt bén nhọn, mười hai khối kim chuyên đang phiêu phù giữa không trung lập tức giống như có thêm linh tính, bay vụt về phía hắn.
Những khối kim chuyên này trong nháy mắt đã biến lớn, mỏng dần. Cuối cùng không ngờ lại tổ hợp thành một bộ khải giáp kim sắc bám vào thân thể Hách Minh.
"Giết.."
Cùng với một tiếng quát lớn, hắn đã mang theo bộ khải giáp kim sắc xông vào trong vô tận kiếm hải.
Kiếm hải khổng lồ giãn ra. Chúng phảng phất như những những con sóng chân chính, không ngừng đánh lên những đóa hoa nước trắng xóa. Vô luận vầng kim quang kia có cường đại thế nào, nhưng chỉ cần tiến vào trong kiếm hải liền lập tức giống như lâm vào bùn lầy, giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
"Choang choang choang.... ."
Tiếng oanh kích điên cuồng vang lên trong kiếm hải. Vô số kiếm quang linh hoạt mà lăng lệ xẹt qua người Hách Minh.
Hách Minh cất tiếng cười dài, nói: "Tiểu bối vô tri. Thập nhị tỏa không đại trận đã dung thành một thể với bần đạo. Ngươi sao có thể thương tổn bần đạo."
Quả nhiên, mặc cho kiếm quang có oanh kích thế nào, đều không thể lay động nổi kim quang, thậm chí ngay cả khu vực bị kim quang bao phủ cũng không thể xuyên tháu.
Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn khẽ nói: "Hách Minh, ta sẽ ngươi kiến thức một chút uy lực chân chính của kiếm hải đại trận."
Từng đạo từng đạo kiếm quang bắt đầu lưu chuyển theo môt lộ tuyến huyền ảo mà quỷ dị. Mà mỗi một lần chúng biến động, đều gây ra cộng hưởng với lực lượng nào đó trong không gian.
Nếu chỉ là một đạo kiếm quang như thế, thì lực lượng dẫn phát cũng chẳng đáng là bao. Đừng nói là nhằm vào cường giả linh thể, cho dù là đối phó với một tu luyện giả bình thường cũng bất lực mà thôi.
Nhưng, số lượng kiếm quang do Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra đã lên tới năm mươi ức.
Khi năm mươi ức đạo kiếm quang cùng dẫn phát lực lượng trong thiên đại, sau đó hội tụ lại với nhau, thì uy lực lập tức lập tức đạt tới một mức độ không tưởng tượng nổi.
Kiếm hải đại trận....
Đây mới là tuyệt học cường đại nhất Vạn Kiếm tông chân chính.
Chỉ có linh khí sư lĩnh ngộ lực lượng thiên địa, đồng thời tấn chức khí sư linh giả thành công, mới có thể phát huy tính túy của kiếm trận.
"Vù, vù, vù.... ." Từng tiếng từng tiếng xé gió chió tai liên tiếp vang lên. Trong kiếm trận đột nhiên hiện ra từng cơn từng cơn lốc khổng lồ.
Những cơn lốc này không ngừng xoay tròn. Chúng cũng giống như khí xoáy của khí sư linh giả, biến toàn bộ kiếm hải thành não vực, điên cuồng xoáy tròn.
Sắc mặt mặt Hách Minh khẽ biến, tuy kim quang hộ thể trên người hắn vẫn mãnh liệt như trước, nhưng vẫn cảm ứng được rõ ràng sự uy hiếp cường đại đến từ những cơn lốc này. Bất quá, hắn vẫn khẽ vỗ ngực một cái, cười lạnh nói: "Kiếm trận sao. hắc hắc, chẳng lẽ ngươi không biết Cổ Chân giáo chúng ta dựa vào cái gì để uy chấn thiên hạ sao? Dám chơi trận pháp trước mắt ra, đúng là tự tìm được chết."
Thân hình hắn nhoáng lên một cái, không ngờ không lùi mà tiến, xông thẳng vào trong một cơn lốc.
"Lốc xoáy, xé nát tất cả."
"Thập nhị tỏa không đại trận, khóa."
Hai đạo thanh âm gần như cùng vang lên một lúc. Lốc xoáy điên cuồng xoay tròn, mà tốc độ kiếm trận hấp thụ lực lượng từ trong hư không cũng nhanh hơn gấp mấy lần, cung cấp năng lượng vô cùng vô tận cho lốc xoáy.
Nhưng kim quang trên người Hách Minh lại quá cường đại, hơn nữa, khi bộ kim chuyện này bám lên thân thể hắn, lập tức dung hợp với chân khí của hắn, kheién cho lực lượng mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Chỉ sau chốc lát giằng co, tốc độ xoáy tròn của lốc xoáy đã dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng lại hẳn.
Lốc xoáy khổng lồ do Trịnh Hạo Thiên sử dụng kiếm trận ngưng tụ ra, đối diện với thập nhị tỏa không đại trận, thậm chí ngay cả một chút cơ hội chống cự cũng không có.
Trong lòng thầm than một tiếng, Trịnh Hạo Thiên lắc lắc đầu, chso chút ảo não.
Kiếm hải đại trận tuy cường đại, nhưng nếu muốn phát huy hoàn toàn uy lực của nó, thì nhất định phải là trận pháp sư mới được.
