← Ch.307 | Ch.309 → |
Đường có dài hơn, chung quy cũng phải đi tới cuối, cuối cùng cũng đi tới chỗ ở nơi sườn núi.
Tuy trong lòng Hứa Hải Phong nghi ngờ trọng trọng, nhưng ở trước mặt đám người Nhị Hổ cũng không hề tỏ vẻ, dọc theo đường đi cùng bọn quân sĩ có địa vị kém thật xa này trò chuyện với nhau thật vui.
Biểu hiện bình dị gần gũi của hắn đạt được lòng dạ mọi người rất sâu, thậm chí Hứa Hải Phong có thể rõ ràng đọc được lòng cảm kích cùng tôn kính trong mắt bọn họ.
Loại cảm tình này, tựa hồ hắn cũng từng có, trước khi Cổ Đạo Nhiêm nhìn thấy thần lực ngàn cân của Tần Dũng, hắn đối với vị đệ nhất danh tướng này của Đại Hán cũng mang cảm tình kính trọng như vậy. :
Chỉ là ngày đó, Tần Dũng kéo Khai Thiên Cung trên giáo trường đại doanh phương tây, giơ cao đồng sư tử, lại nói thẳng không chút sợ hãi cự tuyệt lòng chiêu lãm của Cổ Đạo Nhiêm, quan hệ giữa hai người bọn họ liền thẳng tắp giảm xuống, cho đến hôm nay biến thành đại địch sinh tử.
Nếu như không có cơ hội đó, vận mệnh sẽ có thay đổi hay không.
Xem lính như hài nhi, có thể cùng nhảy xuống vực sâu, xem lính như con ruột, có thể cùng sinh tử.
Cổ Đạo Nhiêm bình sinh bách chiến, thường thường có thể lấy ít thắng nhiều, không có cuộc chiến nào không thắng. Ngoại trừ tài năng của chính hắn, nhân tố lớn nhất là do hắn có thể xem lính như con mình, trân trọng gìn giữ, làm cho bộ hạ cam tâm tình nguyện vì hắn nhảy vào biển lửa, cùng nhau đồng cam cộng khổ.
Hứa Hải Phong thân là Hắc Kỳ quân đại thống lĩnh, thống suất một vạn thiết kỵ vô địch danh chấn thiên hạ, nhưng những lý luận hắn đã học được, từ trước đến giờ đều không có đất dụng võ.
Nguyên nhân chủ yếu, đó là bởi vì Hắc Kỳ quân thật sự quá mức đặc thù.
Có thể nói như vậy, chỉ cần mỗi ngày cung cấp cho bọn họ vài món thức ăn, khiến cho bọn họ không chết đói chết khát, bọn họ vĩnh viễn vẫn có thể duy trì đấu chí tràn đầy.
Với câu thương lính như thương con, đối đãi trên người với những cỗ máy giết người không có cảm tình kia, đó là không có nửa điểm tác dụng.
Cho dù là như Ban Khắc La Phu Đặc đối đãi đệ tứ quân đoàn, đem những chiến lợi phẩm phân phát đi xuống, bọn họ cũng sẽ không hề có chút tình cảm kích nào đối với chủ tướng.
Đối đãi bọn họ, sử dụng thủ đoạn ôn nhu thu tâm, vốn như đàn gảy tai trâu, không hề tác dụng.
Chẳng qua, hôm nay cùng đi một chuyến với đám người Nhị Hổ, cũng làm trong lòng Hứa Hải Phong có chút cảm khái.
Vẻ sùng kính trong mắt bọn họ tuyệt đối không thể giả vờ, Hứa Hải Phong thậm chí có thể khẳng định, nếu lúc này có địch nhân phía trước, hắn ra lệnh một tiếng, hơn trăm người này lập tức liều mình, không một ai lui ra sau ẩn trốn hèn nhát.
Lời tả của Tương Khổng Minh ở trong sách binh thư, quả nhiên là có đạo lý.
Trách không được tuy Tương Khổng Minh chỉ huy không tới mấy trận chiến dịch, nhưng chỉ cần những tướng lãnh từng xem qua binh thư đều cùng có một điểm nhất trí, Tương đại quân sư mới là đương thời đệ nhất kỳ tài. Đánh giá đối với hắn thậm chí còn cao hơn Cổ Đạo Nhiêm vài phần.
Không có chiến tích thực tế mà chỉ dựa vào lý luận liền hiểu được làm sao lấy được danh dự, từ cổ chí kim cũng chỉ có một mình hắn.
Xa xa, Triết Biệt đón chào, nhìn thấy Hứa Hải Phong cũng ở trong đội ngũ, trên mặt vị thần tiễn thủ cũng không có vẻ ngoài ý muốn chút nào. Mà là hướng hắn thi lễ, theo sau liền an bày chỗ ở cho những nữ nhân kia.
Hứa Hải Phong phân phó Nhị Hổ một tiếng, trong ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ nhanh chóng rời đi.
Trên đỉnh núi, Tương Khổng Minh đã chuẩn bị tiệc rượu, đang chờ hắn đến.
Hứa Hải Phong đi tới ngồi xuống đối diện hắn, nói: " Quân sư đại nhân thật hăng hái."
Tương Khổng Minh cười hắc hắc, nói: " Chủ công đi suốt một ngày, trong lòng học sinh thật lo lắng."
Hứa Hải Phong nhìn vào mắt Tương Khổng Minh, nhìn thấy bộ dáng dù bận vẫn ung dung của hắn, trong lòng đối với những lời này không tin dù nửa điểm.
Lưu ý tới vẻ mặt của Hứa Hải Phong, vẻ mặt Tương Khổng Minh như vô tội chỉ vào Lý Minh Đường bên người nói: " Nếu không phải Lý Minh Đường không có biểu hiện gì ngoài ý muốn, học sinh thật sự muốn đến Ngọa Long thành thỉnh Thái Ất chân nhân ra mặt tìm người."
Hứa Hải Phong chợt hiểu ra, Lý Minh Đường thân là cao thủ tông sư duy nhất trong huyết tửu chiến sĩ. Có sự liên lạc mật thiết trên tinh thần với mình, nếu mình có gì bất trắc, cho dù là ngoài ngàn dặm, hắn cũng sẽ có điều cảm ứng. Trách không được, biểu hiện của Tương Khổng Minh không kiêu không táo, nguyên lai là hắn đã tính trước.
" Khái..." Hứa Hải Phong ho khan một tiếng, hỏi: " Quân sư đại nhân, trên đoạn đường Hứa mỗ đi tới, vừa lúc gặp phải Nhị Hổ, trong lòng có một chuyện khó hiểu."
" Mời chủ công nói."
" Nghe Nhị Hổ nói, trước khi hắn tới đây, từng học tập ba ngày trong quân giáo. Trong ba ngày, hắn tổng cộng học bảy khóa trình, nhưng trong khảo hạch cuối cùng, hắn lại có thể thuận lợi tốt nghiệp. Quân sư đại nhân không cảm thấy bên trong có gì không ổn sao?" Hứa Hải Phong nghiêm mặt hỏi.
Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Nguyên lai chủ công đã gặp Nhị Hổ, không sai..." Hắn gật đầu thừa nhận, cũng không hề kiêng kỵ đối với việc này: " Việc cho Nhị Hổ thuận lợi tốt nghiệp, chứng thật do học sinh phân phó xuống."
Đôi mày Hứa Hải Phong cau lại, bởi vì hắn biết nếu Tương Khổng Minh làm như vậy, tự nhiên là phải có đạo lý. Muốn nói hắn có tâm tư nâng đỡ thân tín, Hứa Hải Phong là người đầu tiên không tin.
Lúc này, chỉ cần chờ lời giải thích của hắn.
Quả nhiên, Tương Khổng Minh chỉ thoáng dừng lại một chút, lập tức nói tiếp: " Mấy ngày trước đây chủ công chỉ một lòng chìm đắm trong việc vận dụng thử nghiệm tinh thần lực, việc này quá trọng yếu, nên học sinh không dám đem chuyện này quấy nhiễu. Hôm nay, chủ công đã đại công cáo thành, cho dù không hỏi, học sinh cũng phải bẩm báo rõ một phen."
Hứa Hải Phong nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu việc này, Tương Khổng Minh có đủ loại đặc quyền, đều do chính bản thân hắn ban cho, nếu lựa chọn tin tưởng, tự nhiên là dùng người thì không nghi ngờ người. Chỉ là Tương Khổng Minh cũng phải có một lý do giải thích về quyết định của chính mình mới được.
" Thành vệ quân dù sao chỉ mới là một chi tân binh lần đầu tiên ra chiến trường. Vô luận trong ngày thường bọn họ có huấn luyện như thế nào, thành tích lúc mới chiến đấu như thế nào, đều không thể so sánh với bách chiến hùng sư năm đại quân đoàn."
Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, tuy một đêm chiến đấu, thành vệ quân dưới sự suất lĩnh của Lưu Tuấn Thư, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ do hắn phân phái xuống. Nhưng dù sao chỉ là cuộc chiến đánh lén, không thể so với hai quân ngay mặt đối chiến.
Đệ tứ quân đoàn của Khải Tát nhân lưu thủ vốn đã tâm lý hoảng loạn, sự chênh lệch nhân số lại lớn, lại có thêm bộ đội đặc chủng ở sau lưng sử dụng thủ đoạn, lén lút ám sát, vì thế bọn họ bị thua cũng là trong tình lý.
Nếu chính đại quang minh, cùng đệ tứ quân đoàn trong thời kỳ cường thịnh quyết chiến, dù thành vệ quân không bị thất bại thảm hại, nhưng nghĩ muốn thủ thắng, chỉ sợ cũng không đủ lực.
" Đối với tân binh như vậy mà nói, biện pháp khích lệ tốt nhất, chính là điều động nội tâm cầu chiến của bọn họ, chỉ cần có thể làm cho bọn họ khát vọng chiến tranh, đối với tương lai tràn ngập hi vọng, vậy lúc lâm chiến, sẽ đem lòng sợ địch đè ép xuống hạn độ thấp nhất."
" Đúng vậy, quân sư đại nhân không ngờ đã nhìn thấu triệt, chẳng lẽ lại nghĩ ra biện pháp gì tốt sao?" Hứa Hải Phong cười hỏi, nhưng trong lòng hắn lại biết biện pháp này của Tương Khổng Minh tất nhiên là có liên quan tới nhị hổ.
Mỉm cười, trong vẻ tươi cười của Tương Khổng Minh tràn ngập tự tin: " Anh hùng, chúng ta cần có anh hùng."
" Ân?"
Đối với đáp án ngoài dự đoán, Hứa Hải Phong nghi hoặc khó hiểu.
" Dù nói đẹp đẽ hoa mỹ đến thế nào, đều xa xa không thể sánh bằng thực tế trước mắt. Một trận đánh đêm đó, Nhị Hổ có thể trong cục diện hỗn loạn mấy vạn người đang chém giết, tự tay giết chết thủ lĩnh địch nhân dưới đao, đây chính là người đầu tiên lập công lớn trong thành vệ quân."
" Đó là vận khí của hắn..." Hứa Hải Phong cảm thán nói.
Ở đêm đó, thủ lĩnh Khải Tát nhân cho dù không chết dưới đao Nhị Hổ, cũng sẽ chết trong tay những binh lính còn lại, hắn có thể làm được điểm này, có hơn phân nửa là nhờ vào vận khí.
" Không sai, vận khí...Đây là thực lực lớn nhất của Nhị Hổ." Tương Khổng Minh thở dài nói: " Nguyên nhân chính vì hắn có loại vận khí này, cho nên mới có thể lan truyền ra trong mấy vạn người, trong một đêm thăng lên mấy cấp, từ một tiểu binh trực tiếp vinh thăng thành bách nhân trưởng."
" Hắc..." Hứa Hải Phong bật cười: " Vận khí tốt như vậy, cũng nên được hậu thưởng."
" Xa xa không đủ." Tương Khổng Minh phẩy tay, cao giọng nói.
Có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói: " Trọng thưởng như thế, đã là một bước lên trời, chẳng lẽ còn không đủ sao?"
Từ một tiểu binh bình thường, một ngày liền vinh thăng bách nhân trưởng, dù là chiến sự không dứt, trải qua nhiều trận chiến, mỗi cuộc chiến đều có công huân, ít nhất cũng cần một năm lâu.
Nhị Hổ có thể trong một đêm, hoàn thành lịch trình mà người khác mấy năm chưa đạt được, phong thưởng như vậy còn không thể cho là không dày hậu.
Cho dù là chính mình, cũng phải nhờ lúc cố thủ thành trì một tháng, lịch kinh cửu tử nhất sinh, mới có thể một lần vinh thăng chức thiên tướng tạm thời. Đây còn là do Cổ Đạo Nhiêm nghĩ rằng hắn có tài luyện binh, lúc này mới phá lệ đề bạt, nếu không cũng chỉ đạt tới bách nhân trưởng.
Hậu thưởng như thế, Tương Khổng Minh còn lấy từ xa xa không đủ để mà đánh giá, không khỏi có chút quá mức.
Tương Khổng Minh cười to mấy tiếng, nói: " Nếu chỉ luận chiến công, đó là xước xước có thừa, chẳng qua học sinh muốn xây dựng, là một lá cờ danh tiếng, là một lá cờ làm cho lòng người hướng tới, dùng làm mục tiêu ước ao. Vậy nếu chỉ là một bách nhân trưởng, liền xa xa không đủ."
Hứa Hải Phong nhìn hắn, đột nhiên hỏi: " Trong binh thư quân sư đại nhân từng nói qua, quân lệnh như núi, thưởng phạt phân minh, nhận lấy hiền tài, thương lính như con, là quy tắc cơ bản của người cầm binh. Vậy hậu thưởng phá lệ như thế, có khiến cho kẻ khác mang lòng ganh tỵ?"
Tương Khổng Minh vung tay lên, Lâm Trường Không đứng hầu bên cạnh liền hiểu ý, đi tới nhân lực phong phiến, cầm tay quay, dùng sức quay mạnh, lập tức thổi ra một trận gió mát lạnh vô cùng.
Hắn vươn tay chân ra cho thoải mái, nói: " Học sinh làm như vậy, đúng là muốn khiến cho bọn họ nảy sinh lòng ghen ghét. Luồng đố kỵ này nếu càng mãnh liệt, hiệu quả phát huy trên chiến trường lại càng lớn."
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tương Khổng Minh tiếp tục nói: " Tự nhiên, thưởng tứ của học sinh cũng không khả năng quá trực tiếp. Đối với Nhị Hổ, học sinh sẽ một phen an bày, phải cho hắn không ngừng lập nhiều công huân, từ từ phong thưởng. Mỗi một lần có công tích đều phải làm cho người ta chú ý, nhưng lại không thể quá mức khoa trương, muốn cho người ta cảm giác nếu đổi lại là chính mình, cũng có hi vọng làm được. Kể từ đó, đợi khi hắn đạt tới vị trí tướng quân, thì người anh hùng này đã được tạo ra thành công."
" Học sinh có thể khẳng định, chỉ cần hình tượng anh hùng của Nhị Hổ được tạo ra thành công, vậy trong thành vệ quân sẽ mạnh mẽ xuất hiện trăm người, một ngàn người, vô số anh hùng thật sự. Học sinh tự tin, lực chiến đấu của bọn họ, sẽ trong thời gian ngắn có thể đuổi theo thậm chí vượt qua năm đại quân đoàn."
Hứa Hải Phong nghe được há mồm cứng lưỡi, lý luận như thế là hắn lần đầu tiên nghe thấy, tư tưởng của Tương Khổng Minh quả nhiên là thiên mã hành không(ngựa trời tung vó trên không) làm cho người ta không thể nắm lấy, nhưng theo lời hắn, cũng là có đạo lý, làm cho không người nào có thể phản bác.
Thở dài thật sâu, Hứa Hải Phong nói: " Vậy việc quân giáo?"
Tương Khổng Minh thản nhiên cười, nói: " Chẳng lẽ chủ công đã quên, mỗi một năm trong quân giáo đều có một nhóm lão sư sẽ luân đổi đến thành vệ quân nhậm chức sao? Lúc này bảy lão sư cùng ba quan giám khảo của Nhị Hổ đều đang ở đó. Chiến sự với Khải Tát đã sắp tới, bọn họ nóng lòng lập công, chuyện gì đều có thể phát sinh."
← Ch. 307 | Ch. 309 → |