Vay nóng Tima

Truyện:Thương Thiên Phách Huyết - Chương 256

Thương Thiên Phách Huyết
Trọn bộ 413 chương
Chương 256: Truy binh
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Siêu sale Lazada


Ánh mặt trời như hoả thiêu, vầng thái dương trên cao hừng hực chiếu sáng.

Tại sa mạc mênh mông rộng lớn này, ngoại trừ cát cũng chỉ có cát, đoàn người vừa di chuyển vừa phải chịu đựng cái nóng gay gắt của thái dương thiêu đốt, gian khổ tiến từng bước nặng nhọc về phía trước.

Ngước mắt nhìn lại, trên sa mạc hoang vắng, chân trời trải dài rộng vô biên không có giới hạn, nhìn trên trời không thấy bóng dáng một con chim chóc nào, trên mặt đất mênh mông không tìm thấy một con thú. Cảnh sắc đập vào trong mắt vẫn chỉ là tận cùng cát đá.

Lớp cát bị gió thổi không ngừng chuyển động trên mặt sa mạc, địa thế không ngừng phát sinh biến hoá. Ở trong này, không có bất kỳ dấu vết nào, tất cả lớp cát bị gió thổi qua đều lưu động xoá hết dấu vết, những vết chân người ngựa rất nhanh đã bị cát phủ kín, che lấp, không để lại một chút khí tức nào.

Từng cơn gió mang theo cát đập rát mặt mà tới, ngay cả đã mang thêm một tầng khăn lụa dày đặc trên mặt, vẫn có thể cảm nhận được lực lượng của cát lưu quật thật mạnh.

"Trần Đại Hải." Một người đột nhiên kêu lớn.

Đi ở tận đằng trước đoàn người lập tức ngừng lại, hắn quay đầu, cung kính hỏi: "Lưu thống lĩnh, có chuyện gì cần hỏi tiểu nhân?"

Lưu Chính Trung tiến lên, đứng ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: "Còn bao lâu nữa thì mới có thể tới Lục Châu?"

"Sắp tới, ngay ở phía trước." Trần Đại Hải hơi suy nghĩ một chút, lập tức đáp.

"Ngay ở phía trước?" Lưu Chính Trung cau chặt đôi lông mày, hắn rõ ràng đã nhìn thấy đội ngũ mệt mỏi khó có thể chịu đựng thêm được nữa, nói: "Những lời này, không phải ngươi đã nói qua bao nhiêu lần rồi sao?"

" Lần này chắc chắn là thật, sắp tới rồi." Trần Đại Hải nuốt nước bọt, nhưng cổ họng vẫn là khô khốc, thanh âm của hắn phát ra có chút khàn đục.

Trong sa mạc, thiếu thốn nhất là nước. Không có nước, cũng sẽ không có sinh mệnh.

Túi nước trên lưng ngựa cũng không ít, nhưng bọn hắn bị hạn chế phải uống nước một cách tiết kiệm. Ở trong này, được chiếu cố tốt nhất cũng không phải là hai vị đầu lĩnh, Trương Tử Hoa cùng Lưu Chính Trung.

Có thể được quyền ưu tiên uống nước, thì chính là mấy thớt ngựa đang phờ phạc kia.

"Nhân số của chúng ta, đã giảm đi." Lưu Chính Trung cảm thán nói.

"Không sai, thiếu mất hai người." Một thanh âm dày đặc từ phía sau lưng hắn truyền đến.

Lưu Chính Trung vội vàng xoay người, nói: "Trương tiên sinh."

Trong sa mạc, thời tiết khắc nhiệt, nhiệt độ ngày đêm lại chênh lệch nhau quá lớn. Thời gian buổi trưa, thẳng cho đến lúc hoàng hôn, có thể làm cho người ta biết được một loại cảm giác, giống như là bị chưng trong chảo dầu.

Vừa đến hoàng hôn, gió lạnh liền đã trở nên dày đặc. Mặc dù không đến mức nước đóng thành băng, nhưng nhiệt độ cũng không sai biệt nhau lắm.

Khí hậu tồi tệ như vậy, đối với những người có thương tích mà nói, tuyệt đối là một loại sát thủ trí mạng.

Trải qua thời gian nửa tháng, bọn hắn đã muốn hao tổn hơn một nửa nhân số. Những người này không phải chết dưới đao thương của quân địch, mà là chết bởi cái khí hậu khắc nghiệt bên trong sa mạc này. Một phần vì thiếu dược phẩm cùng đồ ăn nước uống. Một phần vì hành quân đi trên con đường sa mạc mênh mông không có điểm đến, bản thân các dũng sĩ bị trọng thương, trong hai con mắt hiện ra những tia máu đỏ ửng.

Cho đến hiện tại, nhân số của bọn hắn. Chỉ còn lại có mười lăm người.

"Lại là hai sao?" Lưu Chính Trung không khỏi nhướng lông mày lên, một tầng hơi nước mỏng manh tiêu tán trong không khí khô nóng.

" Trần Đại Hải, ngươi có chắc chắn không?" Khẩn trương nhìn chằm chằm vào Trần Đại Hải, ánh mắt của Trương Tử Hoa khẽ loé ra tinh quang, giống như có thể xuyên thấu qua lớp băng bó dày đặc nhìn thấy khuôn mặt giản dị chất phác.

Trần Đại Hải không chút do dự gật đầu, hắn nói: "Trước khi tiểu nhân nhập ngũ, đã cùng các đoàn thương nhân đi ngao du khắp nơi trên sa mạc. Con đường này cũng đã đi qua, ngài cứ yên tâm."

Liếc mắt nhìn nhau cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Lưu Chính Trung hỏi: "Ngươi vì sao phải gia nhập quân đội?"

Hắn đã muốn ngậm miệng giữ im lặng, nếu không, nói thêm mấy câu nữa, chỉ sợ trong lòng hốt hoảng lộ ra chút sơ ý.

"Tiểu nhân một lần đi xa nhà, sau khi trở về, người trong nhà đã không còn một ai."

"Cái gì?" Lưu Chính Trung hoài nghi.

"Người Hung Nô đã tới." Trong mắt của Trần Đại Hải hiện lên một tia chua xót, trải qua lâu như vậy, thanh âm của hắn lúc này tràn ngập cừu hận: "Bọn chúng lại tấn công vào mùa thu."

"A..."

......

Lần thứ hai đội ngũ trầm mặc xuống. Bóng thân ảnh của bọn họ ở dưới ánh nắng kéo dài trên mặt cát, càng ngày càng dài.

"Ngươi làm sao vậy?" Trương Tử Hoa nghi hoặc hỏi han, trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện một cảm loại giác bất an.

Trần Đại Hải chậm rãi quay đầu, tận sâu trong mắt của hắn ánh lên tia tuyệt vọng cùng với áy náy.

Lưu Chính Trung rùng mình một cái, hỏi: "Trần Đại Hải, đã có chuyện gì xảy ra?"

"Lục Châu... Nơi này..." Hắn thì thào nói.

Trương Tử Hoa cùng với Lưu Chính Trung nhìn lại xung quanh, nhưng ngoài kia vẫn là một mảnh sa mạc cát vàng, mênh mông không bến không bờ. Ở trong khí hậu khắc nghiệt như này, làm sao có thể nhìn thấy được một màu xanh biếc chứ.

Trương Tử Hoa sắc mặt ngày càng khó coi, chính là, ngữ khí của hắn vẫn như cũ, không có chút bối rối nào, nói: "Ngươi nói nơi này chính là Lục Châu?"

Khó khăn gật đầu, Trần Đại Hải nuốt khan một ngụm nước bọt xuống, chua xót nói: "Ta đã rời sa mạc này chục năm thời gian rồi, trước kia nơi này quả thật chính là Lục Châu."

" Vậy sao không thấy gì hết?" Lưu Chính Trung thất kinh hỏi.

"Không biết" Trần Đại Hải đặt mông té ngồi xuống đất, trong giọng nói của hắn đã không còn bộ dạng tự tin như trước kia nữa, ánh mắt của hắn ngây ngốc, chết chóc.

Lưu Chính Trung lần thứ hai nhìn quang cảnh xung quanh, trong lòng kinh ngạc nửa ngày, rốt cuộc cười khổ nói: "Đây là ý trời sao?"

Tuy rằng không biết sa mạc này dài tới chừng nào, nhưng có thể khẳng định một việc, lấy tình trạng thiếu thốn vật chất của bọn hắn như hiện nay, thì tuyệt đối không thể chống đỡ được cho tới lúc đó.

"..." Trương Tử Hoa khẽ thở dài.

Trần Đại Hải mờ mịt ngẩng đầu, trong đôi mắt hắn vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu bất khuất, chỉ là đan xen một tia cảm giác bất lực.

"Không được bỏ cuộc, nếu ngươi ngã xuống tại đây, chúng ta thật sự không có cách nào đi tiếp." Trương Tử Hoa cương quyết không giống thường ngày, ngồi xổm ở bên người Trần Đại Hải nói: "Còn phải dựa vào ngươi, dẫn chúng ta đi ra khỏi đây."

Trần Đại Hải trong mắt loé lên một tia sinh cơ, một loại hy vọng nhỏ nhoi không tên như hoả diễm bốc lên trong lòng hắn, lớn dần... lớn dần.

" Ngài không trách ta sao?"

"Ngươi là đôi mắt của chúng ta, sao chúng ta có thể tự huỷ đôi mắt của bản thân mình được?" Khoé miệng của Tương Tử Hoa, lộ ra một tia mỉm cười hoà ái khó gặp.

Tựa hồ như được rót thêm chút lực lượng vào trong cơ thể, Trần Đại Hải vốn đã sức cùng lực kiệt, lúc này lại đứng lên, ánh mắt của hắn một lần nữa kiên định, nói: "Được. chúng ta tiếp tục đi tìm một nơi tiếp tế."

"Còn lương thực và nước uống thì phải làm sao đây? Còn có thể kiên trì được bao lâu?" Lưu Chính Trung hỏi.

"Có một biện pháp." Ánh mắt của Trần Đại Hải chuyển qua mấy thớt ngựa đứng trong đội ngũ.

"Giết ngựa, lấy máu, ăn thịt" Trương Tử Hoa lạnh lùng phân phó.

Ngọn chuỷ thủ sắc bén từ cổ con ngựa rút ra, máu nóng theo đó phun ra thành dòng. Mấy tên lính sớm đã có chuẩn bị, theo thứ tự mang túi nước ra hứng lấy máu, không lãng phí một giọt nào.

Trong mắt Lưu Chính Trung có một tia không đành lòng, hắn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt của hắn đảo qua lại trên người Trần Đại Hải. Người này vẻ mặt hững hờ không có một chút biểu tình nào, giống như đây là một chuyện kinh thiên địa nghĩa bình thường. Ánh mắt của hắn lại dời sang bên cạnh, nhìn sắc mặt của Trương Tử Hoa không chút thay đổi.

"Lưu thống lĩnh, có phải ngươi cảm thấy ta không có lòng thương hại hay sao?" Trương Tử Hoa đột nhiên hỏi.

Lưu Chính Trung ngẩn ra, kỳ quái hỏi: "Trương tiên sinh, sao lại nói như thế."

Mỉm cười, Trương Tử hoa vẫn không giải thích, chỉ chậm rãi nói: "Từ ngày đó, sau khi Trương mỗ liều chết can gián thái tử điện hạ, liền đã vứt bỏ cái lòng thương hại này."

Lưu Chính Trung trong lòng phát lạnh, hắn thân là đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn, đối với những chuyện xảy ra trong kinh đô hay vương phủ đều không có xa lạ gì, mà ngày Trương Tử Hoa gặp nạn, đúng là ngày mà Lưu Chính Khải vào cũng diện thánh, xin Hán Hiền đế ban cho ngày cầu hôn, đồng thời cũng là ngày mà hắn thấy Trương Tử Hoa cụt tay.

Trương Tử Hoa gỡ tấm khăn che mặt xuống, hít sâu một hơi. Cách một lớp vải thật dày, tuy rằng có tác dụng che chắn gió cát rất tốt, nhưng như vậy cũng không thể hô hấp sảng khoái.

" Ta cảm nhận được, sau lưng chúng ta, có một cỗ sát khí..." Hắn nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: "Có người đuổi tới."

.....

"Sỉ Đa huynh, chúng ta đã đi đúng phương hướng."

Trong mắt Hám Chỉ phát ra một tia quang mang hưng phấn, hắn thoáng liếm đôi môi khô ráo, thấp giọng kêu lên.

"Tìm thấy xác chết sao?" Sỉ Đa hỏi.

"Đúng vậy, tìm được một cỗ thi thể của người Hán, xem tình hình, mới chết không quá một ngày. Chúng ta đã sắp đuổi kịp."

Sỉ Đa nheo mắt lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước xa xăm, hoàn toàn không trông thấy gì.

"Phía trước là đi tới đâu?"

"Lục Châu." Hám Chỉ cười lạnh nói: "Nơi đó, mấy năm trước có tồn tại một khu ốc đảo."

Nghe ra trong lời nói của hắn có chuyện, Sỉ Đa quay đầu hỏi: "Hiện tại thì sao?"

"Đã không còn." Hám Chỉ mang theo một chút tiếc hận nói: "Hai năm trước, đã bị bão cát chôn vùi." Thanh âm của hắn trở lên cao giọng: "Ta thật là muốn nhìn vẻ mặt của bọn chúng, khi bọn chúng phát hiện Lục Châu biến thành hoang mạc, không biết có cảm giác như thế nào?"

"Trong đội ngũ của bọn họ, khẳng định là có một người quen thuộc địa hình." Sỉ Đa bình tĩnh nói.

"Hắc hắc.... Hắn chỉ biết tình hình của mấy năm về trước, nếu không, tuyệt đối bọn chúng sẽ không đi con đường này. Mà là sẽ trực tiếp đi về trạm tiếp tế thứ hai."

" Còn có trạm tiếp thế thứ hai sao?" Sỉ Đa cân nhắc một chút, đột nhiên nói: "Nếu chúng ta trực tiếp truy đuổi tới trạm tiếp tế thứ hai, thì như thế nào?"

Hám Chỉ ngẩn người ra, đột nhiên vỗ đùi, cười nói: "Sỉ Đa huynh nói không sai, như vậy đi. Chúng ta liền chuyển hướng, đi tới trạm tiếp tế trước bọn chúng, ôm cây đợi thỏ!"

"Không cần." Sỉ Đa thản nhiên từ chối khéo.

"Vì sao?" Hám Chỉ nghi hoặc hỏi.

"Hám Chỉ huynh muốn đi, ta tự nhiên sẽ không ngăn trở, nhưng ta đối với Trương Tử Hoa cảm thấy rất hứng thú, muốn ở phía sau nhìn xem, hắn còn có thể đi được bao lâu."

"Trương Tử Hoa? Cái gã bị tàn phế một tay đó, phải không?" Hám Chỉ kinh ngạc hỏi.

Nghe khẩu khí của Sỉ Đa, tựa hồ rất mong chờ người này, tựa như so với Lưu Chính Khải còn muốn nặng hơn ba phần.

" Không sai, tuy nói rằng hắn thân thể tàn phế, nhưng tâm của hắn không tàn. Nếu có thể, bản thân ta cũng muốn gặp một lần." Sỉ Đa trầm giọng nói.

Hám Chỉ khó hiểu nhìn thần tình chờ mong của Sỉ Đa, hắn suy ngẫm nửa ngày, mới nói tiếp: "Sỉ Đa huynh cần gì phiền toái như vậy, nếu nguyện ý, lệnh cho các huynh đệ đi bắt sống hắn, trói tới trước mặt, mặc cho huynh xử trí là được."

" Bắt sống? Chỉ sợ..." Ngữ khí của Sỉ Đa mang theo vẻ bình thản, không một chút nóng vội, hắn đem ống dòm đặt lên tầm mắt, xuyên qua thấu kính, giống như hắn nhìn thấy được một cái thân ảnh cụt mất một tay, cũng tiêu sái tự nhiên, tâm ngoan thủ lạt, chính là thủ tịch mưu sĩ tại đông cung --- Trương Tử Hoa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-413)