Ở trong giai đoạn linh khí sư, bởi vì mức độ huyền ảo của kiếm trận còn chưa đạt tới mức độ này, cho nên hắn mới có thể dựa vào sự cường đại của thần niệm và kiếm quang hạch tâm để bắt nạt mấy tên linh khí sư tinh thông trận pháp khác.
Nhưng sau khi đạt tới cảnh giới khí sư linh giả, sự thiếu hụt trên phương diện khống chế kiếm trận đã không có cách nào bù đắp nổi giữa rồi.
So sánh với linh khí sư cùng giai sở trường về trận pháp, uy lực kiếm trận mà hắn khống chế đã thua kém hơn rất nhiều rồi. Cũng là kiếm trận, nhưng uy lực trong tay hắn và uy lực trong tay Cừu Hinh Dư lại là hai cảnh giới hoàn toàn bất đồng.
Bất quá, Trịnh Hạo Thiên cũng không phải khí sư linh giả bình thường. Con bài tẩy của hắn đâu chỉ là một cái kiếm trận đơn giản như vậy.
Trong yết hầu đột nhiên vang lên một tiếng gầm trầm thấp, cự hùng đã xông ra khỏi lốc xoáy, chính diện nghênh đón Hách Minh.
Cự hùng lực lượng lớn vô cùng, chỉ cần có thể áp sát, thì cho dù đối phương có kim quang hộ thể cũng tuyệt đối có thể đánh cho Hách Minh đầu óc choáng váng, không biết đông tay nam bắc ở đâu nữa.
Nhưng, ngay khi thân hình hắn vừa mới tiến vào khu vực kim quang bao phủ, lại nghe thấy một tràng cười dài, tràn đầy vẻ đắc ý: "Ha ha, tiểu tử, ngươi bị lừa rồi. Thập nhị tỏa không đại trận.. Trọng...."
Một cỗ lực hút bất thình lình xuất hiện. Trong khu vực bị quang mang kim chuyên bao phủ, ban đầu vốn chỉ là khóa chặt không gian, khiến cho tốc độ di chuyển của tất cả mọi vật thể đều chậm lại, đồng thời không thể sử dụng năng lực xé rách không gian.
Nhưng lúc này lại khác, Hách Minh đã kích phát ra uy lực lượng cường đại nhất của thập nhị tỏa không đại trận rồi.
Bên trong vầng kim quang này đột nhiên có thêm một loại lực lượng, cỗ lực hút này cường đại mà ngưng trọng, đồng thời cũng lớn đến một mức khó tin.
Vô luận là bản thể cự hùng hay là kiếm quang bay lượn xung quanh, vào giờ khắc này đều giống như bị vô số bàn tay lôi kéo, bay tới tấp về phía Hách Minh.
Hơn nữa trong quá trình này, cự hùng đã không thể bảo trì thăng bằng của bản thân nữa. Thân thể hắn vừaa bay đi vừa lộn nhào, căn bản không thể giữ vững thân thể.
Trong tính huống như vậy, cho dù thực lực cự hùng có mạnh hơn nữa, cũng không thể tạo thành uy hiếp gì cho Hách Minh nữa rồi.
Hách Minh nở một nụ cười lãnh khốc, bên trong nụ cười còn mang theo cả một tia sát khí lạnh như băng. Hắn nhìn cự hùng đang bay tới, giống như nhìn một con sơn dương đang đợi làm thịt. Cổ tay vừa lật, trong tay hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thanh đoản nhận bén nhọn, trên người lại càng tăng thêm mấy phần sát khí.
Chỉ là, hắn lại không chú ý tới, trên người cự hùng đang quay cuồng bay tới đột nhiên tách ra một đôi cánh đại bàng thật lớn, không ngờ trong tích tắc đã thoát khỏi phạm vi lực hút bao phủ.
Nếu như là lúc bình thường, Hách Minh tuyệt đối không thể không phát hiện. Nhưng lúc này, quanh người cự hùng lại có vô số kiếm quang, tất cả kiếm quang đều tỏa ra quang huy cường đại nhất, che lấp đi tất cả những điều này.
Ưu thế lớn nhất của linh thể song tu vào giờ khắc này đã được Trịnh Hạo Thiên phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Cuối cùng, cự hùng cũng bị hút tới bên người Hách Minh. Vị trung niên đạo nhân này không chút do dự, cần đoản nhận trong tay, hung hăng đâm vào đầu cự hùng.
Lực lượng cường đại lập tức tuôn ra, hắn phát giết chết tên linh giả trẻ tuổi này.
Nhưng ngay trong một khắc đó, hắn đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Cảm giác từ cổ tay truyền tới, không ngờ lại khiến hắn có cảm giác như vừa đâm vào khôngkhí.
Ánh mắt hắn chợt ngưng trọng. Nhưng khi hắn còn chưa kịp phản ứng lịa, thì đã nhìn thấy một đạo quang mang từ trong cơ thể cự hùng bùng phát.
"Uỳnh...."
Một tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên. Con cự hùng này không ngờ lại phi thường dứt khoát, lựa chọn tự bạo....
← Ch. 772 | Ch. 774 → |