← Ch.064 | Ch.066 → |
Phương Lệnh Thiên đau đầu nhìn bảy người đứng trong đại sảnh, muốn hắn làm mặt dày đi đề cử chính nghĩa tử của mình làm trạng nguyên, thật là có điểm làm khó hắn. Nhưng nghĩ lại sự vinh diệu như vậy cả đời của một người chỉ có được một lần, không giúp người một nhà chẳng lẽ lại đi giúp người ngoài sao. Nói không được, cũng chỉ đành ném ra ngoài, không nên làm mất mặt.
Hắn khẽ cắn môi, đang muốn lên tiếng, đột nhiên nghe được trong sảnh có một người giành nói trước.
" Khải bẩm hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng, có thể lấy được trạng nguyên đầu danh, phải lực áp quần hùng, mới có thể làm cho người ta tâm phục khẩu phục, không nửa câu oán hận."
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía người dám tự tiện mở miệng ngay trên đại sảnh, chỉ thấy người này mày kiếm mắt sáng, thoát tục phiêu dật, chính là người được xưng đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Trình gia, Trình Anh Đào.
Phương Lệnh Thiên cau chặt mày, trong bảy người ở đây, cũng chỉ có người này có can đảm lên tiếng trong loại tình huống này. Bản thân hắn là con cháu Trình gia trong tứ đại gia tộc, một thân công phu lại được chính Trình lão thái gia Trình Huyền Phong đích thân truyền thụ, ở trong những người trẻ tuổi của Trình gia có địa vị quan trọng, gần với hai nhi tử của Trình gia gia chủ là Trình Anh Hào cùng Trình Anh Kiệt.
Cho nên dù hắn có lỗi hấp tấp vô lễ, Hán Hiền đế cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trị tội hắn. Chỉ là người này lên tiếng ngay lúc này, rõ ràng là muốn cướp đoạt ngai vàng trạng nguyên đầu danh kia, trong lòng Phương Lệnh Thiên cân nhắc, có nên vì vậy mà đắc tội Trình gia hay không.
" Vậy ngươi có đề nghị gì?" Hán Hiền đế thấy Phương Lệnh Thiên trầm mặc không lên tiếng, thầm nghĩ nếu ngươi làm nghĩa phụ cũng không ra mặt, vậy ta cũng không cần đi làm ác nhân, vì vậy thản nhiên hỏi.
Trình Anh Hào vui mừng, hắn xuất thân Trình gia, thuở nhỏ tiếp nhận lễ giáo, đương nhiên rõ ràng lúc này lên tiếng là không hợp lễ phép, nhưng nếu đợi Phương Lệnh Thiên nói ra tên của Hứa Hải Phong rồi hắn mới phản đối, đó chính là công nhiên trở mặt thành kẻ địch với Phương gia.
Kết quả này hắn vốn không thể gánh chịu, cho nên không thể làm gì khác hơn là giành trước một bước, đem lời cắt đứt khả năng đó. Hiện tại thấy mưu kế đã thành, vội vàng nói: " Hồi hoàng thượng, nơi đây tổng cộng có bảy người, có thể dùng võ đấu chiến, người thắng làm vua, kết quả cuối cùng chỉ cần xem là hiểu ngay."
Hắn tự xưng là võ công cao nhất trong mọi người, nếu đơn đả độc đấu, vậy tỷ lệ đạt được thắng lợi cuối cùng thật lớn.
" Khải tấu hoàng thượng, thần nghĩ phương pháp này không ổn." Phương Lệnh Thiên không lên tiếng, cũng không đại biểu Phương gia không còn ai khác, Phương Lệnh Đức bước ra khỏi hàng nói.
" Nga, ái khanh nói thử nghe một chút." Hán Hiền đế nhìn thấy vị lão thần này lên tiếng, đương nhiên là phải cấp mặt mũi.
Phương Lệnh Đức chắp tay nói: " Nếu đã điện thí, rõ ràng mọi người đều có chân tài thực học. Trạng nguyên đầu danh, tương lai sẽ vì Đại Hán mở mang bờ cõi, là hổ tướng sa trường thành lập công huân ngạo thế. Vậy tính tới nơi này, chúng ta muốn khảo hạch không thể chỉ là võ công. Chủ yếu nhất chính là lãnh binh chi đạo, ngoài ra quân công cũng..."
" Phương tướng quân nói đúng." Mẫn Trì Đường đứng dậy, trước thổi phồng Phương Lệnh Đức một câu, bởi vì lúc Phương Lệnh Đức còn trẻ vốn là đại tướng cầm binh, cho tới bây giờ vẫn còn có danh tước tướng quân trong binh bộ, cho nên mới gọi hắn là tướng quân.
Theo sau lại chuyển lời nói: " Nhưng theo ta xưa nay điện thí đều là dùng thứ tự võ công cao thấp tới bài danh. Ý kiến vừa rồi của Phương tướng quân thật đúng, không ngại hướng binh bộ đưa ra kế hoạch, đợi ngày sau trong chính điện thảo luận rồi chấp hành cũng không muộn."
Hai hàng lông mày của Phương Lệnh Đức nhướng cao, đợi thảo luận trong chính điện ngày sau, vậy hôm nay chẳng phải là dùng võ công định thắng bại, giữa Hứa Hải Phong cùng Trình Anh Đào, hắn chính là không dám tin vào người trước. Nhưng hắn làm quan nhiều năm, sao lại bị mấy câu nói đó làm khó, lập tức mỉm cười nói: " Thừa tướng đại nhân nói đúng, nhưng ta nhớ hôm đó thắng liên tiếp bảy trận không chỉ có bảy người này."
Trong lòng Mẫn Trì Đường kỳ quái, hỏi: " Không biết còn có người nào."
Phương Lệnh Đức cười nói: " Thừa tướng đại nhân chẳng lẽ đã quên còn có Tần Dũng vốn được bệ hạ phong làm thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, nếu thật sự muốn tranh thất phu chi dũng, vậy chúng ta không ngại đem Tần Dũng tính luôn vào là được. Nếu không ai có thể thắng được hắn, lão phu không còn chuyện gì để nói."
Mẫn Trì Đường thầm nghĩ không ổn, nhất thời cứng họng, như thế nào lại quên mất tên sát tinh này mà không để mắt đến. Nếu tính luôn hắn đi vào, chỉ sợ bảy người kia cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của hắn. Chỉ nhìn ngày đó Tần Dũng đại phát thần uy tại giáo trường, ngay cả đại nội tứ đại cung phụng nhất phẩm cao thủ đều trốn ở một bên giả câm vờ điếc không dám xuất thủ ngăn cản lại, cũng đã biết sự lợi hại bên trong.
Phương Lệnh Đức nhìn thấy Mẫn Trì Đường há mồm muốn nói, rồi lại nói không ra lời, trong lòng cười thầm. Đám mưu quyền nhân vật này của tứ đại thế gia làm sao chịu xem vị thừa tướng chỉ có hư danh kia vào trong mắt. Nếu không có tứ đại thế gia kềm chế lẫn nhau, vị trí đứng đầu trăm quan này có khi nào lại rơi vào trên đầu người bên ngoài như hắn.
Lúc này một vị quan quân tuổi còn trẻ tiến lên, đầy mặt mỉm cười, chính là Trình Anh Hào, chỉ nghe hắn nói: " Phương tướng quân, nếu là Tần dũng sĩ đi lên đài, vậy trận điện thí này cũng không cần đấu nữa, bệ hạ không phải đã phong cho Tần dũng sĩ là thiên hạ đệ nhất dũng sĩ hay sao, nếu đã là thiên hạ đệ nhất, làm sao có thể hạ mình tham dự trận điện thí này kia chứ."
Phương Lệnh Đức đang muốn phản bác, chỉ thấy Cổ Đạo Nhiêm giành trước một bước, hướng Hán Hiền đế thi lễ nói: " Hoàng thượng, nếu bọn họ đều có ý kiến của mình, vậy không bằng hỏi thăm ý kiến của bảy vị lôi chủ, xem bọn hắn nghĩ như thế nào."
Phương gia huynh đệ nghe xong đồng thời mắng to trong lòng Cổ Đạo Nhiêm đúng là lão gian cự hoạt, nếu dựa theo Phương Lệnh Đức nói, so về việc lãnh binh chiến đấu, đừng nói là sáu tiểu bối vô danh trong quân kia, cho dù là đám tướng lãnh già dặn tại đây cũng không ai dám nói có thể siêu việt Hắc Kỳ quân sáng tạo kỳ tích. Đó chính rõ là đem đầu danh trạng nguyên cấp cho Hứa Hải Phong, những người khác ngay cả tư cách cạnh tranh cũng không có.
Nhưng nếu dựa theo đề nghị của Trình Anh Đào, đến luận võ trước điện, vậy ai cũng có cơ hội. Ngay cả là Trình Anh Đào được công nhận có võ công cao nhất cũng không dám chắc chắn lực áp quần hùng, hắn dù sao cũng chỉ là một thứ nhất phẩm võ giả, nếu nhất thời sơ sẩy, lật thuyền trong mương cũng không phải không thể.
Như vậy tính xuống tới, bọn họ lựa chọn như thế nào, dùng đầu ngón chân cũng biết được đáp án. Mà tại loại tình huống này, Hứa Hải Phong quả quyết không thể một mình dị nghị, nếu không sẽ bị người chê cười, là tên nhát gan sợ khiếp.
Quả nhiên dưới câu hỏi của Hán Hiền đế, năm người còn lại đồng thanh đồng ý luận võ trước điện, Hứa Hải Phong cũng đành thuận theo chiều gió, gật đầu đồng ý.
Hán Hiền đế nhìn Thái Quân Mang nói: " Thái ái khanh, ngươi đi an bài phương thức luận võ một chút, cũng nên bắt đầu rồi."
Thái Quân Mang lĩnh chỉ, tâm lý lại phạm khó, tình huống vừa rồi rõ ràng là Phương, Trình hai nhà đang ám đấu.
Hai đại thế gia này thực lực hùng hậu, mặc dù hắn là lễ bộ thượng thư, nhưng không thể đắc tội bên nào. Vì kế lâu dài, chỉ có đem Trình Anh Đào cùng Hứa Hải Phong tách ra, để cho bọn họ vào trong trận cuối mới đụng đầu, khi đó bọn họ so đấu là thực lực bản thân, không còn người ngoài đứng quấy nhiễu. Lễ bộ thượng thư như hắn cũng không rước lấy họa vào người.
Đang lúc hắn lo lắng phải làm sao an bài chuyện chọn người đấu chiến, Trình Anh Đào đột nhiên đi tới trước mặt Hứa Hải Phong, nói: " Hứa tướng quân, Trình mỗ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đã sớm muốn thỉnh giáo, hôm nay trời ban cơ hội, không bằng liền do ta và ngươi dẫn đầu, mở màn cuộc tỷ thí."
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh yên tĩnh đến cây châm rơi cũng có thể nghe được. Trình Anh Đào làm như vậy rõ ràng là hướng thẳng Hứa Hải Phong khiêu khích.
Hứa Hải Phong vốn cũng không phải thập phần để ý danh vị trạng nguyên đầu danh này, nhưng hắn nhìn thấy Đường Nhu Nhi lại đi vào cùng Trình Anh Đào, tuy không rõ ràng Đường Nhu Nhi có phải chủ động đi chung hay không, nhưng trong lòng đã sớm cực kỳ khó chịu, liền hạ quyết tâm, ai cũng có thể lấy danh trạng nguyên, nhưng người này thì không được.
Lúc này hắn chủ động khiêu chiến, rõ là có âm mưu, liền lập tức cười nói: " Nếu Trình huynh có lệnh, tiểu đệ nào dám không tuân theo, mời..."
Nghe được Hứa Hải Phong sảng khoái nghênh chiến, Thái Quân Mang còn đang đau đầu liền thở dài một hơi, điều này giúp hắn không cần tổn thương đầu óc, bọn họ là tự do khiêu chiến, ai thắng ai thua, tự theo thiên mệnh, không quan hệ tới hắn.
Phương Lệnh Thiên huynh đệ âm trầm nghiêm mặt, bọn họ đối với việc Trình Anh Đào khẩn bức như thế, không lưu chút đường sống phi thường bất mãn, nhưng thời khắc này, bọn họ ngoài việc âm thầm tức giận dùm cho Hứa Hải Phong, cũng không còn cách nào khác.
Hai người đi tới giữa diễn vũ thính, đều tự làm lễ, rút ra thiết kiếm tiểu thái giám đưa cho, giằng co lên.
Nơi này không phải đại giáo trường, người quan sát đều là đương triều quyền quý, mà người không có võ công cũng chiếm hơn phân nửa. Vì an toàn, binh khí của bọn họ toàn bộ để lại bên ngoài cung, sử dụng chỉ là thiết kiếm bình thường mà thôi. Tuy bề ngoài đẹp mắt, nhưng nếu đem ra chiến trường, đó chính là tự tìm đường chết.
Nếu là luận khí thế, Hứa Hải Phong không cách nào theo kịp Trình Anh Đào vốn tích lũy thời gian lâu dài mà thành cao thủ.
Nhưng tâm pháp Hứa Hải Phong tu luyện cũng là Tĩnh Tâm Quyết tuyệt học đương thời, công dụng lớn nhất chính là bình tâm tĩnh khí. Khí thế của Trình Anh Đào như sóng lớn ngập trời hướng hắn vọt tới, hắn cũng chỉ là nhàn nhã chờ đợi, không thèm để ý chút nào.
Ánh mắt Trình Anh Đào ngưng trọng, hắn ở ba ngày trước có gặp qua quá trình thủ lôi thành công của Hứa Hải Phong, đối với lực nhẫn nại của hắn chỉ biết than thở không bằng. Biết cùng hắn đối kháng, kéo thời gian càng lâu thì càng bất lợi.
Tựa như thời khắc này, trong lúc giằng co khí thế, rõ ràng Hứa Hải Phong đã biểu hiện bộ dáng lực bất tòng tâm, ngập ngập khả nguy, nhưng vô luận hắn thúc phát khí thế như thế nào, Hứa Hải Phong vẫn không chút sợ hãi chống đỡ không ngừng, hơn nữa vẻ dẻo dai mạnh mẽ ngày càng hiển lộ, mơ hồ đã có ý muốn phản kích.
Bất đắc dĩ, Trình Anh Đào không thể làm gì khác hơn là tiến lên một bước, giành xuất thủ trước.
Người tinh thông võ công đều cảm thấy không thể tưởng tượng, phải biết rằng, hai cao thủ cùng tiêu chuẩn giao đấu, người xuất thủ trước thường thường là người bị thua trong việc giằng co khí thế.
Giống như hôm nay, Trình Anh Đào rõ ràng đang chiếm thượng phong, lại giành xuất thủ trước lại là tình huống chưa từng có.
Nhưng chỉ có mấy vị cao thủ thật sự mới nhìn ra được Trình Anh Đào làm như vậy chỉ là bất đắc dĩ, khí thế của hắn đã hoàn toàn phát ra, đã tới trạng thái cao nhất.
Nhưng với cỗ khí thế này, lại có sự suy giảm phía sau, sóng lớn như đã hết sức, không cách nào kéo dài, nếu còn không ra tay, thì khí thế từ cực thịnh mà suy, nếu bị khí thế của Hứa Hải Phong phản ngược, vậy tràng luận võ này đến đó cũng coi như kết thúc.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |