← Ch.089 | Ch.091 → |
Dưới sự chỉ dẫn của Quát Bạt Ưng, mọi người tiến vào trong thành, dàn xếp thỏa đáng. Để nghênh tiếp các lộ sứ thần đến chúc thọ, hiển nhiên là Hung Nô đã dày công chuẩn bị, đặc ý để riêng một khu lớn trong thành làm chỗ nghỉ ngơi cho sứ thần các nước.
Nơi ở của nhóm người Hứa Hải Phong chính là một biệt viện đứng đầu nằm ở phía Đông thành, đương nhiên, hơn ba ngàn người không thể đồng thời tiến vào, cho nên chỉ có hơn một trăm thân vệ Hắc Kỳ Quân cùng mấy vị tướng lĩnh theo bọn họ vào thành, những người khác dưới sự suất lĩnh của Triết Biệt đóng quân ngay bên ngoài thành.
Dọc theo đường đi, Hứa Hải Phong đột nhiên phát hiện vẻ mặt Tương Khổng Minh thủy chung luôn âm trầm, trong lòng không khỏi kỳ quái, đến tột cùng là ai trêu chọc đến sát tinh này nhỉ. Bất quá kinh nghiệm trước kia nói cho hắn biết, khẳng định có người gặp xúi quẩy, phàm những ai trêu chọc đến gã gia hỏa âm dương quái khí này, không bị hắn lột đi một lớp da hắn quyết không bỏ qua.
- Quân sư vì chuyện gì phiền lòng, mặt mày ủ ê như vậy đâu có giống tác phong nhất quán của ngươi.
Khó có được cơ hội này, nếu không trêu chọc hắn một chút thực sự là phải xin lỗi giáo huấn của Tương Khổng Minh trong mấy tháng qua a.
Tương Khổng Minh nhìn hắn một cái, nhãn thần lóe lên bất định.
Hứa Hải Phong mạc minh kỳ diệu rùng mình một cái, trong đáy lòng chẳng hiểu sao lại dâng lên một tia dự cảm chẳng lành.
Hắn cười hắc hắc, xoay người muốn rời đi. Nhưng không ngờ đã bị Tương Khổng Minh kéo lại.
- Quân sư còn có chuyện gì?
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương Hứa Hải Phong chậm rãi chảy dọc theo khuôn mặt, trong lòng vô cùng hối hận, lẽ ra không nên trêu chọc đến tên này trong lúc tâm tình hắn không tốt.
Tương Khổng Minh thấp giọng hỏi:
- Chủ công có thấy ánh mắt Quát Bạt Ưng kia vừa mới nhìn ngươi không?
Hứa Hải Phong mờ mịt lắc đầu, thầm nghĩ Quát Bạt Ưng không phải tuyệt sắc mỹ nữ, ta cần gì phải quan tâm đến hắn.
- Gã Quát Bạt Ưng kia nghe thấy chủ công là thống lĩnh Hắc Kỳ Quân, vẻ mặt vô cùng xem thường, tỏ rõ là khinh thường chủ công ngài a.
Tương Khổng Minh căm giận bất bình nói.
- Vậy thì làm sao? Ngươi từng dặn cần thấp giọng mà làm người, như thế chẳng phải vừa tốt hay sao?
Hứa Hải Phong nhún vai, niên kỷ gã Quát Bạt Ưng này so với mình không lớn hơn bao nhiêu, nhưng đã là nhất phẩm cao thủ, võ lâm trung nguyên trong đám trẻ tuổi không người nào có thể cùng hắn so vai, đích thật là có tư cách để cuồng vọng.
Tương Khổng Minh lắc đầu nói:
- Không được, nghĩ tới Tương Khổng Minh ta tự xưng là Gia Cát tái thế, chủ công mà ta hiệu trung há có thể để kẻ khác xem thường, nhất định ta phải nghĩ ra một kế sách thích đáng, để ngài đại hiển thần uy, áp chế đi nhuệ khí của người Hung Nô.
Hứa Hải Phong thầm kêu khổ, biểu tình của Quát Bạt Ưng thì liên quan gì đến ta chứ, vì sao cuối cùng lại muốn tính kế lên trên đầu ta. Hắn ôm một tia hi vọng, biện giải nói:
- Quân sư a, Quát Bạt Ưng kia chính là một trong nhị đại cao thủ trẻ tuổi của Hung Nô, cuồng ngạo một chút cũng là bình thường mà.
- Vậy thì có gì tài giỏi, Đại Hán chúng ta cũng có nhị đại cao thủ trẻ tuổi đâu có dưới bọn họ, cũng không thấy cuồng vọng như vậy.
Tương Khổng Minh khinh thường nói.
Hứa Hải Phong ngẫm nghĩ chính mình cũng biết những cao thủ trẻ tuổi, ngoại trừ Trình Anh Đào bị đánh bại tại điện thí ra, những người khác còn cách cao thủ nhất phẩm một khoảng xa, cho dù là Trình Anh Đào, cũng chưa đạt được cảnh giới nhất phẩm. Hắn thực sự không nghĩ ra có hai vị cao thủ trẻ tuổi nào có thể cùng sánh vai với Quát Bạt Ưng, bèn hỏi:
- Không biết quân sư muốn nói chính là hai vị nào?
- Hứa Hải Danh cùng Hạ Nhã Quân!
Tương Khổng Minh không nhanh không chậm trả lời.
Hứa Hải Phong "A" một tiếng, vô cùng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tương Khổng Minh trên khuôn mặt như giếng cổ không gợn sóng lộ vẻ mìm cười đắc ý, tựa hồ đối với biểu hiện của bản thân cực kỳ thỏa mãn.
- Quân sư nói võ công của Hạ cô nương cũng đạt được cảnh giới nhất phẩm?
Hứa Hải Danh có thể leo lên được hàng ngũ cao thủ nhất phẩm, chỉ là do công hiệu của huyết tửu, nhưng Hạ Nhã Quân dĩ nhiên lại có thể được Tương Khổng Minh đánh giá như vậy, thực sự là vượt ngoài dự liệu của hắn.
- Học sinh tuổi không lớn lắm, còn chưa đến nỗi mờ cả hai mắt, võ công của tiểu cô nương kia thâm bất khả trắc, cho tới nay trong đám cao thủ nhất phẩm đã gặp qua, hẳn nàng là cao nhất. Chủ công nếu muốn vui vẻ mà ở cùng nàng, cần phải nỗ lực nhiều hơn đó.
Hứa Hải Phong lặng im không nói, vẫn cho rằng Hạ Nhã Quân là một nữ tử mong manh yếu đuối, nghĩ không ra thậm chí còn có thần công như vậy, quả thật là đã coi thường nàng rồi. Chỉ là Tương Khổng Minh nói nàng đứng đầu trong toàn bộ cao thủ nhất phẩm, như vậy thật sự cũng có chút bất khả tư nghị.
Thấy mọi người đã thu xếp thỏa đáng, Quát Bạt Ưng chắp tay nói:
- Tô thị lang, Mạo Đốn Khả Hãn nghe được tin công chúa đại giá quang lâm, ở trong hoàng cung chờ đợi đã lâu, có thể để công chúa điện hạ tiến cung yết kiến hay không?
Tô Xuân Vĩ trầm ngâm không nói, dựa theo lễ nghi của Đại Hán, yếu cầu này của Quát Bạt Ưng quả thực chính là không thể chấp nhận, thế nhưng đây là địa bản của Hung Nô. Nếu như hắn dứt khoát cự tuyệt, chỉ sợ lập tức sẽ phát sinh biến cố.
Hứa Hải Phong đứng bên cạnh thấy hắn do dự chưa quyết thì vô cùng lo lắng, nếu như một khi Tô Xuân Vĩ đáp ứng, vậy thì Lưu Đình sẽ lập tức tiến cung. Chuyến đi này chính là dê vào miệng cọp, còn muốn đi ra thì khác nào khó như lên trời.
Hứa Hải Phong đang muốn giành trước mở miệng cự tuyệt, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng người kêu lớn:
- Hán sứ Hứa Hải Phong tướng quân ở đây, có Khải Tát A Địch Tư đặc biệt đến mời chiến.
Lực chú ý của nhóm người Quát Bạt Ưng đồng thời bị A Địch Tư hấp dẫn, nhất tề nhìn về hướng đại môn.
Hứa Hải Phong đại hỉ, hận không thể ngay tại chỗ hôn hắn một cái để biểu đạt sự cảm kích của bản thân.
Hắn vội vã bước nhanh ra cửa, chỉ thấy bên ngoài có một hán tử cao lớn, đứng thẳng tắp như một ngọn tiêu thương ở cửa đình viện, chỉ cần nhìn thấy chóp mũi cao vút cùng nhãn châu màu xanh da trời, liền biết ngay đây là một Khải Tát nhân chính gốc.
- Bản tướng quân chính là Hứa Hải Phong, xin hỏi các hạ là...
Hứa Hải Phong lòng tràn đầy vui sướng, lời nói tự nhiên cũng khách khí hơn rất nhiều.
- Ta là Phó đoàn trưởng Khải Tát đệ ngũ quân đoàn A Địch Tư, lần... lần này đến đây, là... là vì khiêu chiến các hạ.
Vừa rồi tiếng Hán của A Địch Tư nói còn có chút lưu loát, nhưng lúc này lại lộ nguyên hình. Nguyên lai tuy rằng hắn hơi hiểu chút tiếng Hán, nhưng dù sao cũng không phải vô cùng quen thuộc, mấy câu nói lúc đầu là học thuộc lòng, nếu thật sự phải giao lưu tiếp, cũng còn phải vừa nghĩ vừa nói.
Hứa Hải Phong mỉm cười, đang muốn trả lời, chợt nghe thấy phía sau có người âm u trầm giọng nói:
- Tướng quân nhà ta có thân phận ra sao, há một tên đội trưởng quèn nho nhỏ như ngươi có thể sánh được, muốn khiêu chiến tướng quân, cũng được, chờ khi nào ngươi trở thành Khải Tát đại đế thì hãy trở lại.
Không cần phải hỏi, có thể nói ra lời vô pháp vô thiên bậc này, mà lời lẽ lại thuận miệng như vậy, trong thiên hạ sợ rằng chỉ có vị Tương Khổng Minh chưa bao giờ đem giai cấp địa vị để ở trong mắt mà thôi.
A Địch Tư sửng sốt nửa ngày, cẩn thận suy nghĩ lại hàm ý những lời của Tương Khổng Minh, qua một lúc, rốt cuột hắn cũng nghĩ được minh bạch, nhất thời giận tím mặt, quát lớn:
- Ngươi là ai, dám vũ nhục Khải Tát đại đế nước ta, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến.
Dứt lời, hắn đem bao tay bên tay phải cởi ra, ném về hướng Tương Khổng Minh.
Tương Khổng Minh cười hì hì tiếp nhận bao tay của hắn, nói:
- Đã sớm nghe nói đám người các ngươi có thói quen vất đồ lung tung, quả nhiên, ngày hôm nay lại khiến ta nhặt được một chiếc bao tay da. Oa, đúng là dùng da cá sấu để làm, giá trị không nhỏ a. Ta nói nè, ai hả? Đúng, chính ngươi đó, đừng có hết nhìn đông lại nhìn tây nữa, ngươi đem chiếc bao tay trái còn lại cho ta đi!
A Địch Tư nghe hắn nói liến thoắng một hồi, nhưng căn bản chẳng hiểu hắn đang nói cái gì, không khỏi hối hận trong lòng, sớm biết thế này đã mang theo một tên phiên dịch tới rồi.
Tương Khổng Minh thấy A Địch Tư vẻ mặt mạc minh kỳ diệu đứng yên tại chỗ, đột nhiên cười quỷ dị, quay đầu nói với chúng nhân:
- Các vị tướng quân, Khải Tát nhân kỳ thực rất ngu, các ngươi xem nhé, ta sẽ lừa hắn lấy nốt cái bao tay kia.
Nói xong, dưới ánh mắt chằm chằm kinh dị bất định của mọi người đột nhiên lầm rầm nói ra một tràng những câu cổ quái khó hiểu.
Tất cả mọi người đều thất kinh, chỉ cần nhìn A Địch Tư đột nhiên hết sức chăm chú nghe hắn nói, liền biết ngay lời hắn đang nói chính là ngôn ngữ Khải Tát. Không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện một nhân vật ngay cả ngôn ngữ Khải Tát cũng tinh thông như vậy.
Tô Xuân Vĩ liếc mắt lén nhìn Hứa Hải Phong, lại thấy hắn không hề ngạc nhiên chút nào, trong lòng thầm run sợ, Hứa tướng quân này dưới trướng kỳ nhân dị sĩ tầng tầng lớp lớp, lại có Phương gia làm chỗ dựa vững chắc, sau khi trở về nhất định phải bẩm báo với phụ thân, cần phải xử lý thật tốt mối quan hệ cùng với hắn. Người này chỉ có thể làm bạn không thể làm địch.
Thế nhưng hắn lại không biết lúc này trong lòng Hứa Hải Phong kinh ngạc cũng không hề dưới hắn, Tương Khổng Minh này thực sự là một quỷ tài trời sinh, quen biết thời gian dài như vậy, chưa từng thấy hắn học qua Khải Tát ngữ, thế nào mà bây giờ đột nhiên lại nói lưu loát như vậy. Bất quá đối với đủ loại năng lực kỳ dị cùng với biểu hiện của hắn, Hứa Hải Phong đã được thấy quá nhiều rồi, cho nên hắn có thấy chuyện kỳ quái cũng không cảm thấy kỳ quái.
Một lát sau, chỉ thấy A Địch Tư gật đầu đồng ý, cởi chiếc bao tay trên tay trái xuống, nén cho Hứa Hải Phong, sau đó lui ra phía sau một bước, hành một kỵ sĩ lễ rất tiêu chuẩn rồi nhanh chân rời đi.
Mọi người gồm cả Quát Bạt Ưng trong đó thấy A Địch Tư quả nhiên bỏ lại chiếc bao tay kia, đều cảm thấy bất khả tư nghị, nhìn thấy ánh mắt của Tương Khổng Minh cũng kèm theo vài phần cao thâm mạc trắc.
Tương Khổng Minh cười ha ha, nói:
- Tại hạ đã từng thẩm vấn qua tù binh Khải Tát nhân, biết được nơi này bọn họ đề xướng cái gọi là tinh thần kỵ sĩ, nếu một kỵ sĩ hướng người khác quyết đấu, sẽ ném bao tay của mình lên người đối phương. Ta đã nói với hắn, muốn quyết đấu cũng có thể, chỉ cần Mạo Đốn Đan Vu đồng ý, chúng ta cứ dựa theo quy củ của Khải Tát nhân mà mở một trường giác đấu. Bất quá, cần phải hạ chiến thư cho tướng quân nhà ta, cho nên hắn mới đem chiếc bao tay kia đưa lại cho ta.
Hắn xuất ra hai chiếc bao tay, đắc ý nói:
- Hai chiếc bao tay này đều là do da cá sấu chân chính chế tạo nên, thật không biết hắn kiếm được từ nơi nào, giá trị quả thực không nhỏ.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Tương Khổng Minh giải thích:
- Cá sấu là một loại sinh vật đặc sản của bọn họ, da dầy như sắt, hai chiếc bao tay này nếu trải qua xử lý đặc thù, ngoại trừ một số thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn ra, đao kiếm phổ thông khó có thể làm nó tổn thương chút nào, của quý hiếm thấy đây.
Mọi người nghe xong không khỏi đều mỉm cười, người kia quả thật quá thích trêu chọc người, dĩ nhiên lại lấy biện pháp này để đi lừa gạt một đôi bảo vật trân quý như thế, chỉ là bọn họ vô cùng kỳ quái, nếu như vật này quý giá như vậy, gã Khải Tát kia vì sao còn tùy ý xuất ra.
Bọn họ lại không ngờ tới, thứ này tuy rằng trân quý, nhưng còn phải trải qua chế biến vài lần nữa mới có thể không sợ đao kiếm, mà những tri thức này chỉ có Tương Khổng Minh mới biết được, cho nên hắn mới dùng trăm phương ngàn kế mà lừa gạt lấy, đương nhiên, thuận tiện đem Hứa Hải Phong tính kế ở trong đó, cái này gọi là một đá ném hai chim.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |