Vay nóng Tima

Truyện:Thương Thiên Phách Huyết - Chương 041

Thương Thiên Phách Huyết
Trọn bộ 413 chương
Chương 041: Khuyên răn
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Siêu sale Shopee


Doanh trướng Lâm đại tiểu thư rộng rãi xa hoa nhất, nằm ngay giữa trung tâm đội ngũ, Hứa Hải Phong đi chưa được vài bước đã tới.

Mới vừa đi tới trước cửa, chỉ nghe tiếng Nhàn Linh thanh thúy kêu lên: " Tướng quân cuối cùng đã tới, tiểu thư đang chờ đến mỏi mắt rồi kia."

Trong lòng Hứa Hải Phong hẫng xuống, thầm nghĩ không tốt, mấy ngày nay từ khi Tương Khổng Minh hồi phục trí nhớ, rất nhiều lời hay tuyệt thế không ngừng từ trong miệng hắn tuôn ra, cái gì là ngũ ngôn tuyệt cú, thất ngôn thi luật gì đó, quả thực chính là tiện tay nhặt ra, không chút nào lao lực. Hứa Hải Phong đi theo phía sau, mỗi ngày cũng học được một lời nửa chữ, sau đó lại đến chỗ Lâm đại tiểu thư ngâm nga, lập tức chiếm được lời tán thưởng của đại tiểu thư, thái độ đối với hắn đã có đại chuyển biến đến hơn một trăm tám mươi độ, ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động cùng hắn thân thiết một chút, làm cho Hứa Hải Phong hưng phấn không thôi.

Từ doanh trướng của quân sư lại chạy tới chỗ Lâm đại tiểu thư để lấy lòng, đã thành lệ thường mấy ngày nay, không nghĩ tới hôm nay nói chuyện với Tương Khổng Minh xong, trong lòng chấn động, liền quên việc này, đợi lát nữa phải dùng thứ gì đi ứng đối với Lâm Uyển Nhàn đây.

Tuy trong lòng không yên, nhưng hắn vẫn đi theo Nhàn Linh vào trong lều trại.

Một chậu than nho nhỏ tản ra làn khói nhu hòa, khiến cho bên trong lều ấm áp như mùa xuân, Lâm Uyển Nhàn mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, lớp áo ngoài màu vàng nhạt phủ trên đầu vai thật khéo léo, nhìn thấy Hứa Hải Phong tiến đến, khẽ cau hai hàng lông mày, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ hấp dẫn trí mạng: " Tướng quân đã tới, mời ngài ngồi đi."

Hứa Hải Phong hít sâu một hơi, tuy hai người bọn họ luôn ở chung, nhưng mỗi lần gặp nàng, Hứa Hải Phong vẫn vì vẻ kiều diễm của nàng mà sợ hãi than thở: " Tiểu thư bôn ba đường dài, thật là khổ cực."

Lâm Uyển Nhàn nhẹ lắc đầu, nói: " Thiếp thân ngồi yên trên xe ngựa, làm gì nói tới hai chữ khổ sở. Thật ra tướng quân thống lĩnh toàn quân, bề bộn nhiều việc..."

Hứa Hải Phong cuống quýt khoát tay nói: " Tại hạ từ nhỏ lao lực đã quen, chút việc nhỏ ấy quả thật không tính là gì." Mắt nhìn vẻ mặt kiều diễm như tiên của Lâm Uyển Nhàn, hắn quyết định nói trước: " Lâm tiểu thư, tại hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo một chút, còn mời chỉ điểm nhiều hơn."

" Mời tướng quân nói." Lâm Uyển Nhàn kỳ quái hỏi, từ sau khi Tương Khổng Minh trở thành quân sư, Hứa Hải Phong cũng không còn hướng Lâm Uyển Nhàn lãnh giáo vấn đề gì.

Hứa Hải Phong ho khan một tiếng, khẽ tằng hắng, nói: " Lâm tiểu thư, lần này hoàng thượng hạ chỉ, muốn ta nhập kinh, điều này lẽ ra cũng không có gì, nhưng trong thánh chỉ lại nói muốn ta dẫn Hắc Kỳ quân vào kinh, điểm này thật làm lòng ta khó hiểu."

Lâm Uyển Nhàn kinh ngạc nhìn hắn, nói: " Vậy theo tướng quân là như thế nào?"

Hứa Hải Phong ưỡn ngực, đáp: " Theo sách sử ghi lại, tướng lãnh suất binh vào kinh chỉ có hai loại tình huống, một loại là trừ gian, một loại là cần vương."

" Trừ gian cùng cần vương sao?" Lâm Uyển Nhàn chớp đôi mắt đẹp, cười hỏi.

Hứa Hải Phong gật đầu, nói: " Không sai, trừ gian chính là có loạn thần tặc tử dâm loạn triều cương, mà binh quyền trong kinh thành lại bị nắm giữ trong tay gian thần, hoàng đế hạ chỉ, lệnh tướng lãnh nắm binh quyền suất binh bắt giặc. Về phần cần vương, đó là có phản binh hay ngoại tộc quân đội vây khốn kinh đô, binh lực trong thành không đủ, chỉ có thể cố thủ đợi viện quân, hoàng đế hạ chỉ lệnh tướng lãnh các nơi suất binh nhập kinh cứu giá."

Nói xong những lời này, Hứa Hải Phong vui vẻ nhìn Lâm đại tiểu thư, hắn đã đem toàn bộ lời của Tương Khổng Minh nói ra một lần.

Lâm Uyển Nhàn nhìn Hứa Hải Phong, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, nàng thâm ý sâu sắc hỏi: " Tướng quân cao kiến, xin hỏi đây là do một mình tướng quân nghĩ ra sao?"

Nét mặt Hứa Hải Phong đỏ lên, cười khan hai tiếng, nói: " Đây là do cẩu đầu quân sư của ta nói, thật làm cho tiểu thư chê cười."

" Cẩu đầu quân sư? Lời này thật là mới mẻ." Lâm Uyển Nhàn nghe hắn nói thật thú vị, vèo một tiếng bật cười.

Những lời này là do Tương Khổng Minh hay dùng để trách mắng những mưu sĩ không đủ tư cách, không nghĩ tới lại bị Hứa Hải Phong vị đại lão bản này lại dùng đến để truy đuổi nữ hài tử.

Lâm Uyển Nhàn rót một chén trà xanh cho Hứa Hải Phong, nói: " Hôm nay Đại Hán chiến tích lớn lao, quân lực hùng hậu, thân thể Hán Hiền Đế tạm thời còn cường tráng, trong triều cũng không có ai có thể một tay che trời, cho nên hai điểm này cũng không phải."

Hứa Hải Phong vỗ đùi, nói: " A, ta cũng là nghĩ như vậy đó. Không bằng thế này, tới kinh thành, ta đi bái phỏng tộc trưởng Phương gia, lại hỏi nguyên nhân tột cùng ra sao."

Bàn tay châm trà của Lâm Uyển Nhàn khẽ run lên, nói: " Tướng quân tựa hồ có nói qua với thiếp thân, lần này thánh chỉ vào kinh là do Phương Hướng Minh tự tay đưa."

" Đúng vậy." Hứa Hải Phong khẳng định như đinh chém sắt: " Đúng là Phương đại ca cấp cho."

Lâm Uyển Nhàn khẽ gật đầu nói: " Phương Hướng Minh chính là danh gia đệ tử, mà ngài là người mà hắn đang toàn lực mượn hơi, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không hãm hại ngài. Đã như vậy, vì sao tướng quân không giả vờ làm như không biết việc này, hoàn toàn như không biết gì cả đi?"

" Nàng là muốn ta giả vờ ngốc?" Hứa Hải Phong hoàn toàn hiểu ý.

" Đúng vậy..." Lâm Uyển Nhàn đột nhiên nhướng mày, nói: " Không ổn, nếu tướng quân muốn bái kiến Phương lão gia tử, vậy còn phải cố gắng hỏi cho ra chi tiết mới được."

Hứa Hải Phong ngạc nhiên nói: " Như thế nào đột nhiên lại phải nói rõ chi tiết ra chứ?"

Lâm Uyển Nhàn cẩn thận đánh giá hắn một phen, làm cho hắn cả người cũng cảm thấy không thoải mái, sau đó thở dài nói: " Tính cách của tướng quân thẳng thắn, sợ là không ẩn giấu được tâm sự. Phương lão gia tử là người ra sao, có thể trở thành tộc trưởng của một trong tứ đại gia tộc, vậy cũng không phải là hạng người bình thường. Tướng quân nếu đã không biết cũng thôi đi, nhưng nếu đã biết, vậy khó tránh khỏi trong lòng sẽ có băn khoăn, làm sao có thể giấu diếm qua mặt Phương lão gia tử. Nếu để cho hắn âm thầm đoán, không bằng thoải mái nói thẳng ra, sẽ thể hiện trí tuệ khí độ của tướng quân không phải tầm thường."

Hứa Hải Phong nghe được liên tục gật đầu, nói: " Tiểu thư nói không sai, tại hạ thụ giáo, vậy xin hỏi tiểu thư, hoàng thượng vì sao phải muốn ta mang binh vào kinh?"

Khuôn mặt Lâm Uyển Nhàn đỏ lên, sẵng giọng: " Thiếp thân cũng không phải vạn sự thông, như thế nào lại biết được việc này."

" Phải...phải..." Hứa Hải Phong xấu hổ gật đầu nói: " Thật do tại hạ quá lỗ mãng, đều là do cẩu đầu quân sư kia chọc ra họa, hắn còn bảo ta đi hỏi tiểu thư, thì sẽ biết nguyên do."

Trong lòng Lâm Uyển Nhàn kỳ lạ, chỉ bằng vào quan hệ giữa nàng cùng Hứa Hải Phong, tự nhiên biết hắn đang mắng cẩu đầu quân sư là người nào, lại càng biết Tương Khổng Minh này nhìn bề ngoài như điên điên khùng khùng, nhưng trong lời nói ra luôn đúng, trong lòng luôn có mưu kế, thật sự là một nhân vật đại trí giả ngu, người như vậy vì sao lại võ đoán là mình sẽ biết ảo diệu ở trong đó đây?

" Tương quân sư đến tột cùng nói như thế nào với tướng quân, còn thỉnh tướng quân nói rõ dùm cho." Lâm Uyển Nhàn quyết định moi tận gốc rễ, hỏi cho rõ ràng.

Vì vậy Hứa Hải Phong đem những chuyện vừa rồi nói với Tương Khổng Minh toàn bộ nói ra, đương nhiên, việc huyết tửu toàn bộ che giấu xuống, bí mật này tự nhiên không thể tiết lộ. Khi hắn nói Tương Khổng Minh đột nhiên nhắc tới Hung Nô vương Đan Vu muốn làm đại thọ sáu mươi, đôi mắt đẹp của Lâm Uyển Nhàn trở nên sáng ngời.

" Nguyên lai như thế, thiếp thân đã hiểu rõ, Tương quân sư tài trí thật cao, thật sự còn hơn thiếp thân gấp trăm lần."

Hứa Hải Phong bị câu nói không đầu không đuôi của nàng làm hồ đồ, hắn dò hỏi: " Lời này của Lâm tiểu thư có ý tứ gì?"

Lâm Uyển Nhàn thản nhiên cười, lập tức xuân sắc tràn cả phòng, nàng khẽ mở miệng, nói: " Không thể phủ nhận, Hung Nô là cường quốc quân sự đệ nhất đương thời. Vì ranh giới Đại Hán rộng lớn, dân cư lại đông, nên tạm thời có thể phòng thủ làm chủ yếu. Mà đại thọ sáu mươi của Đan Vu tất nhiên sẽ mời các sứ thần các nước đến xem lễ, kỳ thật xem lễ là giả, lập uy mới là thật. Hung Nô kỵ binh uy chấn thiên hạ, tung hoành thảo nguyên hơn trăm năm, chưa gặp được địch thủ. Nếu xem thiên hạ binh chủng, có thể thắng được Hung Nô thiết kỵ dễ dàng, chỉ sợ chỉ có mỗi Hắc Kỳ quân của tướng quân mà thôi. Lần này hoàng thượng hạ chỉ muốn tướng quân suất binh vào kinh, phong quan là giả, mục đích chân thật chính là muốn tướng quân đi sứ Hung Nô, dương danh quốc uy của Đại Hán."

" A." Hứa Hải Phong nghe xong trầm mặc nửa giây, cười khổ nói: " Bọn họ thật đúng là để mắt tới ta, xem ra việc này thoái thác không xong."

Lâm Uyển Nhàn lắc đầu cười nói: " Lực chiến đấu của Hắc Kỳ quân là như thế nào, triều đình trăm quan là tận mắt chứng kiến, nếu bọn họ không phái ngài đi ứng phó, mới gọi là kỳ quái đó."

Hứa Hải Phong trầm tư một trận, đột nhiên bật tiếng cười vang, nói: " Quản nhiều làm chi, lão tử là binh tới tướng đỡ, nước dâng lấp đất, trời có sụp xuống cũng không sợ."

" Tướng quân hào khí can vân, thiếp thân bội phục." Hai mắt Lâm Uyển Nhàn lộ ra vẻ khen ngợi.

Được mỹ nhân khích lệ, Hứa Hải Phong càng ý khí phong phát, hắn chắp tay nói: " Ta phải đi thao luyện đám binh sĩ, để cho bọn họ không đánh mất thể diện của Đại Hán ta." Nói xong bước đi ra ngoài doanh trướng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay người lại, lại trở vào.

Lâm Uyển Nhàn nhìn hắn vội vã rời đi, đang muốn đưa tiễn, đột nhiên lại thấy hắn xoay người trở lại, vừa muốn hỏi, chợt nghe Hứa Hải Phong nói: " Lâm tiểu thư, ta đã quên, tên cẩu đầu quân sư muốn ta chuyển cáo cho nàng một câu nói, hắn nói hắn đã quyết định cuộc đời này truy tùy với ta."

Lâm Uyển Nhàn đầu tiên chợt ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt khẽ biến. Nhưng Hứa Hải Phong cũng đã nhanh chóng rời đi, không hề chú ý tới biến hóa của nàng.

Lúc này Uyển Linh cùng Nhàn Linh từ sau trướng đi ra, nhìn thấy Lâm Uyển Nhàn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, vội vàng tiến lên ân cần thăm hỏi. Lâm Uyển Nhàn nhìn hai nàng liếc mắt thở dài nói: " Dưới trướng Hứa tướng quân mãnh tướng như mây, Hắc Kỳ quân lại càng quét ngang thiên hạ, không thể không khen thưởng, đây vốn là một con mãnh hổ, trong thiên hạ không có mãnh hổ nào sánh bằng. Mà nay, lại có thêm một Tương Khổng Minh vì hắn hiệu lực, có thêm Tương Khổng Minh, là giống như con hổ được thêm cánh, không biết mãnh hổ có cánh còn có thể đem đồng loại của nó xem vào trong mắt hay không?"

Uyển Linh khó hiểu hỏi: " Cho dù bọn họ là con mãnh hổ có cánh, thì có quan hệ gì với chúng ta đâu?"

Lâm Uyển Nhàn cười khổ nói: " Tương Khổng Minh vừa rồi mượn miệng của Hứa tướng quân, khuyên răn ta không thể ba lòng hai ý, làm kẻ địch của Hứa tướng quân." Nàng ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu mới nói: " Có lẽ đã tới lúc nên làm ra quyết định. Thật không sao hiểu nổi, Hứa tướng quân đến tột cùng có mị lực gì, dĩ nhiên có thể làm cho nhiều anh hùng hào kiệt cam tâm tình nguyện vì hắn hiệu mệnh."

Hứa Hải Phong đi ra đại doanh, hướng ba huynh đệ An Đức Lỗ theo sát không rời nửa bước bên mình hắn, nói: " Vì sao người cùng người lại chênh lệch to lớn như thế, càng là người thông minh thì khi nói chuyện lại càng thích quanh co lòng vòng."

Đối với vấn đề này của hắn, huynh đệ An Đức Lỗ đương nhiên là trợn mắt cứng lưỡi, không cách nào trả lời.

Cứ như vậy, hai ngày sau, đại bộ đội rốt cục đi tới kinh sư.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-413)