Vay nóng Tinvay

Truyện:Thương Thiên Phách Huyết - Chương 292

Thương Thiên Phách Huyết
Trọn bộ 413 chương
Chương 292: Hoan khánh (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Siêu sale Shopee


Nghị chính thính là một trong những kiến trúc hùng vĩ nhất Ngọa Long thành.

Cả tòa lầu lộ ra khí tức cổ xưa tràn đầy, đại môn màu hồng xám, có một loại cảm giác trầm trọng, đại đạo hướng nghiêng vào trong, phảng phất như một vầng trăng non nghiêng xuống, nhìn qua dị thường rộng mở.

Lúc này, đại môn nghị chính thính đã sớm mở rộng, Phương Hướng Minh cầm đầu những nhân vật tai to mặt lớn trong thành đều tề tựu đầy đủ, bọn họ đang đợi những anh hùng tiến đến.

Bất luận trong lòng bọn họ tự suy nghĩ như thế nào, nhưng trên mặt họ không khỏi lộ ra một nụ cười hân hoan.

Trận thắng lợi này đối với Đại Hán, đối với Ngọa Long thành mà nói, thật sự là quá trọng yếu.

Từ đầu xuân tới nay, Hung Nô nhân thiết kỵ xuôi nam, thẳng đường tiến tới, đầu tiên là đại doanh tây bắc, tiện đà tiến thẳng kinh sư Đại Hán, cuối cùng là đại doanh phương bắc, những thất bại liên tiếp tạo nên một tầng bóng đen dày dặc trong lòng dân chúng Đại Hán.

Nhưng một trận đánh hôm qua, Hứa Hải Phong tự mình dẫn hai vạn đại quân, cùng đệ tứ quân đoàn Khải Tát quyết chiến nơi trăm dặm bình nguyên.

Một đêm chém giết, Hắc Kỳ quân cùng thành vệ quân tạo thành liên quân đã đoạt được toàn thắng, chém đầu hơn hai vạn người, tù binh đến hơn bảy ngàn người.

Ban Khắc La Phu Đặc thanh danh hiển hách phải chật vật mà chạy, mang theo không đủ hai vạn tàn binh bại tướng đem về Minh Đặng thành.

Từ xưa tới nay, biện pháp phấn chấn lòng người tốt nhất, chính là ở trên chiến trường lấy được chiến tích kiêu hãnh, chỉ cần có thể không ngừng đem chiếc kèn thắng lợi thổi vang, lòng người liền không bao giờ tiêu tan.

Sau khi tao ngộ vô số thảm bại, những tin tức thất thủ liên tiếp bất lợi, Hứa Hải Phong lấy được trận đánh thắng lợi này liền vô cùng quý giá.

Chiến thắng, đây là một lần chiến thắng sướng khoái đầm đìa, giống như nắng hạn gặp cam lồ, làm cho cả Ngọa Long thành sôi trào lên.

Sau khi Hắc Kỳ quân hoàn thành nhiệm vụ, dưới sự suất lĩnh của Triết Biệt, lại trở về Thái Hành sơn mạch, lại ẩn nấp không thấy, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Nhưng thành vệ quân khải hoàn quay về, cũng khiến cho toàn thành tiếng vui mừng như sấm, kéo mãi không ngừng.

Dưới dạng tình huống này, đám người Phương Hướng Minh đều muốn đi ra nghênh đón những dũng sĩ vừa trải qua cuộc chiến máu lửa.

Trước đại môn nghị chính thính, bốn người dàn thành hàng ngang, biểu hiện thân phận địa vị cao nhân một bậc của họ.

Nhưng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, tuy chỉ có bốn người, nhưng bọn hắn chia làm trái phải mà đứng, rõ ràng để lại một giới tuyến ngay giữa trung gian.

Tay cầm quạt lông, Tương Khổng Minh mỉm cười đứng bên trái.

Ba vị thế gia đứng đầu sóng vai đứng bên phải.

Sự phân biệt rõ ràng giữa bọn họ, ở giữa trung gian phảng phất có một khe sâu vô hình, làm cho người ta không dám dễ dàng chạm tới.

Bốn người họ giống như hạc giữa bầy gà, ngẩng đầu đứng ngay phía trước.

Người xem đứng vô số chung quanh, tuy nhìn ra bên trong có sự quỷ dị, nhưng không ai dám đưa ra lời dị nghị nào.

Trong bất tri bất giác, thân phận địa vị của Tương Khổng Minh đã ngang hàng với ba người bọn họ.

Cùng so sánh ngang hàng với gia chủ đương thời của tam đại thế gia.

Vậy, nhân vật số một của Hắc Kỳ quân thì sao?

Hứa Hải Phong có giỏi hơn mọi người một bậc hay không?

Đầu óc ai linh hoạt một chút, nhìn thấy một màn trước mắt này, đều đánh trống trong lòng, chỉ là không ai dám thốt ra miệng.

Phía sau Tương Khổng Minh là Cát Hào Kiếm, vì giám sát sử đại nhân của Ngọa Long thành, trên gương mặt chữ điền không hề che giấu vẻ mặt vui mừng.

So sánh với hắn, phía sau ba vị gia chủ tam đại thế gia đứng không ít người, bên trong có cả Phương Hướng Trí, nhân vật số hai của Phương thị gia tộc.

Bởi vậy có thể thấy được, thân phận địa vị cũng những người này cũng tương đương nhau, đại khái là những nhân vật kiệt xuất trong tam đại thế gia, hoặc là những người có thực quyền của trung đẳng thế gia.

Vẻ mặt của bọn họ liền có chút phức tạp, vui sướng, kinh dị, do dự...đủ loại phản ứng không đồng nhất.

Có thể thấy được, cũng không phải tất cả mọi người đều hi vọng trận đại thắng này lại phát sinh ngay lúc này.

Nếu lộ ra vẻ mặt này ngay trước dân chúng bình dân trong thành, phỏng chừng những mật thám trải rộng toàn thành sẽ lập tức tìm tới cửa, đưa bọn họ mời đến trong nha môn nói chuyện.

Chỉ là thân phận của những người này cũng không giống người thường, đặc biệt khi tụ tập cùng một chỗ, dù là Tương Khổng Minh từ xưa đến nay không xem họ vào mắt cũng không dám khinh thường, lại đừng nhắc đến bộ khoái nha môn.

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, dần dần tiến về phía nơi này.

" Chủ công đã trở về." Tương Khổng Minh cười ha ha nói: " Chúng ta đi nghênh đón đi." Dứt lời, hắn đi nhanh xuống đài, chạy về phía trước.

Đường Khải cùng Tô Xuân Vĩ hai người đồng thời nhướng mày, trong lòng mắng to người này ghê tởm.

Bọn họ nếu đi theo Tương Khổng Minh ra nghênh đón, không khỏi bị mất thân phận, trong mắt người bên ngoài, bọn họ sẽ trở nên thấp hơn một bậc.

Nhưng nếu cứ đứng ở tại chỗ, ra vẻ không biết, rơi vào trong mắt người khác, không khỏi có vẻ có lòng dạ hẹp hòi.

Hơn nữa nếu Phương Hướng Minh không đi, chỉ sợ ngày thứ hai sẽ truyền ra lời đồn hai vị thành chủ đại nhân mặt hòa mà tâm bất hòa. Nếu huyên náo đến lòng người bàng hoàng, trận thắng lợi này cũng là mất nhiều hơn được.

Liếc mắt nhìn lẫn nhau, bọn họ đều nhìn thấy được vẻ căm tức trong mắt đối phương.

Ánh mắt của bọn họ đồng thời nhìn về phía Phương Hướng Minh, đã thấy hắn nhe răng cười.

Trong lòng hai vị gia chủ ngẩn ra, vẻ tươi cười kia tràn ngập thành khẩn cùng vui sướng, lấy sự hiểu biết của bọn họ đối với Phương Hướng Minh, đây tựa hồ là vẻ tươi cười phát ra từ trong nội tâm.

Phảng phất như không hề băn khoăn nhiều như họ, Phương Hướng Minh thản nhiên bước xuống đài, đi theo phía sau Tương Khổng Minh.

Tô Xuân Vĩ cùng Đường Khải nhìn nhau cười khổ, chẳng lẽ bọn họ đúng là lấy lòng tiểu nhân đi đo lòng quân tử?

Nhưng bước chân của bọn họ cũng không chậm, lập tức đi theo ngay phía sau Phương Hướng Minh, nghênh đón. Người bên ngoài nhìn vào, ba người bọn họ cơ hồ là đồng thời bước đi, chỉ là hơi chênh lệch trước sau có một chút mà thôi.

Hứa Hải Phong từ lưng ngựa nhảy xuống, bước nhanh hướng nghị chính thính, bên người hắn là đương nhiệm thống lĩnh thành vệ quân Lưu Tuấn Thư.

" Bái kiến chủ công, chúc mừng chủ công kỳ khai đắc thắng, danh dương ngàn dặm." Tương Khổng Minh còn đang chậm rãi bước đi, đột nhiên vái chào thật sâu, kêu lớn.

" Danh dương ngàn dặm..."

Thanh âm như trời long đất lở lại vang lên. Chỉ cần có thể nghe được lời này, mọi người đều không tự chủ được mà lên tiếng hô to.

Trên mặt Tô Xuân Vĩ hiện lên vẻ mất tự nhiên, nghĩ không ra, danh vọng của Hứa Hải Phong ở trong lòng dân chúng lại cao đến như thế.

" Nhị đệ, rất giỏi..." Giơ ngón tay cái, trên mặt Phương Hướng Minh hiện lên vẻ tươi cười chân thành.

" Đại ca."

Phương Hướng Minh trọng trọng gật đầu, tiến lên cầm hai tay của hắn, hai người nhìn nhau, trong lòng đồng thời cảm khái ngàn vạn.

" Lấy ít thắng nhiều, đúng là kinh điển..." Phương Hướng Minh trọng trọng vỗ lên bờ vai của hắn, nói: " Ngươi không làm cho phụ thân trên trời linh thiêng cùng huynh trưởng như ta thất vọng."

" Đa tạ đại ca khen ngợi." Hứa Hải Phong đầy mặt tươi cười, giọng nói cao vang, thanh âm của hắn xa xa truyền ra, lại đưa tới những tiếng cười chúc mừng.

Chỉ là Hứa Hải Phong lại áp thấp thanh âm, nhẹ giọng nói: " Đại ca, đây chẳng qua là do Ban Khắc La Phu Đặc khinh địch thôi."

Thanh âm của hắn cực thấp, trong trường hợp huyên náo quanh mình, cũng chỉ có những người đứng thật gần như Tương Khổng Minh, Lưu Tuấn Thư cùng ba vị gia chủ miễn cưỡng có thể nghe được mà thôi.

Trên mặt Phương Hướng Minh chợt ngưng trọng, đang muốn hỏi, lại nghe Tương Khổng Minh nói: " Chủ công, không bằng vào nghị chính thính trước rồi lại thương nghị."

Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, nơi đây quả thật không phải là nơi nói chuyện.

Hắn cầm bàn tay của Phương Hướng Minh, hai người sóng vai đi vào nghị chính thính.

Tương Khổng Minh cố ý rơi ra sau một bước, đột nhiên hướng Tô, Đường hai người thi lễ thật sâu.

Hai người họ nghi hoặc khó hiểu, chỉ là đối mặt người này, cũng không dám có chút chậm trễ, vội vàng cung kính thi lễ.

Chỉ thấy Tương Khổng Minh đưa tay ra, nói: " Mời hai vị gia chủ..."

Tô, Đường hai người theo bản năng chắp tay nói: " Mời Tương quân sư..."

Tương Khổng Minh cười càng hòa ái, hắn nhìn Lưu Tuấn Thư nói: " Lưu thống lĩnh, mọi người cùng nhau đi thôi."

Ba người bọn họ khó hiểu kỳ lạ nhìn hắn, đồng thời trong lòng nói thầm, không biết hắn lại đang làm cái quỷ gì.

Nhưng khi bọn hắn cất bước đi tiếp, cũng ngoài ý muốn phát hiện Hứa, Phương hai người đã sớm đi vào nghị chính thính.

Lưu Tuấn Thư còn không cảm giác được gì, nhưng sắc mặt Tô Xuân Vĩ cùng Đường Khải lại thoáng trở nên kỳ dị.

Ngọa Long thành mặc dù là địa bàn của Hứa Hải Phong, nhưng tam đại thế gia có gia thế hiển hách cỡ nào, bọn họ tạm cư nơi đây, cho tới nay đều cùng Hứa Hải Phong ngồi ngang hàng nói chuyện, mặc cho ai cũng không cách nào cao hơn được đối phương.

Chỉ là cuộc chiến thắng hôm nay, Hứa, Phương hai người đi trước, bọn họ lại xa xa lạc về phía sau, nhìn qua đã có điểm trở thành thuộc hạ người hầu của bọn họ.

Hai người bọn họ dù sao là đứng đầu một nhà.

Mà Tương Khổng Minh cùng Lưu Tuấn Thư, bất luận có thật tình hay không, ít nhất trên danh nghĩa đều là mưu sĩ tướng lãnh dưới trướng Hứa Hải Phong. Cùng đồng hành với hai người họ, trong mắt người chung quanh, so với hai vị thành chủ đại nhân, địa vị của bọn họ tựa hồ đã thấp hơn một bậc.

Nhìn bóng lưng hai người đã tiến vào nghị chính thính, trong lòng bọn họ tự dưng dâng lên một tia bất mãn cùng oán niệm. Chỉ là trong nháy mắt, bọn họ đã khôi phục bình thường.

Lưu Tuấn Thư ở một bên đưa mắt lạnh lùng nhìn, tuy hắn từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng những biến hóa dù rất nhỏ cũng không thể tránh được hai mắt của hắn.

Hắn yên lặng nhìn vẻ thản nhiên của Tương Khổng Minh, cùng hai vị gia chủ đại nhân đang ra vẻ nói cười, trong lòng một trận cảm khái.

Nghĩ không ra, ngay lúc này, bọn họ lại còn nhàn rỗi để mà đấu mưu đấu trí a...

Vì sao người Hán luôn luôn không cách nào đoàn kết, tựa như một bàn tay mở xòe ra, không cách nào đem lực lượng tập trung vào một chỗ.

Đại môn nghị chính thính thong thả ầm ầm đóng cửa, tiếng ồn ào bên ngoài vẫn náo nhiệt phi phàm như trước, tràng khánh điển có thể nói là diễn ra suốt một ngày đêm, hiện tại chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Chẳng qua bên trong đại môn, lại là một bầu trời khác.

Nơi này không có tiếng cười tiếng nói, không có ca hát nhảy múa, hết thảy hào khí vui mừng ngoài cửa phảng phất như bị một tầng cửa sắt ngăn chặn lại, không hề rót vào bên trong mảy may.

Khẩn trương cùng áp lực, nghiêm túc cùng ngưng trọng, nơi này mới là trái tim quyết định vận mệnh tiền đồ của Ngọa Long thành ngày sau.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-413)