← Ch.073 | Ch.075 → |
" Thơ hay, Nhã Quân bái phục." Hạ Nhã Quân đột nhiên mở miệng đánh vỡ cục diện yên lặng.
Khóe miệng Mẫn Trì Đường khẽ động một chút, rốt cục phất tay áo bỏ đi, không hề hỏi tới Hứa Hải Phong.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, những lời này tuy ý cảnh cao thượng, nhưng tuyệt đối không thích hợp trường hợp này. Hứa Hải Phong lại không thèm quan tâm nói thẳng ra, đó chính là cho thấy đã cùng Mẫn Trì Đường xé rách da mặt, không hề cố kỵ mặt mũi của hắn.
Hơn nữa đại đa số mọi người nghe ra, những lời này của Hứa Hải Phong một lời hai nghĩa, một phương diện là chỉ Mẫn thừa tướng ngươi năm nay tuổi lớn, đã già rồi, vô luận tinh lực hay năng lực đều giống như ánh sáng dư huy của mặt trời lặng, không còn bao nhiêu thời gian để dùng.
Phương diện thứ hai, liên tưởng đến biểu hiện kỳ dị của tam đại thế gia hôm nay, mặc cho ai cũng biết cao vị của Mẫn Trì Đường cũng như hoàng hôn xuống núi, không thể lâu dài.
Hào khí trong tiệc rượu lại ngưng trọng lên, trong lòng mọi người có cố kỵ, cũng không dám thoải mái nói chuyện, vô hình trung ngầm buồn bực hơn không ít.
Hứa Hải Phong quay đầu nhìn về phía Tương Khổng Minh, chỉ thấy hắn dựng tay phải về phía mình, giơ lên hai ngón tay, đây là một loại phương thức biểu đạt thắng lợi của hắn, ý tứ là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Phi thường ăn ý mỉm cười, Hứa Hải Phong đứng dậy nâng lên chén rượu, lớn tiếng nói: " Tiểu tử không biết, nói bậy nói bạ, các vị không cần để trong lòng. Mượn chén rượu nhạt, tiểu tướng chúc tướng gia thọ tựa nam sơn, phúc như đông hải, mời mọi người cùng cạn chén này." Nói xong uống một hơi cạn sạch.
Đám người Mẫn Trì Đường nhìn nhau, thầm nghĩ tiểu tử này như thế nào đột nhiên còn biết nói tiếng người. Tuy là nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn uống cạn chén rượu.
Hứa Hải Phong thấy quỷ kế đã thành, mỉm cười ngồi xuống, chờ cuộc diễn kế tiếp.
Sau một lúc lâu, Mẫn Trì Đường, Cổ Đạo Nhiêm, Thái Quân Mang, Trình Anh Hào cùng Trình Minh năm người trên mặt bắt đầu biến sắc, bọn họ đồng thời biểu hiện vẻ mặt co quắp, khóe miệng không tự chủ giần giật không thôi, thậm chí nhe răng nhếch miệng, hô hấp hổn hển.
Mấy người bọn họ đều là nhân vật tiêu điểm trong sảnh, vẻ mặt như vậy lập tức khiến cho mọi người chú ý. Người bên ngoài không biết phát sinh chuyện gì, chỉ là xem bọn hắn giống như bị phát điên, cuối cùng ngay cả thân thể cũng bắt đầu lắc lư đong đưa không ngừng, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, không biết làm thế nào cho phải.
Trong sảnh lại một lần nữa an tĩnh xuống tới, chẳng qua lúc này đây lại có vẻ quỷ dị. Đột nhiên trong lúc đó, tiếng vang phát ra thật lớn trong đại sảnh, mấy người bọn họ đánh rắm như sấm, mùi hôi thối bay loạn, lập tức trong đại sảnh khí xú ngập trời, người khác ngửi thấy liền muốn nôn mửa.
Mấy người bọn họ đã bất chấp phong độ, liên tục đứng dậy, một tay ôm bụng, cũng không cùng khách nhân chào hỏi, liền nhanh chân chạy vào trong.
Đến tận đây mọi người mới hiểu rõ ràng, nguyên lai bọn họ đang gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh.
Trong đại sảnh, sắc mặt mọi người cổ quái, muốn cười mà ngượng ngùng cười, có một tướng lãnh tuổi trẻ thật sự nhịn không được, cầm lấy chén rượu che lại khuôn mặt, chỉ thấy thân thể hắn run run không thôi, rõ ràng là đang cười to mà không ra tiếng động. Sau một lúc lâu, đặt chén rượu xuống, trong mắt còn có nước mắt, đúng là cười đến chảy luôn nước mắt.
Chỉ có mấy người vừa rồi ngồi bên cạnh năm người kia đang dùng tay che mũi, gương mặt ghê tởm, luồng hôi thối này quả thực không thể chịu được.
Chốc lát sau, bọn họ lục tục trở lại, Mẫn Trì Đường đầy mặt xấu hổ ngồi trên ghế thủ tịch, đang muốn nói vài câu, đột nhiên sắc mặt lại biến đổi, dùng tay ấn bụng, không nói hai lời, đứng dậy bước đi. Cơ hồ cùng lúc đó, mấy người còn lại cũng theo sát phía sau, bước chân lảo đảo rời bàn tiệc mà đi.
Lúc này có một tân khách ra ngoài giải rượu đang từ ngoài cửa lảo đảo đi vào, hắn đi ngang qua một chỗ ngồi, đột nhiên đứng lại, cái mũi hếch hếch vài cái, cau mày, say say liền hỏi: " Là mùi gì vậy, đổ đậu hũ thúi sao?"
Lập tức trong sảnh bật hống lên tiếng cười to, mới vừa rồi mọi người còn đang cố nén hết sức để không cười cũng đã không còn cách nào khắc chế, cả đám cười ầm ĩ, thẳng đến bụng phát đau, nước mắt tung hoành mới thôi.
Tới thời khắc này, buổi tiệc cũng không thể tiếp tục kéo dài, không lâu sau Mẫn Trì Đường lấy cớ thân thể không khỏe, không thể đi ra gặp khách. Lập tức có tân khách lục tục cáo lui, buổi tiệc chúc thọ với thời gian ngắn như thế, cũng được ghi chép vào trong lịch sử Đại Hán.
Lúc quay về, Phương Doanh Anh mời Đường Nhu Nhi đi chung xe, Đường Nhu Nhi liếc mắt cũng tràn ngập chờ mong nhìn Hứa Hải Phong, rốt cục xấu hổ đáp ứng, làm Hứa Hải Phong trong lòng rung động. Chỉ là Phương Doanh Anh tựa hồ quyết tâm đối nghịch cùng Hứa Hải Phong, thật sự ngăn cản giữa hai người, không cho hai người nói chuyện, Hứa Hải Phong hận đến cắn răng ngứa ngáy, nhưng cũng không còn cách nào tránh được.
Trở lại Phương phủ, không đợi Hứa Hải Phong tự nói, Phương Doanh Anh đã liên thanh đem những chuyện phát sinh trong tướng phủ kể hết ra. Nghe tới Hạ Nhã Quân biểu diễn động tiêu tuyệt kỹ trong tướng phủ, mà ngay cả Phương Lệnh Thiên huynh đệ hai người cũng tự trách không thôi, hận không thể có dịp được nghe.
Tiếp theo lại nói đến hai câu thiên cổ tuyệt xướng của Hứa Hải Phong, làm hai người họ chấn động, trong tâm lý lại càng cảm khái ngàn vạn, nhất thời không nói chuyện.
Cuối cùng, Phương Doanh Anh ở một bên cười lớn một bên nói ra bộ dáng chật vật của đám người Mẫn Trì Đường, lại làm cho hai người họ thích thú không thôi.
" Nghĩ không ra đêm nay lại nhiều màu sắc như vậy, nếu sớm biết trước, náo nhiệt này vô luận như thế nào cũng phải đi xem mới xong." Phương Lệnh Đứ vỗ cái bụng cười đến phát đau, nói.
Phương Lệnh Thiên mỉm cười cũng không tiếp lời, chỉ liếc mắt nhìn Hứa Hải Phong, bên trong như có ý hỏi. Hứa Hải Phong biết hắn nghi việc này có liên quan tới mình, cũng không phủ nhận, thản nhiên gật đầu thừa nhận.
Phương Lệnh Thiên mỉm cười gật đầu, nhìn Phương Doanh Anh nói: " Hôm nay con mới trở về, sớm đi nghỉ một chút, đừng quá mệt nhọc."
" Dạ, phụ thân." Phương Doanh Anh thuận miệng đáp ứng một tiếng, dắt Đường Nhu Nhi rời đi. Đường Nhu Nhi trước khi đi đưa mắt nhìn Hứa Hải Phong, sắc mặt ửng đỏ, lúc này mới bước nhanh ra ngoài.
Trái tim Hứa Hải Phong nhảy lên, cảm nhận tình ý nồng đậm trong cái liếc mắt đó, giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả, cả người trên dưới mười vạn tám ngàn lỗ chân lông đều vô cùng thoải mái.
" Được rồi, họ đi rồi, cũng đừng nhìn nữa." Phương Lệnh Đức làm sao không nhìn ra được quan hệ ám muội giữa hai người này, cười trêu chọc.
" Dạ, nhị thúc." Hứa Hải Phong đỏ mặt, cúi đầu đáp.
Phương Lệnh Thiên thở dài, nói: " Nhu Nhi từ trước tới giờ mắt cao hơn đỉnh, lại đối với ngươi có tình, cũng là định số, sau này ngươi vạn vạn không thể cô phụ với nàng."
Hứa Hải Phong gật đầu thụ giáo, cung kính nói: " Con tuân mệnh."
Phương Lệnh Thiên khẽ lắc đầu nói: " Nếu là những người khác có thể được Nhu Nhi để mắt tới, nhất định sẽ như nhặt được chí bảo. Chỉ bằng điều kiện bản thân của Nhu Nhi, trong thiên hạ liền không ai bằng. Nhưng duy nhất là ngươi, lại làm lão phu lo lắng."
" Con không hiểu, còn thỉnh nghĩa phụ chỉ điểm." Hứa Hải Phong nghi hoặc khó hiểu.
" Lần trước trong buổi tiệc của Phương gia ta, ngươi mang đến nữ tử kia, vô luận dung mạo khí chất, dĩ nhiên cũng không dưới Nhu Nhi. Ta sợ chính là, ngày sau nhị nữ tranh giành sủng ái, lấy tính cách điềm tĩnh của Nhu Nhi, nhất định sẽ có hại." Phương Lệnh Thiên giải thích.
Hứa Hải Phong vội vàng vỗ ngực cam đoan, ngày sau tuyệt đối không bao giờ làm thua thiệt Đường Nhu Nhi dù chỉ một chút.
Phương Lệnh Thiên khẽ gật đầu, nói: " Đã như vậy, chờ ngươi từ Hung Nô trở về, ta cũng làm da mặt dày đi tìm Đường lão nhi cầu hôn cho ngươi."
Hứa Hải Phong vô cùng mừng rỡ, vội vàng bái lạy tạ ơn.
Phương Lệnh Thiên nhìn hắn biểu hiện gấp gáp như thế, cười mắng: " Ngươi cũng là một viên đại tướng, như thế nào lại nóng nảy như thế, nói cho ta nghe một chút chuyện tốt hôm nay ngươi đã làm đi."
Nguyên lai vụ bỏ thuốc xổ của Hứa Hải Phong, đương nhiên chuyện này cũng không phải do hắn làm, mà là kiệt tác của cẩu đầu quân sư Tương Khổng Minh, từ âm mưu đến chuẩn bị dược vật đều do một tay hắn xử lý.
Tuy trong tướng phủ đề phòng sâm nghiêm, nhưng công năng đặc dị của số 3, truyền tống thuật cũng là mật kỹ mà trong thiên hạ không một ai hay biết.
Tương Khổng Minh thừa dịp trong sảnh đang bị thiên cổ danh câu do Hứa Hải Phong ngâm xướng làm rung động, để số 3 len lén thi triển truyền tống thuật, đem thuốc xổ bỏ vào trong chén rượu của đám người Mẫn Trì Đường.
Cách làm này đúng là thần không biết, quỷ không hay đã quang minh chính đại thay đổi lượng rượu trong chén của năm người kia. Sau đó Hứa Hải Phong mời mọi người trong sảnh cùng cạn chén chúc thọ cho thọ tinh công, tuy trong lòng bọn họ có nghi ngờ, nhưng dù sao cũng không nghĩ ra vấn đề xảy đến trong chính chén rượu của mình.
Thuốc xổ mà Tương Khổng Minh chuẩn bị không phải chuyện đùa, phát tác dị thường mau lẹ, vốn làm cho người ta không kịp phản ứng. Cho nên tuy đám người Mẫn Trì Đường phát giác trong bụng đau đớn, nhưng đã là quá chậm, vốn không dám nhúc nhích, chỉ sợ vừa động, sẽ bêu xấu tại chỗ. Nhưng đến cuối cùng, thật sự là không thể nhịn được nữa, không thể làm gì khác hơn là không để ý mặt mũi, vọt nhanh vào trong nhà cầu.
Nhưng loại thuốc xổ này không chỉ một lần là có thể bài tiết ra hết, bọn họ phải ngây người trong nhà cầu của tướng phủ suốt một ngày một đêm, thiếu chút nữa cả trái tim, gan, ruột, bao tử, toàn bộ kéo ra hết mới xem như giải thoát.
Trình Anh Hào trẻ tuổi tráng kiện, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khôi phục nguyên khí. Nhưng Mẫn Trì Đường, Cổ Đạo Nhiêm cùng Thái Quân Mang ba người đều đã qua năm mươi tuổi, chịu một kiếp này, trong nửa tháng cũng không thể xuống giường. Vì thế, việc này trở thành chuyện cười lớn nhất kinh thành, vô luận là kẻ lưu manh đầu đường, hay là những người quý tộc, đều cười đến phun cơm.
Sau khi Trình Anh Hào khỏi hẳn, lập tức cùng Trình Minh vội vàng chạy đi bắc cương, không dám ở lại kinh sư, mà đám người Mẫn Trì Đường cũng đành làm mặt dày, giả bộ như không có việc gì, lại hận không thể đem người bỏ thuốc ra lột da rút xương, mới giải được mối hận trong lòng.
Bọn họ đều là những người có tài trí cao tuyệt, biết việc này có người ở giữa quấy rối, nếu không trong thiên hạ không thể có việc trùng hợp như vậy.
Nhưng buổi tiệc này là do trong tướng phủ bày ra, hết thảy ẩm thực đều do tâm phúc của Mẫn Trì Đường an bài. Dưới tình huống như vậy còn bị người bỏ thuốc, vậy chỉ có một khả năng, trong tướng phủ có nội tặc.
Vì thế, Mẫn Trì Đường nhiều nơi tìm kiếm, lại thủy chung không hề có đầu mối. Mặc hắn bản lãnh thông thiên, cũng không cách nào trống rỗng tìm ra được nội tặc tồn tại. Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là đem những người hầu ngày hôm đó đều đổi người, mới xem như xong việc.
Đương nhiên, Hứa Hải Phong không có đem khả năng đặc dị của số 3 nói ra, hắn chỉ nói là do thủ hạ làm việc thích đáng mà thôi. Phương Lệnh Thiên huynh đệ đương nhiên cũng sẽ không truy tra tận gốc rễ, đối với đông đảo kỳ nhân dị sĩ dưới trướng Hứa Hải Phong, bọn họ cũng không còn cảm thấy lạ.
Cuối cùng, Phương Lệnh Thiên phân phó nói: " Phong nhi, ngươi trở về mau chuẩn bị. Ba ngày sau, đội ngũ hòa thân sẽ xuất hành, chuyến này sự tình quan hệ trọng đại, nhớ không thể sơ thất, càng không thể làm mất quốc uy của Đại Hán ta."
" Dạ, con ghi nhớ trong lòng, quyết không dám làm phụ thân đại nhân thất vọng." Hứa Hải Phong ánh mắt nghiêm túc, chỉ trời thề.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |