← Ch.940 | Ch.942 → |
Trịnh Hạo Thiên cười khổ, vị Túy đạo nhân này thật sự để mắt tới hắn nha.
Kỳ trân dị bảo trong thiên hạ nhiều không đếm xuể. Nếu được đại ma thần nhìn trúng mà cất giấu đi, đồng thời còn được Túy chân nhân tôn sùng như thế thì nó tuyệt đối là trân phẩm trong trân phẩm.
Nhưng nếu bảo hắn đoán ra thì cũng không khỏi đánh giá quá cao hắn rồi.
Khi hắn đang định chịu thua thì trong não vực đột nhiên vang lên thanh âm của Mộng Yểm: "Hạo Thiên, ta cảm nhận được rồi. Thứ kia rất quan trọng đối với ngươi. Đúng, phi thường quan trọng, tuyệt đối là thứ quan trọng nhất."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên ngưng trọng. Mộng Yểm sẽ không ăn nói lung tung đâu.
Có thể khiến nó liên tiếp nói "quan trọng" ba lần, chứng tỏ tầm quan trọng của thứ đó không phải tầm thường.
Chỉ là, mặc cho ý niệm của Trịnh Hạo Thiên trong não hải có điên cuồng xoay chuyển thế nào, cũng không thể đoán ra được nó rốt cuộc là thứ gì.
Túy chân nhân mỉm cười nhìn Trịnh Hạo Thiên trầm tư. Hắn lật tay một cái, lập tức lấy ra một chiếc hộp ngọc.
Trong một khắc khi chiếc hộp ngọc này xuất hiện, toàn bộ thân thể Trịnh Hạo Thiên đột nhiên run rẩy kịch liệt. Cho dù là với ý chí định lực và thực lực cường đại của hắn hiện giờ, không ngờ cũng không thể trấn áp nỗi kinh hỉ trong lòng xuống.
Bởi vì trong một khắc đó, từ trên người, từ cánh tay phải, từ trên hai chân của hắn, đều chợt xuất hiện những luồng nhiệt lưu mạnh mẽ. Duy chỉ có cánh tay trái trống không mới khiến cho hắn có một cảm giác mất mát mãnh liệt.
Đối với những cỗ nhiệt lưu này, hắn đã quen thuộc vô cùng. Đây chính là phản ứng khi Thông Thiên sáo trang gặp được bộ kiện khuyết thiếu.
Chỉ là, phản ứng của nó lúc này thật sự quá mức mãnh liệt. Ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng không thể nào che giấu đi hoàn toàn.
Hai mắt hắn chớp động tinh mang sáng ngời, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp ngọc trước mắt. Tuy nó chưa được mở ra, nhưng hắn đã có thể xác định được, ở bên trong chiếc hộp này rốt cuộc là thứ gì rồi.
Đi mòn gót sắt mà không thấy, đến khi tìm được chẳng mất công....
Sau khi trở lại Đại Linh giới, Trịnh Hạo Thiên cũng chỉ cảm ứng được phương vị của Thông Thiên chi tâm, còn phương vị của bộ kiện cuối cùng lại chỉ cảm ứng được như có như không, khó mà xác định được.
Cho đến giờ phút này hắn mới biết được, bộ kiện cuối cùng này không ngờ lại lưu lạc tới tận Thiên ma giới, hơn nữa còn trùng hợp bị Túy chân nhân thuận tay mang trở về.
Nhìn thấy vẻ mặt kích động khó hiểu của Trịnh Hạo Thiên, Túy chân nhân cũng cảm thấy kỳ lạ.
Hắn khẽ nói: "Hạo Thiên, ngươi biết bên trong là thứ gì?"
Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, cuối cùng gật đầu, nói: "Ở bên người ngài ngài, đệ tử không hề có cảm ứng. Nhưng khi ngài lấy nó ra, đệ tử đã biết nó là thứ gì rồi."
Túy chân nhân bật cười, nói: "Lão phu đã là tông sư cường giả, có thể tự thành một thế giới. Đặt nó trong người lão phu, ngươi đương nhiên không thể cảm ứng được rồi. Bất quá, hắc hắc, không ngờ ngươi lại có thể cảm ứng được nó. Xem ra vật này thiên ý đã thuộc về ngươi rồi."
Trịnh Hạo Thiên cúi đầu không nói, nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ. Nếu như không phải mình đã tìm được hơn ba bộ kiện thì cũng đừng hòng đoán ra được.
Hắn kiệt lực duy trì vẻ cung kính bên ngoài, nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng ngập trời rồi.
Thông Thiên sáo trang, bộ kiện cuối cùng này tới tay là hắn có thể tụ hợp đủ một bộ Thông Thiên sáo trang rồi.
Một khi tụ hợp tất cả các bộ kiện thì kiện bảo vật này rốt cuộc sẽ cường đại tới mức nào đây?
Nếu không phải Túy chân nhân đang đứng trước mặt thì hắn đã sớm ngửa mặt lên trời thét dài, phát tiết toàn bộ cảm xúc kích động mãnh liệt trong lòng rồi.
Túy chân nhân khẽ nhíu mày, nói: "Hạo Thiên, lão phu nghe nói trên người ngươi có một bộ kiện Thông Thiên sáo trang, Vạn Bảo Hiên lại tăng ngươi một bộ kiện, nhưng cho dù có cộng thêm cả bộ kiện này nữa thì cũng không cần thất thố như vậy chứ." Hắn than nhẹ một tiếng nói: "Tiềm lực và thiên phú của ngươi đúng là cả đời lão phu ít thấy. Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có thể vượt qua vô số chướng ngại, đạt tới cảnh giới đại linh giả, thậm chí còn có cơ hội tấn chức tông sư chân nhân nữa. Nhưng tiến giai nhanh như vậy, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Ít nhất, ý chí tâm linh của ngươi cũng phải được ma luyện nhiều hơn."
Trịnh Hạo Thiên vội vàng cúi thấp đầu, cung kính vâng dạ.
Chỉ là, trong lòng hắn lại thầm không cho là đúng.
Nếu như là bảo vật bình thường, hoặc chính như lời Túy chân nhân nói, trong tay hắn chỉ có hai bộ kiện, thì tuy hắn cao hứng nhưng cũng tuyệt đối không thể thất thố như thế này.
Chỉ là, thứ hắn đang đối diện lúc này lại chính là bộ kiện cuối cùng. Mà một khi đoạt được bộ kiện này, thì chuyện hắn chờ mong sẽ phát sinh ra sao đây?
Nếu đến lúc này rồi mà hắn vẫn có thể bảo trì trấn định như không, thì trừ phi hắn thi triển ra thần binh luyện thể thuật tuyệt đối, vứt bỏ hếtt mọi tình cảm của nhân loại, may ra mới có thể làm được.
Túy chân nhân nhẹ nhàng vung tay lên, đẩy chiếc hộp ngọc vào trong tay hắn, nói: "Hạo Thiên, dựa theo môn quy từ trước tới nay, khi ngươi tiến vào cảnh giới chín sao thì sẽ có quyền được ở trong Vạn Kiếm các ba năm." Hắn dừng lại một chút nói: "Đáng tiếc, khi đó lão phu không ở trong tông môn, cho nên ngươi không thể tiến vào trong đó. Bất quá ngươi lại mang tới cho lão phu một kinh hỉ khác, không ngờ có thể đột phá trong khi lịch lãm. Hắc hắc...." Hắn gật đầu, nói: "Nếu ngươi đã tấn thăng tới đại linh giả thì sau này ngươi có thể lựa chọn bí tịch công pháp trong Vạn Kiếm các, đồng thời tu luyện trong Tụ Linh tiểu ốc của chưởng giáo chân nhân."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người nói: "Lựa chọn bí tịch công pháp?" Túy chân nhân chậm rãi gật đầu. Hắn đưa tay, chỉ lên phía trên, nói: " Các bộ kinh sách trong Vạn Kiếm các đều là tâm huyết cả đời mà các vị tiên đại cường giả lưu lại. Ngươi cũng không cần tu luyện toàn bộ, chỉ cần xem qua một lượt, lựa chọn bí pháp thích hợp nhất cho mình là được." Hắn hời hợt nói: "Mục đích của chuyện này không phải là bảo ngươi bắt chước y chang, mà là giúp ngươi lĩnh ngộ, từ đó suy luận ra công pháp của riêng mình. Hiểu không?"
Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu, nhưng hắn lập tức nói: "Túy sư thúc, đệ đột ngột nhận được tin vui, trong lòng kích động vô cùng. Cho nên muốn đi tĩnh tu mấy ngày, sau đó mới tiến vào Vạn Kiếm các học tập."
Túy chân nhân là nhân vật thế nào chứ, vừa thấy liền biết được tính toán trong lòng Trịnh Hạo Thiên. Hắn lập tức cười nói: "Ha ha, đem kiện bảo vật này phối hợp với các bộ kiện trong tay ngươi, thí nghiệm một chút cũng tốt." Hắn khẽ lắc lắc đầu: "Tâm thần ngươi không yên, cũng chẳng học được thứ gì đâu."
Khuôn mặt Trịnh Hạo Thiên thoáng đỏ lên, nhưng cũng không phủ nhận, mà vái một cái thật sâu, sau đó men theo đường cũ trở về.
Túy chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Thiên phú và năng lực của kẻ này không hề tầm thường, có thể nói là đệ nhất từ trước tới nay. Bất quá tâm chí của hắn vẫn còn kém một chút, chỉ sợ không phải là chuyện tốt."
"Chưa chắc."
Đột nhiên, một thanh âm sang sảng vang lên. Phi Thiên chân nhân đã hiện thân bên cạnh Túy chân nhân.
"Ồ, Phi Thiên huynh, ngươi có cao kiến gì sao?"
"Trước khi ngươi trở về, ta đã từng gặp hắn một lần." Phi Thiên chân nhân chậm rãi nói: "Ở trên người hắn có một cỗ lực lượng không thua kém gì ta và ngươi."
Hai mắt Túy chân nhân đột nhiên lóe sáng, nói: "Không thể nào."
"Quả thật không có khả năng." Phi Thiên chân nhân trầm giọng nói: "Cỗ lực lượng này tuyệt đối không thuộc về bản thân hắn, nhưng hắn lại có thể điều khiển nó."
Trong não hải Túy chân nhân lập tức lóe lên mấy ý niệm, nói: "Chẳng lẽ hắn đã đoạt được Thông Thiên chi tâm trong truyền thuyết rồi?"
Phi Thiên chân nhân mỉm cười, nói: "Chỉ có như vậy mới có thể giải thích biểu hiện thất thố của hắn vừa nãy."
Túy chân nhân chậm rãi lắc đầu, nói: "Tiểu tử này, vận khí đúng là không tệ. Ngay cả thứ đó cũng bị hắn đoạt được. Hắc hắc, cũng không biết hắn có đủ cơ duyên để thu thập toàn bộ Thông Thiên sáo trang hay không..."
Hai vị tồn tại cường đại nhất Vạn Kiếm tông này tuy kiến thức rộng rãi, chỉ dựa vào một chút manh mối đã suy diễn ra rất nhiều thứ, nhưng cho dù trí tưởng tượng của bọn hắn có phong phú hơn gấp trăm lần, cũng quyết không thể nghĩ tới, Trịnh Hạo Thiên đã tập hợp đủ Thông Thiên sáo trang rồi...
xxxxxxxxxx
Thân hình như điện, Trịnh Hạo Thiên đã về tới Bạch Thảo phong.
Thuận miệng phân phó một câu, lệnh không cho ai tới quấy rầy, hắn nhanh chóng tiến vào một gian mật thất được đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Mặc dù căn mật thất này không thể so sánh với Tụ Linh tiểu ốc, nhưng hiện giờ Trịnh Hạo Thiên không tu luyện, cho nên yêu cầu đối với thiên địa linh lực cũng không cao.
Hiện giờ, ở trong Bạch Thảo phong, lời nói của hắn chính là ý chỉ tối cao. Cho dù là phong chu như Truyện Cảnh Thụy cũng phải hoàn toàn tuân theo. Nếu hắn đã phân phó thì tuyệt đối sẽ không có người nào dám cả gan tới quấy rối.
Khẽ vung tay một cái, hắn đã đặt chiếc hộp ngọc lên giữa bàn.
Thân ảnh hắc sắc chớp lên một cái, Mộng Yểm đã hiện thân trong hư không. Vẻ mặt nó kích động vô cùng, không ngừng cười sằng sặc quái dị: "Hạo Thiên, vận khí chúng ta thật tốt nha. Không ngờ cứ như vậy kiếm đủ bộ."
Trịnh Hạo Thiên gật gật đầu, bất quá ánh mắt của hắn đã ổn trọng hơn rất nhiều rồi.
Tuy nhiệt lưu vẫn lưu chuyển cuồn cuộn trong cơ thể hắn, phảng phất như đang thúc giục hắn dung hợp bộ kiện Thông Thiên sáo trang cuối cùng vào trong cơ thể. Nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn mạnh mẽ áp chế cái ham muốn đó xuống.
Hắn cong ngón tay búng ra, từng đạo từng đạo kiếm quang lập tức phóng thích.
Vô cùng vô tận quang điểm lấp lánh không ngừng phiêu đãng trong căn mật thất không quá lớn này, nhìn chẳng khác nào một dải ngân hà đang tỏa ra quang mang rực rỡ trên bầu trời vậy.
Ức vạn kiếm hải, tuy còn chưa hóa thành kiếm quang, nhưng uy lực của nó cũng không phải nhỏ.
Đương nhiên, Trịnh Hạo Thiên phóng thích kiếm hải cũng không phải là muốn công kích địch nhân, mà chỉ muốn che giấu toàn bộ những gì sắp phát sinh ở nơi này thôi.
Dưới sự yểm hộ của kiếm hải đại trận, chỉ cần lực lượng bùng phát ở nơi này không đạt tới cấp bậc tông sư chân nhân thì Trịnh Hạo Thiên tự tin có thể che giấu tất cả.
Làm xong hết thảy hắn mới nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra.
Ở trong hộp ngọc có một chiếc hộ thủ kim sắc đang lẳng lặng nằm ở đó. Đây chính là bộ kiện cuối cùng của Thông Thiên sáo trang.
Mặc dù đã sớm có dự cảm, nhưng trong một khắc khi thật sự nhìn thấy nó, trái tim hắn vẫn không thể kiềm chế được mà đập thình thịch.
Hắn thậm chí còn ẩn ước cảm giác được, bên trong trái tim đang đập loạn của mình còn có một lực lượng khác.
Thông Thiên chi tâm đang phóng thích lực lượng khát vọng cực độ, muốn hòa tan bộ kiện cuối cùng kia vào cơ thể.
Hít thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên không do dự nữa. Hắn cầm chiếc hộ thủ lên, nhẹ nhàng áp lên cánh tay.
Trong một khắc khi hộ thủ chạm vào cánh tay hắn, trong não hải Trịnh Hạo Thiên chợt vang lên một tiếng nổ nho nhỏ.
Tiếp đó, nhiệt lưu vô cùng trong cơ thể tựa như tìm được lỗ thoát thích hợp nhất, điên cuồng mãnh liệt tiến vào trong chiếc hộ thủ....
← Ch. 940 | Ch. 942 → |